Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 208: Kính Thần




Thân kiếm Khấp Huyết được dùng máu của chính người luyện chế mài bén, tà khí càng nặng.

Kính Thần có thể cảm nhận được rõ ràng thanh kiếm trong tay Diệp Tố có khí thế của Thần Khí, nhưng lẫn trong đó còn có tà khí vô tận.

Bà ta nhìn chằm chằm máu không ngừng chảy dọc theo thân kiếm nhưng đều bị hấp thu hết trước khi nhỏ giọt xuống đất, máu chảy đến đâu bị hấp thu sạch sẽ đến đấy, không có một vết nào sót lại.

Người này vậy mà thật sự luyện chế được khối huyết ngọc đó, khối huyết ngọc tà khí ngập trời, ngay cả bà ta cũng phải mất một khoảng thời gian mới thu phục được linh thể của nó.

“Diệp Tố.” Kính Thần trong lòng đã sinh ra cảm giác sợ hãi nhưng bà ta vẫn chưa nhận ra, vẫn chỉ cho rằng Diệp Tố cũng chỉ là một phàm nhân của hạ giới mà thôi, lại là luyện khí sư, sức chiến đấu sẽ chẳng ra làm sao, nét mặt đầy vẻ trào phúng, “Ngươi biết dùng kiếm sao?”

“Còn chưa bao giờ chính thức dùng kiếm.” Tay phải Diệp Tố nắm chuôi kiếm, lòng bàn tay bên trái bị lưỡi kiếm cắt một đường thật sâu, nàng giương mắt nhìn Kính Thần, “Ngươi hẳn là Thần đầu tiên mà ta dùng kiếm……giết.”

Giết thần!

“Ngươi thật to gan!” Quanh thân Kính Thần bùng lên ánh sáng tím, hiển nhiên là đã cực kỳ tức giận, hai tay nắm lấy kính, xoay Hỗn Độn Kính chiếu vào Diệp Tố, một luồng thần lực khổng lồ đánh thẳng về phía nàng.

Khi mọi người ở đây đều nghĩ rằng Diệp Tố sẽ chết không nghi ngờ gì nữa thì nàng lại cầm kiếm xông thẳng đến Hỗn Đỗn Kính, rút kiếm chém ngang chắn lại thần lực.

Diệp Tố xoay cổ tay, chuyển lưỡi kiếm từ nằm ngang sang dựng đứng lên, một tay giữ mũi kiếm, một đường chẻ đôi luồng thần lực, sau đó nàng điểm nhẹ mũi chân xuống đất, thuấn di với tốc độ cực hạn, nghiêng người lướt sang bên cạnh né tránh thần lực, chạy về phía Kính Thần.

Kính Thần cắn răng, Diệp Tố quả nhiên là biến số, một phàm nhân hạ giới vậy mà có thể phá vỡ Kính lực của bà ta.

Khi Diệp Tố sắp xông tới trước mặt Kính Thần thì bà ta bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó liền xuất hiện ở phía sau Diệp Tố, giơ tay công kích từ sau lưng nàng.

Ngay trước khi bà ta đánh trúng, sau lưng Diệp Tố lập tức liền hiện ra khiên thần thức.

“Ngươi……” Kính Thần nhìn Diệp Tố đầy khiếp sợ, thần thức của nhãi ranh này sao lại cường đại như vậy!

Về phần Diệp Tố, trước khi khiên thần thức bị đánh vỡ thì nàng đã kịp phản ứng lại, trở tay bổ kiếm về phía Kính Thần.

Kính Thần theo bản năng giơ tay lên đỡ một chiêu này, nhưng bà ta lại đánh giá sai uy lực của Khấp Huyết kiếm, thần thể bị chém trúng, cánh tay bị thương một đường thật sâu.

Không ít Thần huyết bắn tung tóe trên thân kiếm Khấp Huyết, trong chớp mắt liền bị hấp thu, tà khí theo đó cùng bùng lên dữ dội.

