Dịch Niên do dự một chút.
Thời gian kế tiếp, Thẩm Miên không còn buồn ngủ, nhưng nàng cũng không nghe giảng bài mà nghĩ tới một vấn đề khác.
Khoảng thời gian trước, thời điểm Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ ở bên nhau mới được vài ngày, khi nàng đi trung tâm thương mại vô tình gặp Lục Cảnh Thần.
Lúc ấy hắn đang cùng một nữ nhân đi dạo phố.
Thẩm Miên biết nữ nhân đó, cô ta là vị hôn thê của Lục Cảnh Thần, Lý Vãn Vãn.
Nàng quen biết Lý Vãn Vãn như thế nào? Trước đó Thẩm Miên cùng Thẩm Tri Hành tham dự gia yến của Lý gia, Nàng và Lý Vãn Vãn có gặp mặt một lần.
Mà đêm đó, không biết từ chỗ nào, Lỹ Vãn Vãn biết Thẩm Miên thích Lục Cảnh Thần ngẫu nhiên còn dùng thân phận vị hôn thê ngáng chân nàng.
Dù sao cũng phải nói tới, tuy rằng trước đó hai người chưa từng quen biết nhưng vừa gặp cũng được coi là phân nửa kẻ thù.
Thẩm Miên nhìn Lục Cảnh Thần liền nhớ tới đủ loại khác thường trong thân thể, lập tức nghĩ phải cách xa hai người để bản thân bớt thống khổ một chút.
Thẩm Miên xoay người rời đi được vài bước thì Lý Vãn Vãn đã nhìn thấy nàng, hai mắt lập tức tỏa sáng, lôi kéo Lục Cảnh Thần bước tới gần.
Lý Vãn Vãn không có ý gì khác, chỉ muốn khoe mẽ trước mặt Thẩm Miên, muốn nói cho nàng biết người nàng thích đang chuẩn bị kết hôn với cô ta, muốn nhìn thấy bộ dáng tức giận của Thẩm Miên.
Nguyên nhân chủ yếu Lý Vãn Vãn có địch ý với Thẩm Miên, không phải vì nàng thích Lục Cảnh Thần mà vì ghen ghét dung mạo của nàng.
Thẩm Miên đẹp hơn Lý Vãn Vãn rất nhiều.
Trong buổi tiệc ở Lý gia, Thẩm Miên được tất cả mọi người chú ý, hào quang vai chính như cô cũng bị nàng đoạt đi.
Từ đó, mặc kệ Thẩm Miên làm cái gì Lý Vãn Vãn cũng muốn so sánh, xem cô và nàng ai hơn ai.
Thẩm Miên thích Lục Cảnh Thần? Được, Lý Vãn Vãn liền nói với phụ thân muốn đính hôn với hắn, kết thân cùng Lục gia.
Thẩm Miên vào trường đại học lớn nhất Thanh Thị.
Được, cô xuất ngoại du học.
Thẩm Miên đại diện trường tham gia thi đấu còn được hạng nhất.
Được, cô lập tức về nước…
“Thẩm Miên!”
Thẩm Miên quay người nhìn Lý Vãn Vãn hứng chí bừng bừng đi về phía mình, nhưng nàng phát hiện Lục Cảnh Thần không có dấu hiệu đi tới, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gọi: “Lý tiểu thư.”
Lý Vãn Vãn chú ý đến ánh mắt cuả Thẩm Miên cũng quay đầu nhìn Lục Cảnh Thần thấy hắn giống như đầu gỗ đứng bất động tại chỗ vẻ mặt không kiễn nhẫn, vẫy vẫy tay nói: “Lục Cảnh Thần, mau tới đây.”
Thẩm Miên thầm nghĩ: Nàng không thể đối phó cùng lúc hai người.
Thẩm Miên thấy mặt Lục Cảnh Thần trầm xuống nhưng vẫn đi về phía hai người, nàng muốn rời đi, chỉ là chưa kịp hành động đã bị Lý Vãn Vãn cản đường.
“Như thế nào mới gặp đã muốn đi? Sợ nhìn thấy Lục… Anh Cảnh Thần sao?”
