Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

Chương 52: Chương 52





Chờ Tạ Kiều Ngữ vào thang máy, Thẩm Miên mới đóng cửa nhà.

Vào nhà đơn giản dọn dẹp phòng bếp, nghĩ thầm sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ thu thập kiệt tác lớn của ngày hôm qua.
Nhưng thường thường mình càng muốn làm điều gì thì càng không thành.

Ngay thời điểm Thẩm Miên muốn bổ sung giấc ngủ, vừa mới lên giường chăn còn chưa kịp đắp, đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên.
Vẻ mặt Thẩm Miên hiện lên đầy dấu chấm hỏi, tò mò ai lại đến tìm Tạ Kiều Ngữ lúc sáng sớm thế này.

Lê dép lê đi ra cửa, trong suốt quá trình còn đánh vài cái ngáp lớn.

Nàng không nhìn thông qua mắt mèo mà trực tiếp mở cửa.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, người trong nhà và cả ngoài cửa nhìn lẫn nhau, tất cả đều ngây ngẩn.
Hai người ngoài cửa nhìn thấy không phải Tạ Kiều Ngữ, tươi cười trên mặt cứng lại trong nháy mắt, bọn họ cho rằng mình tìm lầm nhà.
Nhưng nhìn rõ dáng vẻ Thẩm Miên, người đứng phía trước cười còn xán lạn hơn.

Thẩm Miên nghĩ người đến là bên bất động sản hay chuyển phát nhanh nhưng không ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy hai người lớn tuổi.
Một trước một sau tươi cười nhìn nàng.
Người phía trước tuổi tác lớn hơn, tóc trắng xóa, nhìn qua tầm bảy tám chục tuổi.

Ánh mắt lão nhân nhìn Thẩm Miên từ sắc bén trở nên thân thiện, giờ phút này biểu hiện vô cùng vui vẻ.
Người phía sau trẻ hơn một chút, trái phải khoảng bốn năm chục tuổi, bộ dáng hòa ái dễ gần, cặp kính tôn lên vẻ tri thức.
Thẩm Miên hoãn vài giây sau đó lễ phép hỏi: “… Các ngài là?”
Người đứng sau nghe Thẩm Miên hỏi, đẩy đẩy gọng kính âm thanh hòa ái hỏi ngược lại: “Xin hỏi, Tạ Kiều Ngữ tiểu thư ở đây sao?” Trong khi hỏi chuyện, thanh âm còn mang theo sự cung kính.
Thẩm Miên thấy hai người quen biết Tạ Kiều Ngữ, lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật gật đầu.
Người nọ nghe không lầm chỗ, nhanh chóng cười nói: “Chúng tôi đến từ Bắc Kinh, vị này là ông ngoại của Tạ tiểu thư, Lâm lão.”
Lời nói vừa xong, tâm Thẩm Miên mới được thả lỏng liền nâng cao.


