Chương 58
Thẩm Miên tạm biệt Tạ Kiều Ngữ đang chuẩn bị đẩy cửa tiến vào nhà thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn Thẩm Tri Hành: “Anh hai? Sao anh lại đứng đây?”
Thẩm Tri Hành kéo tay Thẩm Miên vào, liếc mắt nhìn cửa từ từ khép lại, nghiêm nghị nói: “Tới khóa cửa.”
“...” Thẩm Miên gãi gãi đầu, nàng biết Thẩm Tri Hành muốn khóa cửa cho nàng ở bên ngoài không chỉ là lời nói.
Thẩm Tri Hành không nói gì thêm, lướt qua Thẩm Miên đi vào phòng bếp, rửa sạch tay rồi mở nắp nồi, bên trong là nước được nấu sôi.
Thẩm Tri Hành chưa ăn tối, mà dì Vương đã ngủ nên về nhà hắn đành tự mình nấu mì để ăn.
Thời điểm mì chín, Thẩm Tri Hành liếc mắt nhìn người vẫn luôn đứng ở cửa phòng bếp, thấp giọng hỏi: “Ăn tối chưa?”
“Ăn rồi!”
Nói xong Thẩm Miên dừng một chút, cúi đầu bổ sung thêm: “Ăn ở nhà chị Kiều Ngữ.”
Nếu đã quyết định thẳng thắng với Thẩm Tri Hành, Thẩm Miên cũng không hề giấu giếm cái gì.
Nhưng không ngờ Thẩm Tri Hành nghe được chỉ đơn giản gật đầu, động tác lưu loát bỏ mì vào nồi.
Vừa về đến nhà, Thẩm Tri Hành chưa thay quần áo, vẫn một thân tây trang, chẳng qua áo ngoài đã cởi ra, tay áo xoắn cao.
Nơ cũng chưa gỡ xuống chỉ hơi hơi thả lỏng, nút thẳng ở cổ vẫn kín mít.
Bộ dáng nghiêm túc nhưng lại mang tạp dề nấu mì, nhìn vào thật ấm áp.
Ít nhất trong mắt Thẩm Miên lúc này, Thẩm Tri Hành có nhiều từ ái hơn, làm nàng có thêm dũng khí.
Khi Thẩm Tri Hành dùng đũa đảo mì, Thẩm Miên nhẹ giọng gọi: “Anh hai.”
Thẩm Tri Hành: “Ân.”
Thẩm Miên hít sâu một hơi, trong lòng tự cổ vũ chính mình cố lên rồi nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Tri Hành ừ một tiếng: “Nói đi.”
“Thật ra…” Thẩm Miên khẩn trương tới mức không biết đặt tay ở đâu mới phải, mà lúc này Thẩm Tri Hành lại kêu nàng đưa chén cho hắn.
Thẩm Miên im tiếng cầm chén đưa cho Thẩm Tri Hành, thời điểm Thẩm Tri Hành nhận lấy, cũng không biết từ chỗ nào Thẩm Miên có được dũng khí, nàng như đang cùng anh mình nói chuyện phiếm: “Thật ra… Em và chị Kiều Ngữ ở bên nhau… Ở bên nhau vì yêu thương đối phương.”
Sau khi Thẩm Miên nói xong, cả hai đều im lặng, không ai lên tiếng nói gì thêm.
Qua hồi lâu, Thẩm Miên hoài nghi có phải vừa rồi nàng chỉ diễn tập trong lòng thôi không, đột ngột nghe người bên cạnh đáp lại: “Ân.”
Ân?!
Thẩm Miên sửng sốt.
Đây là phản ứng gì? Nàng căng thẳng suốt thời gian qua, thấp thỏm cả đêm, thậm chí còn tưởng tượng đủ kiểu chết trong đầu, nhưng như thế nào nàng cũng không nghĩ tới, Thẩm Tri Hành chỉ nhàn nhạt ân một tiếng?
Tức khắc Thẩm Miên quên mình có bao nhiêu sợ hãi, đi về hướng bàn ăn nói: “Anh, anh không muốn nói gì thêm sao?”
Thẩm Tri Hành nhấp môi, trì độn vài giây mới trả lời: “Chẳng lẽ muốn anh nói câu chúc mừng?”
“...” Nàng không có ý này a!
