Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 44: Mộc Kỉ đại sư




Quy Tông Thành, khách đi3m.

Diệp Tố ngồi ở dưới lầu uống trà, có hai tu sĩ từ ngoài bước vào, ngồi xuống cái bàn ở ngay phía trước nàng.

“Tiểu nhị, một bầu linh tửu, hai đ ĩa đồ nhắm rượu.”

“Có ngay.”

Phù tu ngồi đưa lưng về phía Diệp Tố gõ gõ bàn: “Gần đây huynh có nghe nói qua Súng Phun Phù không? Cực kì nổi đấy.”

“Có một người quen của ta giành được tới tay một thanh, hắn dùng thử cho mọi người xung quanh xem, pháp khí đó quả thật dùng rất tốt, bắn được phù xa hơn so với chúng ta ném nhiều.” Sau đó hắn lại hạ giọng nói, “Ta đã cậy nhờ quan hệ để tranh mua một thanh Súng Phun Phù loại khác, nghe nói cũng là do Mộc Kỉ đại sư luyện chế, chỉ cần ấn nhẹ một cái là có thể phun ra một lượng lớn lá phù.”

“Huynh có thể mua được sao?!” Phù tu ngồi đưa lưng về phía Diệp Tố khiếp sợ nói, “Ta tìm khắp các tài liệu hành nhưng không một ai nghe nói qua về Súng Phun Phù, ngay cả Toàn Điển Hành cũng không có.”

“Nghe nói Mộc Kỉ đại sư say mê nghiên cứu pháp khí, vẫn luôn muốn luyện chế ra pháp khí cho tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ có thể dùng, cho nên mới trước tiên vì phù tu nghiên cứu chế tạo ra Súng Phun Phù.”

“Thật sao? Trước giờ chưa từng nghe nói qua Mộc Kỉ đại sư.”

“Mọi người đều bảo là do Mộc Kỉ đại sư vẫn luôn đắm chìm trong nghiên cứu, không truy cầu những thứ hư danh đó.” Người còn lại nói, “Nếu không thì ngài ấy đã sớm đưa Súng Phun Phù cho Toàn Điển hành rồi, sau đó bán với giá cao cho các đại tông môn phù tu, làm gì còn có cơ hội cho các tiểu tông môn chúng ta như hiện giờ.”

“Huynh nói cũng có vài phần đạo lý.”

“Tất nhiên.” Người nọ lại nhích lại gần hơn nhỏ giọng hỏi, “Thế nào, huynh có muốn một thanh không? Ta nói vói bằng hữu cũng tranh cho huynh một thanh.”

“Muốn!” Phù tu đưa lưng về phía Diệp Tố không chút do dự trả lời, “Có bao nhiêu thanh huynh cứ nói bằng hữu lấy hết cho ta.”

“Không được, một người chỉ có thể đặt mua một thanh, còn không đảm bảo là có nữa kìa.”

“Vậy ta đặt mua trước một thanh, bao nhiêu linh thạch? Ta đưa luôn.”

“Tiền đặt cọc 5000 trung phẩm linh thạch, chờ hắn giao Súng Phun Phù tới thì huynh phải trả hắn thêm một vạn 5000 trung phẩm linh thạch nữa.”

Diệp Tố vốn đang dõng tai nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến đây liền không tự chủ được mà sặc nước trà ho khan vài tiếng, khiến cho hai gã phù tu ngồi đằng trước cũng không nhịn được mà quay lại nhìn.

Nàng giơ chén trà lên che mặt, trong lòng cảm thán Hoàng Nhị Tiền không hổ là gian thương chuyên đầu cơ trục lợi, có thể chém đẹp như vậy.

Tạo ra một thanh Súng Phun Thù chỉ tốn mấy trăm trung phẩm linh thạch, căn bản không cần bất kì tài liệu đặc thù nào.

“…… Hai vạn trung phẩm linh thạch? Này cũng quá đắt rồi.” Vị phù tu đưa lưng về phía Diệp Tố quả nhiên nghe đến đây thì do dự, có chút chùn bước trước mức giá này.

