Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 156: Mệnh đèn




Lâm Tuyền thành là địa bàn của Đan Tông, tụ tập vô số đan tu, ngoài ra còn có một số lượng không nhỏ thuộc phân nhánh y tu, ngày thường thì không thấy gì, nhưng khi ma vật xâm lấn liền bại lộ ra yếu điểm.

Bọn họ không có sức chiến đấu.

Một khi ma vật tiến vào, toàn bộ Lâm Tuyền thành sẽ lâm vào nguy hiểm.

Cùng may Lâm Tuyền thành có đại trận bảo hộ, nhưng chỉ dựa vào mỗi đại trận thì các đan tu tất nhiên cũng không yên tâm, cho nên bọn họ đã đặt hàng Trảm Kim Tông định chế một số lượng lớn pháp khí hộ thân.

Lần này Phạm Ương Thủy chính là phụ trách giao pháp khí cho Đan Tông cùng cửa hàng Toàn Điển Hành ở trong thành.

Số lượng pháp khí không ít, có vài kiện thậm chí có thể chống đỡ được tấn công của Ma Quân, giá trị không hề nhỏ, tông chủ Trảm Kim Tông nói là không yên tâm những người khác đi giao nên chỉ định Phạm Ương Thủy nhận nhiệm vụ này.

Phạm Ương Thủy hiểu rõ trong lòng đối phương xem Thiên Cơ Môn không vừa mắt, muốn lấy bà ra để xả giận nên mới muốn bà đi chuyến này. Bất quá Lâm Tuyền thành tốt xấu gì cũng là một đại thành, đại trận hộ thành cùng Truyền Tống Trận có kết cấu hoàn thiện vững chãi, nên hẳn là không cần lo lắng quá mức, trừ phi là đụng phải Ma Tôn.

Tuy vậy bà cũng không dẫn theo các đệ tử khác cùng đi, thời kỳ đặc thù, đệ tử luyện khí ra ngoài không an toàn, không phải đệ tử luyện khí nào cũng giống Diệp Tố, không riêng luyện khí giỏi mà đánh nhau cũng không thua kém.

Sau khi đến Lâm Tuyền thành, Phạm Ương Thủy trước tiên đến Đan Tông để giao pháp khí, sau đó lại đi Toàn Điển Hành giao nốt số còn lại.

Bởi vì Toàn Điển Hành yêu cầu phải để họ kiểm tra qua tất cả các pháp khí mới trả linh thạch nên bà phải trú lại trong thành vài ngày để chờ. Nhưng bà không hề ngờ tới, lần lưu lại này hoàn toàn không có đường ra.

……

Số tu sĩ đi cùng chuyến Truyền Tống Trận với Dịch Huyền không ít, phần lớn là muốn đi Lâm Tuyền thành tìm y tu và đan tu để trị liệu thương thế.

Tầm mắt của không ít người không tự giác dừng trên ba chữ trên đạo bào của Dịch Huyền.

Sau khi Truyền Tống Trận khởi động, rốt cuộc có người nhịn không được đến gần: “Ngươi là đệ tử Thiên Cơ Môn?”

Dịch Huyền nhìn đối phương: “Có chuyện gì?”

“Nghe nói linh mạch Thiên Cơ Môn đã khôi phục.” Tầm mắt của đối phương không ngừng nhìn tới nhìn lui giữa nốt ruồi đỏ giữa mày cùng thanh đao trong tay Dịch Huyền, do dự hỏi, “Ngươi có phải là Dịch Huyền hay không?”

Tông môn đại bỉ một năm trước, Thiên Cơ Môn nổi danh khắp nơi, mười vị trí đầu chiếm mất bốn, trong đó có một người là tịnh tông đệ tử, tay cầm thần binh của Ngô Kiếm Phái – Trọng Minh đao, lại nghe nói giữa mày hắn có một nốt ruồi dỏ, diện mạo tuấn mỹ như yêu, ngay cả đệ tử Hợp Hoan Tông đứng bên người cũng đều ảm đạm thất sắc.

