Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 35: Anh bán mình, em nuôi anh




Sự thật chứng minh, đàn ông đều là cần chăm sóc dạy bảo, rối loạn cũng không đáng ngại, quan trọng là khó chịu với người ngoài, lẳng lơ, dễ dãi với người nhà. Mao chủ tịch nói rất đúng, ai là người nhà của chúng ta, ai là kẻ địch của chúng ta, đây là vấn đề hàng đầu của cách mạng.

Sự thật lại chứng minh, Tần Chinh làm đảng viên không phải phí công? Uống nước không quên người đào giếng, giây giây phút phút tưởng niệm lời Mao chủ tịch.

Một đêm làm lụng vất vả, tôi mơ về anh hùng cái thế. Ý trung nhân của tôi là một vị anh hùng cái thế, có một ngày tôi mặc áo giáp, chân đạp mây bảy sắc đi cưới anh …

Mở mắt tỉnh lại, Tần Chinh đã mũ áo chỉnh tề đứng ở đầu giường, vung tay một cái, rèm cửa sổ bị vén ra, ánh mặt trời chiếu xiên vào phòng, tôi mở nửa mắt ra nhìn anh, cảm giác anh tỏa ra ánh vàng lóng lánh như sắp thành Phật đến nơi rồi …

Anh cúi xuống hôn lên trán tôi một cái, lại xoa xoa đầu tôi, nói: “Tỉnh thì dậy thôi, hôm nay chúng ta còn có việc phải làm.”

Tôi lập tức tỉnh táo lại!

Nhưng mà tôi còn phải dè dặt giả bộ cái gì cũng không biết, yểu điệu yếu ớt để anh dìu tôi đứng lên, anh phì cười, nhéo nhéo mặt tôi, rồi tay kéo tôi. “Mắt sáng như mắt trộm thế kia, còn vờ chưa tỉnh ngủ.”

Tôi nhìn đồng hồ báo thức, sau đó vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, mở cửa sổ, loáng thoáng nghe được mẹ già đang ở trong bếp cất giọng ca vàng, hát “Thời thơ ấu" …

Thật ra “Thời mãn kinh" có vẻ thích hợp với bà hơn.

Rửa mặt xong, vừa ngẩng đầu đã thấy qua gương Tần Chinh đang nửa dựa ở cạnh cửa mỉm cười nhìn tôi. Tôi nhất thời cảnh giác, nhíu mi, cười tủm tỉm hỏi: “Hôm nay còn chuyện gì phải làm a?”

Trong lòng tôi chỉ có hai chữ: Cầu hôn! Cầu hôn! Cầu hôn!

Việc tốt hay gặp trắc trở a, cơm chín thì nhanh lạnh, khi nào mới có thể chính thức dùng bữa a.

Tần Chinh không đáp, hỏi lại: “Em thấy thế nào?”

Anh không phải Vệ Dực, cho nên tôi sẽ không nói “Hỏi lại em cậu ấy”. chỉ có thể nói: “Hỏi lại ông anh ấy! Biết rõ em ngốc không đoán ra, anh trả lời một tí thì sẽ mang bầu sao!”

Anh tiến lên hai bước, ôm tôi từ sau lưng, cúi đầu hôn má tôi, cười nói: “Em ngốc chỗ nào đâu, người nghĩ em ngốc mới là ngốc thật.”

Anh coi trọng tôi như vậy, tôi không nhận thì là không nể mặt rồi. Nhìn bộ dạng bảnh bao này của anh, chắc là cầu hôn không xa nữa rồi, lúc trước anh còn nói niềm vui bất ngờ gì đó rốt cuộc là cái gì, quà Noel tặng trước ư?

Cái quả hồ lô này thật là giết chết cả đám tế bào não ít ỏi của tôi a!

Ăn sáng xong, Tần Chinh tay trái xách giúp tôi đám hành lý không biết đã được đóng gói xong từ bao giờ, tai phải nắm tay tôi, dứt khoát thoát khỏi nhà tôi.

Tôi nói: “Sao mà ra khỏi cửa lại giống bỏ trốn thế này."

Tần Chinh khởi động xe, ánh mắt khẽ động, đột nhiên quay đầu nhìn tôi một lúc lâu, nhếch nhếch khóe môi, cười đến ý vị sâu xa: “Quả thật, giống 'Tây Sương Ký' vừa ra.”

