Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 169: Tông sử




Diệp Tố chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt Du Phục Thời tái nhợt đến như vậy, tay nàng vòng qua eo hắn, dẫm lên Khấp Huyết kiếm trở lại Cửu Huyền Phong, chỉ một khoảng cách ngắn như vậy thôi mà khuỷu tay nàng đã bị mồ hôi của hắn thấm ướt đẫm.

“Hắn làm sao vậy?” Dịch Huyền còn đang đứng ở trong viện, nắm Trọng Minh đao coi chừng Cốc Lương Thiên, thấy hai người vội vàng trở về thì không khỏi hỏi.

“Hao hết linh lực.” Diệp Tố trả lời một câu liền ôm Du Phục Thời bước nhanh về phòng.

Quả nhiên, mỗi khi Du Phục Thời xuất hiện vấn đề thì trận pháp không gian trong phòng sẽ tự động mở ra.

Diệp Tố đã quen cửa quen nẻo biết phải làm như thế nào, nàng đỡ tiểu sư đệ vào trong linh đàm, đợi hắn khôi phục là được.

Chẳng qua lần này, khi Du Phục Thời vừa tiến vào linh đàm thì Diệp Tố phát hiện linh khí trong linh đàm điên cuồng rót vào trong thân thể hắn, tốc độ nhanh hơn những lần trước mấy lần.

Hiển nhiên là phù chú đồ vừa rồi hắn vẽ trên đại môn Thiên Cơ Môn so với bất luận lần dùng linh lực nào trước kia đều tiêu hao hơn rất nhiều.

Bên ngoài sân, Cốc Lương Thiên đầu tiên ngửa đầu nhìn không trung, sau đó lại nhìn Diệp Tố và Du Phục Thời trở về phòng, cuối cùng hắn quay đầu hỏi Dịch Huyền: “Trên đỉnh phong này chỉ có năm gian phòng, các ngươi sáu sư huynh muội chia nhau ở như thế nào?”

Dịch Huyền ôm kiếm, không phản ứng hắn.

“Quả nhiên người Thiên Cơ Môn lỗ tai đều không tốt.” Cốc Lương Thiên như suy tư gì nói, “Ngươi giống hệt tên Du Phục Thời vậy.”

Hắn từ những tố hồi ngọc bản thu thập được quan sát những người Thiên Cơ Môn này, phát hiện Du Phục Thời rất không ưa phản ứng lại người khác.

Dịch Huyền quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Liên quan gì tới ngươi?”

Cốc Lương Thiên chưa bao giờ giao tiếp gần với Dịch Huyền, bị hắn nhìn sang thì kinh ngạc trong chốc lát: “Vừa rồi nhìn ngươi có chút quen mắt.” Đã thấy qua ở đâu rồi thì phải.

Ngón tay Dịch Huyền vừa động, Trọng Minh đao liền lộ ra một nửa lưỡi đao, cảnh cáo Cốc Lương Thiên, hắn cảm thấy tên Phật Tử này đang muốn tìm cách thăm dò Thiên Cơ Môn.

“Diệp Tố sao còn chưa ra?” Cốc Lương Thiên im lặng một lát, lại nhịn không được tiếp tục hỏi.

Bình thường hắn cũng không có nhiều lời như vậy, phải luôn bảo trì hình tượng Phật Tử mọi lúc mọi nơi, nhưng hiện giờ Cốc Lương Thiên đã không còn là Phật Tử, phía sau lại không có ai chống lưng, một thân một mình tiến vào Thiên Cơ Môn nên trong lòng ít nhiều có vài phần lo sợ bất an.

“Thì làm sao?” Tân Thẩm Chi cực kỳ không vui trừng mắt nhìn Cốc Lương Thiên, “Ngươi lắm mồm quá!”

Nếu hắn không ở đây thì ông có thể tâm sự được với đồ đệ một phen rồi, kết quả hiện tại đồ đệ bảo bối lại phải trông chừng tên Cốc Lương Thiên này.

“Nhị sư phụ.” Dịch Huyền đau đầu nhìn Tân Thẩm Chi.

