Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Chương 26: Muốn đánh ngoài, trước phải dẹp trong




Trí nhớ của con người như tôi đây có điểm thiếu sót rất lớn, đọc sách nghe giảng bình thường không nhớ nổi, nhưng những mối thù cỏn con, vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi thì đã gặp qua là không quên được.

Cái giải thưởng trong cuộc thi "Nhà phát minh nhí" kia là giải thưởng duy nhất trong cuộc đời chả đạt được mấy thành tích của tôi, so với mấy cái giải thưởng “Kim ô nha” (Tianya), "Kim cúc hoa" (*) thì cũng coi như là danh giá hơn chút, nhìn tấm ảnh chung này thì Tần Chinh cũng tham gia và còn giành được giải; nhưng thật ra lúc ấy tác phẩm tôi dự thi gần như là được Cố Thiệu chỉ đạo hoàn toàn, rồi sau đó tôi căn cứ vào trình độ thực của bản thân để hoàn thành, cho nên cái thứ đoạt giải phát minh kia rốt cuộc là cái gì, tôi cũng không thân quen với nó lắm.

(*) Giải Kim ô nha - quạ đen vàng: là một cuộc bầu chọn trên diễn đàn Tianya (Thiên Nhai) , bình chọn nghệ sĩ buồn nôn nhất năm, tương tự với giải mâm xôi vàng ở Hollywood.

Giải Kim cúc hoa - hoa cúc vàng: cũng là cuộc bình chọn bỏ phiếu trên các diễn đàn cho nghệ sĩ đáng ghét nhất năm.

Chỉ nhớ là học kỳ cuối năm lớp 5 tiểu học, khi đó vẫn chưa thi tốt nghiệp, Tần Chinh tuy đã giành được vô số giải thưởng, nhưng vẫn chưa trở thành người biến thái thứ hai của thành phố chinh phục được cả kỳ thi tốt nghiệp và lên cấp với số điểm trọn vẹn để mà tiếng tăm lừng lẫy; cho nên khi đó, tôi nào biết anh là đứa quái nào!

Nhưng mà tôi nghĩ tới giúp đỡ mọi người là việc thiện, kệ cho cái mặt anh cứ lạnh như băng ra vẻ khó gần, nhưng chúng tôi là hai người nhỏ tuổi nhất trong đám thí sinh dự thi, đương nhiên là phải yêu quý lẫn nhau, cùng nhau hợp lực chống lại những anh chị cấp II cao lớn. Tôi bị xếp cuối cùng nên chả xi nhê gì, anh lại vượt qua tất cả các anh chị cấp II để giành giải cao nhất nên có lẽ áp lực rất lớn, thật ra tôi cũng không ngại chia sẻ chút áp lực với anh, cho nên chủ động lân la bày tỏ.

“Chào cậu, tớ là Chu Tiểu Kỳ”. Tôi nheo mắt rướn người về phía trước, “Cậu tên là gì?”

Có trách chỉ trách khi trước lúc trao giải tôi ngủ gật, không chú ý nghe người ta gọi tên những người phía trước, anh thì lại cất giấy khen đi rồi.

Khi đó, vẻ mặt Tần Chinh cũng giống như tấm ảnh bây giờ vậy, hai mắt hẹp dài, khóe mắt hơi nhíu lại, nhìn người khinh khỉnh; quan hệ với người xung quanh chắc chắn chả đâu vào đâu, cũng chỉ có thầy cô mới thích đứa trẻ con như vậy. Da mặt tôi dày, khả năng chịu đả kích mạnh mẽ, nếu như lực sát thương từ sự lạnh nhạt của anh tương đương với một đại đội tăng cường, thì lực phòng ngự của tôi đây chính là vô số lão A. [ trong game Binh lính đột kích]

Lão A là nhân vật hư cấu trong game, là bộ đội đặc chủng, là đội quân thuộc phòng tuyến cuối cùng, cũng là mạnh mẽ, hung bạo nhất. Có ai biết game này không? :-s

Khi ấy, ban tổ chức cuộc thi mời chúng tôi tới một khách sạn ăn trưa, những người khác nói nói cười cười, chỉ có mình anh bị gạt ra ngoài, mấy anh chị cấp II còn để ý đến tôi một chút; tôi thấy anh một mình lẻ loi, lại nhớ tới lời mẹ tôi từng nói “Mao chủ tịch quyết không cho phép bất kể một ai rơi vào tình cảnh đơn độc", nhất thời chí khí hào hùng đi tới bên cạnh lôi kéo người bị bỏ mặc, quang quác nhiệt tình, định làm không khí sôi nổi lên chút, anh thì cứ cách mỗi ba đoạn lại đáp trả tôi một chữ “uhm”.

