Thẩm Miên không cảm thấy kinh ngạc vì câu trả lời của Tạ Kiều Ngữ, thậm chí còn làm theo thói quen gật đầu phụ họa: “Không sai, hơn nữa trên mặt còn đính đầy kim cương.”
Tạ Kiều Ngữ tin tưởng lời Thẩm Miên: “Tê-”
Tạ Kiều Ngữ hít hà một hơi không tiếng động hướng Thẩm Miên nhướn mày, vui vẻ hỏi: “Đặt trong phòng ngủ?”
Hai mắt Thẩm Miên đầy ý cười gật đầu.
“Có tính cách như vậy?” Đáy mắt Tạ Kiều Ngữ hiện lên ánh sáng, vội vàng đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói chuyện: “Kéo màn phòng khách lại, chị lập tức mặc cho em xem.”
Tuy Thẩm Miên không hiểu ba chữ ‘Có tính cách’ trong lời Tạ Kiều Ngữ là hình dung nàng hay nội y nàng mua, nhưng vẫn nghe lời kéo màn phòng khách lại.
Bên trong phòng ngủ không có âm thanh gì truyền ra.
Thẩm Miên cũng không cảm thấy tò mò, chỉ chậm rì rì đem túi thức ăn vào phòng bếp, lại không nhanh không chậm ra phòng khách mở TV, nhìn như an tĩnh xem chương trình.
Nhưng thật ra nội tâm Thẩm Miên thấp thỏm vô cùng, vừa rồi làm gì nàng hoàn toàn không biết, tất cả hành động đều thực hiện theo bản năng.
Tâm nàng đã sớm đi theo Tạ Kiều Ngữ.
Nàng muốn biết khi Tạ Kiều Ngữ thấy những thứ trên giường sẽ có phản ứng gì; nàng muốn biết, Tạ Kiều Ngữ mặc nó sẽ có bộ dáng thế nào; nàng muốn biết, Tạ Kiều Ngữ…….
“Tiểu Miên.”
Ngay khi hai mắt Thẩm Miên nhìn chằm chằm TV, nhưng tâm tư lại bay đi đâu thì nghe tiếng Tạ Kiều Ngữ gọi mình.
Thẩm Miên quay đầu nhìn lại.
Bất luận ánh trăng tròn hay khuyết, mặt trời mọc hay lặn, hoa nở theo mùa hay pháo hoa nở rộ thì vẫn không bằng Tạ Kiều Ngữ lúc này.
Tầng tầng lớp lớp lụa mỏng đính kim cương lấp lánh, vòng eo được ôm chặt, mỗi một bước đi, ánh đèn rọi vào làm chói mắt người nhìn.
Xương quai xanh hiện rõ, bầu ngực trắng nõn lấp ló vì cổ áo cưới khoét sâu, đường cong đầu vai cao nhã được bày ra.
Đúng vậy, Thẩm Miên chuẩn bị váy cưới cho Tạ Kiều Ngữ.
Hai tháng trước từ phiến diện trở về, Thẩm Miên đã thiết kế chiếc váy cưới này, vì nàng muốn thấy dáng vẻ Tạ Kiều Ngữ khi mặc áo cưới, muốn chứng thực có giống trong tưởng tượng của mình hay không?
Thẩm Miên tưởng tượng Tạ Kiều Ngữ mặc áo cưới chắc hẳn sẽ giống nữ vương cao cao tại thượng, mỗi một biểu tình, giơ tay nhấc chân đều khiến người nhìn ngưỡng mộ không thôi.
Nhưng hiện tại có chút khác biệt.
Nhìn khóe miệng Tạ Kiều Ngữ giương lên cùng thần sắc nhu tình, phảng phất Thẩm Miên thấy được chị gái nhà bên tay cầm bó hoa gả cho mình.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Thẩm Miên nghĩ đến khung cảnh tiệc cưới, khách và bạn bè ngồi đầy, tất cả tới đây tham dự hôn lễ của nàng và Tạ Kiều Ngữ.
Theo không khí vui mừng hoan hô, vỗ tay không ngừng, lời hứa hẹn chứa đầy tình cảm ‘Tôi đồng ý’, tất cả hiện lên trong đầu Thẩm Miên.
Coi như Thẩm Miên muốn trao nhẫn, nhưng lúc này lại phát hiện dường như khoảng cách giữa phòng ngủ và phòng khách quá xa.
