Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 201: Đại hội tam giới




Khi cửa phòng bị va sập, Diệp Tố chỉ là theo bản năng che chở Du Phục Thời mà không có thêm phản ứng gì khác, nàng thậm chí còn tiếp tục rót rượu cho Du Phục Thời, chỉ khi nghe thấy người đứng ngoài cửa hô lên cái tên nọ, nàng mới dời mắt nhìn xuống nữ tử trẻ tuổi trên mặt đất.

Đối phương bởi vì bị người khác đá bay vào nên một tay chống xuống mảnh cửa vỡ, xương ngón tay rõ ràng cong thành một góc độ không bình thường, nhưng dù chỉ thấy nửa khuôn mặt cũng đủ mỹ diễm kinh người.

Khi nàng lung lay đứng lên, Diệp Tố rốt cuộc có thể thấy rõ mặt nàng, giữa mày có một nốt ruồi đỏ quen thuộc.

—— là mẫu thân của Dịch Huyền.

“Bí cảnh vô chủ, ta lấy tâm pháp bí quyết bên trong đó thì sao?” Bình Thư Lan đứng lên, vừa chùi đi vết máu bên môi vừa nói, “Ai quy định tâm pháp bí quyết này là của ngươi?”

Nam nhân ngoài cửa nghe vậy càng nổi giận đùng đùng, ma khí trong tay chưởng mạnh về phía nàng, khi Bình Thư Lan chuẩn bị lắc mình né tránh thì từ phía sau bỗng nhiên ập tới một đạo thần thức, trực tiếp đánh tan thế công của nam nhân áo đen.

“Tu sĩ Đại Thừa kỳ?” Nam nhân vốn dĩ muốn cười lạnh, nhưng hai mắt lại nhìn thấy đạo bào trên người Diệp Tố, biểu tình có chút cứng lại, cuối cùng nhún nhường một bước: “Đây là việc của Ma giới chúng ta, mong đạo hữu Thiên Cơ Môn đừng nhúng tay.”

“Chuyện Ma giới thì nên đi Ma giới giải quyết.” Diệp Tố đứng dậy đi về phía cửa, đạp trên khung cửa ngã chỏng chơ trên mặt đất, “Chứ không phải ở đây đập phá ghế lô của ta.”

Nam nhân mặc áo choàng đen đứng ngoài cửa híp hai mắt đánh giá Diệp Tố, cuối cùng vẫn nở một nụ cười khinh thường: “Ngươi là đệ tử dưới trướng của ai trong Thiên Cơ Môn?” Hắn nhận ra các đệ tử của các trưởng lão nổi danh ở Thiên Cơ Môn, sau khi xác nhận Diệp Tố không phải là ai trong số họ thì lại bắt đầu bày ra tư thế kiêu căng.

Diệp Tố bước ra cửa mới phát hiện toàn bộ bên dưới tửu lâu đều bị đập phá ngổn ngang, tu sĩ bỏ chạy tán loạn, tất nhiên là bút tích của nam nhân đứng ngoài cửa này.

“Đại đệ tử Thiên Cơ Môn Cửu Huyền Phong.” Diệp Tố thu hồi ánh mắt nói.

Nàng vừa dứt lời thì nam nhân ngoài cửa không hề chần chừ gì nữa mà vung tay triệu hồi ma khí ngập trời, công kích về phía Diệp Tố và Bình Thư Lan.

Tam giới đều biết, đại đệ tử của Thiên Cơ Môn Cửu Huyền Phong là nam, nếu nàng ta nói bản thân là nhị đệ tử của Cửu Huyền Phong thì nói không chừng hắn thật sự sẽ dừng tay.

Cảnh giới của nam nhân này không thấp, ít nhất là Độ Kiếp sơ kỳ, lại là Ma tộc, thân thể cường hãn, Diệp Tố tuy rằng chỉ là Đại Thừa hậu kỳ nhưng thần thức của nàng cực mạnh, lại thông thạo phù chú và pháp trận nên trong lúc nhất thời hai người ở trong phòng đánh ngang tay.

Bình Thư Lan vốn đã nghĩ đêm này bản thân không chết cũng trọng thương, không ngờ tới giữa đường lại nhảy ra một tu sĩ nhiều chuyện, nàng vốn không định ở lại giúp Diệp Tố, xoay người muốn nhảy xuống từ cửa sổ đào tẩu.

Tuy nhiên nàng có thương tích trong người, khi bước nhanh thì xương hông nhói lên đau đớn, theo bản năng chống tay xuống bàn dài trước mặt đỡ thân mình, trong lúc nhất thời đánh đổ một bình rượu trên bàn.

Bình Thư Lan đột nhiên cảm thấy cảm giác nguy hiểm dâng lên, nàng cứng đờ ngẩng đầu nhìn sang phía bên kia của bàn dài, còn có một người đang ngồi ở đó.

