Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 134: Ma ảnh




Trước Côn Luân đại điện, tất cả các đại tông môn đều đã hội tụ, người có mặt tất nhiên đều là các đệ tử tinh anh nhất của các tông, có thể thấy được Luân Chuyển Tháp được coi trọng đến mức nào.

Các vị tông chủ thần sắc túc mục, đứng ở cửa đại điện, thấp giọng thảo luận gì đó.

Bốn người Thiên Cơ Môn và những người khác cũng không hợp nhau nên dứt khoát trực tiếp đứng ở đằng trước.

Ở một bên khác, Ninh Thiển Dao sau khi trở về từ Vạn Phật Tông thì đang đứng chung một chỗ với Lục Trầm Hàn, nàng ta mặc một thân bạch y, nhìn thoáng qua còn tưởng là đệ tử Côn Luân.

Một lát sau, các vị tông chủ nói chuyện với nhau xong, Phong Trần đạo nhân tiến lên một bước: “Vị trí của Luân Chuyển Tháp đặc thù, hiện giờ Yêu giới đã phong tỏa, Ma giới ngo ngoe rục rịch, chư vị hãy sát cánh cùng ta canh giữ ở bên ngoài Luân Chuyển Tháp, trấn tà trừ ma.”

“Vâng!”

Các đệ tử cùng hô to đáp lời.

Phong Trần đạo nhân gật đầu, ngay sau đó các tông chủ khác cũng tiến lên một bước, cùng lúc phóng thích ra linh lực, phá không, xé rách ra một lỗ hổng trước Côn Luân đại điện, các trưởng lão chấp sự dẫn đầu bước vào.

Từ Trình Ngọc quay đầu nói với Diệp Tố: “Đến lượt chúng ta rồi.”

Đệ tử các tông từng đội, từng đội bước vào, bốn người Thiên Cơ Môn cũng theo đó tiến vào.

Lỗ hổng bị xé rách không giống lối vào của những bí cảnh thường gặp, khi đứng trước đại điện Côn Luân sẽ thấy bên trong đó là một biển sương mù màu xanh đầy quỷ dị, khiến lòng người không khỏi sinh ra kính sợ.

Sau khi bước vào thông đạo được xé rách, còn chưa hoàn toàn phản ứng lại thì mọi người liền phát hiện trước mắt hiện ra một tháp cao hình bát giác, trên tháp mái có treo lục lạc, đong đưa theo gió, ngọn tháp đứng sừng sững ở đằng xa, như thể trấn áp hết thảy tà ma trên thế gian.

Lại nhìn sang đường chân trời thì thấy ba ranh giới với các sắc điệu rõ ràng, bên trái như hoàng hôn sáng lạn hoa lệ, bên phải đậm một sắc đen, ma khí quay cuồng, còn phương hướng mà bọn họ đang đi tới lại là một mảnh xanh lam, Luân Chuyển Tháp tọa lạc ở ngay trung tâm của tam giới, từ xa nhìn lại thì càng giống như là xà nhà chống đỡ tam giới.

Vừa đến nơi giao hội của tam giới đã nhìn thấy hình ảnh quỷ dị như thế, trong lòng phần nhiều các đệ tử không khỏi sinh ra hoảng hốt, theo bản năng quay đầu trở lại nhìn.

Giờ phút này tất cả tông chủ của hai phái năm tông đều đã tiến vào, thông đạo bị xé mở vừa nãy cũng theo đó biến mất. Nhóm trưởng lão và chấp sự dừng lại tại chỗ, chờ các tông chủ đi lên trước, sau đó lại dẫn các đệ tử đi theo sau.

Không một ai lên tiếng giải thích, các đệ tử chỉ có thể an tĩnh đi theo ở phía sau.

Dịch Huyền có chút không khỏe nghiêng nghiêng đầu, nốt ruồi đỏ giữa hai mày càng thêm diễm lệ, hắn gắt gao nắm chặt Trọng Minh đao, muốn áp xuống cảm giác bực bội trong lòng.

“Cầm lấy.” Diệp Tố bỗng nhiên đưa cho hắn một xấp phù, “Đừng nhìn bên phải.”