Lý Vãn Vãn muốn chọc tức Thẩm Miên, vừa định gọi Lục Cảnh Thần lập tức đổi giọng.
Nhưng nội tâm Thẩm Miên đã sớm coi Lục Cảnh Thần là tên cặn bã không hơn không kém nên khi nghe Lý Vãn Vãn nói, nàng muốn bật cười thành tiếng.
Đem chán ghét đối với Lục Cảnh Thần đè xuống đáy lòng, Thẩm Miên nhìn Lý Vãn Vãn tỏ vẻ tán thành: Xác thực.
Mặc dù Thẩm Miên không lên tiếng, nhưng vẫn làm Lý Vãn Vãn tức giận nâng cao âm lượng thể hiện rõ ác cảm với nàng: “Sao không nói lời nào? Mới mấy tháng không gặp cô trở thành người câm à?”
Mắt thấy Lục Cảnh Thần sắp tới gần, Thẩm Miên nhìn Lý Vãn Vãn rồi xoay người bước đi.
Nàng không muốn mất mặt trước mặt kẻ thù.
Nhưng giây tiếp theo, cánh tay Thẩm Miên bị người túm chặt.
Sau đó liền nghe Lý Vãn Vãn nói: “Thẩm Miên! Cô không biết cái gì gọi là lễ phép sao! Tôi đang nói chuyện, cô cứ như vậy muốn đi?”
Thẩm Miên nhìn quần áo nhăn nhúm vì bị Lý Vãn Vãn nắm chặt, lạnh giọng nói: “Lý tiểu thư, chúng ta không thân.”
Lý Vãn Vãn bị lời của Thẩm Miên làm giật mình, lớn tiếng chất vấn: “Không thân? Cô nói hai chúng ta không thân?”
Thẩm Miên gật đầu.
Qủa thật là không thân, cả hai đời hai người gặp nhau không quá năm lần, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt sau đó ngẫu nhiên chạm mặt nhau Thẩm Miên luôn bị Lý Vãn Vãn âm dương quái khí bình luận.
Nhìn thấy Thẩm Miên gật đầu, Lý Vãn Vãn tức giận nói: “ Thẩm Miên! Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, mà cô lại trở nên lạnh nhạt như thế?”
“Lý tiểu thư…”
Thẩm Miên vừa mở miệng đã bị Lý Vãn Vãn lên tiếng đánh gãy: “Đừng gọi tôi là Lý tiểu thư, trước đó cô còn gọi tôi là Vãn Vãn, bây giờ cứ gọi như vậy.”
Đối với một Lý Vãn Vãn điêu ngoa tùy hứng, Thẩm Miên cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng: ‘Có thể buông tay ra trước hay không? Đau.”
Mặc dù nghe Thẩm Miên nói đau, nhưng Lý Vãn Vãn chỉ hơi thả lỏng chứ không buông tay nói: “Thẩm Miên cô đừng nghĩ sẽ rời đi dễ dàng như vậy.”
“Ngươi…” Khi Thẩm Miên nói chuyện vô ý chuyển ánh mắt, lúc này mới thấy nam nhân đứng phía sau hai người, vốn dĩ đang nói chuyện với Lý Vãn Vãn nhưng khi nhìn thấy nam nhân lập tức bật thốt: “Ngươi đứng đây khi nào?”
Lý Vãn Vãn cũng dời lực chú ý khỏi người Thẩm Miên, lúc này mới thấy Lục Cảnh Thần đứng sau hai người.
Lục Cảnh Thần thấy hai nữ nhân kinh ngạc vì sự xuất hiện của mình âm thầm tự hỏi trong lòng: Từ lúc nào mình trở thành người không có cảm giác tồn tại như vậy?
Thẩm Miên kinh ngạc không phải vì Lục Cảnh Thần xuất hiện đột ngột, mà vì nàng phát hiện mặc dù hai người ở khoảng cách gần nhưng thân thể nàng không có cảm giác gì không khỏe.
Tâm không hề nhảy lên kịch liệt, cả người không đổ mồ hôi, cũng không có âm thanh ép buộc nàng tiếp cận Lục Cảnh Thần.