‘Tây Sương Ký' là câu chuyện cách mạng nói về nhà cách mạng giai cấp vô sản Trương Sinh Dục đào tường chủ nghĩa phong kiến, cuối cùng cùng với thiên kim tiểu thư nhà tướng quốc Thôi Oanh Oanh cùng nhảy vào nấm mồ tình yêu. Đáng tiếc trong câu chuyện này Trương Sinh cuối cùng thất bại, hắn phản bội giai cấp của chính mình, lao vào vòng ôm ấp của giai cấp địa chủ phong kiến, trở thành một phần tử trong cơ cấu tham hủ rộng lớn, kiên quyết góp một viên gạch cho chủ nghĩa phong kiến, còn sinh ra một đống tiểu địa chủ, con con cháu cháu cũng không thiếu thốn …

Tôi đột nhiên cảm thấy thật bi thương, tôi nói: “Vậy anh chính là Thôi Oanh Oanh khuynh quốc khuynh thành kia, em chính là Trương Sinh kẻ đa sầu đa bệnh.” Tôi tỏ vẻ thành phần của mình trong sạch, bần nông và trung nông tuyệt đối không giả.

Tần Chinh không nhịn được cười, ô tô từ từ ra khỏi garage, đánh giá hai chữ: “Khoe khoang.”

Tuy rằng Tần Chinh một câu là cho qua, nhưng dựa vào trực giác nhạy bén của mình, tôi cảm thấy chuyện này chắc không đơn giản như vậy. Phụ thân của nàng Thôi Oanh Oanh kia hình như là muốn Trương Sinh thi được công danh mới có thể lấy con gái ông ta? Ba tôi chắc không máu chó như vậy đi …

Tôi kéo kéo tay áo Tần Chinh, “Này, ba em không làm khó dễ anh gì chứ?”

Tần Chinh dùng khóe mắt liếc tôi, “Em chỉ cái gì?”

Tôi uyển chuyển nói: “Ví như nói muốn bao nhiêu sính lễ.”

Mắt Tần Chinh chứa ý cười: “Em còn không hiểu ba em sao?”

“Ờm … Ông ấy à, không thiếu tiền, nhưng thích sĩ diện nên khó nói. Nếu như ông muốn anh mang một đống lớn sính lễ …” Tôi khẽ cắn môi nói, “Em sẽ đòi một đống lớn của hồi môn! Chúng ta không thể lỗ vốn được, anh nói phải không.”

Ý cười trong mắt Tần Chinh càng sâu, “Vẫn là sinh con trai tốt hơn, con gái lớn rồi, khuỷu tay cũng hướng ra bên ngoài.” Tôi vừa muốn trở mặt, anh lại nói, “Hai chữ ‘chúng ta’ nói hay lắm, không thể lỗ vốn được.”

Tim tôi lại thấy ngòn ngọt, nhìn ngón tay hỏi: “Vậy ông rốt cuộc muốn bao nhiêu sính lễ?"

Tần Chinh nói: “Không cần sính lễ.”

Tôi ngây nguời: “A?” Không thể nào.”

“Không lừa em đâu.” Tần Chinh nói, “Em không cần lo chuyện này, yên tâm dưỡng thai là được rồi.”

“Uhm…” Tôi rầu rĩ lên tiếng, dùng khóe mắt liếc anh, "Vậy chúng ta là đang đi vào nội thành hả?"

“Phải” Tần Chinh nhìn phía trước không chớp mắt.

“Rốt cuộc là đi đâu?”

“Đến em sẽ biết.”

Từ hôm qua cho tới hôm nay, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội lục soát người Tần Chinh, cũng không biết anh đã chuẩn bị nhẫn chưa, thật ra lúc như này rồi, anh dù có dùng cỏ đuôi chó cầu hôn tôi cũng đồng ý, nhưng mà Thẩm Phong vẫn bảo cần lãng mạn …

Từng có người giải thích về lãng mạn cho tôi như này: Chính là ngồi máy bay tới Disneyland Hồng Kông mua một chiếc kem sau đó chạy nhanh trước lúc kem tan hết để kịp đưa kem cho bạn.

Kiểu lãng mạn đốt tiền như vậy, thực sự không phù hợp với phát triển bền vững, không có lợi cho việc kiến thiết mô hình xã hội tiết kiệm.

Kem có ngọt hơn nữa cũng không sánh bằng hai câu thủ thỉ của anh.