Chỉ tiếc một năm qua Thiên Cơ Môn an tĩnh dị thường, không có bất cứ động tĩnh gì.

Dịch Huyền nghe thấy câu trước của đối phương liền tiến lên một bước: “Linh mạch của Thiên Cơ Môn đã khôi phục?”

Tu sĩ ở đối diện sửng sốt: “Ngươi không biết sao? Tin tức đã truyền đi khắp tu chân giới rồi, hình như là Diệp Tố mang về pháp bảo gì đó từ Luân Chuyển Tháp, giúp linh mạch Thiên Cơ Môn khởi tử hồi sinh.”

Tất nhiên không có khả năng nhờ vào pháp bảo gì đó, Dịch Huyền rõ ràng điểm này, chẳng qua nhiều ngày qua hắn tập trung điều tra tung tích của Phạm Ương Thủy nên không có chú ý đến tin tức của Thiên Cơ Môn.

Hiện tại linh mạch đã khôi phục……Đại sư tỷ đã tìm ra được được cách giải quyết trận pháp rồi chăng?

Bất quá vẫn phải lấy tông sử về, phải tìm ra được kẻ nào đã động tay động chân.

Dịch Huyền đáp lại vài câu với tu sĩ đối diện, tuy trên mặt cũng không nhiệt tình nhưng đối phương cũng có vẻ rất muốn nói chuyện với hắn nên cũng không trở ngại gì.

Đệ tử Thiên Cơ Môn bất phàm, lại vừa lúc linh mạch của tông môn bọn họ khởi tử hồi sinh, ngay cả kẻ ngốc đều muốn tạo mối quan hệ với bọn họ.

Truyền Tống Trận vận chuyển suốt ba canh giờ, rốt cuộc đến Lâm Tuyền thành, đoàn người ồn ào bước ra.

Dịch Huyền vừa đặt một chân ra thì Trọng Minh đao liền chấn động, hắn phát giác ra khác thường, trong nháy mắt rút đao ra, nghiêng đầu hét lên với các tu sĩ đã ra ngoài: “Lui về!”

Nhưng mà những tu sĩ này đến từ khắp nơi, trình độ khập khiễng không đồng đều, nghe thấy thanh âm của Dịch Huyền thì không những không lui trở về mà ngược lại còn tiến lên muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Một đạo hắc quang hiện lên, các tu sĩ tiến tới không hề có chút phòng bị nào, trong nháy mắt cổ bọn họ đều bị cắt ngang, bọn họ mở mịt che lại cổ của bản thân nhưng máu không ngừng ồ ạt chảy ra từ giữa các ngón tay, họ muốn nói cái gì đó nhưng lại chỉ có thể phát ra từng tiếng “hự hự”.

Dịch Huyền ngửa ra sau né tránh công kích của hắc quang, đồng thời giơ Trọng Minh đao lên chém tới, lưỡi đao va chạm với hắc quang phát ra một tiếng keng vang dội.

Chỉ vừa mới tiếp xúc như vậy mà tay cầm đao của Dịch Huyền đã bị chấn đến tê dại, luồng hắc quang cũng tạm dừng trong chốc lát, lúc này Dịch Huyền mới phát hiện đó là một thanh loan đao.

Sau khi bị cản một kích, thanh loan đao đó cũng không chịu chút tổn hại gì mà bay trở về.

Lúc này những người khác rốt cuộc cũng phản ứng lại, lập tức muốn quay về bên trong Truyền Tống Trận nhưng đã chậm, từ bên cạnh Truyền Tống Trận đột nhiên nhảy ra mười mấy tên Chân Ma cản đường lui của bọn họ.

Tất cả các tu sĩ vừa đến điểm Truyền Tống Trận Lâm Tuyền thành đều bị ma vật bao vậy, trong đó còn có hai gã Ma Quân.

