Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 50: Linh phủ tàng hải (Linh phủ chứa biển)




Hòa tan trong thức hải?

Diệp Tố nghe xong thì nghệch ra một lúc lâu, mãi cho đến khi Vu thủ vệ liên lạc lại bằng truyền tin ngọc điệp.

Nàng mở ngọc điệp ra, trên đó liền xuất hiện gương mặt của Vu thủ vệ.

Vu Phong Hải nhìn Diệp Tố, mở miệng ra câu đầu tiên chính là: “Trong sách từng ghi lại, thiên thức giả trời sinh, linh phủ tàng hải, không có Kim Đan, nghịch đại đạo, nhiều lôi kiếp.”

Cảnh giới phải càng lên cao lôi kiếp mới càng nhiều, vậy ý của Vu thủ vệ là về sau lôi kiếp của nàng sẽ nhiều hơn người cùng cảnh giới?

Diệp Tố hỏi: “Vu thủ vệ, đó là sách gì?”

“Tạp thư, ta đọc qua thật lâu trước kia, đã lạc đâu mất rồi.” Vu Phong Hải tiếp tục nói, “Tự cổ chí kim, trong lịch sử tu chân giới chỉ ghi nhận ba vị thiên thức giả, trong đó có một vị khi đến Nguyên Anh kỳ đã bị lôi kiếp đánh chết, một vị khác chết ở Hóa Thần kỳ, chỉ có một vị đạt đến cảnh giới Đại Thừa hậu kỳ, cách độ kiếp chỉ còn một bước.”

“Vu thủ vệ, vị đại năng Đại Thừa hậu kỳ này là ai, hiện giờ đang ở đâu?” Diệp Tố hỏi.

“Lục Quyết, nguyên đại đệ tử của Côn Luân Phái.” Vu Phong Hải bổ sung nói, “Con không biết đâu.”

Ngược lại nàng lại biết Lục Quyết là ai.

Là phụ thân của nam chủ, năm đó đầu tiên yêu nhau với Thánh Nữ Vạn Phật Tông, sau lại vào Ma giới song tu với ma chủ. Chờ đến khi mọi chuyện vỡ lỡ Lục Quyết lại cùng với Thánh Nữ tìm tới ma chủ, hy vọng nàng ta buông tay thành toàn cho bọn họ.

Sau đó thì…… Ma chủ đồng quy vu tận với bọn họ.

Ba người chết cùng một chỗ, việc này năm đó oanh động cả tu chân giới, bất quá Côn Luân Phái cùng Vạn Phật Tông ép xuống nên chuyện này đã không còn được nhắc lại.

“Vu thủ vệ, chuyện này vì sao không thể nói với người khác?” Diệp Tố muốn biết nguyên nhân, chuyện Kim Đan hòa tan trong thức hải ngay cả chưởng môn sư phụ cũng không biết, hiển nhiên không phải ai trong tu chân giới cũng biết về thiên thức giả.

“Trong sách ghi nhận ba vị nhưng vẫn còn hai vị không được nhắc đến.” Vu Phong Hải không hề che giấu nói, “Thiên thức giả có thể bị người khác rút đi thần thức để nuôi dưỡng thần thức của họ.”

Diệp Tố nghe vậy ánh mắt lập tức ngưng đọng, bắt đầu từ Nguyên Anh kỳ linh thức của tu sĩ sẽ chuyển hóa thành thần thức, thần thức có thể rời khỏi thân thể, lên trời xuống biển.

Chỉ là muốn khiến thần thức mạnh lên rất khó, phương pháp duy nhất được công nhận đến hiện nay đó là không ngừng tiến giai, chỉ có như thế thần thức mới có thể càng ngày càng mạnh hơn.

Nếu như hiện tại có một “lối tắt” như vậy được biết đến rộng rãi, chỉ sợ nàng sẽ bị người người săn lùng, trở thành công vụ bồi dưỡng thần thức.

Có lẽ là vì nhìn thấy sắc mặt của nàng thay đổi, Vu Phong Hải nói: “Không có nhiều người biết về thiên thức giả, con tạm thời không cần lo lắng.”

Ông nhìn đệ tử Thiên Cơ Môn đối diện vẫn còn quá non nớt, trong lòng thở dài, cuối cùng dặn dò, “Chỉ cần là có thể chống đỡ được lôi kiếp, không cần biết là pháp khí hay bùa chú đều sẽ giúp tăng lên một phần khả năng bảo mệnh trong tương lai.”

“Con đã rõ, Vu thủ vệ, về sau con sẽ tranh thủ luyện chế.” Diệp Tố nói.

Vu Phong Hải: “……” Thiếu chút nữa quên mất con nhóc này rất có thiên phú ở phương diện luyện khí cùng phù chú.