Vừa rồi Tân Thẩm Chi từ ngoài viện vọt vào liền ôm lấy hắn, sau đó lại đẩy hắn ra đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, nhìn cả nửa ngày mới thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Còn tốt tứ chi vẫn còn đầy đủ hết.”

Tựa hồ hoàn toàn không phát hiện ra ma khí trên người hắn.

“Đồ đệ, hiện giờ tình hình bên ngoài không ổn, con có huyết mạch Ma Chủ cũng là một chuyện tốt, ít nhất mạnh hơn so với tu sĩ bình thường.” Tân Thẩm Chi nói, “Không cần để ý đến cái nhìn của những người khác.”

“Tân trưởng lão, ta không có cấu kết với Ma Chủ.” Cốc Lương Thiên nghe thấy Tân Kẻ Điên của Ngô Kiếm Phái nói những lời thâm minh đại nghĩa như vậy thì không khỏi dốc hết ruột gan thanh minh, “Ba vị sư tổ cũng không phải do ta giết.”

Tân Thẩm Chi nghiêng đầu liếc Cốc Lương Thiên một cái: “Liên quan vẹo gì đến lão tử?”

Cốc Lương Thiên: “……” Có chút chua xót, sư phụ hắn chỉ biết đuổi giết hắn.

Trọng Minh bỗng nhiên thoát ly thân đao, đứng bên người Dịch Huyền, hắn ngửa đầu nhìn phù chú đồ màu tím đang vận chuyển trên không, thấp giọng nói: “Cổ hơi thở này……rất quen thuộc.”

Lúc này Diệp Tố bước ra khỏi phòng, nàng đóng cửa lại, tập trung linh lực lên đầu ngón tay vẽ một cấm phù lên cửa phòng, sau đó mới xoay người bước vào trong viện.

“Đại sư tỷ.” Dịch Huyền tiến lên một bước, chỉ chỉ vào phù chú đồ trên không, “Bên trên là……”

“Là đại trận do tiểu sư đệ vẽ, hẳn là có thể phòng hộ cái gì đó.” Diệp Tố vừa trả lời vừa ngồi xuống bàn đá trong viện, thuận tiện gõ gõ vào vị trí bên cạnh, đối với Cốc Lương Thiên khách khí nói: “Phật Tử, mời ngồi.”

Cốc Lương Thiên ngập ngừng bước tới từng bước, pháp trượng đài sen chi chít vết thương gõ thật mạnh trên mặt đất theo từng bước chân, phát ra âm thanh nặng nề giống như tâm tình của hắn vậy.

Chờ sau khi hắn ngồi xuống, Diệp Tố cũng không nói gì với hắn mà lại cúi đầu lật lật tông sử.

Tông sử không phải là một quyển sách bình thường mà là một kiện pháp bảo, nhìn bề ngoài dày khoảng ba tấc nhưng một khi mở ra thì lật mãi không thấy điểm cuối, bên trong ghi lại toàn bộ lịch sử của Thiên Cơ môn.

Không, chính xác hơn là toàn bộ lịch sử Thiên Cơ Môn từ sau Thần Vẫn kỳ, đại khái khoảng hơn vạn năm.

Diệp Tố lật xem rất nhanh, nhưng một quãng lịch sử dài như vậy mặc dù có nhanh thì cũng phải lật một hồi lâu, bất quá thời gian trước Trương Phong Phong đã xem qua và đã đánh dấu tất cả những đoạn ghi chép về việc tu bổ hộ môn đại trận nên nàng chỉ cần tập trung vào những đoạn này là được.

Cốc Lương Thiên ngồi ở bên cạnh mãi chẳng ai ngó ngàng tới, mỗi khi Diệp Tố lật một trang sách lòng hắn sẽ nhảy lên một nhịp, cảm giác không biết thứ đang chờ đợi mình là gì khiến người cảm thấy hốt hoảng không thôi.

Mãi cho đến khi trời tối, Diệp Tố cuối cùng đã cơ bản nắm được thông tin từ tông sử.

Từ sau Thần Vẫn kỳ, đại trận Thiên Cơ Môn đã bắt đầu bị hư hại, cách một đoạn thời gian sẽ cần phải được chữa trị một lần.