Một nữ nhân trông không khác gì tu sĩ chậm rãi bước ra từ hàng sau của ma vật, nàng ta mặc một thân váy nâu dài, tay cầm loan đao, ngón tay m ơn trớn lưỡi đao, nàng ta đột nhiên ngước mắt nhìn thẳng vào Dịch Huyền, cười nói: “Đao không tồi.”

Các tu sĩ bị vây quanh tức khắc hít sâu một hơi, tròng mắt đỏ, nữ nhân này là ma!

Dịch Huyền nắm chặt Trọng Minh đao, hắn nhìn không thấu hơi thở của ma vật đối diện, hơi thở của đối phương so với Ma Quân mà bọn họ đụng phải nửa năm trước còn thịnh hơn rất nhiều.

Chỉ một ánh mắt như vậy nhưng Trọng Minh đao liền chấn động dữ dội hơn vừa rồi.

—— Ma Tôn.

Tâm Dịch Huyền dần trầm xuống, Ma giới có tất cả bảy Ma Tôn, mỗi tên Ma Tôn đều tương đương tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, cũng chính là cảnh giới của các tông chủ đại tông, tuy chưa đến mức hủy thiên diệt địa những cũng đủ làm một thành luân hãm.

Những ma vật này có thể ở điểm Truyền Tống Trận ôm cây đợi thở thì chỉ sợ Lâm Tuyền thành đã sớm thất thủ.

Nữ nhân váy nâu dài thắt một cái bím tóc đặt trước ngực, loan đao không ngừng xoay tròn trên đầu ngón tay nàng ta, nàng ta nhìn lướt qua các tu sĩ đang bị bao vây, nhàn nhạt nói với các ma vật: “Giết hết đi.”

Nói xong nàng ta đứng dựa vào trên một quầy hàng, giống như chỉ là đang xem diễn, hưởng thụ mùi máu tươi bắt đầu tràn ngập không gian.

Có tu sĩ lấy ra truyền tin ngọc điệp muốn báo tin, nàng ta cúi đầu nắm lấy bím tóc, cầm loan đao đưa tới gần đuôi tóc, một đao hạ xuống vô số sợi tóc bị tước đứt.

Nữ nhân bắt lấy những sơi tóc rơi xuống, tùy tay tung về phía trước, những sợi tóc bay ra như những cây châm, đâm thủng ngũ quan của tu sĩ vừa lấy ra truyền tin ngọc điệp.

Có tu sĩ khác lại lén lấy ra quyển trục truyền tống, muốn một mình trốn khỏi đây, những ma vật đó tựa hồ không phát hiện ra hành động của hắn khiến tu sĩ trong lòng mừng muốn khóc, vội vàng mở quyển trục, chờ bản thân sẽ được chuyển dịch đến một nơi khác.

Nhưng mà quyển trục không có chút động tĩnh nào, tu sĩ đó vẫn ở tại chỗ như cũ, một đại hình trận pháp như ẩn như hiện dưới chân.

Thì ra trước đó ma vật đã thiết hạ trận pháp chung quanh điểm đến của Truyền Tống Trận, khiến quyển trục truyền tống mất đi hiệu lực, các tu sĩ không có cách nào có thể rời khỏi đây.

Tu sĩ đi không được, ma vật lại từng tốp từng tốp siết chặt vòng vây, tuyệt vọng dần bao trùm.

Dịch Huyền đang đối phó với Ma Quân, không rảnh bận tâm những người khác.

Trải qua vài lần đối chiến ở Thiên Cơ Môn, hiện giờ Dịch Huyền đã có thể vượt cấp gi3t chết Ma Quân, nhưng bên ngoài Truyền Tống Trận lại không phải chỉ có một Ma Quân.

Trọng Minh nhận thấy phía sau có một tên Ma Quân khác đang công kích tới nên liền bay ra từ Trọng Minh đao.