Ông đem hết tất cả những tin tức mà mình biết về thiên thức giả nói cho Diệp Tố, tình huống cụ thể ông cũng không rõ lắm, chỉ có thể dựa vào nàng chính mình tìm hiểu.

……

Đóng lại truyền tin ngọc điệp, Diệp Tố bắt đầu nhìn vào linh phủ, nàng vẫn chưa thấy linh thức có biến hóa gì, vùng thức hải chảy xuôi phía dưới vẫn như cũ không có cách nào đến gần, chỉ có thể nhìn từ đằng xa.

Nàng thu hồi linh thức không quan sát linh phủ nữa, ngược lại lây ra hai tờ giấy được xé xuống từ tàn quyển phù thư, nàng học động tác của Du Phục Thời, ghép hai tờ giấy lại với nhau, nhìn vào phù chú đồ vừa được ráp lại.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Diệp Tố mở mắt ra thì thấy bản thân đã ở trong hắc ám giới.

Lần này nàng đợi một hồi lâu nhưng vẫn không thấy kim sắc phù chú đồ xuất hiện.

Lần trước vẫn còn một phù chú nàng chưa vẽ ra tới, Diệp Tố đã sớm khắc sâu phù chú đồ đó vào đầu.

Nàng bắt đầu vẽ, trong hắc ám giới lại một khoảng thời gian rất dài nữa trôi qua, Diệp Tố dường như không biết mệt, vẽ hết một lần lại một lần, thẳng cho đến khi vẽ xong một phù chú hoàn chỉnh.

Trong hắc ám giới phảng phất có cái gì bắt đầu biến hóa, đạo phù chú mà Diệp Tố vẽ xong cũng không giống lần trước xuyên qua người nàng mà nó dần dần lui về phía sau, cuối cùng ngừng lại, hóa thành một đạo quang, điều kì lạ này là đạo ánh sáng này không bị hắc ám cắn nuốt, ngược lại nó lại chiếu sáng một mảng tường.

Bức tường rộng khoảng một trượng, cao bảy thước, tản ra ánh sáng kim sắc nhàn nhạt, cực kì bắt mắt trong bóng tối thăm thẳm của hắc ám giới.

Đến khi bước đến gần và nhìn thấy những thứ được khắc trên tường, khóe môi nàng không nhịn được cong lên.

—Đây là một bức tường phù chú, trên đó vẽ các loại phù chú.

Diệp Tố ngửa đầu giơ tay lên nhấn vào lá phù trên chỗ cao nhất của bức tường, lá phù này nháy mắt liền biến mất, ngay sau đó trong không trung tựa hồ có người đang miêu tả phù này vẽ như thế nào, đồng thời bên cạnh còn xuất hiện một đoạn chữ.

【 Độn Địa Phù: Một khi dán lên liền có thể xuyên qua mặt đất như địa long, tốc độ cực kỳ mau. 】

Diệp Tố lại giơ tay ra điểm điểm lên phù chú trước mắt, nó lập tức thu lại lùi về phía sau, một lần nữa dán lên tường, không khác gì những phù chú còn lại.

Diệp Tố khẽ cười một lần nữa nhấn mở ra Độn Địa Phù, sau khi phù hiện lên nàng liền phóng thích linh lực, học vẽ đạo phù chú này.

Chờ đến khi nàng vẽ xong, phù chú mà nàng vẽ cùng với phù chú mẫu chạm vào nhau, cuối cùng phù chú đồ đầu tiên trên tường tối lại.

Diệp Tố vốn còn đang lo không có phù chú để học, mấy ngày qua nàng chỉ có thể lật đọc những quyển phù thư sơ cấp, nàng cảm giác như mình đã quay về khoảng thời gian ngâm mình trong Tàng Điển Các.

Nàng lần lượt nhấn mở các phù chú đồ trên tường, mỗi phù chú nàng đều xem và học vẽ cho bằng được rồi mới chuyển sang phù chú tiếp theo.

Thời gian trong hắc ám giới không biết đã trôi qua bao lâu, mãi cho đến khi cả bức tường toàn bộ tối sầm xuống, lúc này Diệp Tố mới rốt cuộc hoàn hồn.

Lần này Diệp Tố thoát ra ngoài không còn bị động như lần trước, nàng nghĩ trong lòng muốn ra ngoài thế là liền trực tiếp tỉnh lại.

Mấy trăm loại phù chú trên mặt tường đều là phù thuật cơ bản nhất. Diệp Tố ở trong hắc ám giới đã không hề nghỉ ngơi mà vẽ hết toàn bộ chúng, nàng lấy ra một viên Tích Cốc Đan nuốt xuống để làm dịu cái bụng đói sau đó liền đi đến trước bàn, vẽ phù chú.