Chuyện này… Là sao?
Thẩm Miên lâm vào hoang mang.
Nhưng rất nhanh nàng tìm được đáp án: Vì nàng và Tạ Kiều Ngữ ở bên nhau cho nên đánh vỡ tình tiết câu chuyện trong nguyên tác! Nàng không còn chịu sự khống chế của người khác!
Thời điểm Thẩm Miên cúi đầu tìm nguyên nhân, Lý Vãn Vãn nhìn nàng vẫn luôn trầm mặc không nói, còn tưởng nàng thẹn thùng vì gặp Lục Cảnh Thần.
Lập tức bỏ tay khỏi người Thẩm Miên, Lý Vãn Vãn quay qua ôm chặt cánh tay Lục Cảnh Thần: “Thẩm Miên, sao không nói lời nào?”
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn hai người, cuối cùng Lý Vãn Vãn cũng thấy Thẩm Miên có phản ứng, vội vàng dựa đầu vào bả vai Lục Cảnh Thần, âm thanh mang theo sự đắc ý, nói:” Đúng rồi, cô biết không, tôi và anh Cảnh Thần chuẩn bị đính hôn.”
Lý Vãn Vãn nói xong, nhìn chằm chằm mặt Thẩm Miên muốn nhìn ra sự ghen ghét và đố kị.
Nhưng không ngờ nàng chỉ bình bình đạm đạm nói một câu: ”Xin chúc mừng.”
Lý Vãn Vãn buông cánh tay Lục Cảnh Thần ra, nhìn Thẩm Miên tò mò hỏi: ”Cô không tức giận?”
Thẩm Miên không thể hiểu được: ”Vì cái gì phải tức giận?”
“...”
Đột nhiên dạ dày Thẩm Miên đau thắt, không khống chế được muốn nôn mửa.
Sau vài tiếng nôn khan, giọng Thẩm Miên khàn khàn nói: “Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm.”
Dịch Niên có hẹn cùng Thẩm Miên đi dạo phố, từ xa đã nhìn thấy Lục Cảnh Thần không để ý những người xung quanh vội vàng chạy đến trước mặt Thẩm Miên, chen giữa Thẩm Miên và Lục Cảnh Thần.
Thẩm Miên nôn khan nên hốc mắt hơi hồng, điều này làm Dịch Niên nghĩ nàng khóc vì gặp Lục Cảnh Thần.
Dịch Niên mau chóng an ủi: “Trà sữa đây, uống một ngụm sẽ tốt hơn nhiều.”
Thẩm Miên tiếp nhận, nhỏ giọng oán giận: “Cảm ơn, nhưng sao lại chậm như vậy?”
Dịch Niên giải thích: “Người quá đông.”
Lý Vãn Vãn thấy đột nhiên xuất hiện một nam nhân, hơn nữa có vẻ rất quen thuộc với Thẩm Miên, biểu tình mất tự nhiên hỏi: “Thẩm Miên hắn là ai?”
Thẩm Miên không giới thiệu Dịch Niên mà nói với Lý Vãn Vãn: “Tôi có việc, đi trước.”
Ngay khi Lý Vãn Vãn còn muốn mở miệng nói gì đó, Thẩm Miên nhìn thẳng cô lên tiếng ngắt lời: “Có câu này muốn nói với cô, tốt nhất nên tránh xa súc sinh một chút.”
Lý Vãn Vãn nhìn bóng lưng Thẩm Miên rời đi vài giây sau nhìn về phía Lục Cảnh Thần, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Súc sinh?”
Nói xong thì lui về sau hai bước, Lý Vãn Vãn không chú ý đáy mắt Lục Cảnh Thần hiện lên sự tàn nhẫn.
Từ khi phát hiện mình thoát khỏi sự không chế, mấy ngày sau đó Thẩm Miên phát hiện một vấn đề, thế giới này không hề xoay quanh theo vận tác của nam chính và nữ chính.
