Thẩm Miên ôm cánh tay Thẩm Thiên Vinh đi xuống lầu, Vương Phượng ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Thẩm Miên bước vào nói dì Vương chuẩn bị thêm một phần cho Tạ Kiều Ngữ, kết quả Vương Phượng cười nói với nàng: “Tiểu thư yên tâm, dì đã nhớ kỹ.”
Thẩm Miên ôm chặt Vương Phượng, đầu đặt trên bả vai bà cọ cọ: “Cám ơn, dì Vương.”
“Có cái gì phải cảm ơn? Chỉ cần là người tiểu thư yêu thích, bảo đảm dì sẽ không quên.”
Nàng yêu thương? Chỉ là… Tạ Kiều Ngữ?
Lần đầu tiên nghe trưởng bối khẳng định chuyện này, ít nhiều gì Thẩm Miên cũng thấy thẹn thùng.
Đỏ mặt ném lại một câu ‘Con đi rửa mặt’ sau đó rời khỏi phòng bếp.
Thẩm Miên về phòng rửa mặt thay quần áo xong, chuẩn bị qua phòng Tạ Kiều Ngữ xem cô thu thập xong chưa.
Thời điểm Thẩm Miên lén lút ra khỏi, Tạ Kiều Ngữ cũng đã tỉnh, đồng thời rời giường.
Khi Thẩm Miên đi về phía phòng khách, đúng lúc gặp Thẩm Tri Hành ở cầu thang.
Thấy Thẩm Tri Hành nhìn mình, Thẩm Miên thấy chột dạ đổi hướng đi thẳng xuống lầu, trong quá trình không hề quay đầu nhìn lại.
Thẩm Miên ngang nhiên ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Vinh.
Thẩm Thiên Vinh đang coi tin tức buổi sáng, dư quang thấy con gái ngồi bên cạnh mình, đầu không chuyển hỏi: “Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây? Sao dậy sớm như vậy?”
Nếu không có chuyện gì, ngày thường Thẩm Miên sẽ bất động ngủ tới giữa trưa.
Mà Lương Mẫn Trân cũng không sai biệt lắm, Thẩm Thiên Vinh cho rằng tật ngủ nướng là Thẩm Miên di truyền từ Lương Mẫn Trân, hai ông ba vì chuyện này lời qua tiếng lại không ít lần.
Thẩm Miên nghe vậy, cảnh tượng xấu hổ sáng nay nổi lên, dừng động tác uống nước, ngượng ngùng, nói: “Đột nhiên tỉnh ngủ.”
Thẩm Thiên Vinh ừ một tiếng, đôi mắt vẫn nhìn TV chằm chằm, hỏi: “Lúc nãy con nói gì với Tri Hành, ba thấy sắc mặt anh con không được tốt lắm.”
Thẩm Thiên Vinh vừa nói xong, đúng lúc Thẩm Tri Hành bước xuống.
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Miên cẩn thận nhìn nhìn, phát hiện quả nhiên mặt Thẩm Tri Hành lạnh lùng hơn nhiều.
Vội vàng thu hồi tầm mắt, Thẩm Miên nhẹ nhàng hô khan một tiếng: “Không có gì, chỉ là hữu hảo tham thảo vì cái gì con thức sớm thế này.”
Thẩm Tri Hành nghe vậy, mắt âm trầm thêm một phần.
Thẩm Tri Hành cảm thấy em gái đáng yêu trước đó trở nên càng ngày càng khó thu phục, chuyện khác không nói, chỉ nói tới chuyện dám trêu chọc hắn.
Thẩm Miên định trộm nhìn xem mặt Thẩm Tri Hành còn đen không, nhưng không nghĩ tới vừa ngước mắt đã cùng anh mình đối diện ánh mắt.
Thẩm Miên cười hắc hắc nói: “Anh hai! Buổi sáng tốt lành.”
Thẩm Tri Hành ừ một tiếng, thu hồi tầm mắt.
Trong lòng nói: Được rồi, vẫn còn đáng yêu.
Thẩm Tri Hành đáp lại mới làm Thẩm Miên biết vừa rồi hậu tri hậu giác nói đùa khiến bản thân rơi vào nguy hiểm thế nào.