“Linh thể?” Nữ nhân đứng tựa vào quầy hàng rốt cuộc một lần nữa ngước mắt lên, nhìn về phía Dịch Huyền và Trọng Minh đang đứng lưng đối lưng đối phó với ma vật, nàng ta vặn vẹo đầu, đôi mắt đỏ quạch hiện lên hưng phấn thị huyết, “Côn Luân Lục Trầm Hàn?”

Tin tức của ma giới và tu chân giới không lưu hành rộng rãi nên nữ nhân này tất nhiên không biết gì về Thiên Cơ Môn.

Nữ nhân lắc lắc bím tóc đánh giá thanh đao trong tay Dịch Huyền, ngay sau đó lắc đầu: “Thằng nhóc kia dùng kiếm.”

Lời nói là như thế nhưng nét thị huyết trong mắt nàng ta vẫn không hề giảm bớt, có thể gi3t chết đệ tử thiên tài của đại tông hiển nhiên khiến nàng ta thực hưng phấn.

Tuy rằng gi3t chết một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ đối với nàng ta mà nói như nghiền chết một con kiến nhưng nghĩ đến đối phương tương lai có thể trở thành tu sĩ thiên tài thì nàng ta liền thấy sung sướng đến rùng mình.

Những tu sĩ thế này đều đáng để chết trong tay nàng ta.

Nữ nhân trong nháy mắt dịch chuyển đến trước mặt Dịch Huyền, loan đao cắt về hướng cổ tay nắm đao của hắn, đây rõ ràng không phải là một kích lấy mạng mà là thợ săn cao cao tại thượng đùa bỡn con mồi.

Dịch Huyền thậm chí không kịp né tránh, Trọng Minh là linh thể thần binh, phản ứng mau hơn, quanh thân dâng lên kiếm ý, nghiêng người tiến lên ngăn cản loan đao bay tới.

Nhưng mà thực lực của Trọng Minh có liên hệ với chủ nhân, Dịch Huyền bất quá chỉ mới Hóa Thần sơ kỳ, nữ nhân xòe bàn tay, trực tiếp một trảo đâm xuyên thân thể Trọng Minh.

“Trọng Minh!” Dịch Huyền phản ứng lại vung đao chém xuống bàn tay của nữ nhân, tay còn lại mang Trọng Minh thối lui.

“Ta không sao.” Trọng Minh nói xong toàn thân liền trở nên trong suốt, trở về trong Trọng Minh đao.

Linh thể bị thương, cần phải về thân đao tĩnh dưỡng.

Dịch Huyền rõ ràng nhìn thấy bản thân chém trúng bàn tay của nữ nhân nhưng khi đao hạ xuống lại chỉ chạm vào khoảng không, vậy mà lại chỉ là một đạo tàn ảnh, sống lưng hắn phát lạnh, tức khắc chân liền lui về phía sau, muốn né tránh cảm giác nguy hiểm đang không ngừng dâng lên.

“Chậm rồi.”

Nữ nhân vươn tay bóp cổ Dịch Huyền, móng tay xông ra đâm vào trong da thịt, bím tóc duỗi dài ra cuốn đi Trọng Minh đao trong tay hắn.

Ma Tôn đều có thể thiếu chút nữa gi3t chết tông chủ Thượng Khuyết Tông, huống chi chỉ là một đệ tử Hóa Thần sơ kỳ, dù cho tay cầm thần binh cũng không làm nên chuyện gì.

Dịch Huyền cảm nhận được rõ ràng ngón tay của đối phương đâm vào trong cổ của mình, thậm chí nắm lấy yết hầu của hắn, ma thức theo máu chảy vào trong người, công kích linh phủ, phá nát Nguyên Anh.

Dịch Huyền bị bắt ngửa đầu, hai mắt nhìn lên không trung dần dần thất thần, máu tươi ồ ạt chảy ra từ miệng, từ yết hầu.