“Đắt?” Phù tu ngồi đối diện lắc đầu cười nói, “Ta đây là có nhân mạch mới có thể đặt mua, huynh ra cửa hỏi thăm một vòng thử xem, bên ngoài có rất nhiều phù tu muốn mua mà lại không mua được. Hơn nữa mua về dùng tốt thì nói không chừng còn có thể giành được một danh ngạch tham gia tông môn đại bỉ vào tháng ba năm sau. Hai vạn trung phẩm linh thạch ta còn thấy rẻ chán.”

Quả nhiên, phù tu quay lưng về phía Diệp Tố nghe thấy danh ngạch tông môn đại bỉ thì ngay lập tức nói: “Ta đặt mua một thanh!”

Diệp Tố hơi hơi nghiêng đầu nhìn tên phù tu đó.

Hắn trực tiếp đại tài khí thô lấy ra một túi linh thạch: “Trong túi này có hơn hai vạn trung phẩm linh thạch, hai vạn đưa cho bằng hữu của huynh còn dư lại cho huynh, về sau nếu có pháp khí nào dành cho phù tu nhớ đừng quên ta.”

“Nhất định, nhất định rồi.”

Tình huống như thế này không ngừng phát sinh trong toàn bộ Quy Tông Thành, thanh danh của Súng Phun Phù ngày một truyền xa, mỗi phù tu mua được Súng Phun Phù đều cảm thấy sử dụng nó nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với việc chính mình dùng linh lực ném phù, uy lực cũng lớn hơn nữa.

Diệp Tố cũng nhận được tin Hoàng Nhị Tiền truyền đến, hy vọng Thiên Cơ Môn lại tiếp tục luyện chế thêm một nhóm Súng Phun Phù nữa.

Trong khoảng thời gian này không có bí cảnh nào mở ra, mấy người Diệp Tố cơ bản không có việc gì làm, mỗi ngày ra cửa đi dạo, xuống lầu ngồi uống trà nghe một ít tin tức bát quái.

Chỉ có riêng Từ Trình Ngọc muốn nhập định tu luyện, hắn thuê phòng tốt nhất trong khách đi3m, bên trong có đại hình Tụ Linh Trận đủ để hắn tu luyện.

Vừa vặn nhóm Diệp Tố có thời gian để làm thêm Súng Phun Phù, đặc biệt là sau khi thấy được phù tu vung tiền điên cuồng đến mức nào thì mọi người càng có thêm động lực.

……

Ngũ Hành Tông.

Một nam tử trẻ tuổi mặt áo gấm màu xanh đậm đi từ ngoài cửa vào, trên đường không ngừng có người chào hỏi với hắn, hắn đều gật đầu đáp lời.

“Mấy đứa đang làm gì đó?” Trình Hoài An đi qua phù tràng, thấy một đám nội môn đệ tử đang tụ tập ở một chỗ, bước qua hỏi.

Nhóm nội môn đệ tử vừa nghe thấy thanh âm của hắn lập tức liền giải tán, một lần nữa bắt đầu luyện phù.

“Trong tay đệ đang cầm cái gì?” Trình Hoài An đi đến bên cạnh một người trong số đó, tầm mắt dừng ở đôi tay hắn đang giấu sau người, hỏi.

“Trình sư huynh, thật ra chúng ta đang luyện tập dùng phù.” Người nọ từ sau lưng lấy ra hai thanh Súng Phun Phù, “Đây là pháp khí mới ra dành cho phù tu.”

Hắn nhanh chóng giải thích một lần, vì để chứng minh bản thân không nói dối, hắn còn bóp cò súng biểu diễn một lần.

Trình Hoài An nhìn đồ vật trên tay nội môn đệ tử này: “Mấy đứa đang lợi dụng công cụ.”

“Trình sư huynh, không phải tất cả phù tu đều có thiên phú giống huynh, tương lai có thể đi được rất xa.” Nội môn đệ tử đó nhịn không được nói, “Loại pháp khi này có thể giúp chúng ta phát huy thực lực đến mức tận cùng, hạ thấp khả năng xảy ra sai lầm khi thi triển phù.”

Trình Hoài An nhìn chằm chằm vị nội môn đệ tử này thật lâu, cuối cùng nói: “Thân là nội môn đệ tử của Ngũ Hành Tông, không muốn tu luyện năng lực thi triển phù của bản thân thì thôi, thậm chí còn đổ lỗi cho thiên phú của bản thân không tốt, không bằng đệ từ bỏ vị trí nội môn đệ tử này, để cho ngoại môn đệ tử khác thế vào?”