Căn cứ theo tông sử, ban đầu Thiên Cơ Môn có riêng Trận Pháp Đường chuyên môn phụ trách tu sửa hộ môn đại trận, thậm chí còn thường xuyên nhận yêu cầu làm việc từ các tông môn khác.

Tuy nhiên vào một lần ra ngoài làm việc đụng phải Ma Chủ, thương vong nặng nề, đặc biệt là sau khi trưởng lão phụ trách hộ môn đại trận xảy ra chuyện thì truyền thừa cũng vì vậy bị đứt đoạn, Trân Pháp Đường từ đó suy sụp.

Vốn dĩ hộ môn đại trận của Thiên Cơ Môn cần được tu sửa mỗi một ngàn năm một lần, tuy nhiên sau khi Trận Pháp Đường hoàn toàn suy bại thì Thiên Cơ Môn chỉ có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ bên ngoài, hộ môn đại trận cũng bắt đầu trở nên cần được tu sửa thường xuyên hơn, từ một ngàn năm rút xuống mấy trăm năm là lại phải đại tu một lần.

Cùng lúc đó, bổn tông Thiên Cơ Môn cũng trên con đường xuống dốc, linh khí từ linh mạch xuất hiện xu thế sụt giảm mặc dù chưa quá rõ ràng, toàn bộ tu chân giới cũng xuất hiện vấn đề tương tự, số lượng tu sĩ phi thăng giảm sút, không thể luyện ra được Thần Khí nữa.

Bất quá, mặc dù Thiên Cơ Môn trên đà xuống dốc nhưng vẫn là tông môn luyện khí đứng đầu tu chân giới, lúc này vẫn còn có thể mời tông chủ Vạn Phật Tông đến để tu sửa đại trận.

Tông chủ Vạn Phật Tông tiền nhiệm và tông chủ hiện tại đều từng đến Thiên Cơ Môn tu sửa hộ môn đại trận, tổng cộng bảy lần.

Tông chủ Vạn Phật Tông tiền nhiệm, cũng chính là một trong ba sư tổ đã chết vào thời gian trước, trong thời gian nhiệm kỳ đến Thiên Cơ Môn tu sửa bốn lần, sau khi tiến vào cảnh giới Độ Kiếp kỳ thì giao vị trí tông chủ cho đương nhiệm Nhạc Kỵ.

Nhạc Kỵ tu sửa ba lần, sau đó đến thời kỳ Thiên Cơ Môn bùng nổ thiên tài, luyện chế ra……ngụy Thần Khí, dẫn tới việc linh mạch Thiên Cơ Môn bị rút cạn trong một đêm, sau đó ông ta cũng không đến Thiên Cơ Môn nữa, việc tu sửa bị đẩy đến trên người những trưởng lão của Vạn Phật Tông.

Ngón tay Diệp Tố dừng trên tờ tông sử nọ, nét bút có chút do dự, hẳn là người biên soạn cũng không hiểu rõ vì sao linh mạch lại đột nhiên biến mất, chỉ có thể kết hợp lại những sự việc phát sinh ngày đó để suy đoán.

Tiếp theo sau đó, bởi vì linh mạch khô kiệt, vị trưởng lão Thiên Cơ Môn luyện chế ra ngụy Thần Khí vì thế mà tâm thần đại loạn, con đường tu luyện xảy ra vấn đề, thân vẫn đạo tiêu trong lúc tiến giai lên Độ Kiếp kỳ.

Sau đó lớp thiên tài vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà đều tử vong, từ đây Thiên Cơ Môn hoàn toàn sụp đổ, cận kề bên bờ vực phế tông.

Hiện giờ nhìn lại, nguyên nhân cái chết của những thiên tài đó rất kỳ quặc, chỉ còn lại một vị Phó sư tổ mất tích không rõ.

Diệp Tố lật sang trang kế tiếp, không ngờ lại bắt gặp tên của Đồ Thế tiền bối trong tông sử Thiên Cơ môn, đoạn ghi chép này là do sư tổ, hay chính là sư phụ của chưởng môn Trương Phong Phong ghi lại:

【 Hôm nay, Vạn Phật Tông cự tuyệt tông ta nhờ tu sửa đại trận, nhưng không ngờ đệ tử Đồ Thế lại đồng ý đến xem xét. 】

Thì ra đây chính là mối liên hệ giữa Đồ Thế tiền bối cùng với Thiên Cơ Môn.