Thẩm Miên ách một tiếng hỏi: “Chẳng lẽ đối với chuyện em thích đồng tính, anh không thấy khiếp sợ sao?”
Hai người ngồi xuống ghế, Thẩm Tri Hành hớp ngụm nước lèo: “Còn tốt, vẫn biết thành thật.”
Thẩm Miên bắt được mấu chốt trong lời Thẩm Tri Hành, hỏi: “Thành thật? Anh có ý gì?”
Thẩm Tri Hành nhìn Thẩm Miên không nói gì, cúi đầu ăn mì, nuốt miếng đầu tiên, Thẩm Tri Hành nhíu mày, hắn bỏ nhiều muối rồi!
Nhưng Thẩm Miên thấy Thẩm Tri Hành nhíu mày, còn tưởng vì mình.
Đang muốn im lặng nhưng nghĩ tới cái gì, giọng nói mang theo sự nghi hoặc: “Anh, không phải anh đã biết từ trước chứ?”
Thẩm Tri Hành gật đầu: “Ân.”
Thẩm Miên: “Khi nào?”
“Nửa tháng trước.” Thẩm Miên liên tục hỏi nhưng Thẩm Tri Hành không những không cảm thấy mất kiên nhẫn mà ngược lại bình tâm tĩnh khí trả lời nàng.
Hình như đã lâu Thẩm Tri Hành không thấy em gái lộ nhiều biểu tình trước mặt mình, bây giờ như vậy, hắn cảm thấy không tồi.
“Kia kia kia kia, vậy sao anh không hỏi em?”
Thẩm Tri Hành lại nhíu mày ăn thêm một đũa mì, nuốt xuống mới trả lời: “Hỏi em sẽ nói?”
Thẩm Miên bị Thẩm Tri Hành làm nghẹn họng, do dự nói: “...!Sẽ không.”
Nếu nửa tháng trước Thẩm Tri Hành hỏi nàng cùng Tạ Kiều Ngữ có phải yêu đương hay không? Nhất định nàng sẽ chối bừa, nàng chỉ trả lời qua loa lấy lệ.
Cảm thẩy chỗ nút thắt ở cổ khó chịu, theo bản năng Thẩm Tri hành mở ra, sau đó tiếp tục ăn mì.
Thẩm Miên đang bận suy đoán sao Thẩm Tri Hành lại biết nàng và Tạ Kiều Ngữ yêu nhau, nhưng vừa đưa mắt qua đã thấy ngay vị trí xương quai xanh của anh mình có dấu màu đỏ nho nhỏ.
“Anh! Anh…”
Vốn định hỏi cổ Thẩm Tri Hành bị làm sao, vừa mở miệng hình trong đầu hiện lên một vài hình ảnh hương diễm.
Hình ảnh này làm Thẩm Miên cắn chặt răng dừng miệng.
“Ân?” Thâm Tri Hành nghe Thẩm Miên gọi mình nhưng không nói gì, ngẩng đầu nhìn qua.
Thẩm Miên thấy tầm mắt của Thẩm Tri Hành, ngón trỏ điểm điểm chóp mũi xua tan hình ảnh trong đầu.
Nửa ngày sau mới lên tiếng hỏi: “Anh phát hiện chuyện của em và chị Kiều Ngữ thế nào?”
Thẩm Tri Hành nhàn nhạt nói: “Nhìn thấy hai người làm chuyện giống tối nay.”
Thẩm Miên không nghĩ Thẩm Tri Hành nói trắng như thế, thì ra nàng cho rằng không bị nhìn thấy đều là biểu hiện giả dối!
Hai tai cùng gương mặt bắt đầu nóng lên, không khống chế được nhiệt độ khiến Thẩm Miên phải cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ba mẹ…”
Người khó nhất trong nhà cũng đã thu phục được, Thẩm Miên suy nghĩ tìm cơ hội nói với Thẩm Thiên Vinh và Lương Mẫn Trân.
Nhưng lời kế tiếp của Thẩm Tri Hành đã giúp nàng giải quyết vấn đề.
Âm thanh Thẩm Tri Hành thanh lãnh như cũ: “Ba mẹ đã biết!”
“A?” Thẩm Miên nhỏ giọng hỏi: “Sao ba mẹ lại biết? Anh nói với ba mẹ?”