Vội vàng đảo mắt nhìn lão nhân, nàng liền hiểu tại sao ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã căng thẳng.
Thì ra… Đây là gia trưởng!
Tay phải lão nhân chống quải trượng, tuy tóc trắng xóa nhưng so với người cùng lứa tuổi thì khỏe khoắn hơn nhiều, cả người lão nhân đều phát ra sự uy nghiêm không tả được, Thẩm Miên khom lưng: “Xin chào gia gia!”
Tiếp theo không đợi Lâm Lệ Vinh lên tiếng, Thẩm Miên khom lưng lần nữa tự giới thiệu: “Gia gia, con là Thẩm Miên, bạn của chị Kiều Ngữ, ngài có thể gọi con là Tiểu Miên.”
“Ông biết con là ai.” Lâm Lệ Vinh nói xong giật giật quải trượng trong tay, va chạm mặt đất phát ra tiếng vọng, sau đó nghe Lâm Lệ Vinh hừ nhẹ một tiếng: “Bất quá có phải con gọi ta sai hay không?”
Tâm Thẩm Miên thình thịch một chút, thẳng lưng nhìn Lâm Lệ Vinh, không biết bản thân sai chỗ nào.
Chú Trần chỉ biết Tạ Kiều Ngữ thích nha đầu Thẩm Miên nhưng không biết dáng vẻ thế nào, khi nghe nàng tự giới thiệu, mới biết người trước mắt là tiểu khuê nữ mà tiểu thư nhà mình thích.
Nghe lão gia hừ lạnh, lại thấy biểu tình mờ mịt trên mặt tiểu thư Thẩm gia, chú Trần ho khan một tiếng nhắc nhở: “Thẩm tiểu thư, lão gia đã biết chuyện giữa tiểu thư và tiểu thư nhà chúng tôi, vì vậy tiểu thư nên gọi ông ngoại thì hơn.”
Đã biết?
Nga, lần trước chị Kiều Ngữ đã nói Lâm Lệ Vinh biết chuyện của hai người, vậy mà nàng lại quên.
Thẩm Miên nhìn về phía Lâm Lệ Vinh, chần chờ gọi: “Ngoại… Ông ngoại.”
Thanh âm ôn nhu làm tâm mềm đi, tươi cười trên mặt càng sâu, Lâm Lệ Vinh cười to hơn: “Ha ha ha tiểu nha đầu dễ dạy.”
Nói xong Lâm Lệ Vinh vẫy vẫy tay với chú Trần: “Tiểu Trần, mau đưa quà gặp mặt cháu ngoại cho ta.”
Chú Trần theo đó, mở túi da trong tay, lấy ra một túi nhỏ màu đỏ.
Hoa văn trên túi rất tinh tế, vải dệt rất mềm mại, vừa thấy đã biết vật bên trong rất quí trọng.
Lâm Lệ Vinh tiếp nhận, đưa túi cho Thẩm Miên, vừa đưa qua vừa nói: “Mau mở ra, xem có thích hay không?”
Thẩm Miên tiếp nhận túi, cũng không sốt ruột mở ra, mà nghiêng người nhườn ra khoảng trống, nói: “Ông ngoại, hay ông vào nhà trước, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Hảo hảo hảo.” Thẩm Miên hiểu chuyện làm tâm tình Lâm Lệ Vinh thoải mái, chẳng qua vừa mới nhấc chân, Lâm Lệ Vinh lại thấp giọng thở dài: “Ai, già rồi, đứng lâu chân tê cứng hết.”
Thẩm Miên lập tức lên tiếng: “Để con đỡ ông.”
Vào cửa, Lâm Lệ Vinh cùng chú Trần nhìn thấy trang trí trong phòng khác, cả bánh kem chưa kịp dọn trên bàn, Thẩm Miên cười nói: “Ông ngoại ngồi đi, con đi rót nước cho ông uống.”
Thời điểm đi rót nước, Thẩm Miêm dùng tốc độ nhanh nhất thay áo ngủ.
Chờ Thẩm Miên đặt hai ly nước trước mặt hai người, Lâm Lệ Vinh nhìn Thẩm Miên ngoan ngoãn không ngừng gật đầu, lòng hài lòng cực kỳ.
Nhưng lòng Thẩm Miên lại thấp thỏm không yên, không phải bất an vì Lâm Lệ Vinh quá lợi hại, mà vì đây là ông ngoại của Tạ Kiều Ngữ, là thân nhân người nàng yêu, Thẩm Miên sợ mình biểu hiện không tốt sẽ bị phủ nhận.
Cho dù thế nào cũng muốn thể hiện mặt tốt nhất, Thẩm Miên nói: “Ông ngoại uống trà.”
Lâm Lệ Vinh lên tiếng: “Tiểu nha đầu này gọi ông ngoại, hơn nghe hơn Tiểu Ngữ.”

