Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 40: Một người siêu sinh, cả thôn thắt ống (1)




“Chuyện này, anh không thể nói cho em biết, chỉ có thể nói, anh có thể thông cảm mấy năm nay ba dù bị hiểu lầm cũng không nói ra sự thật." Tần Chinh thản nhiên nói.

Anh nói như vậy, tôi càng tò mò. Theo những lời này của anh, ít nhất có thể suy ra ba tin tức hữu dụng.

Thứ nhất, ba Tần vẫn là bị hiểu lầm, nói cách khác ông thật sự không phải cha đẻ Vệ Dực.

Thứ hai, nguyên nhân ông giấu giếm sự thật là có thể tha thứ được, nói cách khác sự thật có lẽ lại càng làm người ta bị tổn thương.

Dù sự thật có như thế nào, tên nhãi xui xẻo Vệ Dực kia ngoài xui xẻo cũng chỉ có xui xẻo hơn mà thôi.

Nếu như Vệ Dực không có quan hệ huyết thống với nhà họ Tần, tôi đây cũng không coi là người nhà của cậu ta, bí mật về thân thế khốn khổ của cậu ta, tôi là người ngoài cũng không tiện hỏi thăm nhiều.

Tần Chinh ăn cơm có chút lơ đãng, tôi hỏi: “Vậy về sau phải làm sao?” “Cậu ta vẫn ổn chứ?"

Tần Chinh nhấp môi, thở dài một tiếng: “Cũng là người trưởng thành rồi, có ngưỡng cửa nào là không qua được. Việc này không liên quan tới em, em đừng để ý linh tinh nữa."

Tôi rầu rĩ ừ một tiếng.

“Chờ chút nữa anh đưa em về nhà.”

“Vậy còn anh?” Tôi ngẩng đầu hỏi anh.

“Anh ở lại bệnh viện một đêm, ngày mai tìm người y tá chăm sóc cho cậu ta rồi về nhà.”

Nói đến hai chữ “Về nhà”, tôi mới đột nhiên nhớ ra một vấn đề vô cùng quan trọng, vì thế nhìn mắt anh chằm chằm lại thêm phần chờ mong hỏi: “Anh bảo mua căn hộ, là ở đâu?" Trang trí xong chưa?”

Đáy mắt Tần Chinh hiện lên ý cười, cong khóe môi, nói: “Em đoán đi”

Hai chữ này thật đáng đánh đòn, ngoài tàn phá hoa cúc - nghĩa sâu nghĩa xa ra thì không còn cách nào khác có thể trút hết nỗi phẫn uất trong lòng tôi!

“Đây đã là tài sản của em, em có quyền hỏi chứ!” Tôi nghiêm mặt lớn tiếng dùng ánh mắt giết chết anh.

“Nhà mới sửa sang thì để thông gió 3-5 tháng rồi hãy đến ở, bây giờ chuyển đến không tốt cho thân thể, hơn nữa em ở một mình không có ai chăm sóc anh sẽ lo lắng .”

“Không phải còn có anh đấy sao …” Tôi lầu bầu một câu:

“Chuyện phụ nữ mang thai, anh cũng chỉ biết qua qua. Vẫn để mẹ chăm sóc em anh mới yên tâm."

Tôi miễn cưỡng chấp nhận lý do này của anh, chỉ là ngoài vấn đề nhà ở, còn có vấn đề quan trọng khác là hai tờ giấy.

Đăng ký kết hôn và giấy chuẩn sinh [cho phép sinh].

Có điều nói đi nói lại, anh bây giờ không xu dính túi, có thể nói ngay cả một sợi lông ít ai thấy được trên người anh cũng là của tôi, đăng ký kết hôn gì đấy, chỉ là nể mặt quốc gia tí thôi, còn giấy cho phép sinh con, mặc kệ họ cho phép hay không tôi cũng đẻ. Ba mẹ tôi đều là người thích náo nhiệt, làm một fan trung thành của “Chu Dịch", chỉ vì thầy tướng số cầm quyển sách nào đó rồi bấm đốt ngón tay tính toán, nói trong mệnh của ba tôi có một nam một nữ là vượng nhất, ông mới cố nhịn không để mẹ tôi sinh một đứa thôi. Mà thầy tướng số còn nói, trong mệnh của tôi và Chu Duy Cẩn phải nhiều con nhiều cháu mới có thể càng phú quý, vì vậy từ lúc tôi và Chu Duy Cẩn còn vị thành niên, ba tôi đã nói --- có bao nhiêu cứ việc đẻ, ba không thiếu tiền cứ để người ta phạt, cũng nuôi được tuốt.