Ở cái lúc tim đập loạn nhịp, adrenalin tăng vọt như lúc này, mà lại bị kẹt xe trong cả hàng dài ở khu phố trung tâm thật đúng là một kiểu dày vò.

Giờ cao điểm đi làm, không có cách nào a …

Tay phải tôi chống cằm, năm ngón tay khẽ vỗ vỗ má, nhìn hướng này, hình như là tới cục dân chính. “Phải rồi, đăng ký kết hôn giả của chúng ta sao lại không thấy nhỉ?"

Tần Chinh nói: “Hôm qua mẹ đưa cho anh rồi.”

Tôi quay phắt đầu nhìn anh. “Sao anh không nói cho em biết!”

Chả trách hôm qua mẹ tôi không thúc giục Tần Chinh với tôi đi đăng ký, bà chắc cũng bị thứ kia lừa rồi đi!

“Cũng không cần thiết mà.” Tần Chinh nhíu mày, quay đầu nhìn tôi, “Cần thiết ư?"

Tôi ngây ngốc nhìn anh, vươn tay ra: “Trả em!” 10 đồng đâu!

Tần Chinh mỉm cười: “Anh đốt rồi.”

“Vì sao!” 10 đồng của Cố Thiệu a!

Tần Chinh nói: “Anh lo là người khác nghĩ anh phạm tội trùng hôn.”

Mặt tôi nóng lên, rút tay về, xấu hổ nói: “Thật ra anh có thể nói trực tiếp hơn chút.” Tôi nói cũng thật thẳng thắn đi …

Ý trung nhân của tôi là một vị anh hùng cái thế nha, anh nếu không đến cưới tôi, tôi đi cưới anh là được!

Hàng dài nối đuôi nhau từ từ chuyển động, cuối cùng cũng tản ra dưới sự chỉ đạo của cảnh sát giao thông. Tôi lắc đầu thở dài, thành phố này, mỗi ngày đều có nhiều tai nạn giao thông như vậy.

Tần Chinh lái xe, xuyên qua lòng khu phố, mắt thấy đã tới gần cục dân chính, nhịp đập tim tôi cũng hòa cũng tốc độ xe của anh, mà tốc độ xe của anh cũng không giảm lại, cứ như vậy mà xẹt một cái qua cục dân chính.

Khi ấy tôi mới ngây người …

Tôi quay đầu nhìn anh, nhìn thấy môi anh nhếch lên chút ý cười, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ giảo hoạt, tôi cắn môi trừng mắt anh, anh nhìn phía trước, đầu cũng không quay sang nói: “Còn trừng nữa, anh liền hôn em.”

Tôi khinh thường nói: “Chồng già vợ già rồi ai sợ anh hôn a, cũng chỉ có 'lắc xe' là chưa chơi bao giờ thôi!” (Là trò lấy xe làm giường đó, lúc hành sự sẽ khiến xe rung lắc :">)

Nét cười của Tần Chinh xuất hiện chút vết rạn, có điều kim cương dù có rạn nứt thế nào cũng không ảnh hưởng tới vẻ óng ánh, hoàn mỹ chia ra càng tăng thêm hào quang rực rỡ, giống như những sự vật tốt đẹp như này nếu thuộc về bạn thì lại càng tốt đẹp hơn. Tôi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài.

Con đường phía trước xa xăm dằng dặc, qua thôn này thì cũng chẳng còn tiệm này nữa (*); sớm biết thế đã chẳng làm kiêu rồi, lần đầu anh tìm tôi đi đăng ký tôi không nên chạy, anh cầu hôn tôi ở bệnh viện tôi không nên cự tuyệt --- đều là do Cố Thiệu hại!

(*)cơ hội khó có được, không thể đánh mất.

Cuối cùng, xe có dấu hiệu giảm tốc độ, tôi nhìn xung quanh một chút, chỉ nhìn thấy một tòa nhà làm việc thật bề thế. Tần Chinh chạy xe vào gara trong lòng đất, mở cửa để tôi ra ngoài.

Tôi nghi hoặc nhìn anh:“Anh rốt cuộc là giở trò gì?” Tôi vươn tay ra, anh nắm lấy, đưa tôi lên lầu, nhưng vẫn không trả lời.

Thang máy ấn lên tầng 20.

