Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 36




Chương 36 :
Sở Nghĩa cũng đã lớn như vậy, kết bạn với nhiều người như vậy, Hứa Trí Minh là người duy nhất hắn không hiểu rõ nhất.
Từ trước quan hệ giữa hắn với Hứa Trí Minh đã rất tốt.
Hứa Trí Minh cũng quả thật đối với hắn không tồi.
Mặc dù có rất nhiều người trêu chọc hắn cùng Hứa Trí Minh.
Nhưng bọn họ cũng không có để ở trong lòng.
Cuối cùng, Hứa Trí Minh lại gửi đến tin nhắn đó, đột nhiên đến không kịp phòng ngừa, không hiểu ra sao.
Lúc học đại học, khi hai người đều ở trường học, quan hệ so với hiện tại gần hơn rất nhiều.
Bởi vì ký túc xá của hai người chỉ cách một lầu, học viện cũng ở cách vách, còn ở cùng Hội Học Sinh, cho nên khi ở trường, hai người rất thường xuyên cùng nhau đi chơi.
Chơi game, chơi bóng, ăn cơm, xem trận đấu, đi dạo phố, liên hoan, mười lần thì có đến sáu lần hai người chơi cùng nhau.
Từ khi chơi thân với nhau, Hứa Trí Minh đã cùng Sở Nghĩa thẳng thắn về xu hướng giới tính, nói hắn là hắn thích con gái.
Khi đó Sở Nghĩa không có thích qua người khác, chính hắn cũng không biết trong tương lai xu hướng giới tính của mình là gì, cho nên cũng không có nói.
Nhưng bởi vì Hứa Trí Minh thẳng thắn, Sở Nghĩa càng yên tâm cùng Hứa Trí Minh cùng nhau chơi, không để lời của mọi người trêu chọc ở trong lòng.
Khi Sở Nghĩa lên năm hai, Hứa Trí Minh đột nhiên nói cho Sở Nghĩa hắn có bạn gái.
Sở Nghĩa tự nhiên thay hắn vui vẻ.
Hứa Trí Minh đã từng nói qua về gia đình hắn, mẹ hắn quanh năm đều sinh bệnh, còn có em gái phải chăm sóc.
Tuy rằng cùng những gì Sở Nghĩa trải qua không giống nhau , nhưng Sở Nghĩa tổng có thể cảm thấy sự bất lực tương tự trên người Hứa Trí Minh, đây cũng là lí do vì sao quan hệ hai người lại thân như vậy.
Hứa Trí Minh nói rằng hắn hy vọng tìm một cô gái ôn nhu thiện lượng, hy vọng em gái hắn có thể cả đời hạnh phúc khỏe mạnh mà lớn lên.
Còn hy vọng hắn cùng lão bà tương lai có thể mãi mãi hạnh phúc, hai người về sau sẽ sinh một tiểu bảo bảo, cùng mẹ hắn sống cùng nhau, người một nhà bình bình an an qua cả đời.
Cô gái kia Sở Nghĩa cũng có gặp, xác thật rất ôn nhu, cũng rất xinh đẹp, Sở Nghĩa lúc ấy cực kì chúc phúc bọn họ.
Chỉ là đến lúc Hứa Trí Minh có bạn gái, liền dần dần xa cách với Sở Nghĩa.
Bất quá Sở Nghĩa cũng có thể lý giải, yêu đương quan trọng mà, ai ai chả muốn muốn thành lập gia đình, Sở Nghĩa chỉ là sắm vai một nhân vật là bạn, hắn là ai, không quan trọng.
Nhưng không bao lâu, đến nửa năm đi, Hứa Trí Minh lại cùng bạn gái chia tay.
Chia tay không bao lâu, Hứa Trí Minh lại lần nữa tới tìm hắn chơi, hắn giống như sau khi bị vứt bỏ, lại một lần nữa được nhặt lên.
Nhưng Sở Nghĩa vẫn không thèm để ý, hắn căn bản không đem loại sự tình này coi là chuyện to tát, cho nên rất nhanh lại lần nữa cùng Hứa Trí Minh chơi cùng nhau.
Chờ đến lúc Sở Nghĩa tốt nghiệp đại học, bởi vì công việc bất đồng, hai người mới thật sự ít chơi lại với nhau.
Sở Nghĩa bận phòng làm việc của mình, bận công việc của mình, Hứa Trí Minh vội vàng làm thực nghiệm, vội vàng làm luận văn, giống như rất nhiều bạn bè của Sở Nghĩa , bọn họ chỉ có thể ngẫu nhiên tìm thời gian tụ tập, tán gẫu một chút .