Vậy mà nàng lại nói Thẩm Tri Hành là cẩu độc thân? Còn không hiểu chuyện? Sao Thẩm Tri Hành có thể không hiểu? Nàng ngại bản thân sống quá lâu hay sau?
Ngay lúc này, Vương Phượng ra khỏi bếp: “Lão gia, thiếu gia, tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Thẩm Thiên Vinh kêu hai con ăn trước, bản thân xem xong tin tức mới qua.
Thẩm Miên nắm bắt thời cơ, vội vàng chạy qua bàn ăn, giúp Thẩm Tri Hành kéo ghế: “Anh hai, mau tới ngồi.”
Nếu lời nói làm Thẩm Tri Hành tổn thương, vậy mà phải dùng hành động lấy lòng lại.
Thẩm Tri Hành không cảm xúc bước tới.
Chờ anh hai ngồi xuống, hai tay Thẩm Miên ôm mặt, thanh âm lấy lòng: “Anh ăn cháo sao? Em múc ra để nguội nha.
Ăn trứng gà không? Em lột cho anh…”
Khóe miệng Thẩm Tri Hành nâng lên, gật đầu, định nói được thì Vương Phượng trong phòng bếp bước ra đánh gãy lời nói.
Vương Phượng nhìn phía sau hai người, cười: “Tạ tiểu thư, mời dùng bữa sáng.”
Tạ Kiều Ngữ vừa nói chào hỏi Thẩm Thiên Vinh xin cáo từ trước, liền nghe Vương Phượng gọi cô.
Tạ Kiều Ngữ nhìn Vương Phượng nói: “Cảm ơn dì Vương, tới giờ con đi làm, nếu ăn sáng sẽ muộn.”
Vương Phượng dứt lời, Thẩm Miên đã xoay người chạy về phía Tạ Kiều Ngữ, căn bản không nghe người nàng đang muốn lấy lòng nói câu: “Ăn cháo, không ăn trứng gà.”
Nghe người phải đi, Thẩm Miên vội vàng ôm cánh tay Tạ Kiều Ngữ, kéo cô đi về phía bàn ăn: “Ăn xong hãy đi, nếu không tới bệnh viện sẽ không có thời gian.”
Gần đây Tạ Kiều Ngữ ăn uống không đúng giờ giấc, Thẩm Miên đau lòng cực kỳ.
Ấn Tạ Kiều Ngữ xuống ghế, Thẩm miên xoay người vào phòng bếp.
Tạ Kiều Ngữ ngồi đối diện với Thẩm Tri hành.
Vương Phượng đưa cháo cho Thẩm Tri hành, Tạ Kiều Ngữ lên tiếng: “Thẩm tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
Thẩm Tri Hành nhìn Thẩm Miên bưng chén cháo khác đi ra, gật gật đầu: “Buổi sáng…” Cuối cùng không thể thốt ra vì thấy em gái đặt chén cháo trước mặt Tạ Kiều Ngữ.
“Chị Kiều Ngữ, ăn cháo trước đi, em lột trứng gà cho chị.” Thời điểm Thẩm Miên ngồi xuống lột trứng gà, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tri Hành hỏi: “Anh muốn ăn không?”
Thẩm Tri Hành: Ăn không?
Rốt cuộc hắn cũng hiểu câu: Em gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi.
Thẩm Miên thấy Thẩm Tri Hành không nói chuyện, cho rằng hắn ăn, lột xong một trứng đưa cho Tạ Kiều Ngữ, lại lột thêm trứng nữa.
Lông mày Thẩm Tri Hành nhảy nhảy.
Định nói không ăn thì điện thoại trên bàn vang lên.
Là điện thoại của thư ký.
Nhận cuộc gọi, nghe đầu dây bên kia nói chuyện, Thẩm Tri Hành nhíu mày, đứng dậy đi ra cửa, trước khi tắt điện thoại nói câu: “Đã biết, tôi tới ngay.”
Thẩm Miên đuổi theo, đưa trứng gà cho Thẩm Tri Hành, lấy lòng nói: “Anh, trứng gà còn chưa ăn!”
Thẩm Tri Hành nhìn mắt Thẩm Miên ngậm ý cười, đảo qua nhìn trứng gà, tiếp nhận rồi nói: “Đi rót cho anh ly nước.”