Tòa nhà này không tồi, là tòa nhà lớn duy nhất được ba tôi bỏ qua không đính đại danh của mình lên. Lầu dưới là trung tâm thương mại cao cấp, bên trên là văn phòng, phòng làm việc của các công ty lớn nhỏ; độc lập đối diện sông, rất là phong cách, nhất là giá phòng và tiền thuê, giống như cô hoa khôi phong nhã nhất, chỉ có đứng xem từ xa chứ không thể đùa giỡn. Cô ấy có thể khiến bạn cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là tiện dân. Tôi đã đi ngang qua vài lần, nhưng chưa bao giờ vào trong.

Tôi nhìn thang máy lên một tầng rồi lại một tầng, người ra người vào, giữa đám nam nữ nhân viên muôn hình vạn trạng, một bà bầu bụng lớn như tôi có vẻ không hợp lắm.

Tế bào não của tôi gần như đều nhoáng một cái chết sạch, hoàn toàn không nghĩ ra được anh rốt cuộc muốn làm gì. Chẳng lẽ là kéo tôi lên nóc nhà cầu hôn? Tôi không đồng ý anh liền nhảy lầu?

Nhưng mà tầng 20 cũng không phải tầng cao nhất a …

Cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra, Tần Chinh kéo tay tôi đi ra ngoài, rẽ trái hai bước là nhìn thấy một tấm biển lấp lánh – Công ty bảo đảm đầu tư XX.

Dựa vào học thức của tôi, tôi hoàn toàn không biết đây là làm gì …

Tần Chinh đang muốn kéo tôi đi khỏi, một người đàn ông trung niên bước tới phía đối diện, ngẩng đầu nhìn thấy chúng tôi, ngây người một lát, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, “Tần tổng, anh cuối cùng cũng đến, tôi đang muốn đi tìm anh đây.”

Tần tổng?

Tôi chớp mắt, quay đầu nhìn Tần Chinh. Bởi vì có người ngoài, anh lại bày ra vẻ núi băng lạnh lùng, nghiêm túc; mặt mày thon gọn, khóe mắt hơi nhíu, sống mũi cao thẳng đỡ đôi kính mắt viền vàng, vừa sắc sảo lại không mất đi phong độ của kẻ trí thức. Tôi đương nhiên là thích anh chỉ bày ra vẻ gợi cảm này ở nhà cho mình tôi xem thôi, nhưng là ở trường hợp công cộng, cái vẻ uy nghiêm không hề tùy tiện, dễ dãi này cũng khiến người ta tim đập thình thịch, khó kìm lòng được.

“Có chuyện gì ư?" Tần Chinh dẫn tôi đi vào, người đàn ông trung niên kia nhìn tôi thêm một chút, lại đáp lời Tần Chinh: “Vừa có một người khách muốn vay vượt mức khá lớn, nói muốn gặp anh ngay.” Nói xong lại cười tươi như hoa nói với tôi: “Vị này là phu nhân Tần tổng phải không.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn ông ta, lại nhìn nhìn Tần Chinh, có vẻ tinh thần vẫn chưa hồi phục.

Tần Chinh trả lời giúp tôi: “Phải" Lại giúp tôi giới thiệu nói, “Đây là kế toán của công ty, Vương Ích.”

Tôi cười lên tiếng chào hỏi với ông ta, vẫn đang trong trạng thái người trên giời.

Vừa nói chuyện đã vào tới đại sảnh làm việc. 3-5 cái ô vuông nhỏ, 3-5 cái văn phòng, 7-8 nhân viên, một cái phòng đón khách nguy nga lộng lẫy, cửa sổ sát đất đối diện sông lớn, cảnh đẹp vô hạn.

Tần Chinh nói với Vương Ích: “Ông nói chuyện với khách một chút, tôi lập tức sẽ qua.”

Vương Ích gật đầu, xoay người rời đi. Mấy nhân viên chào hỏi Tần Chinh, Tần Chinh gật gật đầu, dẫn tôi vào một văn phòng.

Có lẽ là nhìn đến phát ngán mấy cái văn phòng bày biện ra vẻ của ba tôi rồi, nên nhìn căn phòng này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua bên cạnh giá sách còn một cánh cửa đang mở, sau cửa là một phòng nghỉ hoàn hảo.

Một bộ nội thất màu vàng nhạt, giường, máy tính, bàn ghế, TV, tủ lạnh mini, thậm chí còn có lò vi sóng.