“Bình rượu đó, ta còn chưa có uống.” Du Phục Thời vừa mới nâng lên chén rượu mà Diệp Tố rót cho thì lại nhìn thấy người này đánh đổ một bình rượu của hắn, mặt không biểu tình nói.

Bộ dáng Du Phục Thời trời sinh thanh lãnh cao quý, dù do là ai nhìn thấy cũng đều không nghĩ đến là Yêu, sắc mặt hắn khi trở nên lạnh lùng thì càng khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Bình Thư Lan đã lấy được tâm pháp bí quyết nên không muốn dừng lại ở đây lâu, đuôi mắt liếc qua thấy cửa sổ đã gần trong gang tấc thì quyết định không để ý tới người này nữa mà đạp một chân xuống chỗ bình rượu vỡ, muốn phi thân qua cửa sổ chạy trốn.

“Ầm ——”

Trong phòng vang lên thanh âm v@t gì đó rơi xuống đất nặng nề, vang dội.

Diệp Tố dùng phù chú khóa lại nam nhân trong một lát, nàng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh thì thấy Bình Thư Lan bị quăng trên mặt đất, sàn lầu đều bị ép lõm xuống, mà người khởi xướng vẫn đang ngồi ở cạnh bàn, nét mặt cực kỳ không vui.

Khóe miệng Diệp Tố giật giật, đây là mẹ ruột của Dịch Huyền, đánh như vậy không ổn lắm đâu.

Lúc này nam nhân áo đen đã thoát khỏi sự giam cầm của phù chú, hẳn là hắn đã cực kỳ điên tiết nên dang rộng hai tay, ma khí tràn ngập cả phòng, tất cả đồ vật đều bay lên, xông về phía Diệp Tố, công kích nàng.

Bàn dài, ghế dựa cùng với những bình rượu, toàn bộ đều bay lên.

Ma khí khiến người ta hít thở không thông tràn ra khỏi phòng, bao trùm cả tửu lâu, Diệp Tố lui về phía sau tới sát bên Du Phục Thời, muốn dẫn hắn rời khỏi đây.

Du Phục Thời đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn trên mặt bàn, trong nháy mắt sau đó bàn dài đang nổi giữa không trung một lần nữa trở về chỗ cũ, tất cả các bình rượu cũng bay trở về.

Rượu của hắn! Tên này cũng muốn hủy rượu của hắn! Còn là tất cả các bình rượu nữa chứ.

Tâm tình của Du Phục Thời vốn dĩ bởi vì được Diệp Tố dẫn ra ngoài chơi mà tốt hơn lúc này lại tệ trở lại.

Nam nhân kinh ngạc nhìn trong phòng còn một người khác, vừa rồi hắn chỉ chú ý Diệp Tố, không phát hiện người ngồi ở bàn dài lại có cảnh giới cao như thế.

Hắn chọn công kích sang Du Phục Thời, hắn xông tới với tốc độ cực nhanh, đấm ra một quyền hướng vào ngực Du Phục Thời, nhưng trong mắt Du Phục Thời thì động tác của hắn quá chậm, Du Phục Thời chỉ nhẹ nhàng nghiêng người liền có thể tránh thoát.

Không đợi nam nhân nọ kịp phản ứng lại thì giây kế tiếp hắn đã bị Du Phục Thời nắm tóc, quật ngã xuống đất, một chân còn đạp trên mặt hắn.

Diệp Tố hơi nhướng mày, thực lực lúc này của tiểu sư đệ vẫn cao như vậy, nhưng từ mấy động tác này có thể thấy được hắn căn bản không có chiêu thức gì, thuần tùy dùng thực lực áp chế.

“Một bình rượu vỡ rồi.” Du Phục Thời quay đầu nói với Diệp Tố, không có chút nào tự giác mình đang vừa dẫm trên đầu người khác vừa nói chuyện.

Lúc này Bình Thư Lan bên kia lại ngồi dậy muốn chạy trốn, Du Phục Thời đang định lại ra tay thì bị Diệp Tố ngăn cản: “Bình rượu vỡ rồi thì chúng ta mua bình mới.”

Nếu Bình Thư không còn nữa thì Dịch sư đệ cũng nguy mất.

“Ngươi là ai?” Nam nhân bị ấn trên mặt đất kinh hãi hỏi, nhân vật lợi hại của tu chân giới hắn đều biết, hai người này cực kỳ lạ mặt, chưa cần nhắc tới nữ tu sĩ vừa biết pháp trận vừa biết phù chú vừa rồi mà người hiện tại này càng khiến hắn không có chút năng lực kháng cự nào.

Chẳng lẽ là vị thần nào đó đã phi thăng?

