Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 145: Ma giới xâm lấn




Cấu trúc của Luân Chuyển Tháp hoàn toàn phong bế, trừ lối ra vào duy nhất là đại môn ở lầu một, theo lý mà nói không thể nào mở ra từ bên trong.

Mọi người vạn lần cũng không nghĩ tới sẽ có người bị đá ra từ bên trong tháp, lúc ấy bọn họ còn đang khiếp sợ vì Lục Trầm Hàn xuống cầu thang hai lần mà vẫn có thể bước lên tầng thứ tám, không hổ là đệ nhất nhân trước kia.

Kết quả lên tầng thứ tám chưa được bao lâu, nhìn điểm sáng di chuyển trên hư ảnh hẳn là đã đánh nhau với Du Phục Thời, ngay sau đó Lục Trầm Hàn bỗng nhiên bị đá ra tới.

Trong lúc nhất thời thế nhưng không có một ai tiến lên xem xét Lục Trầm Hàn ngã xuống thế nào, mọi người trợn mắt há mồm nhìn tầng thứ tám đột nhiên xuất hiện một khung cửa sổ, một hồng y nam nhân xa lạ đứng ở đó, hắn cứ thế sập cửa xuống vang lên một tiếng bang vang dội.

Mọi người: “……”

Lục Trầm Hàn bất ngờ bị đá ra tầng tám, hắn theo bản năng nắm kiếm, điều chỉnh tốt tư thế rơi xuống, cuối cùng dựa thế Thất Tuyệt kiếm c ắm vào mặt đất bên dưới, hắn chậm rãi đứng lên.

Dáng vẻ không có chút nào chật vật, còn có một tia cảm giác cao ngạo đ ĩnh bạt.

Nhưng mà tư thế rớt xuống có đẹp thế nào đi nữa cũng không che được sự thật hắn bị đá ra khỏi tháp.

Khi Lục Trầm Hàn lấy lại tinh thần thì ngay cả cơ hội hối hận cũng không có, hắn cừng đờ nhìn Luân Chuyển Tháp trước mặt, chỉ cảm thấy những ánh mắt ở phía sau dồn trên người hắn như kim châm.

“……Từ lúc nào Luân Chuyển Tháo còn có cửa sổ vậy?” Tông chủ Hợp Hoan Tông ngửa đầu nhìn tường tháp đã khôi phục nguyên trạng, “Người vừa rồi chính là Khấp Huyết kiếm linh sao?”

“Không giống cửa sổ, giống trận pháp nào đó hơn.” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ nhíu mày, theo ông suy đoán, người biết các loại trận pháp lung tung tà đạo như vậy hẳn là Diệp Tố, tên Du Phục Thời chỉ biết dùng kiếm.

Lục Trầm Hàn siết chặt Thất Tuyệt kiếm trong tay, hai mắt sung huyết còn chưa hoàn toàn hồi phục, lệ khí tỏa ra lan tràn.

“Trầm Hàn.” Phong Trần đạo nhân hô một tiếng, “Lại đây.”

Lục Trầm Hàn thu liễm cảm xúc, sắc mặt lạnh như băng sương, xoay người đi đến trước mặt Phong Trần đạo nhân, cúi đầu: “Đạo nhân.”

“Dù sao cũng đã ra khỏi tháp, nghiêm túc đứng ở bên ngoài nhìn cho tốt.” Phong Trần đạo nhân vừa ôn hòa lại không mất uy nghiêm nói, “Con có lựa chọn đồ vật nào mang ra không?”

Hai tay Lục Trầm Hàn một lần nữa siết lại: “Không có.”

Hắn chỉ ăn mấy viên đan dược ở đan tầng, lúc ở tầng thứ năm còn chưa chọn được kiếm phổ thì đã bị đoàn người Diệp Tố ngăn cản, sau đó càng chỉ một lòng tìm mọi cách đi lên trên.

“Không sao, mỗi người tự có duyên pháp của riêng mình.” Phong Trần đạo nhân nhìn Lục Trầm Hàn, “Xem ra con và Luân Chuyển Tháp vô duyên.”