Tần Chinh đặt tôi lên giường, nói: “Anh đi gặp khách một chút, mau thôi là sẽ về.”

Tôi ngây ngốc ngửa đầu nhìn anh, gật gật đầu.

Anh cắn cắn môi tôi một chút, mới cảm thấy thỏa mãn rời đi.

Phòng nghỉ này không chật chút nào, tôi tò mò lần sờ xung quanh, kéo rèm cửa ra, cửa sổ sát đất hướng ra dòng sông nước chảy về đông, tầm nhìn tuyệt đẹp.

Tần tổng?

Tôi rốt cuộc cũng có thời gian để mà từ từ suy xét.

Không còn nghi ngờ gì nữa, danh thiếp của Tần Chinh đã thay đổi. Bỏ qua chưa tính đến Công ty đảm bảo đầu tư XX là cái trò gì, anh giờ đã là cấp “Tổng” rồi. Thật ra, phụ nữ bình thường không quan tâm đàn ông làm gì, có quan tâm chỉ là chức vụ mà thôi, đây cũng chính là lý do vì sao trong tiểu thuyết ngôn tình thể loại tổng tài rất thịnh hành tuy đa số độc giả trước giờ vẫn chả biết "tổng tài” là cái trò mèo gì. Tổng tài, tổng giám (thanh tra), tổng giám đốc, có một chữ “tổng" luôn không tồi, chắc không đến nỗi là "tổng quản" đi.

Tôi vẫn chả biết tổng tài là cái trò mèo gì như trước, nhưng mà là một độc giả trung thành của tiểu thuyết ngôn tình, tôi tỏ vẻ hài lòng với chức vụ của Tần Chinh.

Có điều lại có vấn đề đây …

Anh từ khi nào đã đổi nơi công tác tới chỗ này rồi? Sao lại giấu tôi? Chả nhẽ đây là cái gọi là niềm vui bất ngờ?

Tôi cũng thật không thấy vui, thấy bất ngờ a … Trang hoàng tuy đẹp, nhân viên cũng chả có mấy.

Tôi lục tung mọi thứ tìm tòi bí mật, muốn phát hiện thứ gì đó có thể cho tôi niềm vui bất ngờ, như lúc chơi trò “Tìm tiền xu” thời tiểu học.

Kết quả cũng chỉ phát hiện ra mấy quyển truyện tranh và tiểu thuyết ngôn tình rõ ràng là chuẩn bị riêng cho tôi, còn có một đống hoa quả và đồ ăn vặt phù hợp với tiêu chuẩn về khỏe mạnh của Tần Chinh.

Tôi ăn hết đồ ăn vặt mà Tần Chinh còn chưa về, không chịu nổi sự yên ắng, tôi mở cửa đi ra ngoài.

Các nhân viên chắc đều biết thân phận của tôi, nên đều nhiệt tình chào hỏi, tôi cũng nhân cơ hội nói với bọn họ vài câu khách sáo.

“Mọi người làm việc được bao lâu rồi?”

“Hơn một tháng.”

Cái gì! Đã hơn một tháng!

“Tần Chinh có dễ làm việc chung không?”

“Tần tổng là một người nghiêm túc, trách nhiệm; đi theo anh ấy chúng tôi học được rất nhiều.” Cậu này nói chuyện rất uyển chuyển, có tiền đồ.

“Anh ấy không thường xuyên đến đây nhỉ?”

“Bình thường có vụ làm ăn lớn anh ấy sẽ tới đây. Chẳng qua công ty mới khai trương không lâu, vẫn coi là ở giai đoạn khởi đầu, nên số lần Tần tổng lại đây không nhiều lắm.”

Lòng tôi suy tính, lúc trước anh cũng nói với tôi là đi công tác vài lần. Tôi nhìn công ty của anh trang hoàng ánh vàng rực rỡ, có lẽ tốn không ít tiền, nhưng mà nhìn lạnh lẽo, vắng vẻ , cũng không biết có kiếm được tiền không. Nghe cậu thanh niên này nói số lần Tần Chinh tới đây không nhiều lắm, có lẽ cũng chỉ là đẹp mã thôi …

“Anh ấy không đến, ông chủ không nói gì sao?”

Cậu thanh niên nở nụ cười: “Cô thật hay nói đùa, Tần tổng là ông chủ của chính mình đó thôi.”