Ba tháng trước, Hứa Trí Minh đột nhiên tìm hắn, nói cùng nhau ăn một bữa cơm.
Sở Nghĩa ngày đó ở trên bàn cơm, Hứa Trí Minh nói cho hắn, mẹ hắn giới thiệu cho hắn một cô gái, cậu ta cũng cảm thấy cũng không tệ lắm.
Hứa Trí Minh ngữ khí nghe tới, như là lập tức liền cùng cô gái kia kết hôn.
Sở Nghĩa lại lần nữa thay hắn vui vẻ, nhưng khi đó Hứa Trí Minh thoạt nhìn giống như không phải rất vui vẻ, lời nói giống như có ý bởi vì mẹ hắn thúc giục cho nên mới quyết định như vậy.
Sở Nghĩa có chút cảm giác cảm thông, nhưng lại không biết nên an ủi cái gì.
Lại lần nữa liên hệ là khoảng chừng hai tháng trước, Hứa Trí Minh vào đêm khuya đột nhiên gọi điện thoại cho Sở Nghĩa, mơ hồ nghe được, Sở Nghĩa nghe Hứa Trí Minh nói hắn lập tức phải kết hôn rồi.
Sở Nghĩa còn chưa kịp tỉnh táo, Hứa Trí Minh đã cúp điện thoại rồi.
Ngày hôm sau, Sở Nghĩa muốn lên WeChat hỏi Hứa Trí Minh tình huống như thế nào, mới phát hiện Hứa Trí Minh hơn nữa đêm có gửi tới, nói tạm thời không cần liên hệ nữa.
Sở Nghĩa gọi điện thoại qua, mà không hiểu tại sao đều không gọi được.
Sở Nghĩa rất không thể hiểu được.
Nói không khổ sở là giả.
Bởi vì đoạn thời gian đó, hắn cũng đi xem mắt, cho nên Hứa Trí Minh như vậy, làm hắn trong khoảng thời gian ngắn cảm khái rất nhiều, còn nghĩ Hứa Trí Minh có phải có ẩn tình gì hay không, có phải có chuyện gì khó xử hay không, có phải trong nhà có chuyện gì hay không, không muốn liên lạc với tất cả mọi người.
Hơn nữa thêm chuyện làm ăn, Sở Nghĩa càng thêm phiền muộn.
Vì thế hắn đi quán bar.
Vì thế hắn đụng phải Tần Dĩ Hằng.
Nghĩ nghĩ liền vòng lại trên người Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa đem hộp giày bỏ vào trong túi, nở nụ cười.
Giữa hắn cùng Hứa Trí Minh không có gì để bồi tội.
Nhớ tới giao tình lúc trước, Sở Nghĩa chưa bao giờ trách Hứa Trí Minh, chỉ có cảm khái mà thôi.
Con người ta ai chả từng gặp vài ba cái chuyện phiền toái như vậy.
Sở Nghĩa lúc trước còn đang chuẩn bị phòng làm việc, Hứa Trí Minh từng đi tìm hắn, nói với hắn mẹ cậu ta bị bệnh rất không khả quan, em gái cũng phải vào đại học.
Nhưng Sở Nghĩa muốn quan tâm thì Hứa Trí Minh lại cái gì cũng không nói, cũng không cho Sở Nghĩa đi tìm hắn.
Lại sau này, Hứa Trí Minh đến nói hết thảy đều đã giải quyết, không có chuyện gì.
Cho nên Sở Nghĩa vẫn luôn cảm thấy, Hứa Trí Minh đột nhiên không liên hệ, là có ẩn tình.
Nhưng cũng có lẽ hắn cũng không còn suy nghĩ như lúc hai mươi hai mốt tuổi, nếu là ở đại học Hứa Trí Minh đối với hắn như vậy, Sở Nghĩa có lẽ sẽ tìm được hắn, đối mặt hỏi rõ ràng làm sao vậy, cần giúp đỡ phải nói một câu, không cần trốn trốn tránh tránh.
Hiện tại Sở Nghĩa không phải như vậy, đối với một số việc mình phải nắm chắc, dù có một khí thế nhiệt huyết cũng vô dụng, mọi người đều là người trưởng thành, đối với hành vi của mình đều phải tự phụ trách.
Cậu nhăn nhăn nhó nhó giấu này giấu kia, thì tôi cũng sẽ phối hợp.
Thế giới của người trưởng thành vốn dĩ chính là, cậu hôm nay nếu nói không rõ, tôi ngày mai liền quên mất.