Là Thanh Linh Phù, có thể giúp định thần an tâm.

Những người khác không biết nhưng Diệp Tố biết rõ thể chất của Dịch Huyền đặc thù, huyết mạch nửa ma rất dễ bị ma khí quấy nhiễu.

Dịch Huyền dán hai lá Thanh Linh Phù lên người, đồng thời cúi đầu nhìn mặt đất khô vàng, lúc này mới thấy đỡ hơn không ít.

“Ta không có.” Du Phục Thời đứng ở bên cạnh Diệp Tố, xòe ra một bàn tay nói với nàng.

Diệp Tố: “……”

Nàng quay đầu cẩn thận đánh giá tiểu sư đệ, hai mắt thanh triệt, không nhìn ra hắn chịu phải bất luận ảnh hưởng gì từ ma khí hay yêu khí.

Bất quá Diệp Tố vẫn lấy ra một xấp phù chú cho tiểu sư đệ, cho hắn cầm chơi.

……

Lối vào cách Luân Chuyển Tháp một khoảng xa, mọi người đi hơn nửa ngày mới đến đích.

Nhưng mà trước Luân Chuyển Tháp đã có người đang chờ bọn họ.

Mười hai vị thân khoác áo choàng màu xanh lá đứng trước Luân Chuyển Tháp, tựa hồ đợi đã lâu.

Diện mạo của những người Bồng Lai này cực kỳ bình thường, chỉ cần dời ánh mắt đi một chút lập tức sẽ không nhớ nổi họ trông như thế nào, nhưng áo choàng màu xanh lá bên trên có thêu thanh điều chính là đại biểu cho thân phận của bọn họ.

—— Bồng Lai Thánh Sứ.

Không ngờ một lần lại xuất hiện mười hai vị thánh sứ.

Vài vị tông chủ nhìn nhìn nhau, cuối cùng Phong Trần đạo nhân tiến lên: “Bồng Lai lần này đến Luân Chuyển Tháp không biết có phải là vì Ma giới có dị động gì hay không?”

Bởi vì trước đó đã có thông tin Bồng Lai sẽ đến Luân Chuyển Tháp nên lần này các đại tông môn đều cố ý lựa ra các đệ tử tốt nhất mang đến đây, ngay cả đệ tử Đan Tông cũng không hề vắng mặt. Chỉ là không ngờ đến Bồng Lai thế nhưng một lần lại phái ra đến mười hai thánh sứ, việc này khiến cho các tông chủ không khỏi nghĩ nhiều.

“Nghe nói lại có Huyền Âm chi thể hiện thế.” Bồng Lai Thánh Sứ cũng không trả lời mà ngược lại hỏi một sự kiện khác.

Phong Trần đạo nhân nghiêng đầu vẫy tay với Ninh Thiển Dao, bảo nàng ta lại đây: “Đúng là như vậy, bất quá lần này hai phái năm tông chúng ta che chở, đã khống chế không để đại loạn xảy ra, Thánh Sứ đây là muốn đến mang Huyền Âm chi thể đi sao?”

Ninh Thiển Dao nâng đôi mắt lộc nhìn Bồng Lai Thánh Sứ đối diện, nàng ta so với trước kia thì gầy hơn một chút, thần sắc có thêm vài phần cứng cỏi, thoạt nhìn qua xác thật khiến cho người ta yêu thích.

Tầm mắt của Bồng Lai Thánh Sứ dừng trên mặt Ninh Thiển Dao, chỉ là liếc mắt một cái rồi nói: “Chúng ngô (ta) rời núi đến đây để canh giữ Luân Chuyển Tháp.”

Đây là ý không có hứng thú đối với Huyền Âm chi thể.

Phong Trần đạo nhân tùy ý phất phất tay với Ninh Thiển Dao, ý bảo nàng ta trở về.

Ninh Thiển Dao cắn cắn môi, yên lặng lui về sau, có chút mất mát, nàng ta cho rằng người Bồng Lai sẽ vì Huyền Âm chi thể mà nhìn mình với con mắt khác. Bất quá trong lòng nàng ta vẫn như cũ cảm thấy đố kị với Bồng Lai Thánh Sứ, ngay cả tông chủ Côn Luân cũng kính trọng bọn họ.