Thẩm Miên nghe lời, chạy đi rót nước đem lại, nhìn anh hai uống hỏi: “Anh tới công ty? Sao lại đi sớm như vậy?”
“Ân, có việc gấp cần xử lý.”
Thẩm Miên tiếp nhận ly rỗng, thanh âm ngoan ngoãn: “Anh hai chạy xe cẩn thận nga~”
Vừa lúc Thẩm Thiên Vinh đi tới, quan tâm con trai hỏi: “Có việc gì gấp?”
Thẩm Tri Hành trầm giọng nói: “Lục Cảnh Thần đã chết, thị trường chứng khoán có chút rung chuyển.”
Hiện tại hắn phải đến công ty xử lý chuyện này.
“Bang…” Ngay khi Thẩm Tri Hành nói xong, ly trong tay Thẩm Miên rơi xuống bể nát.
Âm thanh va chạm không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ hấp dẫn tầm mắt tất cả mọi người có mặt.
Thẩm Tri Hành nhìn Thẩm Miên, không mở miệng nói chuyện.
Thẩm Thiên Vinh lo lắng, nhẹ giọng: “Như thế nào không cẩn thận như vậy?”
Vương Phượng cầm thùng rác đi tới, sợ Thẩm Miên bị thương: “Tiểu thư đừng nhúc nhích.”
Tạ Kiều Ngữ bước qua, giữ chặt tay Thẩm Miên, nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy?”
Được Tạ Kiều Ngữ chạm vào, Thẩm Miên hồi thần, chớp chớp mắt nói: “Không có việc gì, nghe anh nói Lục Cảnh Thần chết có chút khiếp sợ.”
Thẩm Thiên Vinh quay qua nhìn Thẩm Tri Hành hỏi: “Con nói tiểu tử Lục gia là chuyện thế nào?”
Thẩm Tri Hành trả lời: “Vừa rồi thư ký gọi tới, Lục Cảnh Thần lẩn trốn, trong quá trình bị tai nạn xe cộ, trên đường đưa đến bệnh viện không còn dấu hiệu sự sống.”
Thẩm Miên hoãn vài giây, bỏ tay Tạ Kiều Ngữ đi về phía bàn ăn.
Mỗi một bước đi, hô hấp theo đó trầm trọng hơn.
Nghe tin tức Lục Cảnh Thần tử vong, Thẩm Miên phải vui vẻ mới đúng, nhưng nàng lại cười không nổi.
Những chuyện trước khi nàng chết lần lượt hiện lên trong đầu, tất cả thống khổ ép Thẩm Miên tới không thở nổi.
Cho đến khi trước mặt tối sầm, nhưng trong nháy mắt Thẩm Miên phát hiện những phiền muộn trong lòng đều biến mất.
Một khắc khi té xỉu, Thẩm Miên biết mình rơi vào cái ôm ấm ấp.
Còn tốt, không té lăn xuống đất.
Trong lòng mặc niệm những lời này, Thẩm Miên hoàn toàn không có ý thức.
- -----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Trừ tịch vui sướng.
Cho đại gia chia sẻ một cái ta chuyện ngu xuẩn đi.
Ngày hôm qua ta mẹ nhìn hạ ta tay, sau đó hỏi: “Ngươi tay làm sao vậy?”
Ta nói gì?
Sau đó ta mẹ chỉ vào ta trên tay một cái điểm đen hỏi: “Khi nào trát thứ?”
Ta nói: “Này không phải thứ, cái này kêu lòng bàn tay chí!”
( Ta phía trước vẫn luôn đem cái này ‘Lòng bàn tay chí’ lấy làm tự hào, bởi vì này không phải bộ phận tiểu thuyết nữ chủ mới có sao!)
Ta mẹ: “Đây là thứ.”
Ta: “Không có khả năng, từ ta ký sự khởi ta liền có! Sao có thể là thứ!”
Sau đó ta mẹ không khỏi phân trần, lấy châm đẩy ra ta ‘Chí’
Cũng ở ngay lúc này ta mới biết được: Vai hề lại là ta chính mình!
Nói tốt nữ chủ tiêu xứng, nói tốt lòng bàn tay chí đâu?!!
Nó chính là trát thứ!
Đáng thương ta bị lừa mười mấy năm --.