Du Phục Thời không trả lời, chỉ là chân dẫm trên đầu nam nhân nọ càng dùng sức hơn, tên này dám định hủy hoại rượu của hắn.

Diệp Tố ngồi xổm xuống, duỗi tay kéo túi Càn Khôn của nam nhân áo đen, phá vỡ cấm chế, lật qua lật lại các món đồ bên trong, cơ bản đều là đồ dùng của Ma tộc, còn có một cái lệnh bài, nàng đã từng gặp qua.

“Ma Tôn?” Diệp Tố cầm lệnh bài lên nhìn trên nam nhân nằm trên mặt đất hỏi.

Quả nhiên cảnh giới của tam giới trước Thần Vẫn kỳ cao hơn sau này rất nhiều, Ma tộc Độ Kiếp sơ kỳ vậy mà cũng chỉ mới là Ma Tôn.

Nam nhân áo đen giãy giụa nhướng mắt nhìn về phía Diệp Tố và Du Phục Thời: “Ta chính là Ma tôn thập nhất của Ma giới, đại hội tam giới không lâu nữa sẽ mở ra, đến lúc đó Ma Thần cũng sẽ hạ giới, Ma Tôn chúng ta cũng phải đến đông đủ, nếu ta xảy ra chuyện, các ngươi cũng đừng hòng yên thân.”

Tuy mạnh miệng là vậy nhưng trong lòng hắn lại sợ hãi không thôi, hai người này mặc đạo bạo Thiên Cơ Môn nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua, thậm chí người đang dẫm hắn đây trên người còn có yêu khí.

“Đại hội tam giới?” Diệp Tố lần đầu tiên nghe nói đến từ này, nàng trả lại lệnh bài cho nam nhân áo đen, bảo Du Phục Thời nhấc chân, sau đó nàng khom người muốn đỡ người nọ lên: “Vừa rồi chỉ là hiểu lần thôi, không biết nữ nhân kia đã trộm của Ma Tôn thứ gì?”

Ma Tôn vốn dĩ cảm nhận được từ trên người Du Phục Thời uy áp mà mình không thể nào chống đỡ nên hắn không muốn bị đạp trên mặt đất nữa, tự động đứng lên, tư thế có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào, hắn nói: “Mấy ngày trước bên ngoài Đồ Thủ thành có bí cảnh Đại Đồng hiện ra, trong đó có mật pháp của Ma tộc, nếu có thể luyện thành tâm pháp bí quyết đó thì về sau nhất định có thể phi thăng thành Thần.”

Hắn phải tốn rất nhiều sức lực lẫn của cải mới tìm đến được mắt trận, chuẩn bị lấy tâm pháp bí quyết, nào ngờ Bình Thư Lan lại từ đâu chui ra đánh lén hắn cướp đồ đi, làm sao hắn không phẫn nộ cho được.

Diệp Tố an tĩnh nghe Ma Tôn kể lể từ việc tâm pháp trong bí cảnh bị đoạt mất đến việc Bình Thư Lan ở Ma Lan tộc không cha không mẹ, toàn dựa vào việc đi theo sau người khác khắp nơi đoạt đồ vật mới có thể tiến giai đến được Hợp Thể hậu kỳ như hiện tại, tiếng xấu ở Ma giới không ai không biết.

Ma Tôn hẳn là cũng không nghĩ tới một Hợp Thể hậu kỳ cỏn con cũng dám bám theo sau hắn cướp đồ.

“Đại hội tam giới, các thần đều sẽ hạ giới tề tựu sao?” Diệp Tố đánh gãy câu chuyện bức xúc dài dòng của hắn.

Ma Tôn thập nhất nhìn nàng đầy kỳ quái, Đại Thừa hậu kỳ, thần thức lại cường đại như thế, lăn lộn thế nào mà vẫn còn vô danh, ngay cả đại hội tam giới cũng không biết.

“Mỗi 500 năm, các Thần đã phi thăng của tam giới đều sẽ trở về, đến lúc đó, yêu, ma, tu sĩ có cảnh giới Đại Thừa kỳ trở lên đều sẽ tham gia đại hội.”

Nhờ sự giải thích của Ma Tôn mà Diệp Tố rốt cuộc hiểu được đại hội tam giới là gì, nói ngắn gọn chính là một buổi giao lưu trước so tổ tông, sau so các đệ tử, một đại hội nhằm thúc đậy sự phát triển của tam giới.

Đại hội tam giới sẽ diễn ra vào mùa xuân, cách hiện tại còn nửa năm, Diệp Tố khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, mặt mày trầm ngâm suy tư, nàng muốn đi tìm Bồng Lai, có lẽ bọn họ biết cái gì đó.

