Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 217: Ngự Lệnh




Thần trên Thượng Trọng Thiên có thể tùy ý đi lại khắp Tam Trọng Thiên, nhưng Thần ở Trung, Hạ hai Trọng Thiên này muốn lên Thượng Trọng Thiên thì cần phải có lệnh bài.

Loại lệnh bài này chỉ có các nhà Ngự Thần mới có.

Thượng Trọng Thiên có tổng cộng mười tám nhà Ngự Thần, các tán Thần ở Trung, Hạ Trọng Thiên cầm lệnh bài nhà ai thì cũng đồng nghĩa với việc thuộc về dưới trướng của nhà đó.

Lệnh bài lại chia thành ba loại, một loại thường thấy nhất cũng là loại bị người chướng mắt nhất, Phó Lệnh, tức là làm nô bộc của Ngự Thần, loại thứ hai là Khách Lệnh, thường thấy trong tay các tán Thần được Ngự Thần mời lên, có hạn chế về thời gian, khoảng từ ba đến mười ngày.

Loại cuối cùng là ít nhất, và cũng được tôn kính nhất, Ngự Lệnh, là lệnh bài mà các tán Thần ở Trung, Hạ trọng thiện dựa vào thực lực của mình để lấy được, số lượng phát ra mỗi năm có hạn.

Sau khi có được Ngự Lệnh thì sẽ có thể giống với Ngự Thần, đi lại tự do trong Tam Trọng Thiên, người lập được công lớn còn có thể nhận được khen thưởng đất đai từ Ngự Thần để tự lập.

Thế nên các tán Thần bình thường muốn lên Thượng Trọng Thiên sẽ tìm đến các nhà Ngự Thần cấp trung, còn các thượng Thần thực lực mạnh mẽ thì sẽ nhìn chằm chằm hai nhà lớn nhất, tuy nhiên hiện giờ lệnh bài của Chung Ly gia là có độ cạnh tranh cao nhất.

Vốn dĩ thời gian phát Ngự Lệnh của Thượng Trọng Thiên là 50 năm một lần, nhưng sau khi ước định cuộc chiến tân Ngự Thần quay về thì bắt đầu từ năm hai tân Ngự Thần hạ phàm, mỗi một năm các nhà Ngự Thần có thể xuống hai Trọng Thiên còn lại tuyển lên mười tán Thần.

Bởi vì ba năm sau có cuộc chiến trở về nên mục tiêu chào mời của hai nhà Chung Ly và Du đều là các tán Thần có khả năng chiến đấu.

Diệp Tố tất nhiên là muốn đi Du gia, nhưng trước đó nàng vẫn theo nghề cũ, luyện chế Thần Khí, sau đó lấy ra bán.

Dù sao đây cũng là thượng giới, đại đa số mọi người ở đây đều là tinh anh của hạ giới, mặc dù là luyện khí sư mỗi người cũng đều có tuyệt kỹ của riêng mình.

Tuy là như vậy nhưng Diệp Tố vẫn như cũ đánh ra tên tuổi ở Trung Trọng Thiên, chưa đến một năm đã nổi tiếng.

Bởi vì có Phù Thế Viện làm chỗ dựa nên nàng chỉ cần phụ trách luyện khí, những việc sau đó đều giao cho các tổ tông Thiên Cơ Môn.

Có tiếng rồi thì Thần Khí luyện chế ra tới có thể bán lấy tiền hoặc đổi các loại tài liệu.

Đúng vậy, mặc dù đã phi thăng thành Thần, lên đến thượng giới nhưng vẫn phải kiếm tiền, chẳng qua đơn vị tiền tệ thay đổi mà thôi.

Diệp Tố cơ bản cũng không đụng đến số tiền ấy, toàn bộ tích cóp lại.

“Diệp Tố!” Trọng Minh Thần ở bên ngoài gõ cửa hô, “Buổi tuyển chọn phát Ngự Lệnh của Thượng Trọng Thiên bắt đầu rồi.”

Diệp Tố bước ra từ trong phòng: “Người Du gia đã tới chưa?”

“Tới rồi.” Trọng Minh Thần gật đầu, “Con mau đi đi.”

Thời gian trôi qua đã gần một năm, việc Diệp Tố muốn đi Du gia không giấu được người trong Phù Thế viện, hơn nữa Thiên Cơ Thần cũng có Ngự Lệnh của Du gia, tuy rằng cuối cùng bà vẫn trở về Trung Trọng Thiên xây dựng Phù Thế viện, cứ như vậy tiêu dao tự tại.

Diệp Tố cảm ơn Trọng Minh Thần, sau đó đi đến trung tâm của Trung Trọng Thiên.