Trước đó, mỗi khi nhắc đến Lục Cảnh Thần, mọi người đánh giá hắn rất cao, ai ai cũng mang theo một loại tín ngưỡng, hắn là một bá tổng cao cao tại thượng.
Mỗi một công ty đều muốn được hợp tác với Lục thị, mỗi một nữ nhân đều muốn được gả cho Lục Cảnh Thần.
Nhưng hiện tại mọi người bắt đầu đánh giá tập đoàn Lục thị một cách khách quan, còn đối với Lục Cảnh Thần không còn cung kính như xưa.
Bọn họ chậm rãi trở nên thanh tĩnh, trở nên lý trí nhận biết Lục thị là tập đoàn hắc ám và nhân phẩm xấu xa của Lục Cảnh Thần.
Thẩm Miên nhờ Dịch Niên thu thập tư liệu cũng chính là chứng cứ phạm tội của Lục Cảnh Thần.
Các hộ gia đình trong hạng mục địa ốc bị những tên côn đồ uy hiếp, những công ty nhỏ vì đắc tội với Lục Cảnh Thần mà phải lâm vào cảnh phá sản…
Bây giờ Thẩm Miên muốn tìm tên thủ hạ từng làm việc dưới trướng Lục Cảnh Thần, hắn là người có thể chứng minh Lục Cảnh Thần chuyên buôn lậu súng ống đạn dược xuyên quốc gia.
Người này từng xuất hiện trong nguyên tác, hắn là một vai phụ sau khi trở mặt với Lục Cảnh Thần thì muốn đem toàn bộ tội chứng công bố ra bên ngoài.
Nhưng tiếc nuối chính là, trước khi người này lộ diện đã bị Lục Cảnh Thần diệt khẩu.
Thời điểm cuối cùng, Dịch Niên tìm được hắn ở một thôn nhỏ bên ngoài tỉnh.
Hắn là Trần Siêu khoảng 30 tuổi.
Khi hai người tìm đến cửa vừa vặn đụng phải hắn mới đi làm về.
Nhìn hai người ăn mặc không phù hợp với nơi này đứng trước cửa nhà mình, trong lòng Trần Siêu đã có phỏng đoán nhưng vẫn làm bộ không biết gì hỏi: “Các người tìm ai?”.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
“Xin chào, tôi là Thẩm Miên vị này gọi là Dịch niên, chúng tôi đến đây có một số việc muốn tìm anh nói chuyện.”
Trần Siêu giả vờ hung tợn nói: “Thẩm Miên? Không quen biết.” Trực giác nói cho hắn biết mục đích của hai người này không đơn giản, hắn muốn đuổi họ đi.
Thẩm Miên làm lơ hung ác trên mặt Trần Siêu, thanh âm đạm nhiên nói: “Tôi muốn cùng anh nói chuyện về Lục Cảnh Thần - ông chủ của anh trước kia.”
Trong lòng Trần Siêu minh bạch, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Lục Cảnh Thần? Tôi không quen biết, cả hai người tôi cũng không biết là ai, cho nên không có gì để nói.”
Thẩm Miên thấy Trần Siêu không phối hợp, nói thẳng ra mục đích: “Tôi biết anh có chứng cứ chứng minh Lục Cảnh Thần buôn lậu súng ống đạn dược, không biết như vậy nói chuyện được không? Giá cả có thể thương lượng!”
Vốn dĩ Trần Siêu chuẩn bị lấy xẻng đuổi hai người đi, nhưng nghe câu cuối của Thẩm Miên lập tức chép miệng: “Vào đi!”
Sau khi vào cửa, ba người nói chuyện vài câu.
Đưa chứng cứ cho Thẩm Miên và Dịch Niên xem xét, Trần Siêu trực tiếp ra giá: “500 vạn!”
“Chỉ cần tiền đến tay, thứ này có thể cho cô.” Trần Siêu vừa nói vừa gõ gõ xuống bàn.
Dịch Niên bị cái giá Trần Siêu đưa ra dọa sợ: “500 vạn? Muốn ăn cướp sao?”
Trần Siêu lại cho là không đúng hút điếu thuốc một hơi rồi nhả khói nói: “Với tác phong của Lục Cảnh Thần, trước khi hắn vào tù tôi đã chết mất xác.