Sau đó nàng nhìn sang Du Phục Thời, tiểu sư đệ hiển nhiên không phải là tiền Bồng Lai chưởng sử gì đó, dù sau một vạn năm trước hắn một chữ bẻ đôi cũng không biết, còn dựa vào việc bản thân vừa học được dăm ba chữ liền bắt đầu nói nhăng nói cuội.

Đại hội tam giới là một cơ hội không tồi, nàng còn chưa từng gặp qua Thần chân chính, có lẽ thông qua đại hội có thể biết được một ít tin tức về ba đạo hư ảnh.

Đúng lúc này, cả người Ma Tôn phát nổ, khắp nơi trên mặt đất dâng lên sương mù màu đen dày đặc, hắn lẫn vào sương mù muốn bỏ chạy, nào ngờ Du Phục Thời chỉ nhẹ nhàng giơ tay ra liền kéo được hắn lại, ấn đầu xuống bàn.

Ma Tôn: “……” Đá phải miếng ván sắt rồi.

“Thả hắn đi đi.” Diệp Tố ra hiệu bảo Du Phục Thời buông tay.

“Nhưng hắn muốn đánh đổ hết tất cả rượu của ta.” Du Phục Thời do dự một lát, cuối cùng vẫn thả cho Ma Tôn chạy.

Chờ sau khi Ma Tôn chạy mất, Diệp Tố kéo tay Du Phục Thời qua, cúi đầu dùng khăn lau từng ngón tay cho hắn: “Đợi lát nữa đóng gói rượu lại, mang về uống.”

Gian phòng hỗn loạn, ngồi ở đây cũng uống không nổi nữa, Diệp Tố thấy vậy có chút đáng tiếc, khó có dịp có thời gian rảnh cả đêm để dẫn tiểu sư đệ đi chơi.

Du Phục Thời trước đó đã uống vài chén rượu, hai lỗ tai đỏ bừng, nhưng bản thân hắn lại hồn nhiên không biết, thu từng bình rượu một vào túi Càn Khôn, cuối cùng còn cầm lấy ly rượu còn dư lại hơn nửa ly ngửa đầu uống cạn.

“Chúng ta về thôi.” Tiểu sư đệ uống rượu xong thật dễ nói chuyện, hắn chủ động kéo tay Diệp Tố muốn trở về.

Diệp Tố để mặc hắn dắt mình bước ra ngoài tửu lâu, nhưng sau khi rời khỏi tửu lâu nàng lại dẫn hắn đến tiệm đan dược gần đó, mua đan giải rượu tốt nhất và Phục Nguyên Đan, sau đó lại đi tới một con hẻm nhỏ.

Cả tòa Đồ Thủ thành đều đã bị thần thức của Diệp Tố dò xét qua, Bình Thư Lan vẫn còn chưa đi xa, đang trốn trong một con hẻm nhỏ tối tăm gần tửu lâu.

Nhận thấy có động tĩnh, Bình Thư Lan cảnh giác đỡ tường đứng lên, nhưng động tác cũng không được nhanh nhẹn, hiển nhiên thương tích trước đó ảnh hưởng đến nàng ấy không nhẹ.

Khi Diệp Tố và Du Phục Thời đến gần hơn nàng cũng có thể thấy rõ mặt của hai người, nhưng vẫn như cũ cảnh giác cao độ.

“Nàng ta làm vỡ một bình rượu của ta.” Du Phục Thời nhìn thấy người đối diện là Bình Thư Lan thì liền cáo trạng.

Bình Thư Lan đang đứng nép vào góc tường nghe vậy thì cả người căng thẳng, sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào.

“Phục Nguyên Đan, ta đã hỏi qua, Yêu, Ma đều có thể sử dụng.” Diệp Tố ném lọ Phục Nguyên Đan cho Bình Thư Lan, nói.

Bình Thư Lan chụp lấy bình đan dược, có chút sững sờ, nàng không quen biết hai người này.

Diệp Tố nhìn nữ nhân trẻ tuổi trước mặt, một thân chật vật vẫn cực kỳ mỹ diễm, không nhịn được nhớ tới Dịch Huyền ở sau Thần Vẫn kỳ, không biết sư đệ hiện giờ thế nào.

“Các người muốn cái gì?” Bình Thư Lan lui về sau một bước, hai người này rõ ràng không phải Ma tộc, cũng muốn đoạt tâm pháp sao?

Diệp Tố nhìn Bình Thư Lan, bỗng nhiên nói: “Không muốn cái gì, chắc là vì có duyên.”

Nốt ruồi đỏ giữa mày Bình Thư Lan hơi nhô lên, như là một nụ hoa chờ nở, nàng nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, siết chặt Phục Nguyên Đan trong tay, sau đó lùi vào sâu trong ngõ nhỏ, biến mất không thấy.