Thẩm Tri Hành ăn miếng cuối cùng trong chén, gật đầu: “Ân.”
“Ngay khi biết quan hệ giữa em và Tạ tiểu thư, anh đã nói qua cùng ba mẹ.” Thẩm Tri Hành ăn no hình như bắt đầu nhiều lời hơn, nói tiếp: “Nếu không em cho rằng tiểu Tu ở trước mặt ba mẹ nói có nam sinh thích hắn, ba mẹ phản ứng bình tĩnh như vậy là nguyên nhân gì? Chính vì sợ em có gánh nặng tâm lý.”
Thẩm Tri Hành hiểu rõ Thẩm Miên, nếu nàng cùng Tạ Kiều Ngữ ở bên nhau, nhất định sau này sẽ nói với người nhà, bất quá vấn đề là sớm hay muộn mà thôi.
Thẩm Tri Hành biết, chắc chắn Thẩm Miên sẽ khiếp nhược và sợ hãi.
Cho nên thời điểm biết chuyện đã âm thầm quan sát hai người, phát hiện em gái rất nghiêm túc liền nói với Thẩm Thiên Vinh và Lương Mẫn Trân.
Khi đó, hai người không bị dọa sợ vì họ cho rằng Thẩm Tri Hành nói giỡn.
Hắn cũng không nhiều lời, dặn ba mẹ đừng rút dây động rừng, đừng chủ động hỏi Thẩm Miên.
Nhị lão đồng ý, tuy trong lòng không tin nhưng cũng lén lút quan sát.
Đúng thật không chú ý sẽ không phát hiện, mỗi ngày Thẩm Miên sinh hoạt rất đơn giản, hầu như chỉ có 3 địa điểm: Nhà - Trường học - Nhà Tạ Kiều Ngữ.
Mỗi một lần ra ngoài, Lương Mẫn Trân đều hỏi Thẩm Miên đi đâu, lúc này cũng nhận được câu trả lời ‘Đi tìm chị Kiều Ngữ’.
Đôi khi bà đem trái cây lên phòng cho Thẩm Miên, vừa vào cửa đã nghe con gái nói chuyện điện thoại với Tạ Kiều Ngữ.
Dần dần nhị lão cũng tin lời con trai lớn, xác định con gái bảo bối đang yêu đương.
Hai người tìm Thẩm Tri Hành nói chuyện, cuối cùng nhất trí chờ Thẩm Miên chủ động lên tiếng, thẳng thắng với họ là tốt.
Tiếp theo Thẩm Miên nói đi gặp Tạ Kiều Ngữ, trong lòng ai cũng hiểu rõ nhưng lại không nói ra, không hỏi rõ.
“Bất quá chủ ý của tiểu Tu thật là…”
Thẩm Miên thấy ngày thường Thẩm Tri Hành chỉ một gương mặt vậy mà lúc này lại trào phúng Thẩm Tu, ghét bỏ trên mặt làm nàng đột nhiên nhớ tới kiếp trước sau khi bị phá sản, bộ dáng Thẩm Tu bị Thẩm Tri Hành quở trách vì từ bỏ bản thân không ăn uống, cảm giác quen thuộc khiến hốc mắt nàng đỏ ửng, thấp giọng khóc nức nở: “Anh, em rất thương anh!”
Thẩm Tri Hành híp hai mắt, chậm rãi nói: “Vậy đi rửa chén.”
“.……”
Nước mắt sắp trào bị lời Thẩm Tri Hành bức trở về.
Quả thật nàng rất cảm động nhưng rửa chén thì không có khả năng.
“Ai nha, đột nhiên em buồn ngủ ~” Thẩm Miên ngáp một cái: “Anh hai ngủ ngon, em đi ngủ trước.”
Nói xong Thẩm Miên đứng lên chạy chậm lên cầu thang, chỉ để lại một mình Thẩm Tri Hành ngồi trước bàn ăn.
Nhìn bóng dáng Thẩm Miên rời đi, Thẩm Tri Hành nhìn chén đũa hồi lâu, cuối cùng đứng dậy đi rửa chén, khi đi ngang qua tủ chén phản quang, hắn nhìn thấy vết đỏ ở gần cổ, lập tức sửng sốt.
Nữ nhân kia…
Thẩm Miên trở về phòng nhưng không hề buồn ngủ.