Chờ Thẩm Miên phản ứng lại, Tạ Kiều Ngữ đã nhấc làn váy đi tới bên cạnh sô pha, thấy biểu tình Thẩm Miên ngây ra, lòng Tạ Kiều Ngữ minh bạch, cô đứng tại chỗ xoay một vòng, sau đó ôn nhu hỏi: “Đẹp không?”
Thẩm Miên gật đầu, lẩm bẩm: “Đẹp.”
Vài giây sau, Thẩm Miên cúi đầu cẩn thận nhìn áo cưới vài lần, nói: “Thời điểm lấy về vẫn không có đủ cảm giác, nhưng hiện tại xem ra nó rất hợp với chị!”
Tạ Kiều Ngữ nhìn đỉnh đầu Thẩm Miên, nheo con ngươi hỏi: “Vậy em khen đẹp là chị đẹp hay áo cưới đẹp?”
Tuy Tạ Kiều Ngữ nói khá nhỏ nhưng mỗi chữ vào tai Thẩm Miên đều làm nàng cảm nhận được hương vị chết chóc.
Thẩm Miên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tạ Kiều Ngữ, cánh môi lúc đóng lúc mở, lời nói ngọt ngào tuôn ra: “Đương nhiên là chị đẹp, chị đem tới linh hồn cho áo cưới, không phải sao?”
Nghe Thẩm Miên tán dương, cho dù thiệt tình hay không thì Tạ Kiều Ngữ đều rất hưởng thụ.
Cô rủ mắt nhìn chằm chằm áo cưới trên người, thấp giọng: “Sao lại muốn chuẩn bị thứ này cho chị?”
“Không vì điều gì.” Thẩm Miên nói.
Cho nên còn ý khác nên hỏi mình như vậy sao?
Tạ Kiều Ngữ gật đầu nhìn Thẩm Miên, mày hơi chọn, trong mắt nồng đậm mong chờ.
Thẩm Miên nói câu chờ em một chút rồi đi vào phòng bếp, khi đi ra trong tay nàng cầm theo bó hoa.
Là một bó hoa hồng.
Nhan sắc huyết hồng, kiều nộn ướt át.
Nhưng Tạ Kiều Ngữ không thích, nó quá tục!
Tạ Kiều Ngữ nhìn bó hoa rồi nhìn Thẩm Miên, âm điệu hơi đổi: “Tặng chị?”
Thẩm Miên gật đầu.
Biểu tình Tạ Kiều Ngữ khẽ biến.
Nếu ký ức không sai, trong mộng cô từng nghe Thẩm Miên khẳng định nàng không thích hoa hồng vì nó quá tục.
Bởi vì Thẩm Miên trở lại nguyên tác một lần nữa nên lúc này trong đầu Tạ Kiều Ngữ chỉ còn ký ức khi nàng làm nhiệm vụ.
Tạ Kiều Ngữ không nói gì, vẫn nhìn Thẩm Miên, biểu tình trên mặt như hỏi: Vì cái gì tặng chị hoa hồng?
Thẩm Miên nhìn bó hoa trong lồng ngực, cuối cùng đi đến trước mặt Tạ Kiều Ngữ: “Thật ra em rất thích hoa hồng.”
Tạ Kiều Ngữ nghiêng đầu, trong mộng Thẩm Miên không nói như vậy.
“...!Chị sẽ tức giận vì lúc ấy em nói chị giống hoa hồng chứ?”
Tạ Kiều Ngữ nhỏ giọng ân.
Thẩm Miên ách một tiếng: “Vì hoàn thành nhiệm vụ em mới nói như vậy.”
Tạ Kiều Ngữ tiếp nhận bó hoa, đưa lên ngửi một chút, mùi hoa hồng lan tỏa bốn phía, làm tâm tình cô thoải mái hơn nhiều.
Đặt bó hoa qua một bên, Tạ Kiều Ngữ nói với Thẩm Miên: “Lúc ấy em không đáng yêu chút nào.”
“Hiện tại đáng yêu là được.” Thẩm Miên nói.
Đúng vậy!
Tạ Kiều Ngữ không hề rối rắm vấn đề này, cười khẽ: “Còn chưa trả lời tại sao chuẩn bị áo cưới cho chị.”
Thẩm Miên sách một tiếng: “Không phải mỗi nữ nhân đều muốn có một áo cưới cho riêng mình sao? Hơn nữa bản thân em muốn nhìn thấy dáng vẻ khi chị mặc áo cưới.”