Hắn vẫn còn chưa tìm được Phạm Ương Thủy, chưa tìm về được tông sử.

Chuyện đã hứa với Diệp Tố, hắn không muốn thất hẹn.

Không muốn…… chết.

Nguyên Anh đang tan vỡ trong linh phủ bỗng nhiên dừng lại, một lần nữa kết anh, chẳng qua quanh thân nó bao phủ mởi hắc ma khí dày đặc.

“Cái gì?” Nữ nhân vừa mới phá nát Nguyên Anh của tu sĩ này, đang định thu hồi ma thức thì phát hiện Nguyên Anh của đối phượng lại tụ lại.

Nàng ta điều khiển ma thức chuẩn bị tra xét, ai ngờ hắc ma khí quanh quẩn Nguyên Anh của thằng nhóc này lại bỗng nhiên há to mồm xông tới ma thức của nàng ta mà cắn nuốt.

Nữ nhân tức khắc buông Dịch Huyền ra sau đó liên tiếp lui về sau mấy bước, đây là……

Nàng ta nhìn chằm chằm Dịch Huyền bị ném trên mặt đất, miệng vết thương nơi bị năm ngón tay đâm thủng bị một tầng hắc ma khí phủ lên, chậm rãi khôi phục.

Mà giờ phút này các ma vật vốn đang tàn sát tu sĩ lại đột nhiên đồng loạt dừng tay, quỳ rạp xuống đất.

Bọn họ cảm nhận được hơi thở của ma chủ.

—— huyết mạch nghiền áp.

Sắc mặt của nữ nhân đại biến, bàn tay dính máu Dịch Huyền của nàng ta giờ phút này như bị một thứ gì đó nóng cháy ăn mòn, thậm chí còn không ngừng lan tràn lên trên, nàng ta dứt khoát dùng loan đao chặt đứt cánh tay này.

Cánh tay bị chặt đứt rơi trên mặt đất, dần dần bị ăn mòn hoàn toàn, hóa thành một vũng máu đen.

Yết hầu của nữ nhân phát ra tiếng rít ghê người, cổ xoay chuyển răng rắc, sau đó da thịt ở đoạn cánh tay dư lại bắt đầu mấp máy, một cánh tay khác lại mọc ra.

Vài tu sĩ còn sống sót sợ tới mức hoảng hồn, lảo đảo đâm đầu chạy trốn vào bên trong Lâm Tuyền thành.

Nữ nhân ném ra loan đao hóa thành một đạo hắc quang, chỉ trong chớp mắt mấy tu sĩ nọ bị chém làm hai nửa.

Tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh trở lên, chỉ cần Nguyên Anh còn chưa hủy thì vẫn còn cơ hội sống sót.

Có một tu sĩ Nguyên Anh liến biền thành một luồng sáng muốn đào tẩu, tuy nhiên lại bị một ma vật đang nửa quỳ trên mặt đất há mồm nuốt trọn.

Nữ thân thu hồi loan đao, nhìn Dịch Huyền nằm trên mặt đất một hồi lâu, cuối cùng quyết định mang người đi.

……

“Mệnh đèn của Dịch Huyền tắt rồi!”

Diệp Tố đang ở trong không gian quan sát Du Phục Thời vẫn còn chưa tỉnh lại, đột nhiên nhận được tin tức sư phụ truyền tới, vừa ấn mở ra liền nghe thấy những lời này.

Nàng bất chấp Du Phục Thời còn chưa tỉnh, xoay người chạy đến đỉnh núi cao nhất Thiên Cơ Môn, đẩy ra cửa của đại đường chứa mệnh đèn.

Trương Phong Phong đang đứng trước bức tường đặt mệnh đèn, mím môi nhìn chằm chằm một trản đèn đã tắt, bên dưới có khắc tên Dịch Huyền.