Trong cơn giận dữ, Kính Thần hung hăng giơ Hỗn Độn Kính lên muốn chụp xuống đầu Diệp Tố, tốc độ của bà ta nhanh đến độ ngay cả các đại năng trong điện cũng không cách nào thấy rõ được.

Thần cũng chỉ có Thần mới có thể nhìn thấu.

Nhưng Diệp Tố cũng không phải dùng đôi mắt để nhìn mà thứ nàng dùng chính là thần thức mênh mông bàng bạc của mình.

Chỉ thấy Diệp Tố nghiêng đầu nghiêng người, Hỗn Độn Kính theo đó vừa sượt qua mặt nàng, có vài sợi tóc mai tung bay không tránh khỏi chạm vào mặt Hỗn Độn Kính, rong nháy mắt hóa thành tro.

Mấy chiêu rồi?

Trong lòng Kính Thần cảm thấy mờ mịt, một phàm nhân lại có thể liên tiếp tránh thoát mấy chiêu của bà ta!

Hai người giao thủ, trong lúc nhất thời vậy mà không ai đả thương được ai.

“Diệp Tố……đang tiến bộ.” Tông chủ Ngô Kiếm Phái nhìn hai đạo tàn ảnh nói, ông nhìn không rõ động tác của Kính thần nhưng chiêu thức của Diệp Tố lại có thể thấy rõ.

Nhưng mà việc này cũng chỉ vừa mới bắt đầu không lâu.

Tốc độ của Diệp Tố mỗi lúc một nhanh hơn, độ nắm giữ kiếm cũng càng lúc càng thuần thục.

Đạo của tông chủ Ngô Kiếm Phái chính là kiếm đạo, từ lúc bắt đầu là đệ tử cho tới địa vị tông chủ hiện tại, cả đời đều học kiếm.

Từ động tác vung kiếm đầu tiên của Diệp Tố ông có thể nhìn ra được nàng không quen dùng kiếm, loại cảm giác xa lạ này thường xuất hiện ở những người không thường đụng tới kiếm.

Tuy nhiên mỗi một kiếm chiêu của Diệp Tố lại không có chỗ có thể bắt bẻ, giống như người biết dùng kiếm, hoặc có thể nói các kiếm chiêu này đã từng được phác họa vô số lần trong đầu người nọ.

Cho đến hiện tại, Diệp Tố đã bắt đầu quen với việc dùng kiếm thì tốc độ lại một lần nữa tăng nhanh.

Nét mặt Kính Thần đã sớm lạnh như băng sương, ánh mắt bà ta xoáy sâu vào Diệp Tố, một tay thêm trận pháp lên trên mặt Hỗn Đỗn Kính, ngay sau đó xoay mặt kính về phía Diệp Tố.

Không gian xung quanh Diệp Tố phảng phất như bị níu chậm lại, tất cả mọi thứ trở nên thong thả, bao gồm chính bản thân nàng.

Thần lực của Kính Thần xuyên qua mặt kính đâm tới, Diệp Tố không kịp dâng lên khiên thần thức, bị đánh trúng ngay giữa ngực.

“Dám can đảm đấu với Thần, tìm chết!” Kính Thần rốt cuộc lại có thể nở một nụ cười, bà ta nhìn Diệp Tố ngã thật mạnh trên mặt đất, thậm chí còn nghe thấy âm thanh mỹ diệu của tiếng xương ngực đứt gãy.

Nhưng bà ta không biết rằng từ sau khi đi đến vạn năm trước này, Diệp Tố đã sớm quen với việc gãy xương.

Diệp Tố nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời xanh thẳm không mây, sau đó xoay người đứng lên, tay chống Khấp Huyết kiếm xuống đất, chỗ xương gãy trong nháy mắt được chữa trị, nàng ngước mắt nhìn Kính Thần ở đối diện.

“Không biết tự lượng sức mình!” Kính Thần thấy Diệp Tố vẫn còn có thể đứng lên thì một lần nữa vung Hỗn Độn Kính, lòng tràn này chờ mong lần này Diệp Tố hình thần đều sẽ tan biến.