Đột nhiên mặt Thẩm Miên có chút tiếc nuối: “Nhưng xin lỗi Tạ tiểu thư, chị ở bên em, có lẽ không có cơ hội mặc áo cưới gả chồng.”
Nói xong Thẩm Miên ưỡn ngực: “Cho nên sợ chị tiếc nuối, thân là vợ chị, tất nhiên em phải hoàn thành ước muốn cho chị.”
“Vợ… Chị?” Tạ Kiều Ngữ lặp lại.
Thẩm Miên kịp thời che miệng: Không xong, nhất thời lanh mồm lanh miệng đem ý định nói ra.
“Chị rất thích món quà này.”
Nhìn Thẩm Miên đỏ mặt xoay người đào tẩu, Tạ Kiều Ngữ kéo bàn tay Thẩm Miên đang che miệng xuống, hôn nhẹ môi nàng: “Cảm ơn vợ!”
Thẩm Miên cúi đầu nói lắp: “Không… Không cần.”
Tạ Kiều Ngữ theo Thẩm Miên cúi đầu, lúc này mới phát hiện dây chuyền cô tặng nàng trước đó.
Đá quý lấp lánh dưới ánh đèn, tinh quang trong suốt.
Lúc này những gì hai người trải qua cùng nhau từng chút từng chút xẹt ngang đầu Tạ Kiều Ngữ.
Tạ Kiều Ngữ xúc động, cảm xúc mãnh liệt, giơ tay nâng mặt Thẩm Miên lên, hôn xuống.
Chung quanh hai người tràn ngập mùi hương hoa hồng, thậm chí còn cảm thấy môi đối phương mềm mại như cánh hoa.
Môi ngậm lấy môi Thẩm Miên, tay Tạ Kiều Ngữ từ từ di chuyển xuống dưới, cổ, xương quai xanh, khi tay cô dừng lại ở ngực thì bị Thẩm Miên đẩy nhẹ bả vai.
Nụ hôn triền miên kết thúc ở đây.
Thẩm Miên thở gấp nói: “Em phải đi nấu cơm.”
“Không vội.
Món trước mặt trước mặt hấp dẫn hơn.” Tạ Kiều Ngữ nói xong muốn hôn lần nữa nhưng bị Thẩm Miên né tránh.
Ngón tay Thẩm Miên dựng thẳng trên môi Tạ Kiều Ngữ, ngăn cản: “Ngừng!”
Tạ Kiều Ngữ khó hiểu nhìn Thẩm Miên.
Thẩm Miên lạnh lùng nói: “Thời điểm kết thúc tối qua đã nói rõ, hai ngày tới nghiêm cấm cám dỗ tình dục.”
Từ khi dọn tới đây, củi khô bốc lửa cũng không đủ hình dung Tạ Kiều Ngữ.
Mỗi đêm đều làm Thẩm Miên chết đi sống lại, nhưng là gánh nặng ngọt ngào.
“Hôm nay ngoại lệ một lần.” Tạ Kiều Ngữ mặt dày năn nỉ: “Được không?”
“Không thể được!”
Nói xong Thẩm Miên xoay người đi vào phòng bếp, mặc kệ Tạ Kiều Ngữ ở phía sau nói gì, bày ra biểu tình đáng thương, nàng cũng không quay đầu nhìn lại.
Hôm nay hai người đều rảnh rỗi, ăn cơm tối xong thì nhàn nhã ngồi trên sô pha xem TV.
Tạ Kiều Ngữ yêu thích không rời tay, áo cưới mà Thẩm Miên tặng cô.
Khi ăn cơm Tạ Kiều Ngữ thay ra, nhưng sau khi tắm rửa xong lại mặc vào.
Thẩm Miên đem mọi hành động của Tạ Kiều Ngữ thu vào mắt, cảm thấy hành vi của cô có thể ghi vào niên độ mê hoặc cực đại, thậm chí nàng còn cảm thấy Tạ Kiều Ngữ có thể đoạt được giải quán quân.
TV chuyển sang quảng cảo, Thẩm Miên lười biến không đổi đài, quay đầu nhìn người bên cạnh để cô làm thay.
Nhưng vừa quay đầu, Thẩm Miên thấy Tạ Kiều Ngữ thẳng eo, mắt không chớp nhìn TV.
Thẩm Miên:???