……

“Đại sư tỷ.” Hạ Nhĩ ở bên ngoài gõ cửa, “Tụi đệ chuẩn bị đi rồi.”

Ba người Từ Trình Ngọc cùng với Diệp Tố, Lữ Cửu sẽ lưu lại khách đi3m chờ Hoang Thành bí cảnh mở ra, còn Minh Lưu Sa, Tây Ngọc cùng Hạ Nhĩ thì quay lại Ngô Kiếm Phái.

Diệp Tố mở cửa phòng đi ra: “Hôm nay phải đi rồi sao?”

“Chiều nay Ngô Kiếm Phái có buổi thi kiếm, tiểu, à Ngũ sư đệ sẽ đại biểu Bát Hoang Phong của Tân tiền bối lên tỉ thí nên tụi đệ nghĩ vừa vặn chạy về cổ vũ hắn.” Hạ Nhĩ chà xát hai tay, có chút kích động nói, “Ngô Kiếm Phái còn chuẩn bị cho tụi đệ truyền tống quyển trục.”

Truyền tống quyển trục tinh xảo hơn Truyền Tống Trận, mọi lúc mọi nơi đều có thể mang theo bên mình.

Tất cả mọi người tụ tập về phòng của Từ Trình Ngọc, hắn nhìn thấy Diệp Tố bước vào liền hỏi: “Du công tử sẽ đi Ngô Kiếm Phái hay lưu lại đây?”

“Hắn sẽ cùng đi bí cảnh với chúng ta.” Diệp Tố nhìn quanh phòng một vòng, không thấy thân ảnh của Du Phục Thời, hẳn là còn trong phòng nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay Diệp Tố ở trong hắc ám giới luyện phù, trở ra thì thấy Du Phục Thời đã thành Kim Đan kỳ, không một tiếng động mà tiến giai.

Từ Trình Ngọc đã vài lần nghi ngờ Du Phục Thời.

“Cho mấy đứa này.” Diệp Tố lấy ra mười mấy xấp phù chú chia cho ba người Minh Lưu Sa, giải thích công dụng của từng loại cho sư đệ sư muội.

Mã Tòng Thu cùng với Chu Vân đứng bên cạnh xem đến trợn mắt há mồm, tuy rằng trước kia họ biết Diệp Tố biết vẽ phù nhưng đột nhiên lấy ra tới nhiều phù như thế, nhìn thế nào cũng thấy không đơn giản.

“Những phù chú này là cô mới học sao?” Từ Trình Ngọc hỏi.

Diệp Tố gật đầu: “Lúc trước ở đấu giá hội mua được không ít phù thư, ta đã xem hết toàn bộ, trong đó có một ít phù chú xác thật không tồi.”

Mã Tòng Thu giơ ngón tay cái lên: “Ta vẫn luôn cho rằng phù sư vẽ vài lá phù thôi là sẽ nguyên khí đại thương, hiện giờ xem ra bất quá là do mấy người đó yếu kém mà thôi.”

Nói xong hắn lại nhìn Diệp Tố từ trên xuống dưới, kỳ thật nhìn nàng cũng không thấy có điểm nào giống người có thể vẽ nhiều phù chú như vậy.

“Ba người bước vào quyển trục này thì sẽ lập tức được truyền tống đến Ngô Kiếm Phái, nhất định có thể đến kịp buổi thi kiếm chiều này.” Từ Trình Ngọc từ trong túi Càn Khôn lấy ra một quyển trục màu lam nhạt, ném lên không trung một cái, tiếp đó quyển trục mở ra, lơ lửng giữa không trung, một đầu thấp nhất gần chạm xuống đất.

“Đại sư tỷ, tụi muội đi nhé.” Tây Ngọc quay đầu nói với Diệp Tố.

“Ở Ngô Kiếm Phái nhớ rõ không được lơ là luyện khí.” Diệp Tố dặn dò ba sư đệ sư muội, “Cũng không được chỉ chăm chăm luyện một loại pháp khí có biết chưa.”

“Biết, rồi.” Minh Lưu Sa chậm rì rì đáp.

Ba người lần lượt bước vào trong quyển trục, đến khi người đứng ở cuối là Minh Lưu Sa bước vào thì cả quyền trục trong nháy mắt liền biến mất trước mắt mọi người.

“Bọn họ rất nhanh sẽ tới Ngô Kiếm Phái.” Từ Trình Ngọc sợ Diệp Tố không yên tâm liền giải thích thêm một câu.

Diệp Tố gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: “Thời gian kế tiếp ta đều sẽ ở trong khách đi3m tu luyện, Từ huynh có việc gì cứ trực tiếp đến phòng tìm ta.”

Nàng muốn tiếp tục tiến vào hắc ám giới, xem thử có còn tường phù chú nào nữa hay không.