Nhưng Diệp Tố lại động.

Vô số thần thức tỏa ra từ thân thể nàng, ép căng pháp trận chi phối thời gian của Kính Thần. Nàng không còn bị thần trận kiềm chế, triệt để thoát khỏi gông cùm xiềng xích.

Giờ phút này trong mắt Kính Thần, bà nhìn thấy phía trước Diệp Tố bỗng nhiên xuất hiện linh thể của khối huyết ngọc, thân ảnh hai người dần dần trùng khớp, tay của bọn họ cùng nắm Khấp Huyết kiếm, cách bà ta mỗi lúc một gần.

Diệp Tố, linh thể huyết ngọc, một người một linh hợp thể, đôi tay nắm chuôi kiếm Khấp Huyết, đâm thẳng vào ngực Kính Thần.

Kính Thần theo bản năng nâng Hỗn Độn Kính lên ngăn cản, Khấp Huyết kiếm trực tiếp đâm xuyên qua mặt kính ghim vào người Kính Thần.

Một người một linh hai tay dùng sức, bước chân cũng không ngừng sấn tới.

Kiếm đâm sâu vào ngực Kính Thần, đẩy bà ta lùi về sau đụng vào một cây cột trong đại điện.

Một cột, hai cột rồi lại ba cột……mãi đến cây cột thứ năm mới dừng lại.

Đại điện phía sau lưng bọn họ ầm ầm sụp xuống một nửa.

Kính Thần bị ghim vào cây cột thứ năm, trước ngực bà ta chính là thần kính bản mạng, mặt sau của kính bị máu nhuộm đỏ.

Linh thể Khấp Huyết kiếm dần dần tan đi, trong mắt Kính Thần chỉ còn lại một mình Diệp Tố, nàng mặt không biểu tình rút kiếm ra nói: “Ngày khai kiếm, lấy máu Ma Thần huyết tế.”

Diệp Tố cắm hai ngón tay vào ngực Kính Thần, sau đó rút tay ra dùng máu tươi vẽ phù chú lên thân Khấp Huyết kiếm.

Vừa mới vẽ xong, đạo phù chú đó lập tức biến mất.

Linh thể Khấp Huyết bay ra từ thân kiếm, chậm rãi trượt xuống ngồi xổm bên cạnh Kính Thần, ngón tay cũng c ắm vào ngực bà ta, gương mặt tà khí lộ ra biểu tình hưởng thụ, hắn đang thông qua ngón tay uống máu của Thần.

Diệp Tố ngửa đầu nhìn lên trên không, Trúc Thần đã mất đi Thần Khí bản mạng, cơ hồ không còn sức chống cự.

Mà lúc này, chúng Thần trên không cũng cảm giác được Kính Thần đột nhiên suy yếu, tất cả đều nhìn xuống bên dưới.

“Diệp, Tố.” Phong Kiếm Thần rít tên nàng qua kẽ răng, mỗi một chữ đều mang theo sát ý ngập trời.

Diệp Tố nhìn sang linh thể Khấp Huyết: “Vẫn còn máu Ma Thần, có uống không?”

Linh thể Khấp Huyết ngẩng đầu nhìn Diệp Tố, hắn lúc vẫn còn chưa giống bộ dáng của vạn năm sau, tà khí trong mắt vẫn còn nồng đậm, vừa nhìn liền nhận ra là tà linh thể.

“Uống.” Linh thể Khấp Huyết một lần nữa tiến vào trong kiếm.

Không ai chú ý thấy, máu ở mặt sau của Hỗn Độn Kính theo khe hở chảy vào trong gương.

Một đệ tử Côn Luân lặng yên không tiếng động tới gần, nhặt cái gương đó đi mất.

Diệp Tố cầm kiếm phi thân lên trên cao, dùng một lực không thể chống cự vung lên một kiếm, chém về phía Phong Kiếm Thần.

