Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 29: Hận cha không phải Lý Cương (1)




Nếu tôi khó chịu, sẽ nổi cơn điên, ngược đãi tiểu Tần trong bụng. Sự thật chứng minh, Cố Thiệu cũng là người chẳng hay ho gì, nếu không phải thấy anh lái xe đưa Chu Duy Cẩn vào thành phố rồi lại lái xe đưa nó về, tôi thật có thể trở mặt quay lưng, mặc kệ cho tư tưởng của anh muốn xa thế nào thì cho lăn xa thế nấy.

Các bạn cũng biết, thần kinh phụ nữ có thai luôn nhạy cảm yếu ớt, dễ bị tổn thương lại còn dễ cáu gắt, tức giận.

Lúc đấy, tôi còn đang đeo một mặt dày trang điểm, Thẩm Phong đang giúp mẹ tôi chọn quần áo, Chu Duy Cẩn đang soi mói các loại trang phục, Bạch Vi cười hùa theo đến nỗi cơ mặt cũng cứng đờ ra rồi, Cố Thiệu chỉ vào một bộ áo cưới trong tủ kính nói với tôi: “Bộ này nhìn thật giống màn.”

Khuôn mặt tươi cười của Bạch Vi vỡ vụn thành nhiều mảnh …

Cái gọi là khí chất, chính là có thể quây màn mà ra được áo cưới, rõ ràng khí chất của cô người mẫu mặc áo cưới mà thành ra choàng màn kia chưa bì được với tôi. Những lúc như này, chúng tôi cũng không cần lo lắng đến thẩm mĩ quan khác người của Cố Thiệu nữa.

Một chiếc Hummer bóng loáng tới soi gương được xé gió lao tới, phút chốc dừng lại trước cửa tiệm, cửa sau mở ra, một ông chú trung niên bụng hơi hơi lớn lại hơi hơi phưỡn, dáng vẻ mười phần là nhà giàu mới nổi vừa xem biển hiệu vừa bước vào trong tiệm, bước sau nhanh hơn bước trước. Bạch Vi thấy có khách, thở phào một hơi, lập tức vứt lại tên quỷ nhỏ tuấn tú mà khó đối phó - Chu Duy Cẩn để tiến lên tiếp đón ông chú có vẻ chất phác thật thà lại có tiền.

Tôi quay đầu nhìn đồng hồ, ba rưỡi a...

“Ngài đây là …” Bạch Vi đang muốn mở miệng chào mời, giọng lại chậm xuống rồi lại giương cao, "Ngài Chu?” giọng kia như bị nghẹn trong cổ gà mái.

Nếu nói tôi có tinh thần yêu nước, thì ba ruột yêu quý của tôi đây, từ diện mạo đến khí chất đều rất yêu nước, bất kể chưng diện như thế nào, trên người đều toát ra mùi doanh nhân của thành phố quê hương, cái mùi này là chính quyền địa phương yêu thích nhất, mỗi lần tu sửa cầu đường, nhà cửa gì đó, nhất định sẽ gọi điện thoại mời đi uống rượu ăn cơm, sau đó quyên góp 10 vạn, trăm vạn, hơn nữa vì ba tôi là người cực hào phóng, cho nên lãnh đạo thành phố khi gọi ông tới quyên tiền đều tỏ vẻ ngượng ngùng thiếu thốn. Là người tích cực đóng thuế, lúc rước đuốc Olympic ông cũng được chạy một đoạn, cả nhà tôi quây quần quanh TV nhìn cái bụng tướng quân của ông ùng ục lên xuống, chứng minh năm tháng là con dao giết lợn, năm ấy, lúc ba tôi còn trẻ vẫn có chút dễ nhìn, các loại yêu tinh đứa trước tiếp bước đứa sau …

Xét thấy tiếng tăm của ba tôi ở thành phố A không phải nhỏ, một nữ thanh niên trí thức thích xem báo, thích xem tin tức không ham buôn chuyện như Bạch Vi không thể không biết ba tôi Chu Dịch cũng không thể biết tôi Chu Tiểu Kỳ, cho nên lúc nhìn thấy nhà giàu số một thành phố A đột nhiên đến thăm, cô ta rõ ràng là ngây người một lúc.

Ba tôi còn không thèm để ý đến cô ta, bởi vì di động ông đã reo vang.