Thẩm Miên rũ mắt mỉm cười, không biết phải trả lời thế nào.
Từ sau khi vào cửa, chú Trần đứng một bên sô pha, Thẩm Miên nhìn nhìn, đứng dậy dọn dẹp ghế dựa: “Chú Trần ngồi ghế đi.”
Chú Trần cảm ơn, cũng không ngồi xuống.

Lâm Lệ Vinh nhìn qua, sợ Thẩm Miên cảm thấy xấu hổ, liền nói: “Nha đầu kêu ngồi cứ ngồi đi, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, nha đầu sợ ngươi đau chân.

Ông ngoại nói đúng không? Tiểu Miên.” Nửa câu sau, Lâm Lệ Vinh nhìn Thẩm Miên nói.
Thẩm Miên không phủ định, gật gật đầu xem như trả lời.
Chờ chú Trần ngồi xuống, Thẩm Miên lên tiếng: “Ông ngoại, chú Trần.”
Chờ hai vị nhìn mình, Thẩm Miên lễ phép nói: “Hai người uống trà, con đi gọi điện thoại cho chị Kiều Ngữ.”
Nhớ lại Tạ Kiều Ngữ không có nói Lâm Lệ Vinh sẽ tới, Thẩm Miên biết nhất định hai lão nhân đến mà không thông báo với Tạ Kiều Ngữ, nàng cảm thấy chuyện này phải báo với cô một tiếng.
Lâm Lệ Vinh cười phất phất tay: “Đi đi, đi đi, muốn làm gì cứ làm, xem như hai lão già này không tồn tại.”
Thẩm Miên đi vào phòng bếp, gọi cho Tạ Kiều Ngữ.
Điện thoại chỉ vang một tiếng đã được nối thông, giọng nói ôn nhu của Tạ Kiều Ngữ truyền vào tai: “Miên Miên, em thức rồi?”
Thẩm Miên nhìn quần thâm mắt thông qua kính, nói: “… Ông ngoại tới.”
Mày Tạ Kiều Ngữ nhăn lại, vài giây sau mới tiêu hóa lời Thẩm Miên nói: “… Đã biết, chị trở về ngay.”
“Hảo!” Đang muốn tắt điện thoại, Thẩm Miên lại lên tiếng: “Đúng rồi chị Kiều Ngữ, trong nhà không có dép lê của nam, lúc chị về ghé mua hai đôi.”
Tạ Kiều Ngữ vừa nghe liền biết, chú Trần theo lão gia tử đến.
“Ân.” Tạ Kiều Ngữ nói: “Nếu cảm thấy không được tự nhiên, em qua vào phòng ngủ chờ chị trở về.”
“Không có gì không được tự nhiên, chỉ là…” Thẩm Miên thấp giọng nói: “Có chút khẩn trương.”
Tạ Kiều Ngữ cảm nhận được sự khẩn trương của Thẩm Miên, lên tiếng an ủi: “Không sao cả, em có chị thích là đủ rồi!”
Tạ Kiều Ngữ biết Thẩm Miên lo lắng.
Nghe Tạ Kiều Ngữ nói, không biết tại sao, Thẩm Miên nhẹ nhàng hơn nhiều: “Em đã biết, chị mau trở về đi.”
Hai người tắt điện thoại, Thẩm Miên hít sâu vài lần đi ra phòng khách.
Lâm Lệ Vinh đang xem xét khí cầu dán trên vách tường, nhìn thấy Thẩm Miên nhanh chóng vẫy vẫy tay, nói: “Nha đầu, ngồi đây với ông ngoại.”