[Chu Dịch là tên của ba Tiểu Kỳ cũng là tên một bộ sách triết học cổ của Trung Quốc, bàn về quy luật vận hành sự vật dựa trên thuyết âm dương nhị nguyên, phân loại tính trạng của thiên địa vạn vật, bàn về thiên can, địa chi, ngũ hành, thậm chí còn dự đoán cả về sự phát triển của sự vật trong tương lai.] @@

Năm ấy, khẩu ngữ treo ở thôn tôi đều là “Một người vỡ kế hoạch, cả thôn thắt ống”, “sinh ít một đứa con, nuôi được thêm lợn”, “Sinh ít con, nuôi con tốt, hạnh phúc cả đời.”

Tôi đã nói: ba à, ba thế này không được, độ giác ngộ quá thấp, chủ nghĩa cá nhân quá nặng, đi ngược lại với chính sách cơ bản của quốc gia, kéo lùi chủ nghĩa xã hội, nói ra thì ai cũng muốn kéo ba đi thắt ống.

Ba tôi rối rắm nói: “Chuyện này …. Thắt ống thì được, kế hoạch thì không …”

Cho nên ở vấn đề vỡ kế hoạch, chủ trương của ba tôi là: Có điều kiện phải vượt, không có điều kiện thì phải tự tạo điều kiện mà vượt.

Tôi giương mắt nhìn Tần Chinh, thế nhưng lại rất nghiêm chỉnh kế hoạch hóa gia đình, cái thai lên xe rồi mới mua vé này của tôi chẳng qua là vì chất lượng sản phẩm không thành công mới thành nhân, nếu như lần sau còn để xảy ra án mạng, thì nhất định là rắp tâm mưu sát rồi …

Tần Chinh bị tôi nhìn đến nổi da gà, cau mày nhìn tôi nói: “Đang nghĩ gì thế?”

Tôi vội ho một tiếng, nói: “Nghĩ đến chuyện đi đăng ký.”

“Mai là cuối tuần, chỉ có thể đợi tuần sau. Về chuyện chụp ảnh cười, anh sẽ liên hệ, chắc là cũng tuần sau là chụp được.”

Tôi kinh hãi nhìn anh, không ngờ là anh nghĩ chu đáo như vậy. “Nhưng mà em bây giờ mình hổ thân gấu, thể tích và diện tích đều nhảy vọt, không ăn ảnh."

“Không sao.” Anh thản nhiên nói, “Chiếm khung ảnh càng lớn, lợi ích thực tế.”

Tôi thiếu chút nữa bị sặc nước mà chết ...

“Coi như chụp ảnh gia đình luôn thể."

Tôi thật muốn nói, đừng tiết kiệm tiền cho chị làm gì, chị không thiếu tiền.

Nhìn anh khăng khăng làm theo ý mình, tôi cũng chỉ có thể thở dài.

Tần Chinh đưa tôi về nhà rồi tự mình quay về bệnh viện. Lúc về đến nhà đã là hơn 11h đêm, mẹ già đầu cuốn lô, đắp mặt nạ đang xem TV, tôi ngồi xuống bên cạnh bà, bà liền hỏi. "Đi ra ngoài làm gì?"

Xử lý một người tên là Vệ Dực.

Tôi giật giật nói: “Đi la cà với mấy người thân thích của Tần Chinh, đi ra ngoài dạo một vòng, tiêu mất mấy nghìn đồng.”

Mẹ già nghe thế cũng không thấy hứng thú tí nào, quay đầu tiếp tục xem TV, tôi liếc mắt, phim kể về một người đàn ông cưới một người vợ nông thôn ở bên ngoài, mang về mẹ không hài lòng, buộc anh ta bỏ vợ lấy người khác, người đàn ông phụ bạc vì chữ hiếu lấy người khác, vợ cũ ôm nỗi hận vác bụng bỏ đi. Hai mươi năm sau, do phải tìm người ghép tủy sống cho đứa con với vợ sau mà người đàn ông bội bạc đi tìm vợ con trước ...