“Có thể bước lên tầng thứ tám cũng đã đủ rồi.” Tông chủ Ngũ Hành Tông khuyên giải an ủi, “Số đệ tử tu chân giới có thể bước lên tầng thứ tám cũng chỉ ít ỏi đếm được trên đầu ngón tay.”

Tân Thẩm Chi đứng ở phía sau cười to mấy tiếng: “Không chỉ ít ỏi đếm được trên đầu ngón tay, mà còn là người đầu tiên ở tầng thứ tám bị đá ra khỏi tháp.”

Đệ tử các tông nghe vậy tức khắc liền bật cười, khó có khi Côn Luân mất mặt, lại có Tân Kẻ Điên đi đầu, đồ ngốc mới không cười.

Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ khụ một tiếng, nghiêm túc nói: “Tân trưởng lão, chớ nhiều lời.” Tông chủ Côn Luân vẫn còn ở đây đấy.

Lục Trầm Hàn siết Thất Tuyệt kiếm trong tay như muốn cứ thế bóp gãy nó, thầm nhủ những kẻ này có cười cũng không lên được tầng thứ tám Luân Chuyển Tháp.

Cả đời hắn chưa bao nhờ phải nhận một mỗi đại sỉ nhục như thế này!

Sắc mặt hắn lạnh lẽo nhìn Luân Chuyển Tháp một cái, sau đó lại xoay người nói với Phong Trần đạo nhân: “Đạo nhân, tầng thứ tám không có cầu thang thông lên tầng thứ chín, tầng tám tựa hồ đã là tầng đỉnh tháp.”

Những kẻ này ngay cả tầng thứ tám cũng không lên được, có tư cách gì mà cười nhạo hắn.

Phong Trần đạo nhân gật đầu: “Xác thật không có.”

Ông vừa dứt lời thì bảy người rời khỏi tháp trước đều đồng loạt nhìn qua, bọn họ không có bước lên tầng thứ tám, thấy điểm sáng của Du Phục Thời và Diệp Tố vẫn luôn dừng ở tầng thứ tám thì còn tưởng rằng bọn họ không thể chống lại uy áp để đi lên được nữa.

“Không tìm được thông đạo lên tầng thứ chín, tất nhiên không có người nào có thể bước lên.” Phong Trần đạo nhân nhìn hai điểm sang trên tầng thứ tám, “Xem ra năm nay vẫn như cũ không ai có thể lên tầng thứ chín.”

Đệ tử các tông phái khác cũng chẳng nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt cứ khi có khi không nhìn Lục Trầm Hàn rồi lại cúi đầu cười thầm.

Đường đường là Côn Luân đệ nhất nhân vậy mà từ khi tông môn đại bỉ bắt đầu đã bị đệ tử Thiên Cơ Môn áp chế, cho đến hiện tại hắn đã hoàn toàn thua một cách triệt để.

Cốc Lương Thiên đứng ở hàng đầu tiên của các đệ tử Vạn Phật Tông, lòng cảm thấy được an ủi vo cùng, vốn dĩ hắn nghĩ bản thân đã mất mặt đến chạm đáy rồi, vậy mà không ngờ Lục Trầm Hàn còn phá luôn cả đáy.

Ngay cả sự chán ghét đối với Thiên Cơ Môn Diệp Tố và những người khác cũng đã giảm đi mấy phần.

Giờ phút này trong lòng Tân Phật Tử cảm thấy bình tĩnh chưa từng có.

……

Ba tháng sau, ở tầng thứ tám Luân Chuyển Tháp, Diệp Tố rốt cuộc tỉnh lại từ trong nhập định, những kim lôi đó đánh hoài đánh mãi cũng đánh mệt, mỗi lần đánh xuống đều bị người này lợi dụng, đến cuối cùng phàm là tia lôi nào đã từng đánh qua nàng đều sẽ tránh đi, nên Diệp Tố rốt cuộc không còn lôi để dùng nữa, chỉ đành phải mở mắt ra.

Lúc này, cảnh giới của Diệp Tố dù chưa tăng lên nhưng thần thức trải qua sự rèn luyện không ngừng của kim lôi đã được mở rộng cực đại, đối với tương lai sẽ có lợi không nhỏ.

Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng khi Diệp Tố mở mắt ra thì cảm giác kim quang của lôi hải ở tầng thứ tám ảm đạm hơn trước rất nhiều, nàng cúi đầu thì thấy tiểu sư đệ đang nằm ngửa nhìn nàng, đầu gối lên đùi nàng.

Diệp Tố nhìn thẳng vào mắt hắn, đuôi mắt khẽ nhướng: “Sao lại không biến thành bản thể?” Lúc trước rõ ràng nàng cảm giác cổ tay có cái gì đó quấn lên.

Du Phục Thời nhấc người ngồi dậy: “Có người đã đi lên đây.”

Người?

Diệp Tố như suy tư gì đó: “Lục Trầm Hàn đã đi lên đây?”

Tuy rằng phải chịu uy áp gấp đôi nhưng hắn là Côn Luân đệ nhất nhân, có chút bí pháp pháp bảo gì đó để đi lên cũng không tính là quá kinh ngạc.

“Lục Trầm Hàn ở chỗ này trong bao lâu?” Diệp Tố hỏi, nàng không cảm nhận được có quấy nhiễu gì từ ngoại giới, xem ra sau khi Lục Trầm Hàn lên đây không có làm cái gì.

“……Một lát.” Du Phục Thời tính không ra thời gian bao lâu.

Lúc này Khấp Huyết kiếm vốn đang phiêu đãng khắp nơi chợt bay trở về, trên chuôi kiếm hiện ra một cái đầu người, miệng liếng thoắng: “Tên đó đã bị chúng ta đá văng ra rồi! Hắn một hai còn bắt ta phải cưỡi lên đầu kiếm linh của hắn, ta sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên nghe thấy có yêu cầu vô lí như thế, nhưng mà ta vẫn hảo tâm thực hiện cho hắn rồi.”

Diệp Tố không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, phí hơn nửa ngày mới hiểu hắn đang nói cái gì.

Nàng đi đến nơi có gian cửa sổ mà Khấp Huyết nhắc đến, nàng ngồi xổm xuống cẩn thận sờ sờ mới nhìn thấy có một hàng dấu vết cực nhỏ của trận pháp.

“Trước kia ngươi đã từng tới Luân Chuyển Tháp sao?” Diệp Tố quay đầu lại nhìn Khấp Huyết kiếm hỏi, nàng nhớ rõ từ sau Thần Vẫn kỳ thì Khấp Huyết kiếm vẫn luôn ở trong Kiếm Trủng của Ngô Kiếm Phái.

“Đã tới rồi, chúng ta……” Khấp Huyết nói tới một nửa thì đột nhiên ngừng lại, đầu người ở chuôi kiếm cũng theo đó biến mất.

Vậy là trước kia hắn đã tới Luân Chuyển Tháp cùng Du Phục Thời.

Diệp Tố nhìn tiểu sư đệ, quả nhiên là đại năng, còn là một tiền thiên tài đệ tử từng bước lên tầng thứ tám của Luân Chuyển Tháp, hơn nữa còn thiết hạ pháp trận.

Hiện tại hiệu quả rèn luyện của tầng thứ tám đối với Diệp Tố đã không còn rõ ràng nữa, nàng không ngừng đi vào giữa những nơi có lượng lôi dày đặc nhưng khi những tia lôi đó đánh xuống nàng không còn cảm thấy gì nữa.

“Ở đó có thứ gì.” Du Phục Thời đứng bên cạnh nàng bỗng nhiên lên tiếng.

Diệp Tố theo tầm nhìn của hắn nhìn sang, nhìn thấy một hạt châu kim sắc đang trôi nổi giữa không trung, quanh thân nó có lôi quang vờn quanh, chắc hẳn là kim hải lôi vân ở tầng thứ tám là do hạt châu này tạo thành.

Diệp Tố chậm rãi đi về phía đó, lôi quanh bao quanh hạt châu nồng đậm, cường hãn, khi nàng duỗi tay đến gần thì liền cảm nhận được sức mạnh của lôi ẩn chứa cuồn cuộn.