Nếu có một ngày, bản thân cũng được vạn người kính ngưỡng thì tốt biết bao.

Quá khứ đã chứng minh thứ gì được Bồng Lai chú ý không phải xảy ra chuyện thì cũng trong trạng thái sắp xảy ra chuyện, vì thế trong đám người đang đứng chờ, Mã Tòng Thu lặng lẽ thụi thụi Diệp Tố, hạ giọng xuống cực nhỏ nói: “Hay là vì các người sắp bước vào nên họ mới đến đây bảo vệ?”

Ngay cả Từ Trình Ngọc cũng quay đầu nhìn lại, trong mắt thế nhưng cũng mang theo ý tán đồng.

Mấy người Diệp Tố đi đến chỗ nào chỗ đó liền sụp, một đường từ mấy bí cảnh đến các vòng thi của tông môn đại bỉ, không có một cái nào có thể tiếp tục hoàn chỉnh tồn tại.

Những người khác có thể không nhìn ra nhưng ba người Ngô Kiếm Phái thì thấy rõ rành rành.

Diệp Tố: “……” Cũng không đến mức vậy mà.

Nhan Hảo thò qua nói: “Mấy người Bồng Lai đó ai nấy cũng đều là cao thủ, trên người bọn họ đều có ảo thuật cực mạnh.”

“Ảo thuật?” Lữ Cửu nghe vậy liền nhìn về phía Nhan Hảo, nàng nhớ rõ ảo thuật lợi hại nhất thì hẳn phải là thuật của Hợp Hoan Tông.

“Cô thử nhắm mắt lại thì có thể nhớ được gương mặt của bọn họ không?” Nhan Hảo nhỏ giọng nói, “Ảo thuật của Bồng Lai so với Hợp Hoan Tông chúng ta không hề kém một chút nào, hoặc là nói không có một tông môn nào có thể so sánh được với bọn họ.”

Lữ Cửu nhắm mặt lại, phát hiện thật sự không thể nhớ rõ được gương mặt của bọn họ.

Diệp Tố kinh ngạc: “Ta còn cho rằng Bồng Lai chỉ giỏi tính quẻ.”

Nhan Hảo phe phẩy quạt lông hồng phấn của mình, hạ giọng thần thần bí bí nói: “Bồng Lai chính thống đúng là giỏi tính quẻ, nhưng có đôi khi bọn họ sẽ ra tay cứu một ít người, nghe nói những người đó cuối cùng đều gia nhập Bồng Lai, mỗi người đều là nhân vật cực kỳ lợi hại.”

Mười hai vị thánh sứ Bồng Lai chia ra đứng vòng quanh Luân Chuyển Tháp, giống như La Hán canh giữ tháp, chỉ yên lặng đứng đó, không hề làm gì quấy nhiễu đến các tông.

“Mười đệ tử đứng đầu tông môn đại bỉ hãy bước ra.” Phong Trần đạo nhân đứng trước cửa Luân Chuyển Tháp, xoay người nói: “Mỗi người cầm ngọc bài trong tay để kiểm tra thân phận.”

Mười người theo thứ tự bước ra.

Người đứng đầu nhóm Bồng Lai Thánh Sứ nhìn mười người, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Diệp Tố và Du Phục Thời một lát mới thu hồi ánh mắt hỏi: “Bọn họ chính là đệ nhất và đệ nhị của tông môn đại bỉ?”

Phong Trần đạo nhân không nghĩ đến Bồng Lai Thánh Sứ sẽ hỏi chuyện tông môn đại bỉ, ông giơ tay chỉ vào ba người bên trái: “Bọn họ chính là ba người đứng đầu của tông môn đại bỉ năm nay.”

Bồng Lai Thánh Sứ bỗng nhiên cúi đầu cởi áo choàng của mình, đưa qua: “Trong Luân Chuyển Tháp tà khí, ma khí nồng đậm, Thanh Bồng này có thể hộ thân, ta đưa cho một người trong các ngươi.”

Người sáng mắt đều có thể nhìn ra được ông ấy đang nói với hai người Diệp Tố và Du Phục Thời, vì tầm mắt ông thậm chí không hề dừng trên người Lục Trầm Hàn.