Hơn nữa ngày đó sau khi uống xong rượu , hắn đầy đầu đều là đối tượng tình một đêm của mình cùng tình huống thân thể của mình, Hứa Trí Minh gì đó, đã sớm vứt ra sau đầu.
Nhưng cũng có lẽ là bởi vì quan hệ càng lúc càng xa, Hứa Trí Minh đối với hắn đã không còn quan trọng.
Hắn sẽ giữ lại khoảng thời gian chơi thân, nhưng sẽ không coi trọng.
Nếu cùng với người khác nhắc tới Hứa Trí Minh, từ tâm địa mà nói, đúng , hắn là học trượng của tôi, hắn còn rất lợi hại.
Nhưng học trưởng này sau khi biến mất không thấy, đột nhiên đến tặng giày cho hắn, là chuyện gì?
Muốn chơi lại với nhau?
Sở Nghĩa đầy đầu đều là dấu chấm hỏi.
Ân?

Ý gì?
Muốn cái gì?
Sở Nghĩa đã gửi đến dấu chấm hỏi qua, Hứa Trí Minh vẫn chưa có trả lời, Sở Nghĩa đơn giản liền mặc kệ.
Nhưng đôi giày này hắn có chút do dự, hắn không cướp được, cũng rất muốn.
Cho nên sau khi làm xong một trương đồ đơn giản, Sở Nghĩa lại mở WeChat lên, gửi tiền đôi giày này qua.
Cũng gửi thêm tin nhắn.
Sở Nghĩa: Cảm ơn
Sở Nghĩa: Đây là tiền đôi giày.
Sở Nghĩa: Nếu thiếu cùng nói với tớ.
Sở Nghĩa: Tớ gửi thêm.
Hứa Trí Minh rất nhanh liền trả lời: Không cần
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, khách khí nói: Nhận đi học trưởng
Sở Nghĩa: Không thu , tớ liền gửi trở về cho cậu.
Hứa Trí Minh: Cậu không có địa chỉ nhà tớ, không có số điện thoại của tớ.
Hứa Trí Minh: Số điện thoại vừa rồi không phải của tớ.
Sở Nghĩa: Tớ có thể gửi trường học.
Những lời này vẫn có chút hiệu quả, chờ Sở Nghĩa làm xong việc, Hứa Trí Minh bên kia đã lấy tiền, Sở Nghĩa lại khách khí mà gửi cảm ơn.
Hứa Trí Minh không có trả lời nữa, Sở Nghĩa cũng không cần lại cùng hắn khách sáo.
Hôm nay công việc thuận lợi, còn mua được giày thích, tâm tình của Sở Nghĩa rất tốt.
Đến lúc tan tầm, Sở Nghĩa vừa về về đến nhà, liền đeo giày vào, vội vàng chụp một tấm ảnh.
Khi hắn đang định gửi cho Chương Khải thì ở cửa bên kia truyền tới âm thanh.
Sở Nghĩa lập tức cất điện thoại đi, dẫm lên giày lộc cộc mà chạy tới cửa, đứng ở chỗ huyền quan .
Tần Dĩ Hằng mở cửa tiến vào, Sở Nghĩa lập tức đứng thẳng, cười hỏi: "Anh xem em có gì khác không?"
Tần Dĩ Hằng đầu tiên là nhìn đến tóc Sở Nghĩa, sau đó lại nhìn đến quần áo Sở Nghĩa quần áo, cuối cùng mới đem tầm mắt nhìn trên đôi giày của Sở Nghĩa.
Sau đó Tần Dĩ Hằng dừng lại.
Tiếp theo, Sở Nghĩa cũng dừng lại.
Hắn thấy ở trên tay Tần Dĩ Hằng cũng cầm một cái túi y chang cái túi của hắn.
Sở Nghĩa kinh ngạc: "Đây là giày?"
Tần Dĩ Hằng nghẹn nửa ngày mới nói: "Ừ."
Sở Nghĩa càng kinh ngạc: "Cho em sao?"
Tần Dĩ Hằng như cũ ngừng vài giây, mới: "Ừ."

Sở Nghĩa mắt thường có thể thấy được hắn rất vui vẻ: "Em nhìn xem."

Nhưng Sở Nghĩa mới giơ tay qua, Tần Dĩ Hằng lại lui một bước.
Sở Nghĩa lập tức rut tay lại: "Như, như thế nào?" Hắn lại xác định một chút: "Là cho em sao?"
Tần Dĩ Hằng cúi đầu mắt nhìn đôi giày trên chân Sở Nghĩa: "Là cho em."