Cho nên so với cái mạng này thì 500 vạn không đáng kể chút nào.”
Dịch Niên còn muốn nói gì đó nhưng bị Thẩm Miên ngăn lại: “Có thể nhưng tôi phải gọi điện thoại.”
Thẩm miên nói xong đứng dậy đi ra ngoài lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Cuộc gọi rất mau được nối thông, người phía bên kia gọi tên nàng.
Thẩm Miên chần chừ nói: “Chị Kiều Ngữ… Có thể cho em mượn 300 vạn không?” Thẩm Miên đã có 200 vạn.
Nàng vay tiền Tạ Kiều Ngữ mà không gọi cho Thẩm Tri Hành là vì nếu nàng gọi cho Thẩm Tri Hành, nhất định Thẩm Tri Hành sẽ hỏi nàng cần tiền làm gì, nàng không muốn hắn biết những việc này.
Tương phản, Tạ Kiều Ngữ sẽ không hỏi nàng.
Quả nhiên giây tiếp theo đã nghe Tạ Kiều Ngữ hỏi: “Khi nào em cần?”
“Ngay… Bây giờ” Thẩm Miên có chút khẩn trương và xấu hổ.
Nhưng Tạ Kiều Ngữ lại không thấy có vấn đề gì, trực tiếp trả lời: “Đã biết.”
Tạ Kiều Ngữ nói xong liền cùng Thẩm Miên nói chuyện phiếm: “Ngày mai ông ngoại về Bắc Kinh nên muốn tối nay ăn tối cùng em.”
“Ông ngoại phải về? Sao lại đột ngột như vậy?” Trước đó không nge lão gia tử muốn đi a, chẳng lẽ là quyết định đột xuất?”
Tạ Kiều Ngữ giải thích: “Ân, có thân thích tới bái phỏng.”
“Em đã biết, tối nay nhất định em sẽ trở về.”
Tạ Kiều Ngữ nghe ra vấn đề: “Nhất định trở về? Hiện tại em đang ở đâu?”
Không ai biết Thẩm Miên tới tìm Trần Siêu, lúc ra cửa nàng nói với Lương Mẫn Trân, nàng bồi Dịch Niên đi thăm người thân.
Vốn dĩ cho rằng có thể dấu thật lâu nhưng không ngờ lại bại lộ hành tung nhanh như vậy.
“Ở chợ phía Tây.”
Tạ Kiều Ngữ ừ một tiếng: “Đã biết, cho chị thông tin chuyến bay tối nay, chị ra sân bay đón em.”
“Hảo.”
Tắt điện thoại vài phút sau Thẩm Miên nhận được tin nhắn từ ngân hàng, cộng với tiền của nàng nhanh chóng chuyển cho Trần Siêu, Thẩm Miên cũng đã được như ý nguyện.
Trước khi đi, Thẩm Miên quay đầu nói với Trần Siêu: “Yên tâm, tôi sẽ phái người bảo vệ ông.”
Mặc dù Thẩm Miên không có hảo cảm với Trần Siêu nhưng không muốn vì nàng mà hắn ta mất mạng.
Nói xong Thẩm Miên và Dịch Niên xoay người rời đi, nhưng khi đến gần xe thì Trần Siêu chạy tới gọi hai người: “… Tôi còn có một chứng cứ khác, có lẽ nó sẽ làm cho Lục Cảnh Thần thân bại danh liệt, sống không yên thân.”
Thẩm Miên cùng Dịch Niên liếc mắt nhìn nhau sau đó chậm rãi tiếp nhận giấy và bút ghi âm Trần Siêu đưa qua.
Nghe rõ nội dung bút ghi âm, lúc đầu đối với chuyện này Thẩm Miên nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này nàng khẳng định sẽ thành công, thứ trong tay nàng sẽ không cho Lục Cảnh Thần có cơ hội sinh tồn được nữa.
Thẩm Miên nhìn bóng dáng Trần Siêu rời đi thấp giọng nói: “Cảm ơn.”.