Lục Trầm Hàn vẫn thẳng sống lưng, rũ mắt nắm Thất Tuyệt kiếm, trên mặt cũng không có cảm xúc gì khác.

“Còn không mau nhận lấy.” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt lên tiếng nhắc nhở, “Khó có được Bồng Lai tặng đồ.”

Diệp Tố tiến lên nhận lấy áo choàng màu xanh, nàng giương mắt nhìn đối phương, chỉ cảm thấy cảnh giới của Bồng Lai Thánh Sứ sâu không thấy đáy.

Nàng dùng Thanh Khiết Thuật lên áo choàng xong thì liền khoác nó lên người Du Phục Thời.

Hai sư đệ, một yêu, một nửa ma, hiện giờ lại đang ở chỗ giao nhau của tam giới, cẩn thận vẫn tốt hơn.

Du Phục Thời nhận được áo choàng xanh liền cố ý vung vẩy khoe ra với Dịch Huyền bên kia.

Dịch Huyền giơ Trọng Minh đao lên che mặt, không muốn nhìn sang bên này, thật ấu trĩ nhàm chán.

Đây là lần đầu tiên đệ tử tông môn đại bỉ được Bồng Lai tặng pháp bảo, lại còn là Thanh Bồng mà thánh sứ luôn mặc trên người, khiến ai nhìn thấy cũng đều hâm mộ không thôi.

Ninh Thiển Dao gần như cắn nát môi dưới, nàng ta không hiểu chuyện đang xảy ra trước mắt là như thế nào.

Lục Trầm Hàn đã nói với nàng ta, Bồng Lai chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện mười người đứng đầu tông môn đại bỉ tiến vào Luân Chuyển Tháp, chỉ có lần này đột nhiên lại xuất hiện.

Ninh Thiển Dao vẫn luôn cho rằng bọn họ đến là vì nàng ta, vì nàng ta là Huyền Âm chi thể.

Kết quả Bồng Lai Thánh Sứ chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không nói một lời nào, ngược lại tặng một kiện áo choàng cho Diệp Tố và Du Phục Thời.

Bọn họ có gì đặc biệt như Huyền Âm chi thể của nàng ta sao chứ?

……

“Không nên miễn cưỡng leo tháp, nếu không hậu quả phải tự gánh lấy.” Phong Trần đạo nhân trầm giọng nói, “Trong Luân Chuyển Tháp có vô số pháp bảo bí cảnh, linh khí đậm đặc, tuy nhiên cùng với đó cũng có áp chế vô pháp chống đỡ, các ngươi cứ đi tìm cơ duyên của bản thân, tìm cơ hội tiến giai. Ngọc bài phải luôn mang ở trên người, khi thời gian kết thúc các ngươi sẽ được tự động đưa về tầng một, lúc đó sẽ có thể ra tới.”

Trong mười người có ba người có thời gian leo tháp khác với những người còn lại.

Bảy vị tông chủ một lần nữa hợp sức mở ra đại môn của Luân Chuyển Tháp, cho mười người tiến vào.

Diệp Tố là đệ nhất, có quyền tiến vào đầu tiên, nàng theo bản năng duỗi tay ra sau, Du Phục Thời liền đặt tay của mình lên tay nàng, hai người nắm tay, một trước một sau bước vào Luân Chuyển Tháp.

Khi nàng bước qua ngạch cửa của Luân Chuyển Tháp, thủ lĩnh của nhóm Bồng Lai Thánh Sứ đứng ngay bên cạnh, ông dời tầm mắt xuống, dừng trên đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người, sau đó lại ngước mắt nhìn Du Phục Thời, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhưng cực nhanh che giấu đi.

Sau khi mười người đã tiến vào Luân Chuyển Tháp, đại môn tức khắc đóng lại, mọi người theo bản năng quay đầu lại nhìn thì đã không còn thấy được người của các tông bên ngoài, bọn họ chỉ có thể dời lực chú ý vào tình hình bên trong tháp.

Nhìn từ bên ngoài thì Luân Chuyển Tháp cũng bình thường, không tính là quá rộng, nhưng sau khi bọn họ đi vào thì mới phát hiện tầng lầu thứ nhất cực kỳ rộng lớn.