Bất quá mấy tháng này nàng bị lôi đánh cũng đã quen, Diệp Tố cầm lấy hạt châu, trong nháy mắt kim hải lôi quang ở tầng thứ tám liền rút đi, cả tầng tháp trở nên trống rỗng. Nàng buông tay ra thì kim hải lôi quang lại một lần nữa xuất hiện.

Sau khi Diệp Tố xác nhận hạt châu này không có quan hệ gì với thông đạo lên tầng thứ chín thì liền buông nó ra.

Về sau vẫn còn có người sẽ đến Luân Chuyển Tháp, nàng không thể mang hạt châu này đi.

Tiếp theo Diệp Tố vẫn tiếp tục thăm dò chung quanh, muốn tìm được lối lên tầng thứ chín.

Nàng không bỏ sót một góc nào, đặc biệt là tất cả các ngóc ngách có thể động tay động chân nàng đều tra qua kĩ càng, nhưng không hề tìm ra được bất kỳ điểm khác thường nào, thông lộ lên tầng thứ chín vẫn mãi không thấy có bất kì manh mối nào.

……Cho nên đấy chính là nguyên nhân không ai có thể bước lên tầng thứ chín sao?

“Đệ sắp phải đi ra rồi.” Diệp Tố nghiêng đầu nhìn Du Phục Thời, “Ta vẫn còn phải ở trong này nửa năm, sau khi rời khỏi tháp thì đệ nhớ phải ở chung với Dịch Huyền và mọi người, đừng đi lung tung.”

Phàm nhân này muốn hắn ở cùng với Dịch Huyền, Du Phục Thời ghét bỏ nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.

Không bao lâu sau Du Phục Thời cầm Khấp Huyết kiếm biến mất ở tầng thứ tám, sau khi về lại tầng thứ nhất hắn vẫn xoay người ngửa đầu nhìn lên lầu, mãi đến khi cửa tháp bị mở ra hắn mới chậm rãi đi ra ngoài.

Sau khi tiểu sư đệ đi ra ngoài thì toàn bộ tháp chỉ còn lại một mình Diệp Tố, bỗng nhiên nàng thấy có chút không quen, nàng đứng giữa một đám mây lôi mỉm cười lẩm bẩm: “Xem ra không thể lên được tầng thứ chín rồi.”

Diệp Tố không tiếp tục ở tầng tám mà đi ngược xuống dưới.

Tầng bảy đối chiến với yêu thú, tầng năm có các loại bí kíp, tầng thứ hai có hằng hà sa số thư tịch, nàng đều muốn xem.

Nửa năm, thời gian còn dài, nàng có thể xem được không ít thứ.

……

Trong nháy mắt cửa tháp mở ra, Du Phục Thời không cảm nhận được ánh mặt trời, không gian bên ngoài tối tăm u ám.

Dựa vào thời gian mở cửa lần thứ ba của tháp, giờ phút này bên ngoài tháp vốn nên là ban ngày.

Hắn chậm rãi bước ra, cũng không nhìn thấy những người của năm đại tông môn ban đầu, chỉ có Khấp Huyết kiếm bay theo bên người, không ngừng chấn động ong ong.

Ngoài tháp lúc này xác thật là ban ngày, chẳng qua ma khí của Ma giới không ngừng lan tràn, xâm nhiễm khắp không trung nên mới dẫn đến không gian tối tăm hiu quạnh.

“Đây là kiếm của ngài?” Vị Bồng Lai Thánh Sứ nửa năm trước đưa áo choàng Thanh Bồng cho hắn bước ra từ sườn tháp, nhìn Khấp Huyết kiếm hỏi.

Ánh mắt Du Phục Thời dừng trên mặt đối phương: “Ta tìm Dịch Huyền.”

Bồng Lai Thánh Sứ cũng không để ý việc Du Phục Thời hỏi một đằng trả lời một nẻo, ông đưa cho hắn một phong thư, đúng là do Dịch Huyền viết.

Du Phục Thời dừng một chút mới mở thư ra xem.

Là thư Dịch Huyền viết cho hắn và Diệp Tố.

Ba tháng trước Ma giới bất ngờ xâm lấn các thành, các đại tông môn chỉ có thể rời khỏi đây chạy đến chi viện, Thiên Cơ Môn cũng bị luân hãm, Dịch Huyền và Lữ Cửu cũng gấp rút trở về.