Diệp Tố khép lại tông sử, nhìn về phía Cốc Lương Thiên: “Trình độ nghiên cứu của tông chủ Vạn Phật Tông đối với trận pháp như thế nào?”

Cốc Lương Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó trả lời: “Người có năng lực trận pháp lợi hại nhất đương thời chính là tông chủ.”

Người có thể động tay động chân lên hộ môn đại trận thì trình độ nhất định phải không thấp, dựa vào thông tin trong tông sử, hai người có hiềm nghi lớn nhất chính là tông chủ tiền nhiệm và đương nhiệm của Vạn Phật Tông.

Tuy nhiên……tông chủ tiền nhiệm đã chết, mà “hung thủ” còn đang ngồi ở bên cạnh.

Sau khi Nhạc Kỵ lên làm tông chủ, xu hướng suy tàn của Thiên Cơ Môn càng lúc càng nhanh, thêm một điều không khéo chính là, hơn 500 năm trước, nơi những vị đệ tử thiên tài của Thiên Cơ Môn xảy ra chuyện thì hoặc nhiều hoặc ít đều ở gần Vạn Phật Tông ở phương tây.

Nguyên nhân có thể khiến luyện khí sư rời đi bổn tông chỉ có một, chính là đi thu thập tài liệu.

Đoạn thời gian đó ở phía tây xuất hiện không ít tài liệu tốt, cần phải tới nơi nhanh chóng cướp mua mới có thể mua được, linh mạch của Thiên Cơ Môn đột nhiên cạn kiệt, bọn họ cần phải cấp bách luyện chế ra pháp khí tốt để duy trì sinh tồn.

Diệp Tố nhìn sang Cốc Lương Thiên, tuổi tác hắn không lớn, trình độ cũng không đủ, không có khả năng liên quan đến chuyện của Thiên Cơ Môn.

Người có hiềm nghi lớn nhất chính là tông chủ Vạn Phật Tông tương nhiệm – Nhạc Kỵ.

Diệp Tố cúi đầu một lần nữa mở ra một trang trong tông sử, nội dung của trang này nói về thời gian Trận Pháp Đường xảy ra chuyện, đầu ngón tay nàng gõ gõ trên trang giấy như suy tư gì đó, đây là chuyện xảy ra vào 7000 năm trước.

Thoạt nhìn không có liên quan gì đến vấn đề Thiên Cơ Môn suy yếu.

Chẳng qua, hiện giờ một lần nữa xem xét lại tổng thể từ đầu đến cuối, thì Trận Pháp Đường xảy ra vấn đề mới dẫn tới việc kẻ nào đó nhân cơ hội này động tay động chân vào đại trận.

7000 năm trước…… Thậm chí có thể ngược dòng đến tông chủ Vạn Phật Tông đời trước nữa.

Từ lúc đó đã bắt đầu động thủ với Thiên Cơ Môn rồi sao? Tiếc là hai tông chủ tiền nhiệm và tiền tiền nhiệm của Vạn Phật Tông đều đã chết.

“Cốc đạo hữu, ta nhất định sẽ tìm cơ hội thay ngươi rửa sạch oan tình.”  Diệp Tố thu hồi tông sử vào túi Càn Khôn, nói với Cốc Lương Thiên.

“Đa, đa tạ?” Cốc Lương Thiên do dự đáp, ba chữ “Cốc đạo hữu” khiến hắn cảm thấy có chút sợ hãi.

Từ những tố hồi ngọc bản về những người Thiên Cơ Môn ở tông môn đại bỉ, Cốc Lương Thiên tổng kết ra được là, mỗi khi Diệp Tố xưng hô người đối diện là đạo hữu thì ngay sau đó nàng ta không đẩy mạnh tiêu thụ pháp khí thì cũng chính là đang chuẩn bị hại người khác.

Khi Cốc Lương Thiên còn đang tự hỏi có phải Diệp Tố muốn xuống tay với mình hay không thì Diệp Tố đã đứng dậy đi về phía Tân Thẩm Chi.