Lâm Lệ Vinh chỉ lên tường, nói: “Nha đầu, toàn bộ… Là con vì Tiểu Ngữ bố trí sao?”
Thẩm Miên dạ một tiếng, bởi vì không còn gánh nặng trong lòng nên cả người cũng mạnh dạn hơn, nói: “Có phải rất đẹp hay không?”
“Đẹp! Đẹp!” Lâm Lệ Vinh cười ha ha: “Tiểu Ngữ, đứa nhỏ này không bao giờ tổ chức sinh nhật, mỗi năm ta gọi chúc mừng, con bé đều nói là ngày bình thường không có gì quan trọng, nhưng bây giờ…”
Lâm Lệ Vinh không nói tiếp nữa, tiếp tục chuyện vừa hỏi: “Ngày hôm qua con và Tiểu Ngữ thế nào? Vui vẻ không?”
Thẩm Miên nhớ lại tối hôm qua: “… Rất vui vẻ.”
Tạ Kiều Ngữ vui vẻ hay không Thẩm Miên không biết nhưng nàng thì rất cao hứng.

Nhìn trang trí xung quanh, đột nhiên Thẩm Miên nghĩ tới mục đích Lâm Lệ Vinh đến, cung kính hỏi: “Lần này ông ngoại tới là vì sinh nhật của chị Kiều Ngữ sao?”
Lâm Lệ Vinh: “Xem như vậy đi.”
Thật ra mục đích là vì muốn xem Thẩm Miên nhưng Lâm Lệ Vinh sợ tiểu nha đầu trước mặt bị mình dọa, không nói ra.
Tạ Kiều Ngữ từ Bắc Kinh trở về, Lâm Lệ Vinh cố gắng nhẫn nại cám giác muốn làm Nguyệt Lão, hai ba ngày đầu liền tục gọi Tạ Kiều Ngữ tiến độ thế nào.

Rốt cuộc đợi đến lúc hai người chính thức ở bên nhau, ông lại bảo dẫn Thẩm Miên về Bắc Kinh để ông nhìn một chút, nhưng Tạ Kiều Ngữ thẳng thắng từ chối.
Bất luận Lâm Lệ Vinh đề nghị bao nhiều đều bị Tạ Kiều Ngữ từ chối dời đề tài.
Lâm Lệ Vinh: Nếu con không dẫn người về, ông tự mình qua đó xem mặt tức phụ của cháu ngoại được rồi đi?
Vốn dĩ ngày hôm qua Lâm Lệ Vinh đã muốn tới nhưng trùng hợp lại không có chuyến bay, ngày hôm sau liền đi chuyến bay sớm nhất đến Thanh thị.
Nghỉ ngơi ở khách sạn chốc lát, Lâm Lệ Vinh chờ không được chạy tới nhà Tạ Kiều Ngữ, nghĩ gặp cô nhưng không ngờ lại có kinh hỉ ngoài ý muốn, ngay ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy tức phụ của cháu ngoại.
“...”
Trong lúc ba người trò chuyện thì Tạ Kiều Ngữ gấp gáp trở về.
“Tiểu thư.” Chú Trần vừa nhìn thấy Tạ Kiều Ngữ lập tức đứng dậy.
Tạ Kiều Ngữ gật đầu gọi một tiếng chú Trần, rồi nhìn người trên sô pha, mặt Tạ Kiều
Ngữ trầm lại: “Ông ngoại.”
Tâm tình Lâm Lệ Vinh đang rất tốt nhưng thấy thái độ không hữu hảo của Tạ Kiều Ngữ, hừ một tiếng: “Như thế nào? Ông đến khiến con không cao hứng?”
Tạ Kiều Ngữ không để ý Lâm Lệ Vinh điều tra mình, chỉ hỏi: “Thân thể ông không có việc gì chứ?”
Nghe cháu gái quan tâm mình, trong lòng đắc ý, nhưng biểu tình trên mặt không thay đổi: “Không có.”
Tạ Kiều Ngữ nhìn mặt Lâm Lệ Vinh, xác định không có dấu hiệu khó chịu, lúc này mới phát hiện thiếu bóng dáng ai đó.
Thẩm Miên không có mặt ở đây.