Một tầng không gian to như vậy nhưng cái gì cũng không có, chỉ có ở giữa có một thang lầu để đi lên lầu hai, thang lầu cách bọn họ không gần nhưng đã có thể cảm nhận được một cổ sát khí nồng đậm.

Trọng Minh đao trong tay Dịch Huyền đã bắt đầu chấn động, tựa hồ muốn xuất đao bất cứ lúc nào.

“Cẩn thận!” Chu Vân bỗng nhiên nhắc nhở Lữ Cửu đang đứng ở đằng trước.

Cả người Lữ Cửu cảnh giác cao độ, liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy có một bóng trắng dâng lên từ mặt đất nhào về phía nàng, nàng theo bản năng vung kiếm lên chém thì lại chỉ chém vào khoảng không.

Cùng lúc đó, trên mặt đất chung quanh các bóng trắng không ngừng dâng lên, những bóng trắng này tròng mắt đỏ trạch, trên đầu có một cái sừng dài, mặt mài dữ tợn, nước dãi nhễu nhão.

“Là ma ảnh.” Chu Vân nói.

Mọi người bị ma ảnh bao vậy, không có cách nào đến gần được thang lầu.

Một tay Diệp Tố không ngừng tung ra phù chú, nàng nhìn về phía Dịch Huyền, thấy hắn không bị ảnh hưởng thì cũng an tâm hơn một chút, sau đó nàng quay đầu nhìn Du Phục Thời thì phát hiện những ma ảnh đó không hề đến gần tiểu sư đệ.

Nàng nhìn áo choàng xanh trên người Du Phục Thời, thì ra còn có loại hiệu quả này.

“Hay đệ đi lên trước đi?” Diệp Tố nói với Du Phục Thời, “Thấy pháp bảo hoặc bí kíp nào vừa ý thì cứ lấy.”

Du Phục Thời vẫn đứng yên: “Đi cùng nhau.” Phàm nhân này khẳng định là muốn đi cùng với Dịch Huyền.

Lúc này Thất Tuyệt kiếm trong tay Lục Trầm Hàn quang mang đại thịnh, sau khi hắn chém mấy tên ma ảnh thì những ma ảnh này tựa hồ như sinh ra sợ hãi, quay sang công kích những người khác.

Hắn dọn ra một con đường, xoay người mang theo Ninh Thiển Dao chạy lên lầu hai, nhưng tốc độ hai người bước lên thang lầu cũng không nhanh, cơ hồ là đi từng bước một, ma ảnh khi tiếp xúc với bậc thang của thang lầu thì như bị thiêu đốt, giật bắn người tản ra, vây công những người còn lại.

Trọng Minh đao cũng có năng lực trấn áp tà mà, đối với những ma ảnh này có lực áp chế tự nhiên, tuy vậy nhưng ma ảnh vẫn thường quấn tới, không tránh đi giống trường hợp của Lục Trầm Hàn, Dịch Huyền cũng không rảnh để lo nhiều như vậy, không ngừng vung đao, hắn đối lưng lại với Lữ Cửu, hai người chậm rãi từng bước dịch về phía trước

Thế nhưng có một việc khiến mọi người bất ngờ chính là sau khi Lục Trầm Hàn và Ninh Thiển Dao lên lầu thì số ma ảnh ở lầu một đột nhiên tăng trưởng gấp bội, cơ hồ lấp đầy toàn bộ tầng một.

Ma ảnh xuất hiện quá nhanh, quá nhiều, Chu Vân và Liên Liên cũng chỉ có cách liên thủ để nhích về phía trước.

Tràng hạt của Cốc Lương Thiên đã đổi một cái mới, hắn tùy ý vung tay liền có thể đánh nát bóng trắng trước mặt, nhưng rất nhanh sau đó các mảnh bóng trắng lại một lần nữa tụ lại, đánh về phía hắn.

Mai Cừu Nhân thiết lập ảo thuật, biến bản thân trông như ma ảnh.

Có một vài ma ảnh khi đi ngang qua hắn thì rõ ràng có chần chờ, tuy nhiên Mai Cừu Nhân ngay lập tức há to miệng như một bồn máu, diễn tả lại bộ dáng của ma ảnh sống động không chê vào đâu được.