Nàng nằm chơi điện thoại một lúc liền nhận được cuộc gọi video của Tạ Kiều Ngữ.
Vừa nối thông, Thẩm Miên đã kích động nói: “Chị Kiều Ngữ! Thành Thành!”.
Trong màn hình, Thẩm Miên cười tươi như hoa hai mắt cong lên như trăng non lay động tâm tư Tạ Kiều Ngữ.
Liên tưởng đến những việc xảy ra trước nhà, Tạ Kiều Ngữ dễ dàng biết được nguyên nhân vì sao Thẩm Miên cao hứng như thế, ôn nhu hỏi: “Thẩm tiên sinh không phản đối sao?”
Thẩm Miên gật gật đầu ân hai tiếng: “Chẳng những không phản đối, hơn nữa anh hai còn biết chuyện chúng ta từ trước.”
“Đã sớm biết?” Tạ Kiều Ngữ kinh ngạc nói, nếu đã sớm biết tại sao còn hỏi cô và Thẩm Miên có quan hệ gì? Đang thử mình sao?
“Nửa tháng trước nhìn thấy chúng ta…” Thẩm Miên ngượng ngùng mà hừ một tiếng: “Thấy chúng ta thân mật mới biết được.”
Tạ Kiều Ngữ chớp chớp mắt, thấp giọng cười: “Như vậy a.”
“Lần sau chúng ta có nên tìm một góc bí ẩn hay không? Như vậy sẽ không dễ bị phát hiện.”
Sợ Thẩm Tri Hành biết chuyện vẫn luôn là bối rối lớn nhất trong lòng Thẩm Miên, nhưng hiện giờ phiền muộn trong lòng đã được giải quyết, nên tâm tình nàng tốt vô cùng, ngủ cũng ngon hơn thường ngày.
Liên tiếp mấy ngày, nụ cười luôn dính trên mặt Thẩm Miên. Thậm chí ngay cả ở trường học, khi Thẩm Miên gặp Lý Vãn Vãn thái độ còn thân thiện chào hỏi.
Lý Vãn Vãn cố ý ở trường học chờ Thẩm Miên, cô cho rằng nàng sẽ không để ý mình. Nhưng ngoài dự đoán, Thẩm Miên lại vẫy vẫy tay với cô, điều này làm Lý Vãn Vãn sửng sốt vô cùng. Đến khi lấy lại tinh thần thì Thẩm Miên đã đi xa.
Lý Vãn Vãn lập tức chạy theo, vừa chạy vừa gọi lớn: “Thẩm Miên! Cô đứng lại, tôi có việc muốn tìm cô.”
Lý Vãn Vãn vẫn luôn đứng gần trường chờ Thẩm Miên, vốn dĩ đã hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, bây giờ biết được người cô muốn tìm chính là hoa khôi của trường học nên tất cả đồng loạt hướng mắt về Thẩm Miên.
Thẩm Miên nghe Lý Vãn Vãn gọi, không những không đứng lại ngược lại còn nhanh chân đi về phía cổng trường. Nhung cuối cùng vẫn chậm hơn một bước, bị Lý Vãn Vãn chắn trước mặt.
Thẩm Miên nhìn Lý Vãn Vãn, biết rõ còn cố hỏi: “Tìm tôi?”
“Đúng vậy.” Lý Vãn Vãn nói: “Bằng không cô cho rằng tôi xuất hiện ở đây vì cái gì?”
Thẩm Miên nga một tiếng: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe Thẩm Miên hỏi, vốn dĩ thần sắc Lý Vãn Vãn còn vênh váo tự đắc lại trở nên do dự: “Tôi…”
Khi Lý Vãn Vãn nói chuyện đầu nghiêng về một bên, gắt gao ngắt khóe miệng: “Tôi và Lục Cảnh Thần đã từ hôn.”
Thẩm Miên luôn không để ý nhưng khi nghe Lý Vãn Vãn nói, tinh thần tức khắc tỉnh táo. Từ hôn? Lý Vãn Vãn không phải thích Lục Cảnh Thần sao? Vì cái gì mà từ hôn? Hơn nữa tại sao lại nói với nàng chuyện này?
Thẩm Miên khó hiểu nên lên tiếng hỏi: “Vì cái gì?”