Từ xa đã có thể thấy các tán Thần đang tụ tập rất đông, năm nào cũng có không ít người đến thử vận khí và đương nhiên cũng có không ít tán Thần chạy tới xem náo nhiệt.

Diệp Tố chen vào trong đám người, nhìn thấy trên quảng trường bày mười tám cái bàn, tuy nhiên bàn của Chung Ly gia lại không có một bóng người.

Có lẽ vì thấy nàng nhìn chằm chằm sang bên đó một lúc lâu nên có một tán Thần lắm miệng lên tiếng: “Đừng nghĩ nữa, hôm nay mới ngày đầu nhiên nhưng Chung Ly gia đã chọn mười người lợi hại nhất Trung Trọng Thiên đi rồi.”

Không cần so tài, hai bên nhìn nhau vừa mắt là trực tiếp trao Ngự Lệnh, đón lên Thượng Trọng Thiên.

Ánh mắt Diệp Tố lại dời sang bàn của Du gia bên cạnh, trước bàn là một hàng dài, cứ chốc chốc lại có người lắc đầu thở dài bước ra khỏi đội ngũ.

Nàng cũng đứng vào xếp hàng, chậm rãi nhích lên từng chút một.

Qua một đoạn thời gian rốt cuộc cũng đến lượt nàng, người ngồi trước bàn hẳn cũng là tán Thần, bên hông có một khối lệnh bài.

“Tên, đại lục sinh ra, đạo tu luyện là gì?” Đối phương ngẩng đầu hỏi.

“Diệp Tố, Phù Thế đại lục, luyện khí sư.” Diệp Tố trả lời từng câu một.

Hai mày của người ngồi trước bàn khẽ chau lại, không tiếng động thở dài, buông thẻ bài trong tay nói: “Xin lỗi, chúng ta tạm thời không cần luyện khí sư.”

Ánh mắt Diệp Tố dừng trên mộc bài trống trong tay hắn: “Luyện khí sư biết đánh nhau có cần không?”

“Hả?” Đối phương quả nhiên sửng sốt, đánh giá Diệp Tố từ trên xuống dưới, sau đó bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, “Ngươi vừa nói mình tên là……Ngươi chính là Diệp Tố mới tới từ Phù Thế đại lục đó à?”

Tuy rằng chưa đến một năm nhưng cái tên Diệp Tố cũng không còn xa lạ với người Tam Trọng Thiên, bởi vì Thần Khí nàng luyện chế ra vừa nhiều vừa tốt, hơn nữa lại chỉ là một tán Thần vừa mới phi thăng lên, tiếng tăm không tính là nhỏ.

Diệp Tố gật đầu, sau đó chỉ vào mộc bài trống bị hắn đặt trên bàn: “Ta đánh nhau cũng không tệ, có thể báo danh được không?”

“Có thể thì có thể…… nhưng mà khi tỷ thí rất dễ bị thương.” Trong lời nói của đối phương có ý khuyên nhủ, tuy rằng Thần Khí của luyện khí sư này thật sự lợi hại nhưng bọn họ cần lại là tán thần có thể tham gia trận chiến trở về.

“Viết đi.” Diệp Tố gõ gõ cái bàn nói.

“À, được.” Người nọ cứ vậy ngơ ngác viết tên Diệp Tố xuống mộc bài.

Chờ đến khi hắn nhìn theo bóng lưng Diệp Tố cầm mộc bài rời đi thì mới rốt cuộc phản ứng lại, uy áp của khí tức trên người người này sao lại nặng đến như vậy?

Nhưng vài ngày sau hắn liển hiểu rõ vì sao.

Bởi vì Diệp Tố xác thật là một luyện khí sư biết đánh nhau, hơn nữa chiến lực còn cực kỳ cao!

Những người báo danh không một ai có thể qua được một chiêu của nàng.

Đương nhiên cũng có người bảo rằng là vì các tán Thần lợi hại nhất đều đã bị Chung Ly gia giành trước hết rồi.

Tuy nhiên đây đã là người tốt nhất, có khả năng nhất mà Du gia chiêu mộ được trong mấy năm gần đây.

Diệp Tố lấy được Ngự Lệnh, ngày nàng phải lên Thượng Trọng Thiên thì Thiên Cơ Thần đến phòng tìm nàng.

“Con muốn tham gia trận chiến trở về à?” Thiên Cơ Thần hỏi Diệp Tố.

“Dạ.” Diệp Tố không hề nói với bất kỳ ai việc mình tới từ vạn năm sau, càng không hề nhắc đến chuyện phát sinh vạn năm sau đó.

