“Nhìn đi, khuôn mặt bình thường như vậy mà làn da ngược lại trắng nõn bóng loáng.”
Cổ Kiến Hùng dâm ô cười nhẹ.
Tay chân Tô Mộ Thu bị bốn người đàn ông nắm giữ, bởi vì Cổ Kiến Hùng xé rách áo nên lộ ra một mảng lưng trắng nõn, lộ ra trước mặt đàn ông làm kích thích sắc dục.
Tô Mộ Thu nhục nhã không chịu nổi, cô gắt gao cắn môi, hàm răng ngập sâu vào môi dưới, thậm chí đã chảy ra một chút máu.
Chỉ mơi là thân thể bị người khác nhìn đã thấy chán ghét như vậy đừng nói kế tiếp phải tiếp nhận sự lăng nhục của bọn chúng.
Nhưng tôn nghiêm cùng kiêu ngạo không cho phép cô cúi đầu, cô thà rằng tự vận, cũng sẽ không cầu xin tha thứ, tuy nhiên………. Tuy nhiên cái giá lớn kia làm cho cô không cách nào thừa nhận, chỉ cần nghĩ từ nay về sau không thể nhìn thấy hai người bọn họ, không có cơ hội nhìn con trai lớn lên.
Nghĩ đến khả năng này, lòng của cô như bị một tảng đá lớn gắt gao đè nặng.
Lục Nhĩ Nhã ngồi xổm trước mặt Tô Mộ Thu, tay nắm hai má bức cô ngửa mặt lên, móng tay màu đỏ ở trên mặt trắng nõn của cô rất là chướng mắt, “Cô cũng đừng cắn lưỡi tự vận a, nếu cô chết, chúng tôi hội rất khó làm. Hơn nữa, Hùng ca không thích đụng một cái xác chết………” Cô có chút hả hê nhe răng cười.
Ánh mắt Tô Mộ Thu tràn đầy hận ý, cô mấp máy môi, đột nhiên phun nước miếng về phía Lục Nhĩ Nhã, làm cho Lục Nhĩ Nhã không kịp chống đỡ.
Lục Nhĩ Nhã ngớ ra vài giây.
“Được! Rất tốt!” Cô không giận ngược lại còn cười, liên tiếp gật đầu như tán dương, nhưng dễ nhận thấy là cô đang giận điên lên.
Cô chậm rãi đứng lên, vẻ mặt mỉm cười, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, cúi người, nâng cánh tay vung lên gò má Tô Mộ Thu, “chát” một tiếng giòn vang, âm lượng cùng lực đạo so với cái tát lúc nãy càng nặng hơn.
“Hừ!” Cô lạnh lùng khẽ hừ, “Tiện nhân! Không biết xấu hổ, còn tưởng rằng mình rất thuần khiết! Chưa từng cùng người khác đùa bỡn!” Cô dùng chân đá đá đầu Tô Mộ Thu, không có phản ứng, đoán chừng là trán đụng phải mặt đất nên đã hôn mê, cô quấn quấn một lọn tóc quăn, “Hùng ca, cô ta ngất rồi anh miễn cưỡng làm đi!”
Những lời tàn nhẫn lãnh đạm kia của cô dường như có ý nói ‘Đồ ăn hư rồi, anh miễn cưỡng ăn đi!’, làm cho Cổ Kiến Hùng một lão đại đặt chân vào hắc đạo vài năm cũng không khỏi cảm thấy đáng sợ, phụ nữ trả thù đều là không thể khinh thường.
“Lục Nhĩ Nhã, tôi nhớ tôi đã cảnh cáo cô, không thể động vào Tô Mộ Thu, không phải sao?”
Tiếng nói âm lãnh tại cửa ra vào nặng nề vang lên.
Cổ Kiến Hùng kinh hãi đứng lên, Lục Nhĩ Nhã tâm rùng mình, giương mắt nhìn qua, người đàn ông một đầu tóc bạc dài đến eo đứng tựa vào khung cửa, đôi mắt mang theo vài phần hàn ý, thẳng tắp bắn về phía cô, giống như lúc trước, làm cho cô cảm thấy áp lực, không khỏi lạnh cả sóng lưng.