Qủa nhiên máu chó vốn là từ cuộc sống, nghệ thuật chế biến lại. Tôi cũng không biết được Vệ Dực họ Tần máu chó hay là không phải họ Tần thì máu chó hơn. Mặc kệ nói ra sao, ba Tần cũng coi như chồng trước của mẹ Vệ Dực.

Mẹ già đột nhiên nói: “Phải rồi, đăng ký kết hôn của chúng mày tao lấy rồi, đăng ký lúc nào cũng không nói với mẹ một tiếng.”

Không sao cả, dù sao đó cũng là đồ rởm.

Đồ rởm …

Tôi chợt lóe sáng, cuối cùng cũng hiểu rồi!

Hóa ra văn hóa hàng nhái đã có nguồn gốc từ xa xưa, cái gọi là giấy đăng ký kết hôn của ba Tần và mẹ Vệ kia cũng là hàng rởm đi!

Vẫn còn, nếu có đăng ký kết hôn chắc cũng phải có chứng nhận ly hôn, nếu không ba Tần đã phạm tội trùng hôn. Nhưng mà Vệ Dực chỉ nhìn thấy đăng ký kết hôn không có chứng nhận ly hôn, vì sao lại không có, là bởi vì căn bản chưa từng kết hôn!

Tôi lóe sáng như bóng đèn 250W vậy!

Cảm tưởng duy nhất của tôi bây giờ chính là: Dựa vào giá hàng hóa năm ấy mà nói, giấy đăng ký kết hôn giả nhất định rẻ hơn bây giờ.

Lạm phát quả nhiên rất lợi hại a ...

“Còn nữa, hai đứa rốt cuộc đã bàn bạc xong bao giờ thì tổ chức chưa hả."

“A?” Tôi ngây người một lúc, ba giây sau mới phản ứng lại, nói: “Bố mẹ thấy thế nào?"

“11 đi, ba mày hôm nay gọi điện hỏi đại tiên, ông ta bảo ngày hoàng đạo tiếp theo vừa vặn là ngày 11, ngày này tốt, mày nghĩ xem, về sau ngày kỷ niệm lễ cưới của chúng mày nhà nước cũng cho chúng mày nghỉ nhá.”

Khóe miệng tôi giật giật, nói: “Mẹ, mẹ lo lắng thật chu đáo.”

“Phải rồi!” Bà còn thật hưng phấn, quay sang nói, “Vừa may bạn tốt đều rảnh, thật ra tao với ba mày đã bàn bạc xong rồi, thời gian gấp chút, nhưng may là đủ người, chỉ là thiệp mời phải bắn tỉa nhanh, nếu không người ta đi du lịch rồi là không còn cách nào đâu. Tiệc cưới có hai đợt, kết hôn đợt một, lại mặt đợi hai, kết hôn thì làm ở Kim Mã, lại mặt thì tự làm ở nhà chúng ta. Nhà chúng ta lâu rồi không náo nhiệt như vậy nha!"

Chị kết chứ không phải hôn, mà lại là một phụ nữ trung niên trống trải và cô quạnh.

“Việc này con phải bàn bạc với Tần Chinh một chút …”

Tính ra, cách 11 còn không đến nửa tháng.

“Việc này cứ bàn bạc.” Mẹ già ừ ừ hai tiếng, “Có điều kết quả đã định như vậy rồi.”

Khóe miệng tôi tiếp tục giật giật, quả nhiên không sợ vô sỉ, chỉ sợ không biết đến sỉ, so bì với bà, tôi còn khoảng thời gian 20 năm cần cố gắng.

Tôi thở dài nói: “Con đi ngủ đây, có chuyện gì mai rồi nói."

Một đêm làm lụng vất vả, lại kinh hồn khiếp vía một ngày, đối với phụ nữ có thai mà nói quá là vô nhân đạo.

“Ừ.” Mẹ già nói, “Đi đi, đi đi, còn có ảnh chụp lần trước hôm nay đưa đến, tao để ở đầu giường mày đấy.”

Tôi nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra là ảnh gì, trong đầu chuông cảnh giác chợt reo, trừng mắt nhìn mẹ nói: “Đúng rồi, lần trước ông chủ tiệm chụp ảnh dụ dỗ ba bảo đầu tư gì đó, ba không mắc mưu chứ?”