“Chúng ta dùng pháp khí thì có gì sai chứ?” Vị nội môn đệ tử này chất chứa oán hận đối với Trình Hoài An đã lâu, đều là Ngũ Hành Tông đệ tử, Trình Hoài An quá mức xuất sắc, một đường áp chế các đệ tử khác mười mấy năm. “Kiếm tu, phật tu, thậm chí thuật tu của Hợp Hoan Tông ai mà không dùng pháp khí? Tại sao đến lượt phù tu lại không thể dùng pháp khí?”

“Có thể dùng, nhưng đệ xác định đệ biết dùng sao?” Trình Hoài An cầm lấy một thanh Súng Phun Phù từ trong tay hắn, ngay tại chỗ vẽ mười lá phù bỏ vào bên trong.

Hắn giơ súng lên ngắm đội người giấy đang chạy qua chạy lại trong phù tràng, bóp cò súng, lá phù từ trong miệng súng liền b ắn ra, cũng không phải bay loạn đầy trời mà là tạo thành một hình vòng cung.

Hình vòng cung do các lá phù tạo thành như một nửa hình tròn, chờ đến gần người giấy thì nửa vòng tròn đó lập tức co rút lại, treo đổ hết tất cả người giấy.

Tất cả nội môn đệ tử đang có mặt: “……”

“Pháp khí quả thật là pháp khí tốt.” Trình Hoài An ném Súng Phun Phù trả lại cho tên nội môn đệ tử đó, “Nhưng nếu không biết thi triển phù thì nó cũng bất quá chỉ là một công cụ giúp cho người không phải là phù tu dùng mà thôi.”

Hắn vừa đi khỏi, phù tràng nháy mắt liền nổ tung.

“Trình sư huynh sao lại trở về rồi? Ta cho rằng huynh ấy còn ở ngoài chơi thêm một tháng nữa.”

“Chơi cái gì mà chơi, là đi tìm hiểu.”

Lời này vừa nói ra, các đệ tử xung quanh đều không nhịn được cười.

Trình Hoài An là phù tu có thiên phú cao nhất mấy trăm năm qua của Ngũ Hành Tống, vừa mới bắt đầu đã có thể dẫn khí nhập bút, họa thiên địa, kinh quỷ thần. Từ năm trước sau khi đột phá đến Nguyên Anh sơ kỳ thì liền thường xuyên đi ra ngoài, nói là muốn tìm hiểu đạo ý.

“Lại nói tiếp, vừa rồi Trình sư huynh dùng Súng Phun Phù cảm giác lợi hại hơn chúng ta rất nhiều.”

Có người nói: “Súng Phun Phù chỉ là tạo ra để các tu sĩ khác dùng mà thôi, phù tu thì phải học thi triển phù mới được.”

……

Trình Hoài An trở về chỗ ở của mình, ngồi trước bàn trầm tư, theo thời gian cách tông môn đại bỉ càng gần thì áp lực của hắn càng lớn.

Trong các tu sĩ ở cùng cảnh giới, phù tu luôn kém hơn một chút về lực công kích, tông môn đại bỉ đã diễn ra nhiều lần như vậy nhưng chưa bao giờ có phù sư tiến vào được ba vị trí đầu tiên.

Cố tình Trình Hoài An lại là người có thiên phú nhất trong thế hệ phù tu hiện tại, Ngũ Hành Tông đặt kỳ vọng rất lớn lên hắn, thậm chí trong Quy Tông Thành sớm có lời đồn rằng tông môn đại bỉ lần này phù tu bọn họ rốt cuộc đã có thể xuất đầu.

Trình Hoài An áp lực quá lớn, khó có thể giải bày cùng ai nên tìm cớ đi ra ngoài, đổi một thân phận lang thang khắp nơi một thời gian.

Hắn duỗi tay kéo qua mặt gương trên bàn, nghiêng đầu nhìn một bên lỗ tai của mình, lần trước bị người phát hiện ra hắn giả trang lão nhân, cũng may đối phương không đuổi theo làm cho ra lẽ, cũng không biết hắn là ai.