Du Phục Thời ngửa đầu nhìn Luân Chuyển Tháp, Diệp Tố vẫn còn ở bên trong, hắn hẳn là nên chờ ở đây, nhưng nàng nói muốn hắn ở cùng với Dịch Huyền.

“Các ngươi ở đây hộ tháp đúng không?” Du Phục Thời nhìn về phía Bồng Lai Thánh Sứ hỏi.

Nếu Diệp Tố ở đây nàng nhất định sẽ phát hiện ra tiểu sư đệ lúc này hoàn toàn khác với bộ dáng lười nhác ấu trĩ thường ngày.

“Đúng vậy.” Bồng Lai Thánh Sứ tựa hồ hiểu rõ sự do dự của hắn, “Vị bằng hữu trong tháp của ngài sẽ không có việc gì.”

Du Phục Thời cúi đầu lấy quyển trục Vạn Cảnh Thông ra khỏi túi Càn Khôn, đây là Diệp Tố bỏ vào trong túi cho hắn, nói nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn liền mở quyển trục thoát thân ngay.

—— hắn phải về Thiên Cơ Môn, tìm Dịch Huyền.

Bồng Lai Thánh Sứ nhìn Du Phục Thời biến mất mới chậm rãi quay về vị trí cũ, đứng ở một bên sườn tháp.

Mười hai vị Thánh Sứ đứng chia nhau vây quanh bên ngoài Luân Chuyển Tháp, phảng phất như là tượng đá, không hề nhúc nhích, dù cho ma khí ngập trời bọn họ cũng chỉ canh giữ bên ngoài Luân Chuyển Tháp.

……

Ma giới đột nhiên xâm lấn, các thành ở khắp các phương vị đều xuất hiện Ma Quân lãnh đạo đội ngũ có cả Chân Ma, Thiên Ma tràn vào, các đại tông chủ không thể không trở về trấn áp ma vật. Việc không ai ngờ đến chính là lại có cả Ma Tôn xuất hiện.

Phía bắc và phía nam đều xuất hiện Ma Tôn, tông chủ Thượng Khuyết Tông trong một lúc bất cẩn đã bị trọng thương.

Tu chân giới loạn lạc, Ma giới có tổng cộng bảy vị Ma Tôn, thực lực của mỗi người đều tương đương với tông chủ đại tông, đều là cảnh giới Đại Thừa trở lên.

Nếu lần này bảy vị Ma Tôn đều xuất động, tu chân giới……nhất định sẽ lâm vào khốn cảnh.

Tông chủ Thượng Khuyết Tông ở phía bắc bị hai Ma Tôn bao vây tru sát, ông phải liều mạng trốn về bổn tông cuối cùng được lão tổ tông bế quan cứu.

Phía nam chỉ có Hợp Hoan Tông là đại tông, nhưng ảo thuật của Ngô Nguyệt lợi hại, hơn nữa cũng chỉ có một Ma Tôn tiến đến, hai bên giằng co, nhờ có ưu thế của chủ thành mà Hợp Hoan Tông tạm thời có thể ép lui được chúng ma vật.

Nhưng đội ngũ Chân Ma, Thiên Ma tràn vào các thành vẫn là một đả kích không nhỏ đối với các tu sĩ. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi số tu sĩ tu chân giới mất mạng bằng mười năm trước cộng lại.

Phía đông và phía tây mỗi hướng có hai đại tông môn nhưng áp lực phải chịu cũng không nhỏ, tuy rằng tình huống so với các phương vị khác tốt hơn một chút nhưng cũng không có cách nào có thể rút ra lực lượng để hỗ trợ.

Thiên Cơ Môn nằm ở phía đông nam, vừa không gần Ngô Kiếm Phái cũng không gần Hợp Hoan Tông, vạn hạnh là tất cả các đệ tử đều đang không có ở trong tông, chỉ còn có Vu Phong Hải cùng với Hồ trưởng lão vừa mới từ bên ngoài trở về, tuy vậy Dịch Huyền và Lữ Cửu vẫn gấp rút chạy về, bởi vè dưới chân núi Thiên Cơ Môn còn có một trấn người thường.