Tôi bị sặc nước, ho khan vài tiếng.

Không chịu nổi rồi! Cuối cùng cũng từ giai tầng bị bóc lột thăng thành giai tầng bóc lột! Hoàn toàn thực sự lao vào vòng ôm ấp của chủ nghĩa tư bản! Tuy rằng vẫn không biết anh làm gì như trước, nhưng ông chủ so với tổng giám, tổng giám đốc gì gì đó lại khiến người ta vui hơn chút chút.

“Bình thường có vụ làm ăn lớn anh ấy mới tới đây?” Tôi lại uống một ngụm nước, từ từ hỏi.

“Ít nhất khoảng 1-2 chục triệu đi, a! Cẩn thận đừng để bỏng tay!”

Tay tôi run lên, nước bắn ra ngoài tới nửa, may không bị bỏng.

Vì không thể để lộ ra là mình cái gì cũng không biết, tôi tuy rất ngạc nhiên, nhưng cũng ngại không hỏi bọn họ rốt cuộc là làm gì ….

Tần Chinh đang đàm phán với khách, thủy tinh trong suốt, hoàn toàn cách âm, từ bên ngoài có thể nhìn rõ hai người bên trong nói chuyện. Trong tay Tần Chinh cầm một phần tài liệu, hơi cúi đầu, môi mỏng nhạt màu mở ra khép lại, không biết nói với người bên cạnh điều gì, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua mặt tài liệu, đầu ngón tay nhẹ chấm trên mặt giấy. Qủa nhiên đàn ông lúc nghiêm túc là có sức hấp dẫn nhất … Tôi tránh ở sau bàn len lén nhìn anh, nghĩ đến đêm qua đôi bàn tay kia còn chu du trên người tôi, nhịn không nổi tê dại một chút.

Không biết đợi bao lâu Tần Chinh mới đàm phán xong, vừa ra nhìn thấy tôi, đáy mắt hiện lên ý cười, tiễn khách ra khỏi cửa rồi, lại đưa tôi về văn phòng của anh.

Cùm cụp một tiếng, cửa khóa lại.

Anh đẩy ngã tôi lên bàn làm việc, mũi chân tôi cách mặt đất, ngồi trên bàn, hai tay anh chống bên sườn tôi, hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Thích mấy thứ này không?”

Tôi nghiêng nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, nói: “Em không biết những thứ này anh nói là chỉ thứ nào …”

Tần Chinh nói: “Sính lễ chỉ thuộc về em.”

“Hả?” Tôi chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ khó hiểu.

Tần Chinh xoay người đi sang một bên, mở tủ sắt, lấy ra một xấp giấy tờ thật dày, sau đó trở về, đưa vào tay tôi.

Tôi nghi hoặc nhìn anh, lại cúi đầu xem đống giấy tờ trong tay mình, tùy ý lật vài tờ xong, nói: “Em xem không hiểu, có thể phiên dịch chút không?”

Tần Chinh thở dài, nói: “Cái công ty này, hoàn toàn đứng tên em.”

Tôi ngây ngốc nhìn anh: “Còn gì nữa?”

Tần Chinh cúi đầu, có chút ủ rũ nói: “Thì chỉ là như thế thôi …” (khổ, nghĩ đến vẻ ỉu xìu của bạn Tần mà thương)

“Thế à…” Tôi cố gắng suy xét, cố gắng muốn sắp xếp lại chút đầu mối, kết quả lại chỉ có thể nghĩ ra một việc: Khỉ thật! Thật bị Thẩm Phong nói trúng rồi, anh cầm một xấp tiền mặt và sổ tiết kiệm đến cầu hôn tôi!

“Vậy tại sao bọn họ lại gọi anh là “Tần tổng”? Công ty này không phải của anh sao?”

Tần Chinh cuối cùng mới ngẩng đầu lên, tinh thần được khôi phục lại chút. “Anh chỉ là người làm công cho em thôi."

Tôi sờ sờ đầu anh, tóc anh đen nhánh lại mềm mượt, cảm giác dễ chịu làm tôi không nỡ rời tay: “Anh ở nhà còn phải giúp em làm việc nhà, ra ngoài còn muốn làm công cho em, vậy không phải quá vất vả ư?”

Anh cuối cùng nở nụ cười, nói: “Cho nên em phải đền bù cho anh.”