Tạ Kiều Ngữ hỏi: “Tiểu Miên đâu?”
Lâm Lệ Vinh nghe tên Thẩm Miên, biểu tình khó chịu lập tức được thay thế bằng tươi cười, chỉ vào phòng bếp: “Nha đầu đi nghe điện thoại.”
Trước khi Tạ Kiều Ngữ trở về vài phút, Thẩm Tri Hành đã gọi cho Thẩm Miên.

Đúng lúc Thẩm Miên bước ra, liếc mắt nhìn thấy Tạ Kiều Ngữ: “Chị Kiều Ngữ.”
Gọi một tiếng, Thẩm Miên cung kính ngồi bên cạnh Lâm Lệ Vinh, mang theo ý xin lỗi nói: “Ông ngoại, người nhà gọi điện bảo con trở về, nếu chị Kiều Ngữ về rồi, vậy con đi trước.”
Trong điện thoại ngữ khí Thẩm Tri Hành không tốt lắm, Thẩm Miên phải quay về xoa dịu tâm tình anh hai.
“Nha đầu, còn không ở cùng Tiểu Ngữ sao?” Lâm Lệ Vinh kinh ngạc nói.
Thời điểm mở cửa thấy Thẩm Miên mặc áo ngủ, điểm này làm Lâm Lệ Vinh xác định vợ chồng son ở cùng một chỗ.
Vành tai Thẩm Miên ửng đỏ, vội vàng giải thích: “Tối qua sinh nhật chị Kiều Ngữ, con ở lại quá muộn nên ngủ lại.”
Lâm Lệ Vinh chụp tay Thẩm Miên: “Ông ngoại còn tưởng hai đứa ở cùng một chỗ, nếu người nhà tìm con có việc, con trở về đi, ngày mai qua đây gặp ông.”
Thẩm Miên ngoan ngoãn gật đầu: “Hảo!”
Nói xong Thẩm Miên đứng dậy đi ra cửa.
Lâm Lệ Vinh thấy Tạ Kiều Ngữ đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhíu mày nói: “Tiểu Ngữ, đưa Miên nha đầu về nhà.”
“Chị đưa em?” Tạ Kiều Ngữ không xác định hỏi.
Bị từ chối quá nhiều lần, Tạ Kiều Ngữ mang tâm trạng thấp thỏm hỏi.
Thẩm Miên muốn Tạ Kiều Ngữ bồi Lâm Lệ Vinh, định mở miệng cự tuyệt lại nhớ những lời Tạ Kiều Ngữ nói tối qua, lập tức gật đầu đáp ứng: “Hảo.”
Sau khi Tạ Kiều Ngữ nghe thấy, bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì mình say rượu.

Nếu như không, nhất định Thẩm Miên sẽ từ chối.
Hai người nói tái kiến với Lâm Lệ Vinh và chú Trần, xuống lầu đi về phía bãi đậu xe.
Sau khi lên xe, Tạ Kiều Ngữ không vội vã khởi động xe mà quay đầu nhìn Thẩm Miên nói: “Chị không nghĩ ông ngoại tới đột ngột như vậy, có phải em bị dọa rồi?”
Thẩm Miên lắc đầu: “Sao có thể.

Em rất cao hứng khi ông ngoại đến.

Thật ra lúc đầu có chút khẩn trương sợ ông ngoại không thích em, nhưng có chị an ủi nên không còn khẩn trương như vậy.

Sau đó dần dần phát hiện, hình như ông ngoại cũng thích em.”
Tạ Kiều Ngữ nắm tay Thẩm Miên: “Cho nên sau này không cần lo lắng có người không thích em.”
Thẩm Miên trở tay nắm tay Tạ Kiều Ngữ.
Kỳ thật Tạ Kiều Ngữ lo lắng không phải dư thừa, đúng là Thẩm Miên có chút sợ hãi, từ trước tới giờ nàng không nghĩ gặp gia trưởng nhanh như vậy, đột ngột như vậy.
Bất quá may mắn vì ở chung với Lâm Lệ Vinh khá hòa hảo..