“Anh đang ngước nhìn ánh trăng trên cao, có bao nhiêu giấc mộng đang bay lượn lên cao, cao, cao …”

Đây là câu hát trong bài Ánh trăng trên cao, trình bày bởi nhóm nhạc 2 thành viên tên Phượng Hoàng truyền kỳ, có thể nghe ở đây, bắt đầu hát từ 0:42 nhé ;)

Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Phong ở chương 1 quyển truyện này, lúc mọi người cùng lúc quay đầu nhìn về phía ba tôi, tôi lặng lẽ quay mặt đi, che mặt lại …

Cố Thiệu cười liếc tôi một cái, đứng lên đi về phía ba tôi. Ba tôi nhìn di động, ngắt điện thoại, quay đầu nhìn 4 xung quanh, thấy Cố Thiệu mà như nhìn thấy Bát Lộ quân vậy ”Tiểu Cố, cháu cũng tới rồi, mẹ nó đâu?”

Bát Lộ quân: tiền thân của quân giải phóng nhân dân TQ

Ở cái thời đại cua đồng này, ba tôi tùy từng thời điểm sẽ dùng một cái tên thân mật thật phù hợp để gọi mẹ tôi.

Trong chớp mắt mà tiếng chuông điện thoại reo lên, mẹ tôi chắc là nhận ra rồi, bà cầm một bộ lễ phục phục cổ, lắc lắc cái eo hơi phì đi về phía ba tôi, ba tôi lau mồ hôi trên trán, cười xum xoe nói: “Phố trung tâm bị kẹt xe, nên muộn 10 phút.”

Mẹ tôi ra vẻ hồ đồ không thèm để ý, cười tủm tỉm nói: “Không sao, không sao, ông bận mà.”

Gia quy Chu gia điều thứ N nói: “Trước mặt người ngoài, nhất định phải để cho đàn ông chút thể diện, nhất là đàn ông sĩ diện như ba tôi.

Nhìn mẹ tôi hiền lành biết bao, bà còn nói: “Tối tôi hầm canh cho ông uống.”

Ba tôi cười khổ một chút.

Gia quy Chu gia điều thứ N+1 nói: Về nhà rồi tính sổ, cả lỗ cả lãi, không phạm lỗi ăn thịt, có lỗi ăn canh.

Mẹ tôi cứ như bà địa chủ, mọi người đều phải khuất phục dưới dâm uy của bà.

Bạch Vi ngẩn người nhìn tôi, lại nhìn mẹ tôi, rồi lại nhìn nhìn tôi, nói: “Các vị …"

Một nhân viên cửa hàng cầm quyển lịch hẹn trước lên nói với Bạch Vi: “Lúc trước chỉ có cô Chu Tiểu Kỳ hẹn chụp ảnh chân dung cá nhân, không hẹn chụp ảnh gia đình, bây giờ thời gian thì đã sắp xếp kín rồi, chị xem sao bây giờ ..."

Ba tôi cầm chiếc khăn mùi xoa bé tí lau mồ hôi, nói: “Phải, sao bây giờ … Mẹ nó, bà thay đổi xoành xoạch thế, người ta làm sao sắp xếp được?"

Bạch Vi còn chưa kịp nói gì, cửa thủy tinh đã bị đẩy mạnh ra, Bạch Vi quay đầu nhìn về phía người trung niên vừa vội đến, ngẩn ra nói: “Ba?”

Người đến cũng không thèm để ý cô ta, trực tiếp chạy vội tới bên cạnh ba tôi, cười nói: “Chủ tịch Chu, khéo quá!”

Ba tôi quay đầu nhìn ông ta, rất tự nhiên vươn tay ra, cười nói: “Khéo quá, khéo quá” Tôi cá 100 quả dưa chuột, bố tôi căn bản không nhận ra ông ta là ai, quả nhiên, ba tôi hỏi tiếp: “Ông cũng đến chụp ảnh ư?"

Tiếng “ba” của Bạch Vi kia không đủ vang a …

Ba Bạch Vi cười gượng hai tiếng, nói: “Tiệm chụp ảnh là tôi mở, nghe nói nhà chủ tịch Chu hôm nay muốn tới chụp ảnh gia đình?”

Ba tôi quay đầu hỏi mẹ tôi: “Bà nói ư?"

Mẹ tôi nói: “Còn chưa kịp.”

Ba tôi nhíu mày nói: “Không phải tôi nói bà, làm người phải lặng lẽ chút!”

Ôi chao … Ba già à, yên tâm, ba sống lặng lẽ, cả thành phố A đều biết …

Ba Bạch Vi nói: “Chu chủ tịch không cần lo chuyện hẹn trước, bên này tôi lập tức có thể điều người, nếu còn điều gì chưa hài lòng, chúng tôi có thể lập tức sửa chữa!" Nói xong quay đầu nói với Bạch Vi, “Lập tức điều hai tổ người bên chi nhánh phố Đông lại đây!" Lai quay đầu mỉm cười nói: “Chúng tôi có tổ làm việc chuyên nghiệp nhất phục vụ các vị. Hôm nay tiết trời rất đẹp, cũng còn sớm, không bằng đi chụp ngoại cảnh?”