Lý Vãn Vãn ngẩng đầu, hỏi ngược lại: “Không phải cô kêu tôi cách xa hắn một chút sao? Còn nói hắn là súc sinh.”
“...”
Thẩm Miên hoàn toàn bị Lý Vãn Vãn làm cho ngây ngốc: “Ý của cô là vì tôi nói câu đó nên cô từ hôn với Lục Cảnh Thần?”
Lý Vãn Vãn gật đầu: “Ân.”
Xuất phát từ nội tâm Thẩm Miên hỏi: “Tại sao?”
“Đương nhiên tôi từ hôn không đơn giản vì một câu nói của cô, mà vì tôi phát hiện tôi thích người khác, cho nên…” Lý Vãn Vãn hân hoan nói nhưng ngập ngừng giữa chừng.
Thẩm Miên nghe Lý Vãn Vãn thích người khác tỏ ra hiểu được, rốt cuộc thế giới hiện tại không bị tiểu thuyết trói buộc, Lý Vãn Vãn thích người khác cũng không phải kì lạ.
Thẩm Miên nói câu chúc mừng, sau đó nói tiếp: “Từ hôn là một quyết định sáng suốt.”
Khi Thẩm Miên dứt lời liền thấy Lý Vãn Vãn ủ rũ, đáy mắt hiện lên một tầng bi thương: “Nhưng ba tôi không đồng ý việc này, nói tôi coi hôn nhân như trò đùa.”
“Tôi tức giận đi khỏi nhà nhưng đến khách sạn mới phát hiện thẻ đã bị đóng băng, hiện tại một phân tiền cũng không có. Đành phải đến trường học tìm cô.”
Nghe đến đây, lòng Thẩm Miên dâng lên một dự cảm bất hảo. Quả nhiên một giây sau liền nghe Lý Vãn Vãn lớn tiếng nói: “Tôi muốn ở lại nhà cô.”
Đỉnh đầu Thẩm Miên xuất hiện ba dấu chấm hỏi, đối diện với ánh mắt kiên định của Lý Vãn Vãn, cô ho khan hai tiếng không xác định hỏi: “Cô nói cái gì?”
Lý Vãn Vãn không cảm thấy mình làm Thẩm Miên khϊếp sợ, lập lại: “Tôi nói tôi muốn ở lại nhà cô.”
Thẩm Miên gằn từng chữ dò hỏi: “Lý tiểu thư có phải cô cho rằng quan hệ giữa hai chúng ta rất tốt?”
Sau khi Lý Vãn Vãn nghe được thì chần chừ một chút, trước đó quan hệ hai người có thể dùng nước sôi lửa bỏng để hình dung. Nhưng hiện tại tình huống đặc thù, Lý Vãn Vãn không màng mặt mũi gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Thẩm Miên không nhanh không chậm hỏi: “Có khi nào cô bị ảo giác không?”
“Vừa rồi cô đã chủ động chào hỏi tôi.” Lý Vãn Vãn ngượng ngùng trả lời.
“Thật nghại quá! Vừa rồi là tôi nhận lầm người.”
Nói xong Thẩm Miên chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn bị Lý Vãn Vãn nghiêng người cản lại: “Thẩm Miên, tôi đứng đây đợi cô cả một buổi trưa, cô lại nói cô nhận sai người?
Hơn nữa, tôi như bây giờ phần lớn là do cô tạo thành, cho nên mặc kệ cô nói thế nào, cô phải có trách nhiệm với tôi! Bằng không hôm nay đừng mong thoát khỏi tôi.”
Trùng hợp đúng giờ tan học, đám người gần đó nghe câu này của Lý Vãn Vãn, tất cả đều nhìn về phía Thẩm Miên.
Làm lơ tất cả, Thẩm Miên vòng qua Lý Vãn Vãn đi đến xe của nàng đậu bên ven đường.
Sao kiếp trước lại không phát hiện Lý Vãn Vãn vô cớ gây rối như vậy? Nghĩ đến đây, động tác chân của Thẩm Miên chậm lại: Nga, kiếp trước chưa tiếp xúc nhiều với Lý Vãn Vãn nàng đã chết trong ngục.
Sau khi lên xe, Thẩm Miên chưa kịp khởi động, Lý Vãn Vãn từ một bên nhảy ra, hai tay mở rộng chắn trước đầu xe lớn tiếng nói: “Thẩm Miên! Tôi đợi cô lâu như vậy sắp chết đói đến nơi, cô phải dẫn tôi đi ăn cơm!”