Sau khi nàng phi thăng, Thần lực tăng lên rất nhanh, thuật cấm ngôn của Ngự Thần đã không còn tác dụng quá lớn với nàng.

Nhưng nàng lại sợ một khi nói ra lại khiến cho Phù Thế đại lục lâm vào khốn cảnh nào khác không biết trước được.

Diệp Tố muốn tự mình giải quyết chuyện này.

“Thượng Trọng Thiên không chỉ có mỗi trận chiến trở về mà bọn họ vì Thần Sơn, thường xuyên tranh cãi.” Thiên Cơ Thần dặn dò, “Con phải cẩn thận một chút.”

Thần sơn là tài nguyên của riêng Ngự Thần.

Cách mỗi vạn năm Thượng Trọng Thiên sẽ dựng dục ra một số tòa Thần sơn, bởi vì mười mấy năm trước xuất hiện một tòa Thần sơn cực kỳ khổng lồ, vừa vặn lại nằm đè lên đường ranh giới giữa hai nhà Chung Ly, Du thế nên mới dẫn đến tranh chấp cực lớn nổ ra, cũng vì vậy mà liên lụy đến tân Ngự Thần, cuối cùng dẫn tới ước định trận chiến trở về.

Diệp Tố ghi nhớ từng điều một, sau đó chào Thiên Cơ Thần, xoay người chuẩn bị đi.

“Khoan đã.” Thiên Cơ Môn giữ tay Diệp Tố lại, do dự một hồi, nhịn không được mà nhỏ giọng bát quái: “Nghe nói ở hạ giới có một Yêu Chủ cùng tên với tân Ngự Thần của Du gia là đạo lữ của con à?”

“Dạ đúng.” Diệp Tố thừa nhận không chút do dự.

Bởi vì không có chứng cứ chứng minh nên mấy người Trọng Minh Thần cũng không dám nói chuyện này ra ngoài mà chỉ ở trong Phù Thế viện bàn tán một chút.

Thiên Cơ Thần buông cánh tay Diệp Tố ra, chậc một tiếng chua lòm: “Mới hai mươi mấy tuổi đầu mà đã tìm được đạo lữ rồi.”

Bà đều đã qua vạn năm mà vẫn còn là một tổ tông độc thân.

Chẳng lẽ là vì bà quá trầm mê luyện khí?

Cũng không đúng, Diệp Tố so với bà còn điên hơn, vậy con bé lấy đâu ra thời gian tìm đạo lữ vậy chứ, kỳ lạ thay.

Khi Diệp Tố bước ra Phù Thế viện thì xe phi mã của Du gia đã chờ sẵn trước cửa, tuy nhiên chỉ có một chiếc.

Sau khi nàng lên xe mới phát hiện thì ra bên trong xe là một gian phòng cỡ nhỏ, những người được chọn khác cũng đã ngồi bên trong.

“Chờ sau khi lên Thượng Trọng Thiên thì mọi người sẽ được an bài chỗ ở, mỗi ngày phải tham gia huấn luyện.”, tán Thần phụ trách đăng ký ngày ấy nói với bọn họ, “Mọi người hẳn đều biết là các tán Thần cầm Ngự Lệnh mấy năm nay đều phải tham gia trận chiến trở về.”

Các tán Thần khác đều đáp lời đã rõ, đối với bọn họ mà nói, Du gia đã là sự lựa chọn tốt nhất.

Không biết qua bao lâu, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, bọn họ từng người một bước xuống, đứng trên một đường phố lót gạch trắng phau.

Diệp Tố rũ mắt nhìn ngọc thạch dưới chân, không hổ là Thượng Trọng Thiên, một khối ngọc này ở Trung Trọng Thiên đã được coi là thứ tốt khó có được.

Các tán Thần càng không cần phải nói, hai mắt nhìn muốn hoa cả lên.

Người Du gia có vẻ cũng đã quen với phản ứng này, chờ mười người đều nhìn xong mới dẫn bọn họ vào Du phủ.

Du phủ là một trong những Thần Điện mà bọn họ có thể thấy được khi ngẩng đầu nhìn từ Trung, Hạ Trọng Thiên.

Khí thế không thể dùng từ huy hoàng để hình dung được nữa, mỗi một góc đều lộ ra tiên khí, bọn họ đi vào liền có thể cảm nhận được thần lực trong cơ thể như được bơm thêm đầy ắp.

“Ngự Thủ, đây là những tán Thần nhận được Ngự Lệnh lần này.” Tán Thần phụ trách tuyển chọn bước nhanh về phía trước, khom người bẩm báo với hai người đang tiến đến, “Đây là Diệp Tố, là người đứng đầu đợt này, thực lực rất không tệ.”