“Không biết tự lượng sức mình.” Phong Kiếm Thần cười nhạo một tiếng, ông ta đã quên mất bao lâu rồi mới có người dám vung kiếm về phía ông ta.

Phong Kiếm Thần không có kiếm, những làn gió lướt qua trong không trung chính là kiếm của ông ta.

Một bàn tay của ông nắm chặt lại, gió liền hóa thành kiếm, dễ dàng đẩy ra một kiếm toàn lực của Diệp Tố.

“Người kiếm hợp nhất? Không tồi.” Phong Kiếm Thần vặn đầu đánh một cái rốp, có chút đáng tiếc nói, “Nhưng đối đầu với ta thì vẫn còn kém một chút.”

Diệp Tố vẫn không bị ảnh hưởng gì, nàng nhìn sang Trọng Minh Thần, ánh mắt của hai người đối diện một lát Trọng Minh Thần liền xoay người đi hỗ trợ Trúc Thần.

“Không cần gấp.” Phong Kiếm Thần vung một đường kiếm quét qua, nhẹ nhàng tựa như hô hấp, “Các ngươi ai cũng trốn không thoát đâu.”

Diệp Tố nắm Khấp Huyết kiếm, một người một linh một lần nữa hợp thể, ngăn cảm kiếm ý xông tới, nhưng mà kiếm ý này sau khi bị chém ra làm hai lại không biến mất mà ngược lại biến thành hai đạo kiếm ý, từ hai bên trái phải đồng thời chém xuống hai vai của nàng.

Vết thương sâu thấy cả xương, nếu không phải có khiên thần thức giảm sóc thì hôm nay hai tay của Diệp Tố chắc chắn sẽ bị chặt đứt.

“Thần thức không tệ.” Phong Kiếm Thần tán dương, nhưng ngay sau đó lại nói, “Mà cũng chỉ có thế mà thôi.”

Ông ta lại chém tới một kiếm, Diệp Tố trong nháy mắt bị kiếm ý quét tới đánh trọng thương ngã xuống đất, vết thương chỗ hai vai chỉ mới được chữa trị một nửa, nàng nhịn không được phun ra một búng máu, tóc dài che mặt, một tay chống đất.

Diệp Tố cúi đầu nhưng nàng cảm nhận được Phong Kiềm Thần cũng đã đáp xuống đất, bên môi nàng cong lên một nụ cười lạnh lẽo.

Ưu thế của nàng chưa bao giờ là trời sinh thức hải mà chính là năng lực học tập nhanh chóng cấp kỳ.

Ở vạn năm sau, Diệp Tố không thích dùng kiếm, bởi vì vung kiếm quá phiền, quá mệt, nàng thích dùng các thủ đoạn khác hơn.

Thêm một nguyên nhân khác là vì mỗi khi cầm kiếm nàng sẽ cảm thấy một vài dự cảm không cách nào khống chế được cho nên vẫn luôn tránh dùng kiếm.

Tuy nhiên xung quanh nàng kiếm tu không thiếu, chiêu thức của bọn họ, kiếm ý của bọn họ không lúc nào là không bị Diệp Tố nắm bắt được, sau đó lưu lại ở trong đầu.

Các bí kíp mà nàng xem qua trong Luân Chuyển tháp cũng có không ít kiếm phổ, vốn dĩ nàng chỉ định nhớ kĩ sau đó trở về dùng nó làm vốn lập nhánh kiếm tu cho Thiên Cơ Môn.

Trận chiến vừa rồi với Kính Thần chính là quá trình nàng dung hợp những kiếm chiêu đó lại với nhau.

Thần có được lực lượng khổng lồ, nhược điểm lớn nhất của bọn họ chính là kiêu ngạo, xem người khác chỉ là con kiến dưới đại đạo mà không biết là con kiến cũng có khả năng đục mòn đại thụ.

Diệp Tố chậm rãi đứng lên, tầm mắt nàng dừng ở trên tay Phong Kiếm Thần, xem mỗi chiêu mỗi thức của ông ta thành đối tượng để mình học tập.