Cô ổn định lại tinh thần, trấn định nhìn lại, “Tôi cũng nhớ rõ, hiệp nghị của chúng ta cũng không nói anh có thể can thiệp vào hành động của tôi, không phải sao?”
“Đó là tại cô cam đoan không động vào Tô Mộ Thu.”
“Cô ta đã rơi vào trong tay của tôi, tôi muốn xử trí như thế nào là quyền của tôi?”
“Đã không chung nhận thức, chúng ta cũng không cần hợp tác nữa, hiện tại tôi thay lão đại của chúng tôi huỷ bỏ hiệp nghị, nếu như cô đã quyết tâm…………”
“Xem như anh lợi hại!” Lục Nhĩ Nhã bĩu môi, “Tôi cam đoan không động vào cô ta, nhưng là hy vọng anh có thể tuân thủ ước định, qua ngày mai Tô Mộ Thu do tôi xử trí.”
“Đó là đương nhiên.” Anh lạnh nhạt nói, ánh nhìn bỗng nhiên bắn về phía mấy kẻ đang giữ lấy Tô Mộ Thu nói, “Còn không buông tay ra?”
Mấy người đàn ông cứng đờ, mặt lộ vẻ dị sắc, động tác nhanh chóng buông tay ra.
Người đàn ông tóc bạc cất bước chậm rãi đến gần, lười biếng ưu nhã giống như một con cáo bạc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bất cần đời, đôi mắt tĩnh mịch lại âm lãnh.
Anh ngồi xuống, động tác nhu hòa cúi xuống ôm lấy Tô Mộ Thu xong liền không quay đầu lại rời đi.
Lục Nhĩ Nhã đứng tại chỗ hận đến mức cắn chặt răng.
Sáng sớm hôm sau, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm sớm đã ra cửa, hai đứa con trai bởi vì trong đêm tỉnh lại khóc một trận, giằng co một đêm, cho nên đến bây giờ vẫn chưa thức đậy, Lãnh Nghiên từ lúc sáng sớm thức dậy đến bây giờ tâm thần vẫn không yên ổn, cứ cảm giác sẽ có sự tình gì phát sinh, nhưng lại không biết chính xác là gì, lo lắng không thể biểu đạt được.
“Nghiên Nhi, đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”
Phượng Dật Hành ôm lấy bà, ôn nhu trấn an.
Lo lắng cũng không ích gì, giờ phút này bọn họ chỉ có thể tĩnh tâm chờ tin tức.
“Dạ.” Lãnh Nghiên gật đầu.
Phượng Dật Hành nhẹ giọng thở dài.
Xe hơi không trực tiếp chạy về hướng Thanh Long hội mà hợp lại cùng với huynh đệ Lôi Sát đường ở giữa đường, sau đó cùng nhau chạy tới một hướng khác. Đoàn người Phượng Dạ Hoàng chạy đến một sườn núi khá vắng vẻ, cuối cùng dừng lại trước một trang viên hùng vĩ.
Dường như có linh cảm, lúc bọn họ gần tới, cửa sắt uy nghiêm màu đen tự động từ từ mở ra hai bên.
Bốn cỗ xe màu đen nối đuôi nhau mà vào. Xe hơi dừng lại trước một tòa nhà kiến trúc Âu Châu.
Đã có một người đứng trước cửa đợi bọn họ từ sớm, nhìn như là quản gia.
Nhìn thấy Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm xuống xe, quản gia khom người gật đầu, “Mời đi bên này, chủ nhân nhà tôi đã đợi lâu.”
Quản gia dẫn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vào một căn phòng.
Trong phòng, một người đàn ông tao nhã đang ngồi trên ghế sô pha, còn có hai người đàn ông lạnh lùng đứng tựa vào cửa sổ, người đàn ông tao nhã giờ phút này nhẹ nhàng cười, tiện tay chỉ chỉ sô pha đối diện, cười nói, “Ngồi xuống đi, hoan nghênh đã đến.”
“Ti Quân Hạo, nói đi, điều kiện của anh là gì? Chúng tôi hy vọng anh có thể đừng can thiệp chuyện này.”
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vừa ngồi xuống, Phượng Dạ Hoàng liền đi thẳng vào vấn đề.