Đầu óc của những ma ảnh này tất nhiên chẳng tốt được bao nhiêu, sau khi hoài nghi đánh giá vài lần thì rốt cuộc vẫn bay đi mất.

Mai Cừu Nhân dùng tay áo lau lau khóe mắt, hắn đã bị vấy bẩn rồi, không ngờ lại phải dùng ảo thuật biến thành thứ xấu xí như vậy.

Sau khi lau đi nước mắt vốn không tồn tại thì Mai Cừu Nhân liền bước nhanh lên thang lầu, khi bước lên bậc thang đầu tiên hắn liền phát hiện cả người như nặng ngàn cân, khó trách Lục Trầm Hàn và Ninh Thiên Dao lại đi chậm như vậy. Hắn vận chuyển linh lực quanh thân, chống đỡ áp lực, từng bước một bước lên trên.

Đi qua mấy bậc thang, Mai Cừu Nhân vừa quay đầu liền phát hiện có điều không đúng.

Ma ảnh ở tầng một lại có sự biến đổi, lần này không phải số lượng nhiều thêm mà là bắt đầu xuất hiện ma vật cao giai khó đối phó.

“Mọi người cùng nhau đi lên đi.” Mai Cừu Nhân ngừng ở giữa thang lầu, xoay người nói với mấy người Diệp Tố, “Cứ mỗi một người đi lên thang lầu là ma ảnh sẽ phát sinh biến hóa một lần.”

Diệp Tố nhíu mày, nàng cũng phát hiện ra vấn đề này, nàng kéo Du Phục Thời bắt đầu đến gần bốn người Chu Vân, Liên Liên, Dịch Huyền và Lữ Cửu, chuẩn bị cùng nhau đi lên.

Cốc Lương Thiên vẫn đơn độc một mình, không tập trung lại với bọn họ, hắn thu lại tràng hạt, sau đó lấy ra từ túi Càn Khôn một cái mõ.

Mõ vừa lấy ra tới thì Phật ý vô biên liền tỏa ra, trên mỏ có khắc chi chít kinh văn, mỗi một lần gõ thì ma ảnh đang nhào về phía hắn liền dừng lại một lát.

—— pháp bảo đỉnh cấp.

Cốc Lương Thiên đẩy nhanh tốc độ gõ mõ, vừa gõ vừa dịch nhanh đến gần thang lầu, hắn cũng chẳng để ý ma ảnh ở lầu một biến hóa sẽ có ảnh hưởng gì đến những người khác.

Mai Cừu Nhân vẫn đứng yên trên thang lầu không nhúc nhích.

“Ngươi đi lên trước đi.” Diệp Tố tung ra một lá phù, đánh tan ma ảnh đang đến gần, ngẩng đầu nói với Mai Cừu Nhân.

Mai Cừu Nhân nhìn nhìn phía trên, lai nhìn Cốc Lương Thiên đã sắp lên đây, cuối cùng quay đầu cắn răng tiếp tục đi lên.

“Của ta.” Du Phục Thời đang đứng bên người Diệp Tố, bỗng nhiên nói một câu.

Diệp Tố nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của tiểu sư đệ thì phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mõ trong tay Cốc Lương Thiên.

“……”

Trong đầu Diệp Tố lóe lên cái gì, nàng gọi Cốc Lương Thiên lại: “Mõ trong tay ngươi là của Vạn Phật Tông hay là mới được người khác đưa cho gần đây.”

Trong nguyên tác chưa từng viết qua Cốc Lương Thiên dùng qua mõ này, thêm nữa nàng nhớ rõ trước đó không lâu Ninh Thiển Dao còn ở Vạn Phật Tông một thời gian.

Lúc này Cốc Lương Thiên bước lên bậc thang đầu tiên, ma ảnh ở tầng một trong nháy mắt lại biến hóa, những bóng trắng bắt đầu dung hợp lại thành một thể ma càng kh ủng bố hơn.

Hắn quay đầu lại, nhìn Diệp Tố thật sâu nói: “Liên quan gì đến ngươi?”