Diệp Tố ngước mắt lên, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.

Hai vị Ngự Thần ở đối diện, một nam một nữ, hai người đều mặc trường bào màu đen, cổ tay áo viền chỉ vàng, cổ áo lại phối màu đỏ sậm, bọn họ không phải đi tới mà là bay tới, vạt áo nhẹ nhàng tung bay.

Điều khiến Diệp Tố sửng sốt không phải là cách đến nơi của bọn họ mà là gương mặt của hai người.

Quá giống.

Tiểu sư đệ giống như là sự tập hợp những nét đẹp nhất của hai người.

Vốn dĩ nàng chỉ xác định khoảng bảy phần, nhưng hiện tại nhìn thấy hai vị Ngự Thần này thì độ chắc chắn đã thành mười phần.

Tiểu sư đệ nhất định là vị tân Ngự Thần đã hạ phàm của Du gia.

Hai vị Ngự Thần cũng đang đánh giá Diệp Tố, từ sáng bọn họ đã nhận được tin tức, nói lần này ở Trung Trọng Thiên chiêu mộ được một tán thần rất khá, rất có thể đánh.

Việc này đối với Du phủ mà nói là một việc không thể nào tốt hơn.

Phải biết rằng các tán Thần có thể đánh, tám phần đều đã bị Chung Ly gia hẫng tay trên.

Hơn nữa sau khi Chung Ly Khanh phi thăng trở lại, Chung Ly phủ lại lấy được không ít bảo vật từ các Thần cảnh.

Vị tân Ngự Thần trở về chưa đến một năm này đã được xưng là Ngự Thần mạnh nhất Thượng Trọng Thiên, không ai có thể địch lại.

“Chư vị có thể đến nhận chỗ ở trước, sau đó lại dành ra mấy ngày để tìm hiểu Thượng Trọng Thiên.” Nữ tử được gọi là Ngự Thủ bước tới nói với mười người.

Sau đó hai người gọi riêng Diệp Tố ở lại.

“Thiên Cơ Thần lúc trước có truyền tin đến nói đệ tử của tông môn bấy ấy phi thăng.” Du Ly Giáng nhìn Diệp Tố, “Không ngờ tới ngươi không chỉ giỏi mỗi luyện khí.”

“Do cuộc sống đưa đẩy mà thôi.” Diệp Tố bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng sẽ lướt sang nam nhân bên cạnh.

Nàng có chút thất thần nghĩ: Nếu che lại gương mặt chỉ để lộ cặp mắt thì đúng là giống tiểu sư đệ đến chín phần.

Dung Nhai cũng chú ý thấy, không khỏi nhíu mày, tán Thần mới đến này có chút không được quy củ.

“Diệp tiểu hữu.” Ngự Thủ Du Ly Giáng tuy trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng giọng nói lại mang theo ý cảnh cáo.

Diệp Tố bỗng nhiên hoàn hồn, giải thích: “Ông ấy rất giống……”

Hai người ở đối diện nhìn nàng chằm chằm, chờ Diệp Tố đưa ra một đáp án vừa lòng.

“…… cha ta.”

Cuối cùng Diệp Tố thốt lên hai chữ.

Cha của tiểu sư đệ thì cũng là cha của nàng, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.

Diệp Tố thầm nghĩ trong lòng, nàng gọi như vậy chắc là không sai.

Du Ly Giáng và Dung Nhai: “……”

Không chỉ thế, Diệp Tố lại nhìn thoáng qua nửa gương mặt dưới của Du Ly Giáng nói: “Ngài cũng rất giống.”

Du Ly Giáng ngơ ra một hồi mới nói tiếp: “……cha ngươi?”

“Không.” Diệp Tố chậm rãi nói, “Mẹ ta.”

“……”

Trầm mặc bao trùm lấy ba người.

Dung Nhai đánh giá Diệp Tố từ trên xuống giới, theo lý mà nói hạ phàm thì vẫn là biến thành nam mới đúng, chẳng lẽ trong quá trình đã xảy ra vấn đề gì?

Nhi tử biến thành nữ nhi rồi?

Nghĩ như vậy, Dung Nhai do dự hỏi: “Ngươi hẳn là không phải tên Du Phục Thời đúng không?”

“……” Du Ly Giáng quay đầu trợn mắt nhìn đạo lữ của mình, “Phục Thời là huyết mạch của chúng ta, đứng trước mặt sẽ có cảm ứng.”

Dung Nhai lúc này mới tỉnh ngộ: “Ừ đúng nhỉ.”