Ti Quân Hạo tấm tắc lắc đầu, vẻ mặt không đồng ý, “Hoàng thiếu chủ nói chuyện quá thẳng thắn rồi, chúng ta hãy khoan nói chuyện điều kiện, rất mất tình cảm, lần đầu tiên chính diện gặp, anh không biết là chúng ta nên chậm rãi nói chuyện sao? Dù sao thời gian cũng đủ.”
Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng khẽ hừ, cười nhạt, “Từ lúc cùng Lục Nhĩ Nhã liên thủ, anh không phải sớm đã có ý định thu lợi sao?”
“Đừng nói với anh ta nhiều như vậy.” Phượng Dạ Diễm chen vào nói, mặt lạnh nhìn Ti Quân Hạo, “Người tôi đã mang tới, anh muốn như thế nào, nói đi!.”
“A? Người nào?” Ti Quân Hạo nhếch mi hỏi lại.
“Tôi không biết thì ra đương gia phía sau ‘Minh’ lại thích giả ngu như vậy.” Phượng Dạ Diễm hí mắt châm chọc, lấy điện thoại trong túi áo ra ấn gọi.
Một lát sau, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Mị Phong Mị Ảnh đẩy cửa vào, dắt theo một cô gái tuyệt mỹ.
Ti Quân Hạo tao nhã vui vẻ cười nằm ngoài dự đoán của mọi người, “Không sai, không sai, có thể tại địa bàn được canh giữ nghiêm ngặt của tôi mà cướp người, quả nhiên là không thể khinh thường, thuộc hạ của các anh tối hôm qua đã lục lọi nơi này nhỉ! Không ngờ rằng các anh nhanh như vậy đã tìm tới cửa, là sơ suất của tôi!”
“Phải không?” Phượng Dạ Hoàng mỉm cười cười, “Chúng tôi vốn đang muốn cảm tạ anh cung cấp manh mối, nếu không phải người của anh cố ý lưu lại đồ vật tại hiện trường, chúng tôi cũng sẽ không dễ dàng tra được, thì ra là chúng tôi đã đoán sai?”
Ti Quân Hạo cười khẽ lên tiếng, chậm rãi lắc đầu, “Không, các anh không có đoán sai, thật sự tôi có ý dụ các anh cắn câu, hơn nữa chỉ có hai người các anh ở đây và mười mấy người bên ngoài, các anh quá kiêu căng rồi? Hay là không biết lượng sức? Trên địa bàn của tôi, các anh không sợ có đến mà không có về sao?”
“Chúng tôi tin tưởng anh sẽ không làm gì, huống chi người của anh còn đang trong tay chúng tôi, không phải sao?”
Phượng Dạ Hoàng chỉ chỉ vào cô gái.
“Tôi đánh giá cao các anh nhưng đáng tiếc a đáng tiếc……..” Ti Quân Hạo vẻ mặt tiếc hận, “Các anh nhìn rõ người phụ nữ kia đi.” Anh chỉ chỉ.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đồng thời nhìn sang.
Cô gái tuyệt mỹ kia chậm rãi giơ tay lên một bên mặt, chậm rãi kéo xuống một tấm da mỏng, sau khi kéo xuống, ngoại trừ một bên khuôn mặt của cô ta không thay đổi thì một nửa khuôn mặt còn lại hoàn toàn bất đồng.
Một cô gái tuyệt mỹ giống y như người kia từ cửa ra vào đi tới, cô im lặng đi đến bên cạnh Ti Quân Hạo, bị anh ta một tay ôm vào trong ngực.
Phượng Dạ Hoàng hiểu rõ gật đầu, “Trong tổ chức các anh thật đúng là ngọa hổ tàng long a, chẳng những có lâu nhẫn thuật, còn có thuật dịch dung, đã xem thường các anh rồi. Như vậy, kế tiếp, nói ra điều kiện của anh đi?”
Ti Quân Hạo cười một tiếng, “Yên tâm, tôi chỉ là muốn cùng các anh làm giao dịch. Ám diễm môn khống chế quá nhiều việc làm ăn đen tối, tôi cần Bắc Mĩ, Tây Âu, Nam Phi cùng với một phần năm quyền giao dịch Trung Đông.” Trong thế giới bị Phượng gia thâu tóm, nếu như không có một chút riêng của mình như vậy rất khó sinh tồn.