“Sao có thể chứ!” Mẹ già liếc mắt xem thường, “Tiền ba mày thế nhưng là nhét gót giày đấy, làm gì có chuyện bay ra ngoài dễ thế?”

Thế thì tôi yên tâm rồi.

Tôi cảm thấy mình có thể coi như thánh mẫu được rồi, con bé Thẩm Phong kia khiến tôi lòng đau tan nát tôi cũng vẫn yêu nó, Bạch Vi tuy là không có uy hiếp gì, nhưng mà làm hỏng việc tu hành của tôi. Chị đây một xu cũng không muốn cho cô ta kiếm được, còn phải kiếm tiền mừng của cô ta, cầm được tiền mừng của cô ta còn phải khinh bỉ cô ta khiến cô ta nuốt không trôi tiệc cưới!

Aizz, tôi còn không có khí thế anh hùng của mẹ già lấy dao đuổi giết tiểu tam, đau lòng, thật đau lòng!

Tôi lật lật quyển album, lại nhìn mình trong gương một chút, phát hiện hình thể của mình cũng phồng lên cùng tốc độ với tiền tệ lạm phát, càng thêm đau lòng.

Đầu năm nay cái gì cũng phồng, kể cả cân nặng.

Trước khi ngủ tôi gọi điện thoại cho Thẩm Phong báo tin vui, tái hiện một cách sinh động biểu hiện xuất sắc của Tần Chinh.

Thẩm Phong nói: “Tao đi, lời chị đây đúng là thánh phán , đều để chị mày nói trúng rồi a!"

Tôi nói: “Phải, mày trâu, mày gấu, mày nghĩ ra chiêu khế ước bán thân này sao?”

Thẩm Phong nói: “Đây không thể tính được, chuyện phóng khoáng như vậy không giống như là chuyện chồng mày có thể làm."

Tôi nổi giận, xì một tiếng khinh miệt, nói: “Đấy là mày không biết anh ấy!”

Thẩm Phong cố chấp khăng khăng giữ ý mình: “Âm mưu, chắc chắn là âm mưu! Tao nghi ngờ sau lưng cậu ta có cao nhân chỉ dạy.”

“Không chừng là cảm hứng đột nhiên tới thì sao?” Tuy là nó không nhìn thấy, tôi vẫn muốn trợn trừng mắt.

“Mày không đối mặt với sự thật thì sẽ mang thai chắc?” Thẩm Phong cắt lời, “Cậu ta thì hiểu khỉ gì về lãng mạn, mày tự nói xem, dựa vào tính cậu ta có thể nói những lời cảm động như vậy rồi còn làm khế ước bán mình ư? Tao cảm thấy người như cậu ta, đứng tên mày cho bất động sản, công ty thì có thể, nhưng dù có thế, cái loại ở Nhà Trắng như mày thì dù cậu ta có móc đồng xu cuối cùng trong túi đưa cho mày, mày cũng chỉ nhận với vẻ mặt mờ mịt rồi nói ‘Còn gì nữa?' ‘Cho nên?’ ..."

Tôi len lén lau mồ hồi, nhớ lại một chút, hình như lúc ấy tôi đúng là có nói “còn gì nữa” …

“Cho nên 'khế ước bán mình' gì đó, 'em nuôi anh' – mấy câu mưu sát, nổi da gà như này, nhất định là có cao nhân ở sau lưng chỉ bảo cho cậu ta!” Thẩm Phong khẳng định, “Ngay cả cái loại không biết gì gọi là lãng mạn như mày cũng bị hạ gục, có lẽ kẻ này quá cao tay, quá dâm, tiện, mày tìm được rồi nhớ nói cho tao biết.”

Thẩm Phong không hổ là quân sư quạt mo của tôi, nghe nó nói như vậy tôi nhất thời thấy được ánh sáng.

Lúc trước Tần Chinh gạt tôi chuyện về công ty, với nói muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ, còn không bằng nói không muốn để tôi lo lắng linh tinh. Kết hợp với cách xử sự ngày thường của anh ấy, tuy rằng thỉnh thoảng anh có chút dễ dãi, nhưng đều là dễ dãi tự nhiên, lần cầu hôn này quả thật giống như là được sắp xếp tỉ mỉ, là cạm bẫy ngọt ngào sớm được tính toán.

Rốt cuộc cao nhân sau lưng anh là ai …

Muốn biết cao nhân là ai, xin để hạ hồi phân giải.