Thế rồi, ai về phòng nấy, đi ngủ. Vì chưa muốn ngủ, tôi lấy máy nhắn tin với Mỹ Kiều:
- Hêy, bạn iu
- Hôm nay có chuyên gì hông, kể tớ nghe với - Cậu ấy mong chờ
- Có, mai phòng tớ đi ăn tiệc đấy, cậu đi chung không?
- Đi ăn tiệc sao. Chắc thôi vậy, có mình tớ người lạ và tớ đang giảm béo
- Vậy thì tiếc nhì, có cả Tuấn Dương mà cậu lại không đi..
- Thôi để khi khác giảm béo, mai tớ đi cùng cậu cho cậu đỡ buồn
- Đỡ buồn hay vì có Tuấn Dương đây
- Hì hì
- bla..bla..
Chúng tôi cứ thế nói chuyện rồi tôi ngủ quên bén mất. Sáng hôm sau, có người gõ cửa phòng gọi tôi dậy, tôi mở cửa:
- Ưm..ai đấy
- Dậy đi nào, cậu mà không dậy là không có gì bỏ vô miệng đâu- Hào Tử
- Là cậu à - tôi ngáy ngủ
- Thôi dậy đi hay cần tôi bế cậu lên
Tôi nghe câu đấy liền đóng sầm cửa lại, thì nghe tiếng bên ngoài:
- Uiza..cái mũi của tôi
Tôi chẳng để ý liền đi đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo, sau đó bước ra ngoài ăn sáng:
- Tiểu công chúa dậy được rồi à, mau đến đây ăn đi - Hào Tử
Tôi nhìn xung quanh, sao chỉ có 3 người:
- 2 người bọn họ đi đâu
- Bọn họ đi trước rồi, thôi còn lại 3 người, chúng ta ăn đi rồi đi học - Tuấn Dương
Thế là 3 người ở lại trò chuyện với nhau, sau khi ăn xong, vừa hay có tiếng gõ cửa:
- Ra ngay - tôi nói
Mở cửa ra:
- Hello, bạn hiền, hôm nay tớ đến đón cậu đi học nè
- Mỹ Kiều à, đợi tớ xíu nha...
Tôi chạy vèo vào lấy cặp nhưng khi ra lại không thấy đâu, ủa bả đâu rồi. Tôi đứng ngơ ra chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hào Tử lên tiếng:
- À, bọn họ đi với nhau rồi
- Ai??
- Tuấn Dương với Mỹ Kiều
Cạn mẹ lời, thật sự là không hiểu chuyện gì luôn á, mê trai bỏ bạn à trời, tôi mắng thầm họ. Hào Tử đứng bên cạnh, khoác vai tôi:
- Vậy hai chúng ta cùng nhau đến trường thôi...
Chỉ còn thế chứ sao giờ, 2 người cùng nhau đi tới trường rồi vào lớp. Vừa vào lớp, tôi phi ngay đến chỗ Mỹ Kiều mắng:
- Được đấy bạn à, mê trai bỏ bạn
- Thui, cho tớ xin lỗi - Mỹ Kiều ăn năn
- Không tha - Tôi giận hờn
- Vậy tớ tặng cậu quà ăn vặt 1 tháng
- Được, đồng ý - Tôi nói ngay lập tức
Cứ nhắc đến ăn là tôi tha hết, rồi cứ thế vào tiết học, cô giáo thông báo:
- Vì nhà trường có việc đột xuất nên sẽ cho các em nghỉ học 4 ngày, tức là thứ 3 tuần sau mới đi học...
- Oh year, đc nghỉ 4 ngày lận đó - Học sinh
Tất cả học sinh kêu gào trong vui sướng, công nhận vui thiệt, được nghỉ đi chơi. Tôi vô tình quay sang nhìn hắn, mặt hắn ta chẳng biểu rõ cảm xúc nào, mặt vẫn mang vẻ u buồn.
Rồi cả ngày hôm nay vẫn thế, hắn chẳng nói chẳng rằng 1 lời nào, dù chỉ là 1 chữ. Hắn cứ như biến thành 1 người câm, không phát ngôn, chỉ giữ im lặng.
Buổi tối mong chờ nhất cũng đến, sau khi mọi người chuẩn bị xong xuôi thì cũng đúng lúc Mỹ Kiều đến, cả nhóm xuất phát đến địa điểm ăn.
Mọi người bắt đầu gọi món:
- Hừm..ăn món nào đây ta - Hào Tử
- Phục vụ, trong thực đơn này, cho tôi mỗi thứ một món - Tôi nói
Mọi người há hốc mồm nhìn tôi:
- Lo cái gì, không ăn hết thì để tôi ăn cho, mà gọi như thế vừa nhanh gọn lẹ. Chẳng đúng à
Nghe xong, ai cũng đóng hết mồm vào...
Món ăn lên, mọi người bắt đầu nướng:
- Ây...ăn đồ nướng mà không có bia thì có gì ngon - Tuấn Dương
- Chuẩn luôn - Hào Tử
- Phục vụ, cho tôi két bia - Tuấn Dương
- Cậu uống được không đấy? - Mỹ Kiều
- Được mà được mà - Tuấn Dương
Thế là bắt đầu nhập tiệc, ai cũng cười nói vui vẻ, chỉ riêng hắn, 1 mình uống hơn 5 chai bia:
- Dạ Thần, bộ cậu là quỷ hay sao mà uống nhiều thế - Hào Tử
Hắn vẫn im lặng, uống tiếp. Hào Tử xua xua tay, cầm chai bia lên, uống .