Lúc ăn cơm, tôi cũng ngồi cạnh anh, đây không phải do tôi chọn nhé, mà là theo thứ tự trước sau mà ngồi xuống, anh thứ nhất, tôi cuối cùng, đúng một vòng, vừa vặn ngồi ngay cạnh anh. Có lẽ là thấy tôi nói một thôi một hồi, miệng khô lưỡi khô, đang đi tìm đồ uống giải khát khắp nơi, lương tâm anh liền trỗi dậy, đẩy Coca của mình sang cho tôi. Lúc ấy tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt, nghĩ là tấm chân tình khiến vàng đá cũng phải mở lòng, kết quả coca vừa vào miệng, tôi phụt một cái phun hết lên áo sơmi trắng của anh.

Trong cốc coca kia, không biết có kẻ trời đánh nào đổ vào phải đến quá nửa một loại chất lỏng không rõ nguồn gốc. Vị xông thẳng lên óc, làm hai mắt tôi hoa lên, cứ thế đổ rầm về phía sau.

Hồi lâu sau, khi tôi đã hồi phục tinh thần, kẻ gây họa đã bỏ trốn mất dạng ...

Cuối cùng thì cốc Coca kia là anh cố ý hại tôi, hay là người khác hại anh mà kết quả nhầm lẫn, tình cờ tôi lại phải chịu thay, đến giờ vẫn còn là cái án chưa được giải quyết.

Mặc dù tôi mang thù, lại không nghĩ tới chuyện báo thù, cho nên cũng chưa giải quyết được việc gì, cho tới giờ nhìn thấy tấm ảnh này, tôi mới không khỏi bùi ngùi mối ràng buộc giữa tôi và Tần Chinh hóa ra sâu sắc mà có lịch sử lâu dài đến vậy.

Nghe xong câu chuyện cũ của tôi, Thẩm Phong gãi gãi cằm nói: “Chẳng lẽ hồi đầu cấp 3, lúc cậu ta nhận ly nước mày mời, là bởi vì lòng mang áy náy với mày sao?"

Tôi ngạc nhiên nói: “Anh ấy còn nhớ được tao ư?”

“Đừng quên, bộ dạng mày vài chục năm vẫn như một ngày …” Thẩm Phong vỗ vỗ bả vai tôi, “Cậu ta liếc mắt một cái nhận ra mày chắc cũng chả phải chuyện gì khó khăn. Có điều, cậu ta chắc không cho rằng nhận ly nước mày mới là trả hết nợ với mày rồi chứ.”

“Chuyện này, đâu cần thiết phải trả …”

“Tất nhiên phải trả!” Thẩm Phong dữ tợn, “Làm tổn thương tâm hồn mỏng manh, nhạy cảm của một cô bé con, để lại cho nó ám ảnh tâm lý, làm sao lại không trả cho được?"

Tôi ngửa đầu ngẫm nghĩ, lại nói: “Vậy lúc ở đại học, anh ấy tránh tao như rắn rết, có phải là cho rằng tao tìm anh ấy đòi nợ không, cảm thấy nợ tao đã trả xong rồi, tao cứ bám riết không tha đòi nợ như vậy làm anh ấy thấy phiền?"

Thẩm Phong trầm ngâm như một vị quân sư quạt mo, nói: “Nhưng sau đó mày không đòi nợ nữa, không phải cậu ta lại càng phiền muộn sao?” Tôi biết nó đang chỉ lần tôi đi cắm trại dã ngoại, kết quả khiến Tần Chinh lục tung cả thế giới lên tìm tôi. Đối với việc này, nó vẫn cảm thấy là minh chứng sâu sắc cho ba chữ "thiếu tự trọng".

“Rối loạn, quả nhiên là một căn bệnh, hại mình hại người.” Thẩm Phong thở dài, “Mày xem trang sau xem, còn cái nào khác nữa không.”