Sở Nghĩa nghe xong lại thử mà duỗi tay qua một chút, Tần Dĩ Hằng lần này không có lui, chủ động đưa qua.
Sở Nghĩa nhận lấy, trực tiếp đặt ở trên tủ giày, nhưng đến lúc hắn mở ra ......
Sở Nghĩa nuốt nước miếng, nhìn cái hộp, cùng đôi giày giờ phút này đang ở trên chân mình giống nhau y chang, ngây ngẩn cả người.
Vui vẻ xác thật là vui vẻ.
Tần Dĩ Hằng lại mua giày cho hắn a!
Nhưng hiện tại kinh ngạc lớn hơn với vui vẻ.
Hắn giờ này muốn tìm từ vui vẻ một chút.
"Anh tại sao lại biết em muốn cái này?" Sở Nghĩa lấy giày từ hộp ra, lật thoáng qua rồi nhìn: "Số giày của em anh cũng biết."
Tần Dĩ Hằng lạnh nhạt mà đổi giày đi vào, chọn cái vấn đề không phức tạp mà trả lời: "Xem qua số giày của em."
Sở Nghĩa đối với Tần Dĩ Hằng cười: "Cảm ơn."
Hắn tức khắc có điểm hối hận, nếu hắn biết rằng Tần Dĩ Hằng sẽ mua, hắn khẳng định sẽ trả lại cho Hứa Trí Minh.
Hiện tại làm thành như vậy, thật xấu hổ.
Hơn nữa Tần Dĩ Hằng thoạt nhìn cũng không phải rất vui vẻ.
Này còn phí lời.
Bất luận người nào tặng quà xong lại phát hiện người kia kỳ thật đã có.
Ai sẽ vui vẻ?
Tần Dĩ Hằng bước vào trong, Sở Nghĩa cũng theo hắn đi vào, trong lòng nghĩ trong chốc lát nên biểu hiện mình nhận được quà của hắn cũng rất vui vẻ như thế nào.
Khen không dứt?
Cười thật lớn?
Quá giả cũng không tốt.
Trong lúc đang do dự, Tần Dĩ Hằng đột nhiên ngừng lại, cũng quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Đôi giày đó là ai đưa cho em?"
Sở Nghĩa ôm đôi giày Tần Dĩ Hằng cho hắn : "Bạn."
Tần Dĩ Hằng: "Bạn nào?"
Sở Nghĩa còn chưa có trả lời, Tần Dĩ Hằng đột nhiên lại hỏi: "Hứa Trí Minh?"
Sở Nghĩa ngây ngẩn cả người.
Ân???
Ngài cũng quá mức quá lợi hại đi?
Tần Dĩ Hằng chỉ là tùy tiện đoán, nhưng thấy Sở Nghĩa như vậy, hắn lập tức liền xác định.
Tần Dĩ Hằng xoay người lại, đứng ở trước mặt Sở Nghĩa, cau mày: "Thật là hắn?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Ân."
Tần Dĩ Hằng hiện tại thoạt nhìn có một bộ dáng cực kì không thích Hứa Trí Minh, làm Sở Nghĩa hoài nghi bữa tiệc đêm qua, bọn họ có phải đã xảy ra không thoải mái hay không.

Hứa Trí Minh có nói cái gì đắc tội Tần Dĩ Hằng?
Sở Nghĩa hướng đến Tần Dĩ Hằng đi một bước, giơ chân lên một chút: "Không phải hắn đưa, là em mua, em đưa tiền, tiền bưu điện tiền ân tình tiền gì cũng trả rồi."
Tần Dĩ Hằng nghe xong nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó không nói cái gì nữa, đi thẳng lên lầu hai.
Nội tâm Sở Nghĩa đột nhiên sợ hãi.
Bởi vì hắn lại nghĩ đến, buổi tối tuần trước, Tần Dĩ Hằng nói hắn ở quán bar ngày đó buổi tối nhắc tới Hứa Trí Minh.
Sở Nghĩa tháo giày ở chân bỏ lại vào hộp, ngồi ở trên sô pha suy nghĩ trong chốc lát.
Nhưng dù nghĩ như thế nào, hắn đều nghĩ không ra cái lí do gì.
Vì thế hắn nghĩ tới Chương Khải.
Sở Nghĩa: Có ở đây không
Sở Nghĩa: Việc gấp
Gửi qua không bao lâu, Chương Khải liền trả lời: Nói
Sở Nghĩa: Chuyện là như thế này.