“...”
Lúc này Thẩm Miên đồng ý Lý Vãn Vãn hoàn toàn xứng đáng là đại tiểu thư, rơi vào tình thế bỏ nhà trốn đi, không một xu dính túi mà ngữ khí nói chuyện vẫn miệng lưỡi ra lệnh người khác.
Thẩm Miên không để ý Lý Vãn Vãn, dẫm nhẹ chân ga xe đột ngột chạy về phía trước một chút, Lý Vãn Vãn bị dọa sợ lùi về phía sau nhưng hai tay vẫn mở rộng, nhìn Thẩm Miên bằng đôi mắt tràn đầy ủy khuất.
Thấy người trong xe cúi đầu xem điện thoại, Lý Vãn Vãn nói: “Tôi không tin cô dám đâm tôi đâu.”
Trả lời tin nhắn xong Thẩm Miên thầm nghĩ: Lần đầu tiên được người khác tín nhiệm như thế mà lòng không cảm thấy vui vẻ.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Thẩm Miên bất đắc dĩ nói vọng ra, chỉ hai chữ: “Lên xe.”
Lý Vãn Vãn nâng khóe miệng, chạy vòng qua ngồi vào ghế phụ.
Dẫn Lý Vãn Vãn ăn cơm chiều xong, Thẩm Miên cảm thấy đã làm người tốt thì làm tới cùng, chuẩn bị tìm khách sạn cho Lý Vãn Vãn để cô có nơi ở.
Nhưng mới vừa đưa ra ý tưởng đã bị Lý Vãn Vãn từ chối.
Thẩm Miên hỏi: “Lý tiểu thư, cô xác định không muốn ở khách sạn?”
Lý Vãn Vãn gật đầu.
Thẩm Miên thấy thế nói: “Thế thì thỉnh cô xuống xe tại đây.”
Lý Vãn Vãn quay đầu nhìn Thẩm Miên: “Vì cái gì?”
“Bởi vì tôi phải về nhà.”
“Thật đúng lúc, tôi cùng cô về nhà.”
Cùng tôi về nhà? Có khả năng đó sao? Hiện giờ Thẩm Miên không còn độc thân nên tương đối mẫn cảm, bạn gái nàng còn chưa được chính thức đến nhà, sao có thể để một đại tiểu thư không quá quen thuộc ở lại chứ!
Kiên nhẫn trong Thẩm Miên dần dần bị Lý Vãn Vãn tiêu diệt: “Nếu không tôi giúp cô tìm một gian phòng để ở lại, còn không thì xuống xe ngủ đầu đường.” Thẩm Miên vươn hai ngón tay, bộ dáng nghiêm túc: “Chọn 1 hay 2, dứt khoát một cái.”
Vài phút sau, Thẩm Miên và Lý Vãn Vãn đứng trước quầy lễ tân khách sạn.
Thẩm Miên lấy giấy tờ tùy thân trong tay Lý Vãn Vãn đưa cho nhân viên lễ tân: “Lấy gian phòng tiện nghi nhất.
Nhân viên nhìn hai người mặc toàn đồ hiệu, lập tức bắt đầu kiểm tra phòng tiện nghi nhất.
Lý Vãn Vãn thật sự mong không còn phòng trống, vừa muốn mở miệng oán giận, đã nghe Thẩm Miên nói: “Cơm chiều tôi mời xem như nhận lỗi. Nhưng tiền phòng, sau khi cô giải quyết vấn đề hãy trả lại cho tôi.”
Bởi vì tiền trong thẻ Thẩm Miên đã tiêu gần hết, hơn nữa còn nợ Tạ Kiều Ngữ 300 vạn, thậm chí không biết vì cái gì đến bây giờ Thẩm Tri Hành vẫn chưa cho nàng tiền tiêu vặt mỗi tháng. Có lẽ do chột dạ nên Thẩm Miên không lên tiếng hỏi tiền.
Hiện tại, Thẩm Miên đang chờ công việc mà Tạ Kiều Ngữ đã nhắc đến, thù lao là 300 vạn, đến lúc đó có thể giải quyết được vấn đề.