Đỉnh đầu Thẩm Miên xuất hiện ba dấu chấm hỏi, chuẩn bị lên tiếng gọi Tạ Kiều Ngữ, nhưng khi tầm mắt quét qua áo cưới trên người Tạ Kiều Ngữ thì dừng lại.
Cho dù xem mấy lần, nhìn bao lâu, Thẩm Miên đều cảm thấy Tạ Kiều Ngữ đẹp vô cùng.
Mà Thẩm Miên cũng không che giấu lên tiếng khen ngợi: “Chị Kiều Ngữ, chị rất đẹp.”
Tạ Kiều Ngữ nhìn Thẩm Miên, nhẹ nhàng cắn môi dưới, mặt đầy ủy khuất hỏi: “Vậy, muốn làm không?”
Cái này có phải là biểu tình đáng yêu nhất, nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn nhất hay không?
Hiện tại chính là: Thẩm Miên hoàn toàn yên lặng.
Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên xoay đầu không để ý mình, đành phải đem ý nghĩ trong lòng nói ra: “Tiểu Miên! Em có biết áo cưới còn có thể làm chuyện khác hay không?”
Không chống lại lòng hiếu kì, Thẩm Miên quay đầu nhìn Tạ Kiều Ngữ lần nữa, hỏi: “Làm gì?”
Tạ Kiều Ngữ hơi hơi mỉm cười, dùng khẩu hình nói ra mấy chữ.
Chờ Tạ Kiều Ngữ nói xong, Thẩm Miên nắm chặt tay đấm xuống sô pha: “Em dùng mấy chục vạn để mua nó, chị có thể hảo hảo quý trọng nó hay không?”
Tạ Kiều Ngữ dừng mỉm cười trả lời Thẩm Miên: “Động tác nhẹ một chút, chắc chắn sẽ không hư.”
Thẩm Miên hừ một tiếng: “Mơ cũng đừng nghĩ tới.”
Khi Thẩm Miên tiếp tục xem TV lại nghe Tạ Kiều Ngữ nói: “Thật đáng tiếc!”
Đáng tiếc cái gì?
Giống như nghe được tiếng lòng của Thẩm Miên, Tạ Kiều Ngữ chậm rãi gằn từng chữ, âm thanh mát lạnh lại tràn ngập dụ hoặc: “Vì muốn cảm ơn món quà này, chị còn dự định tối nay sẽ nằm dưới để báo đáp em…”
“Nhưng lại không ngờ bị em từ chối… Ai…”
Thẩm Miên trầm mặc.
Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên vẫn không để ý mình, tiếp tục cố gắng, hỏi: “Thật sự không làm sao? Cơ hội chỉ có một lần nga~ bỏ lỡ sẽ không có lần nữa nga ~”
Thẩm Miên không nói gì, đứng lên rời khỏi sô pha.
Tạ Kiều Ngữ không ngờ Thẩm Miên sẽ có phản ứng thế này, ngây người một chút, mở miệng hỏi: “Em đi đâu?”
Hai tai Thẩm Miên ửng đó, vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Rửa tay, lấy dụng cụ.”
Tạ Kiều Ngữ nhìn bóng dáng Thẩm Miên rời đi, hai tròng mắt mang ý cười.
Một phút sau, Thẩm Miên quay lại phòng khách, đánh một vòng đứng trước mặt Tạ Kiều Ngữ, trong lòng hai người hiểu rõ, không nói lời nào, ôm hôn nhau.
Chốc lát áo cưới bị Thẩm Miên cởi ra, nhẹ nhàng đặt ở chỗ khác.
Còn chăn mà nàng vì Tạ Kiều Ngữ chuẩn bị, chỉ sau vài phút đã nhăn bèo nhèo.
Mà lúc này một chiếc xe tải lớn, có hai chữ Tấn Giang xuất hiện trên màn hình TV.
Hai người vận động quên mình, đều không nghe thấy tiếng quảng cáo ầm ĩ phát ra.
Cũng không nhìn thấy, bên hông xe tải có chữ viết.
Nội dung: - Chính văn kết thúc -
- --------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tạ lão sư khẩu hình là: Áo cưới play (sợ bei suo, đặt ở này)
Phiên ngoại sẽ viết mấy chương tiểu hằng ngày cùng mấy chương hai người xuyên tiến nguyên thư nội dung.
Cầu cầu mọi người xem vừa thấy chuyên mục dự thu nga -(:3”.