Sở Nghĩa: Hứa Trí Minh vào buổi chiều có tặng tớ một đôi giày, nhưng sau đó tớ đã đưa tiền cho hắn, tương đương với là tớ mua, sau đó buổi tối tớ trở về nhà, Tần Dĩ Hằng lại tặng tớ một đôi giống nhau như đúc
Chương Khải:???
Chương Khải: Cái gì chuyện gì cẩu huyết vậy.
Chương Khải: Tần Dĩ Hằng đều thấy được hai đôi giày?
Sở Nghĩa: Thấy được
Chương Khải: Cũng biết là Hứa Trí Minh đưa?
Sở Nghĩa: Ân
Chương Khải: Anh ấy biết Hứa Trí Minh là ai sao?
Sở Nghĩa: Bọn họ có gặp qua
Sở Nghĩa: Tớ cảm thấy anh ấy hiện tại có chút không vui
Chương Khải: Này ai có thể vui vẻ được.
Sở Nghĩa: Làm sao bây giờ?
Chương Khải: Kỳ thật giữa bạn bè tặng quà là chuyện bình thường
Chương Khải: Chủ yếu là quà giống nhau, cái này quả thật an ủi thì có chút không tốt lắm
Chương Khải: Cậu nhận của người khác trước?
Sở Nghĩa: Đúng vậy
Chương Khải: Bất quá Hứa Trí Minh tại sao lại đột nhiên đưa giày cho cậu?
Sở Nghĩa không biết tại sao lại cùng Chương Khải nói chuyện này, hắn không nói cho Chương Khải chuyện Hứa Trí Minh nói không liên hệ , cho nên không có cách nào nói là Hứa Trí Minh là đưa tới bồi tội.
Chương Khải lại gửi tới: Tiền cũng đưa, hiện tại trả giày cứ quái quái
Chương Khải: Còn tưởng rằng làm cái gì
Chương Khải: Là đôi nào?
Vì thế Sở Nghĩa lại gửi ảnh hồi nãy hắn đã chụp gửi qua.
Lần này, thái độ của Chương Khải lập tức liền thay đổi.
Chương Khải:?
Chương Khải: Đệt đệt đệt

Chương Khải: Thế mà lại là đôi này.
Chương Khải: Cậu phải sớm gửi tới a.
Chương Khải: Nhìn đến này đôi giày này đây liền có ý tưởng
Sở Nghĩa: Nói đi
Chương Khải: Này không đơn giản
Chương Khải: Cậu đem đôi giày Hứa Trí Minh bán cho tớ.
Chương Khải: Cậu giữ lại đôi của lão công cậu.
Chương Khải: Không phải tốt rồi sao
Chương Khải: Đệt
Chương Khải: Nhất định phải cho tớ a!!!! Tớ cmn mấy ngày nay bận đến quên đoạt!
Chương Khải: Thế mà lại là đôi giày này.
Chương Khải: Bán cho tớ!
Chương Khải: Bán cho tớ!!!
Chương Khải: Bán! Cho! Tớ!
Sở Nghĩa cười rộ lên: Được
Giải quyết xong chuyện này, Sở Nghĩa vô cùng phấn chấn mà cất đôi giày Tần Dĩ Hằng đưa vào trong phòng, sau đó để đôi giày Hứa Trí Minh đưa để ngoài cửa, chuẩn bị ngày mai gửi.
Làm xong chuyện này hắn cũng vô cùng phấn chấn mà đi lên lầu.
Tần Dĩ Hằng đang tắm, vì thế hắn ngồi ở bên ngoài, chờ Tần Dĩ Hằng đi ra.
Xem ra là đã tắm được một lúc, Sở Nghĩa ngồi chưa bao lâu, Tần Dĩ Hằng đã đi ra.
Sở Nghĩa chạy nhanh đi qua, làm bộ lơ đãng mà nói: "Chương Khải cũng thích đôi giày kia, cho nên em đem đôi giày của Hứa Trí Minh đưa bán cho Chương Khải."
Ngụ ý, em chỉ cần anh đưa.
Nhưng Tần Dĩ Hằng chỉ nhàn nhạt mà ừ một tiếng.
Sở Nghĩa chớp chớp mắt, đến gần một chút nữa.
Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Chuyện đó, chúng ta lúc ở quán bar buổi tốii ngày đó, em nói cái gì mà có Hứa Trí Minh ?"
Tần Dĩ Hằng quay đầu nhìn Sở Nghĩa: "Em nói hắn không muốn cùng em liên lạc nữa."
Sở Nghĩa hỏi: "Còn gì nữa không?"
Tần Dĩ Hằng: "Không còn."
Sở Nghĩa nghiêng đầu, vậy là hắn cũng chưa nói cái gì a.