Tôi cảnh giác nheo mắt, nói: “Anh muốn cái gì? Em đều đền bằng thịt hết.”

“Còn chưa đủ.” Tần Chinh nói xong, bày ra tất cả giấy tờ trước mặt tôi. “Công ty là của em, chủ nhà mới của chúng ta cũng là em, hai phần bất động sản ở chỗ khác cũng đứng tên em, tất cả sổ tiết kiệm của anh cũng đều giao cho em, mật mã là sinh nhật của em. Về sau lợi nhuận em lấy, nợ nần anh trả, nhà chúng ta là hình thức đầu tư cổ phần trên danh nghĩa, tất cả tài sản đều là của riêng em." Anh dừng một chút, mở ra một tờ cuối cùng, “Bao gồm cả anh.”

Tôi cúi đầu nhìn xuống, nhất thời chói lòa mắt.

Tần Chinh mỉm cười nhìn tôi, nói: “Khế ước bán mình của anh, em có ký không?”

Tôi đã từng nói chưa nhỉ, tôi ghét nhất là sinh viên khoa kế toán, lãng mạn nổi lên là chỉ thấy mùi tiền, bệnh nghề nghiệp nổi lên là khiến người ta không chịu nổi! Tôi không chịu nổi rơm rớm nước mắt, không biết nên khóc hay nên cười.

“Chế độ tư hữu gì chứ, anh đây là đào tường chủ nghĩa xã hội , vất vả khổ sở mấy chục năm, đêm trước giải phóng lại ..." Tôi nghẹn ngào nói.

Anh không để ý đến mấy lời nói xằng nói xiên của tôi, nói: “Về sau tất cả tiền đều là của em, em đền thịt chưa đủ, còn phải nuôi anh.” Tôi nắm lấy khế ước bán mình của anh, anh ôm chặt tôi vào trong lòng, dựa vào trán tôi nói, “Kỳ hạn là, cả đời.”

Tóm tắt khế ước bán mình

Bên A: Tần Chinh

Bên B: Chu Tiểu Kỳ

Quyền của bên A: Ở bên bên B cả đời.

Nghĩa vụ bên A: Bao gồm, nhưng không chỉ giới hạn trong phục tùng mệnh lệnh của bên B.

Quyền của bên B: Bao gồm, nhưng không giới hạn trong sai bảo bên A.

Nghĩa vụ bên B: Nuôi bên A cả đời.

Bên A ký tên: Tần Chinh Bên B ký tên: (dán một chiếc nhẫn)

Tôi chạm vào chiếc nhẫn, cắn môi hỏi: “Mua bao nhiêu tiền đấy?”

Tần Chinh thở dài thật dài: “Em luôn có thể ở thời điểm mấu chốt mà nói ... Aizz ….”

“Em làm sao?” Tôi vô tội chớp mắt nhìn anh, không phải chỉ là hỏi anh nhẫn bao nhiêu tiền sao, viên kim cương kia sắp làm mù mắt tôi rồi.

Tần Chinh nói: “Không có gì.” Sau đó cái tay đang vòng trên lưng tôi vòng chặt hơn chút, ngẩng đầu ngậm lấy môi tôi, tôi nắm lấy khế ước bán mình trực tiếp ôm lấy cổ anh, mở cánh môi đón chào anh vào trong thế giới của mình.

Đi đời rồi …

Tôi thật muốn nuôi anh cả đời.

Đi đời rồi …

Tôi cam tâm tình nguyện như vậy là vì sao a!

Bởi anh là Tần Chinh đi …

Anh là người thân thiết nhất trong số những người không có quan hệ máu mủ với tôi trên thế giới này.

Tần Chinh lưu luyến không rời, khẽ hôn trên môi tôi, hơi thở hơi gấp, con ngươi đen láy giống như ánh lên sắc nước, nửa là uy hiếp nửa là dùng sắc dụ, : “Có ký không…”

Tôi đuổi theo đầu lưỡi anh, cười nói: “Gian thương, em ký.”

Tôi ký xuống đại danh của mình, anh đeo nhẫn cho tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh thật tình cảm, nói: “Này, sao lại đeo không vào thế.”

Tần Chinh đầu đầy mồ hôi, nói: “Anh không nghĩ ra là em béo nhanh như vậy …”

Có nhầm hay không!

Không thể đầu xuôi đuôi lọt chút được sao!

Tác giả cô đi chết đi!