“Tân trưởng lão, ngài có biết cảnh giới hiện tại của Hồ Vương đã đến mức nào rồi không?” Diệp Tố hỏi.

Tân Thẩm Chi còn chưa đến 300 tuổi mà đã bước một chân vào Đại Thừa kỳ, được tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ cực kỳ coi trọng, muốn mai sau truyền lại chức vị tông chủ cho ông nên phần lớn thông tin lớn nhỏ gì cũng đều sẽ nói cho Tân Thẩm Chi.

“Thương thế của Hồ Vương đã khỏi, nếu không lầm thì hắn ta hẳn là Đại Thừa trung kỳ?” Tân Thẩm Chi nghĩ nghĩ nói.

Đại Thừa trung kỳ……

“Vậy có phải tiểu sư muội cũng đã tới Đại Thừa trung kỳ?” Dịch Huyền nhìn về phía nhị sư phụ hỏi.

Tân Thẩm Chi theo bản năng muốn cào tóc, đáng tiếc tóc của ông hôm nay đã được buộc gọn gàng: “Tiểu sư muội? À, ý con là Ninh Thiển Dao, nàng ta không phải có khế ước cộng sinh với Yêu Vương sao? Cảnh giới của Yêu Vương khôi phục thì nàng ta tất nhiên cũng theo đó mà tiến giai.”

Diệp Tố rũ mắt không biết nghĩ cái gì.

“Mà Đại Thừa trung kỳ của nàng ta theo ta thấy chỉ có tiếng mà không có miếng. Kiếm pháp vẫn chỉ là trình độ Nguyên Anh mà thôi, nếu đánh tay đôi với ta mà không dùng linh lực thì nàng ta cửa sổ để thắng cũng không có.” Tân Thẩm Chi ý muốn phô diễn thực lực trước mặt đồ đệ của mình.

“Nhị sư phụ, nàng ta không cần ra chiêu, dùng linh lực thôi cũng đủ nghiền áp người rồi.” Dịch Huyền lành lạnh đáp.

“Trước kia việc ký khế ước cộng sinh chỉ xảy ra khi tu sĩ và yêu có cảnh giới hơn kém nhau không nhiều, như thế mới có thể trợ lực cho nhau.” Tân Thẩm Chi sờ đầu, “Nhắc đến cũng kỳ quái, tiểu sư muội kia của con cảnh giới thấp tè như vậy mà đến bây giờ còn chưa bị phản phệ, có vẻ Huyền Âm chi thể có điểm đặc thù riêng.”

Khế ước cộng sinh, tuy nói là đồng sinh cộng tử nhưng nếu cảnh giới của tu sĩ quá thấp thì chắc chắn sẽ bị yêu ký khế ước phản phệ, đào lấy Nguyên Anh để tăng lên lực lượng, trong quá khứ có không ít tu sĩ vì thế mà chết trong tay yêu.

Diệp Tố bỗng nhiên ngước mắt nói: “Chúng ta phải đi Yêu giới.”

Khi bọn họ thông qua bí cảnh Băng Dương do các đại năng ép ra để tiến vào Yêu giới thông qua lỗ hổng trong đó, Diệp Tố muốn dẫn Du Phục Thời cùng đi theo vào, lấy về Ngạch Linh huyết.

“Đệ cũng đi.” Dịch Huyền không chút do dự nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Có vài bạn đọc bị rối về tuyến thời gian, để tui giới thiệu lại một chút nhé: Lấy Thần Vẫn kỳ làm ranh giới, Thần Vẫn kỳ là cách nay 1 vạn năm (10 ngàn năm) trước, hơn hai ngàn năm trước là thời điểm Huyền Âm chi thể đầu tiên xuất hiện, hơn năm trăm trước là thời điểm các thiên tài một lần nữa xuất hiện ở Thiên Cơ Môn, nhưng cũng đồng thời là lúc linh mạch khô kiệt, dẫn tới Thiên Cơ Môn hoàn toàn suy bại. (P/S: Thật ra Thiên Cơ Môn vẫn luôn xuống dốc, chẳng qua từng là đại tông môn nên gia đại nghiệp đại)