Ba tôi hỏi mẹ tôi: “Hay là chụp trong nhà là được rồi?”

Mẹ tôi nói: “Ông thích canh long cốt hay canh gà già?”

Gọi là "Long cốt" nhưng hình như cũng chỉ là xương lợn thôi ;))

Ba tôi quay đầu nói với ba Bạch Vi: “Chụp ngoại cảnh đi.”

Bạch Vi bưng cốc nước lên, qua tay ba Bạch Vi đưa cho ba tôi, vừa đi vừa hỏi: “Không biết chủ tịch Chu có hứng thú đầu tư vào chụp ảnh áo cưới không, ngài cũng biết, mấy năm nay bla bla bla …”

Thẩm Phong ngồi xuống cạnh tôi, sau khi trợn mắt há hốc mồm rồi, nói với tôi: “Mày rất giống ba.”

“Chỗ nào?” Tuy rằng rất nhiều người nói vậy, nhưng tôi vẫn thấy mình khá xinh đẹp.

Thẩm Phong nói: “Gu thưởng thức.”

Đừng có tỏ vẻ khinh bỉ với Heavy metal rock dân dã của người ta như vậy đi, Phượng Hoàng truyền kỳ đang nổi đình nổi đám đến thế nào a, tôi từng nghe thấy ba chiếc di động cùng vang tiếng nhạc chuông này trên xe bus, ba lần lặp lại, nghệ thuật đã chịu được kiểm nghiệm của nhân dân. Tuy rằng tôi vừa mới che mặt, nhưng không phải tỏ ý khinh bỉ gu của ba tôi, tôi chỉ là không định đếm xỉa tới mà thôi …

Phụ nữ thật là một sinh vật phiền phức, nhất là phụ nữ đến thời kỳ mãn kinh. Nghe nói độ nhẫn nại là thước đo kiểm nghiệm tình yêu, ba tôi nhẫn nhịn mẹ tôi vô bờ bến, có thể thấy được ông yêu người phụ nữ này biết bao, chậc, gu thưởng thức của tôi vẫn tốt hơn ba tôi nhiều ...

Sau khi bị tra tấn một trận, ba tôi thay cái khăn tay khác tiếp tục lau mồ hôi, ngồi xuống bên cạnh tôi, nói chuyện với Cố Thiệu, sau khi ý định thọc gậy bánh xe để Cố Thiệu đến công ty ông làm việc không thành, mới để ý đến đứa con gái là tôi đây.

“Mẹ con bảo Tần Chinh về rồi, sao đã đi rồi?”

“Công ty anh bên đó có việc, nói về giải quyết, sau đó sẽ từ chức.”

“Đúng” Ba tôi gật đầu nói, “Ba sớm đã bảo nó bỏ đi, còn nói hợp đồng lao động không thể tùy tiện bỏ dở cái gì, còn phải đợi. Làm việc cho người ta thì không thể linh hoạt bằng làm cho công ty của mình được.”

Tôi nghi ngờ nhìn ông: “Ba, có phải ba và Tần Chinh lén kí kết thỏa thuận tiểu nhân gì đó không? Ba bảo anh ấy từ chức?”

Ba già còn muốn nói gì đó, nghĩ ngợi lại im miệng, ông nói: “Chuyện đàn ông, phụ nữ bớt hỏi đi. Tần Chinh không muốn đến công ty ba làm việc cũng được, chỉ cần nuôi được con là được rồi."

Tôi than thở một câu: “Con dễ nuôi lắm mà. Sao ba lại đi bẩy tường nhà người ta thế, sao không nghĩ bảo con tới công ty làm việc ..."

Cố Thiệu cười vỗ vỗ đầu tôi, an ủi: “Chú không để em đi công ty đối thủ làm việc khiến công ty người ta lụn bại đã coi như lãng phí tài nguyên rồi.”

Tôi xoay người ngả đầu vào vai Thẩm Phong khóc hưng hức, xã hội này làm cho phụ nữ có thai quá tuyệt vọng, ngồi xe bus không có người nhường chỗ cũng thôi đi, người trong nhà còn đả kích nhau, còn hung ác hơn đồ tiểu tam Bạch Vi kia nữa.