Quyền thế đối với một người đàn ông nhất là một người đàn ông có dã tâm mà nói là thách thức cao nhất. Cảm giác thỏa mãn thường sinh ra trong quá trình trở nên cường thế.
“Anh không biết là anh quá tham lam sao?” Phượng Dạ Diễm như nghe xong một truyện cười nhếch môi mỉa mai, “Dựa vào cái gì anh cho rằng chúng tôi sẽ đáp ứng?”
“Trong tình huống này, các anh cho rằng mình có bao nhiêu phần thắng? Tôi mặc dù sẽ không động vào các anh, nhưng mà người phụ nữ của anh hiện tại đang ngàn cân treo sợi tóc. Anh cảm thấy là các anh cứu cô ấy nhanh hơn hay là chúng tôi hủy cô ấy nhanh hơn?”
“Anh ngay từ đầu cũng chỉ xem Lục Nhĩ Nhã là quân cờ?” Ánh mắt Phượng Dạ Hoàng thẳng tắp nhìn Ti Quân Hạo, “Cô gái đáng thương, tôi đoán xí nghiệp Lục thị cùng thế lực Thanh Long hội đã bị anh chiếm đoạt đúng không?”
Ti Quân Hạo nhún nhún vai, “Dù sao bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị các người truy sát, còn không bằng để cho tôi chiếm lợi nhuận một ít, dù sao đối kháng với các người chỉ có con đường chết.”
“Tôi cũng chỉ có thể nói đáng tiếc, nếu như không phải đối thủ, chúng ta có lẽ sẽ là bạn rất tốt.” Hiện tại đổi thành Phượng Dạ Diễm ra vẻ tiếc hận.
Ti Quân Hạo nhíu mày, bắt đầu suy tư lời nói của anh.
Trong nháy mắt……….
“Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Tiếng trẻ con non nớt càng ngày càng gần.
Cửa ra vào xuất hiện một người đàn ông áo đen, trong lồng ngực của anh ta là một bé trai không ngừng giãy dụa.
“Tiểu Liệt!”
Cô gái tuyệt mỹ kinh hô, Ti Quân Hạo sắc mặt chìm xuống.
“Mẹ………” Tư Duật Liệt trông thấy cô gái, vui mừng vương tay về phía cô, sau đó lại nhìn đến người đàn ông đang chế trụ mình, cậu nhóc lại nhe răng trợn mắt đánh, “Thả tôi ra, thả tôi ra”
Sau đó một đám người đuổi theo mặt lộ vẻ xấu hổ, đều quỳ xuống, “Thỉnh chủ tử thứ tội.”
“Hắc báo đâu?” Ti Quân Hạo âm thanh lạnh lùng nói.
“Hắc báo bị một phụ nữ, à không, bị một người đàn ông thoạt nhìn như nữ chế trụ không thoát được.”
“Không phải bảo các cậu xem chừng tiểu quỷ sao?”
“Cái này… Cái này….. Là tiểu thiếu chủ…..” Mặt bọn họ lộ vẻ khó khăn, hung hăng cúi đầu, “Thuộc hạ vô năng.”
“Bây giờ, anh lựa chọn tiếp tục giao dịch cùng chúng tôi? Hay là………” Phượng Dạ Diễm dò xét nhìn Ti Quân Hạo.
“Hạo……” Cô gái tuyệt mỹ hô nhỏ, mím môi điềm đạm đáng yêu nhìn Ti Quân Hạo, anh xiết chặt vòng tay trấn an cô, đem ánh mắt chuyển hướng Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, “Điều kiện của các anh là gì?”
“Rút thuộc hạ của anh bên Lục Nhĩ Nhã về.” Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng nói.
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
Phượng Dạ Diễm ra hiệu, người đàn ông đem Tư Duật Liệt buông ra, mục đích đã đạt thành, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm cũng không ngựa nhớ chuồng, đứng dậy bước đi.
Đi tới cửa, Phượng Dạ Diễm dừng lại, “Lâu rồi không có ai đối kháng chính diện cùng chúng tôi, rất có ý nghĩa, chờ mong lần hành động sau của anh, có bản lĩnh thì đấu với chúng tôi đi!” Anh khiêu khích nói.
Nghe vậy, Ti Quân Hạo không giận ngược lại cười, hứng thú dạt dào.
Đáy mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng kích động.