Tôi với Thẩm Phong cùng nhau làm Sherlock Holmes và bác sĩ Watson, định tìm chút vết tích trong quá khứ của Tần Chinh, kết quả là chả phát hiện được gì cả

“Cậu ta với Bạch Vi sao lại chỉ có một tấm ảnh chụp chung lúc tốt nghiệp?” Thẩm Phong lật đi lật lại, cau mày nói, “Sao lại không có những bức khác? Hay là bị cậu ta giấu đi rồi?”

"Ai mà biết …” Tôi cảm thấy, chắc không đến nỗi ấy đi.

“Bình thường mà nói, đồ vật của người cũ đều bị thu gọn lại sau đó tìm một chỗ kín đáo giấu hết vào mà." Thẩm Phong lại máu chó, “Cậu ta dám đem thứ này đến cho mày, chắc chắn là có chuẩn bị rồi. Đúng rồi!” Hai mắt Thẩm Phong sáng lên, “Tần Chinh quay về rồi, Bạch Vi đã về chưa nhỉ?”

Tôi ngây người một lúc, bấy giờ mới nhớ ra vấn đề quan trọng này.

Tôi vốn đang rầu rĩ không biết nên làm thế nào để xác thực, kết quả là không lâu sau, đáp án đã tự mình đưa đến cửa.

Ngày hôm sau, Bạch Vi gọi điện thoại tới nói: “Chu Tiểu Kỳ, có thời gian không, ra ngoài nói chuyện chút.”

Sau đó hẹn tôi 6h tối ra một quán café ở khu Tây.

Điện thoại cúp chưa được 2 giờ đồng hồ, lại có một người gọi đến.

Vệ Dực nói: “Chu Tiểu Kỳ, có thời gian không, ra ngoài nói chuyện chút.”

Sau đó hẹn tôi 6h tối ở một tiệm ăn khu Đông, nhân tiện từ chối khéo Thẩm Phong.

Tôi nói: “Hai vợ chồng nhà cậu có thể thống nhất quan điểm, thống nhất chiến tuyến chút không; hẹn tớ như thế cũng thật chơi khó nhau a, các cậu cho tớ là superwoman hay là Naruto hả?”

Vệ Dực ngẩn người, hỏi: “Cậu có ý gì?”

Tôi vừa ăn táo vừa nói: “Bạch Vi cũng hẹn tớ, 6h tối tới quán cafe khu Tây, cậu cứ gọi điện thống nhất quan điểm với cô ấy trước đã, quyết định cuối cùng là phu xướng phụ tùy hay phụ xướng phu tùy rồi hãy gọi lại cho tớ.”

Sau đó tôi rất quyết đoán cúp điện thoại.

Thẩm Phong rất hiền thảo mà gọt táo, giương mắt nhìn tôi, “Sao rồi?”

“Bạch Vi và Vệ Dực còn chưa quay lại, còn hẹn tao đàm phán nữa này.” Táo thật khó ăn, vì sao phụ nữ có thai lại cứ phải ăn mấy thứ này nhỉ. Tôi cố mà nhai, nói: “Thẩm Phong, hay là chúng ta đổi thành uống nước ép táo đi.”

“Không phải chuyện của tao, đây là Tần Chinh dặn mày ăn, có lẽ là để thay đổi gen của thế hệ sau. Đừng có chuyển hướng câu chuyện, nói chuyện chính, hẹn thế nào? Mày có đi không?”

“Còn chưa quyết định. Họ mỗi người hẹn một chỗ, tao cũng không biết thuật phân thân, quỷ mới có thể tới được a!”

Tôi thật rất tò mò, rốt cuộc Vệ Dực có biết Bạch Vi vụng trộm sau lưng cậu ta không, nếu như mẹ Tần Chinh cướp mất ba của Vệ Dực, Tần Chinh lại cướp bạn gái của Vệ Dực, vậy vật hy sinh là vợ cũ tôi đây phải dứt khoát thu dọn hành lý cùng với hoàng tử bi kịch Vệ Dực kết thành một đôi đi đòi bồi thường rồi.

Thời gian cứ giây giây phút phút trôi qua, di động của tôi vẫn chưa vang lên, có lẽ bên kia đã rơi vào nội chiến, cái gọi là "muốn đánh ngoài trước phải dẹp trong" tôi có thể hiểu, bọn họ bây giờ nhất thiết phải giải quyết nội loạn trước, không rảnh mà quan tâm đến tôi.