- Nào 2..3..zô
- Được rồi, đồ nướng chín gần hết rồi. Các cậu mau ăn đi - Mỹ Kiều nói
- Tớ ăn thịt - Tôi nhanh miệng
- Cậu ăn ít thôi cả béo - Hào Tử
- Nè nha, nói con gái béo là bất lịch sự đó. Có tin là tôi vứt cậu đi luôn không? - Tôi tức lên
- Cậu không hề béo, cậu rất xinh. Ăn nhiều vào nhá - Hào Tử cười
- Tôi biết mà - tôi tự hào
Thế là sau hơn tiếng rưỡi, ai cũng say mềm, trừ 3 người con gái ra. Hzzz, uống cho lắm dô, giờ bắt chúng tôi đưa về. Còn đống thức ăn đấy bị họ ăn sạch, thế mà còn sợ không ăn hết.
Tôi ra thanh toán, rồi quay lại, đang phân vân không biết nên làm gì thì Mỹ Kiều nói:
- Bây giờ ai vác được ai thì vác đi. Tớ cũng chẳng còn cách gì ngoài gì cách đấy thôi
Thấy vậy, Dao Dao liền chạy qua chỗ Dạ Thần, chuẩn bị bê lên thì hắn liền gạt ra:
- Không phải em ấy..ực..cậu không phải..ực..tránh ra - Hắn nói trong cơn say mềm. Dù Dao Dao có cố cỡ nào thì hắn cũng nhất quyết không đứng dậy
Tôi thấy vậy liền gọi mấy anh nhân viên ra giúp. Mấy anh nhân viên liền cố gắng bê hắn dậy nhưng bất thành. Mỗi khi có ai chạm vào hắn, hắn liền nói:
- Ực..bàn tay này không phải..ực..cậu cũng không phải..ực
Mấy người họ cũng bó tay, rồi 1 trong số đó hỏi:
- Anh ta đã uống bao nhiêu vậy?
- Tầm khoảng...- Tôi quay sang đếm
- Gần két - Mỹ Kiều đếm xong liền trả lời.
- Gần két? Anh ta đúng là trâu bò mà - Các anh nhân viên đều nể phục
- Bây giờ điều quan trọng không phải là hắn ta uống được bao nhiêu mà là làm sao để đưa hắn về mới là chuyện - Tôi nói
- Ca này chúng tôi bó tay - Nhân viên phục vụ lắc đầu
- Khoan đã, từ nãy đến giờ ai động vào cậu ta, cậu ta liền nói không phải. Hay là cậu thử đi - Mỹ Kiều suy luận rồi quay sang nói với tôi
- Làm sao được chứ!! - Dao Dao lên tiếng
- Tôi nghĩ chắc là không được đâu, chúng tôi là con trai còn không nhấc được thì làm sao 1 cô gái bé nhỏ như cô làm được - 1 anh nhân viên nói
- Không thử sao biết - Mỹ Kiều khẳng định phương án của cậu ấy là đúng
Tôi cũng thử nghe theo Mỹ Kiều xem sao. Tôi đưa tay chạm vào tay hắn, ngay lập tức hắn đứng dậy ôm tôi lại cho dù vẫn đang say:
- Đúng rồi..ực..lần này đúng em ấy rồi..
Mọi người ở đấy đều khó tin:
- Rõ ràng vừa nãy dù cố gắng thế nào thì anh ta vẫn không chịu nhúc nhích thế mà cô vừa động vào phát là anh ta liền đứng dậy.
- Tôi nói rồi mà lại - Mỹ Kiều tự hào
- Chẳng nhẽ bây giờ tớ lại đưa hắn về? - Tôi nhìn Mỹ Kiều
- Chỉ còn cách này thôi chứ sao. Dù tớ biết cậu không muốn nhưng ở đây chẳng ai động được vào cậu ta ngoại trừ cậu cả - Mỹ Kiều đáp
- Không được. Để tôi đưa cậu ấy về - Dao Dao tranh cãi
- Cô có giỏi ấy thì ra nhấc hắn đi !! Cửu Cửu nhà tôi cũng chẳng cần - Mỹ Kiều
- Bê thì bê - Cô ta tiến lại chỗ hắn, đưa tay chạm vào hắn thì ngay lập tức bị hắn gạt ra:
- Cô là người xấu...vợ..vợ..bắt kẻ xấu - Hắn nói
- Thấy chưa, giờ thì cô mau ngoan ngoãn mà vác cái tên Hào Tử về đi. Thôi bai bai tiểu Cửu, tớ về trước đây - Mỹ Kiều cứ thế mà vác Tuấn Dương chạy về trước
Tôi thật sự phải vác hắn về sao? Thôi coi như làm được việc tốt đi, tôi liền gỡ tay hắn ra khỏi cổ tôi để dễ đi nhưng vừa tháo ra hắn liền mếu máo:
- Híc...vợ định bỏ chồng à..híc..
Hắn khi say ngang đứa trẻ con 3 tuổi. Bao nhiêu con mắt dồn dập về phía tôi. Tôi đưa tay xoa đầu hắn:
- Ngoan ha, tôi đưa anh về nhà
- Ừm, nghe vợ - Rồi hắn dựa dựa vào vai tôi
Tôi bắt taxi, đem hắn về nhà. Rồi tôi lại còn phải vác hắn lên tới tận cửa