Mẹ tôi là người cực kỳ thích náo nhiệt, không náo nhiệt bà cũng sẽ nghĩ cách biến thành gà bay chó chạy để làm náo nhiệt. Khi bọn họ đang đưa từng xe từng xe đạo cụ ra bên ngoài chuẩn bị chụp ngoại cảnh, tôi trốn trong một góc gọi điện thoại cho Tần Chinh.

Người tiếp lại không phải Tần Chinh, là một người đàn ông nghe tiếng đã thấy mùi nước khử trùng.

“Xin chào, xin hỏi là bà Tần phải không?” Bên kia rất ồn ào, có người đang lớn tiếng kêu “Tránh ra, tránh ra”, loáng thoáng nghe được tiếng bánh xe nghiến trên gạch tráng men rất chói tai, người đang nói chuyện cùng tôi có vẻ còn đang chạy bộ …

“Là tôi, xin hỏi anh là?” Tôi nuốt nước miếng.

“Đây là bệnh viện XX của thành phố X, chồng bà gặp tai nạn xe, xin bà tới gấp!”

Tay tôi run lên, không cầm chắc di động, rơi bộp xuống đất loảng xoảng, tan làm 4-5 mảnh.

Thẩm Phong nghe thấy, chạy tới hỏi: “Tiểu Kỳ, cuối cùng mày cũng định đổi di động rồi sao?”

Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn nó: “Bệnh viện vừa gọi tới báo, nói Tần Chinh gặp tai nạn.”

Thẩm Phong ngây ngẩn. “Mày đùa đấy hả?"

“Hay là có người nhặt được di động của anh ấy rồi đùa tao?" Tôi ôm một tia hy vọng nói.

Thẩm Phong nói: “Mày lại gọi lại xem.” Nó lấy di động của mình ra cho tôi, tay tôi vẫn còn run, ấn sai vài lần, Thẩm Phong nhìn không được, giật lấy di động của mình gọi vào số Tần Chinh.

Lúc này lại mãi không có người nhận.

“Chắc là có người đùa mày thôi.” Thẩm Phong ngẩng đầu nhìn tôi, chầm chậm nói.

“Tao còn nghe được tiếng xe cứu thương, còn tiếng khóc nữa …” Giống như nhìn thấy trên TV, chỉ nghe thấy những tiếng này thôi, tôi gần như có thể tưởng tượng ra những hình ảnh như thế. “Không được! Thẩm Phong, bây giờ tao phải về thành phố X!”

Mẹ già đang gọi, tôi nắm lấy tay Thẩm Phong nói: “Trước đừng nói cho họ, mày về cùng tao nhé!”

Cố Thiệu đi tới hỏi: “Hai người sao vậy? Nên đi rồi.”

Thẩm Phong liếc Cố Thiệu một cái, dùng ánh mắt hỏi tôi: Có thể nói cho anh ấy không?

Tôi cắn răng, quay đầu nói với Cố Thiệu: “Người bên thành phố X gọi điện tới, nói Tần Chinh gặp tai nạn, bây giờ em vẫn chưa có cách nào xác định được, nhưng phải quay về xem thế nào đã. Bây giờ còn chưa xác định được sự việc, anh đừng nói cho ba mẹ em biết.”

Vẻ mặt Cố Thiệu dần nghiêm túc, gật gật đầu: “Anh đi cùng em.”

Thẩm Phong hỏi: “Nhưng mà phải lấy cớ gì?” Mẹ già đã sắp nổi bão, bây giờ đang muốn phi lại đây.

“Thì nói … Nhà trọ ở thành phố X bị cháy!” Tôi thuận miệng bịa ra một lý do.

Không cần lừa mẹ già cả đời, chỉ cần lừa được một lúc là được rồi!

Bên này Cố Thiệu giúp tôi nói dối mẹ, bên kia Thẩm Phong gọi điện đặt vé máy bay. Cái loại cặn bã chỉ số thông minh cao như Cố Thiệu lừa mẹ tôi quả thật không cần tốn mấy sức lực, còn nhanh hơn cả Thẩm Phong đặt vé.

Sau 5 phút, chúng tôi lên taxi ra sân bay.

Cố Thiệu gọi điện tới bệnh viện X, tôi căng thẳng nhìn anh chằm chằm, hai cánh môi mỏng mở ra lại khép vào ....

Anh cúp điện thoại, nói với tôi: “Cầu vượt ở thành phố X bị sập, xảy ra sự cố giao thông đặc biệt lớn, người bị thương rất nhiều, tạm thời không thể xác định được thân phận, Tiểu Kỳ, em vẫn khỏe chứ?"

Tôi cắn cắn môi dưới, cười nói: “Không sao.”