Chờ tôi ăn xong hai quả táo, dưỡng thai xong, tản bộ một vòng, về nhà đã qua 6h, cơm chiều đã nấu xong dọn ra, mẹ già trong phòng bếp vung muôi nói: “Chu Tiểu Kỳ, lại ăn canh!”

Tôi cảm thấy mình nên hiếu kính mẹ già thật tốt, năm đó lúc bà có tôi nhất định cũng uống không ít thứ cực kỳ vô nhân đạo, bây giờ là 10 năm từ con dâu đã thành mẹ chồng rồi.

(Nghĩa đen câu này là chỉ lúc trước là con dâu thì phải răm rắp nghe lời mẹ chồng, khúm núm, khép nép, không có địa vị; sống lâu năm, được rèn luyện nhiều rồi con dâu cũng thành mẹ chồng, đã có quyền hành, tiếng nói trong nhà; nghĩa bóng là một người khi trước bỏ ra rất nhiều sức lực, tình cảm, chịu uất ức, cuối cùng cũng đạt được thành quả)

Tôi bê canh đến phòng khách, vừa bật TV vừa gọi điện cho Vệ Dực, đợi một lúc lâu mới có người nhận.

“Vệ Dực, không phải tớ nói cậu, việc này các cậu thật không phải, dù các cậu thương lượng không có kết quả thì ít ra cũng nhắn cái tin cho tớ là 6h tối không cần tới nơi hẹn nữa, nếu không phải tớ thông minh, giờ đã bị các cậu cho leo cây rồi. Chuyện này của các cậu thật khiến tớ tổn thương, phải xem tin tức phát thanh ba ngày mới có thể khỏi được.”

Tin tức phát thanh quả thật là súp gà cho tâm hồn của tôi, thanh niên tốt yêu đảng, yêu dân, tam nhiệt ái như tôi đây, chỉ có nghe thấy tình hình đất nước nơi nơi đều tốt, cuộc sống nhân dân mỗi ngày đều được cải thiện, GDP lại đạt kỷ lục mới, mới có thể quên hết đau xót mà ân oán cá nhân mang lại.

Nổ quá đi bạn Kỳ ạ :-ss

Vệ Dực im lặng một lát, mới nói: “Xin lỗi cậu.”

Đằng sau, Thẩm Phong và mẹ đều đang ở trong bếp, tôi liếc một cái, hơi đè thấp giọng nói: “Tần Chinh về thành phố X, việc này là cậu hạ độc thủ phải không. Vệ Dực, khi trước vì sao cậu xuất ngoại, bây giờ lại vì cái gì mà trở về?"

“Tần Chinh đều đã nói cho cậu rồi?” Giọng Vệ Dực nghe có hơi kinh ngạc, lập tức cười giễu cợt một tiếng, "Vậy cậu cảm thấy có thể là vì cái gì?”

Cậu ta trả lời như vậy cứ như là đã tự thừa nhận mình là kẻ đáng phải cẩn thận đề phòng.

“Còn Bạch Vi thì sao? Các cậu là một đôi thật, hay là vì chung một mục tiêu cách mạng mà ở bên nhau? (vì nhân dân phục vụ) “

Vẫn là khoảng lặng dài như trước, khiến người ta chờ cũng sốt ruột, tôi đơn giản là bưng bát canh lên uống ừng ực, Thẩm Phong ở bên kia lại thúc giục tôi đi ăn cơm.

Uống xong canh, tôi xoa xoa miệng, ợ một cái, nói: “Cho cậu thời gian đủ dài rồi, nghĩ rõ chưa, cậu và Bạch Vi rốt cuộc là có cảm tình thật, hay là chỉ để tăng thêm lợi ích?”

Lần này, cậu ta cuối cùng cũng trả lời, chẳng qua câu trả lời này cũng vẫn là một câu hỏi lại như trước.

Những người này sao lại thích dùng câu hỏi lại thế chứ, hỏi cái đầu cậu ấy!

“Chu Tiểu Kỳ, cậu không biết là, Bạch Vi và cậu rất giống nhau sao?”

Giống cái đầu cậu ấy!