Đang nghĩ đến tiền thì lễ tân đưa thẻ phòng qua, Thẩm Miên tiếp nhận đưa cho Lý Vãn Vãn: “Được rồi, cho cô.”
Sau khi Lý Vãn Vãn nhận lấy, Thẩm Miên liền xoay người đi ra phía cửa nhưng vẫn bị Lý Vãn Vãn ngăn lại.
Lý Vãn Vãn kinh ngạc nói: “Cô không cùng tôi đi lên sao?”
“Tôi lên làm gì?”
Lý Vãn Vãn nhìn quanh bốn phía, không coi ai ra gì nói: “Tôi nghe nói ở khách sạn có khả năng dấu camera ẩn, cô cùng tôi lên kiểm tra xem.”
Thẩm Miên nhìn lễ tân đen mặt, kéo Lý Vãn Vãn qua một bên: “Tuy không phải khách sạn 5 sao như cô yêu cầu, nhưng chỗ này cũng là khách sạn 4 sao, làm sao có chuyện như cô nói?”
“Tôi mặc kệ, cô phải cùng tôi lên xem, một mình tôi rất sợ.” Lý Vãn Vãn ôm cánh tay Thẩm Miên vào ngực, ương ngạnh nói.
Mãi đến khi Thẩm Miên bị Lý Vãn Vãn kéo đến cửa thang máy, cô vẫn chưa buông tay nàng ra.
“Tôi cùng cô đi lên là được, bỏ tôi ra, bỏ tôi ra.” Thẩm Miên dùng sức rút cánh tay nhưng Lý Vãn Vãn ôm quá chặt, nỗ lực đều biến thành phí công.
“Không được, lỡ như thời điểm tôi vào thang máy cô quay đầu bỏ đi thì thế nào?”
Thẩm Miên: “Buông ra!”
Lý Vãn Vãn âm thầm dùng sức, không thả lỏng. Mắt nhìn chằm chằm con số trên thang máy, nói: “Thang máy tới, vào trong tôi sẽ buông.”
Tích một tiếng, cửa thang máy chầm chậm mở ra Thẩm Miên bị Lý Vãn Vãn nắm tay, nhìn thấy hai người trong thang máy cũng đồng dạng dính sát nhau, đáy lòng quay cuồng chua xót, nước mắt nhanh chóng đảo quanh.
Người trong thang máy rõ ràng là Tạ Kiều Ngữ mà mỹ nhân đứng bên cạnh cô, Thẩm Miên chưa bao giờ gặp.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Miên cùng Tạ Kiều Ngữ đồng thời nhìn đối phương, thậm chí hiểu được nghi hoặc trong mắt nhau: Sao lại có mặt ở đây?
Thang máy bình ổn, người bên trong đi ra ngoài, người bên ngoài chuẩn bị bước vào, nhưng Thẩm Miên cùng Tạ Kiều Ngữ vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Hai người kia không nhận ra các nàng khác thường, nên cùng nhau lôi kéo Thẩm Miên / Tạ Kiều Ngữ đi theo mình. Vừa đi vừa nói: “Thẩm Miên nếu trong phòng thật sự có camera phải làm sao bây giờ? Tôi mặc kệ, đến lúc đó tôi phải ở nhà cô.”
“Tiểu Ngữ, thật không ngờ cậu lại đồng ý đi xem phim cùng mình.”
Sở dĩ Thẩm Miên mời Lý Vãn Vãn ăn cơm bởi vì khi Lý Vãn Vãn lên xe Thẩm Miên nhận được tin nhắn của Tạ Kiều Ngữ: Đêm nay không gặp, có việc.
Thẩm Miên âm thầm cắn răng: Cái gọi có việc chính là cùng nữ nhân khác đi xem phim? Nàng còn chú ý đến hai người họ mới từ trên lầu đi xuống!
Thời điểm Tạ Kiều Ngữ nhắn tin cho Thẩm Miên, rất mau cô cũng nhận được trả lời: Không sao, em cũng có việc đột xuất!
Tạ Kiều Ngữ phát động mí mắt: Cho nên có việc đột xuất là cùng người khác thuê phòng? Thậm chí còn muốn mang về nhà?
- --------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đại gia quan tâm hết thảy ok
Nhắc nhở đại gia nếu đại di mụ không chuẩn bị phi hoặc là thời gian dài không tới, nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra, không cần không để trong lòng!!!