Không Cần Đậm Sâu Chỉ Mong Là Mãi Mãi

Chương 27




Các nàng vẫn còn đang không biết giải quyết chuyện tiền bạc ra sao thì chuyện khác lại ập tới. Hôm đó, các nàng đang cùng nhau tìm cách kiếm tiền thì Vũ Giai từ ngoài quán trà chạy vào, vẻ mặt cực kì hốt hoảng, vành mắt đỏ hoe. Như Ngọc thấy Vũ Giai như vậy tưởng nàng lại gặp chuyện như mấy ngày trước, hùng hổ đứng dậy, vừa kéo tay Vũ Giai vừa nói

" Lại có người bắt nạt muội? Đi, ra ngoài đánh chết hắn"

" Các tỉ mau chạy đi, người của quan phủ đang ở ngoài, nói là muốn bắt ba người đi" Vũ Giai lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi xuống, nếu không phải vì nàng thì chuyện này cũng không xảy ra

Ba người đồng loạt nhíu mày, trấn an Vũ Giai

" Không sao, đi ra ngoài xem một chút"

" Đừng, xin các tỉ, đừng ra đó, họ là người của hình bộ nếu bị bắt chắc chắn sẽ rất thê thảm" Vũ Giai gần như là cầu xin ba người

" Hình bộ?" Vân Du nhếch môi kinh thường, có thể mời cả người của hình bộ đến đây có lẽ chỉ có tên Chu Nhất Lam kia thôi, các nàng có nên cảm thấy vinh hạnh không nhỉ?

" Các tỉ không biết, hình bộ nổi tiếng là công tư phân minh, tuyệt đối không tha cho bất kì ai, hơn nữa nghe nói đã vào đó rồi thì không thể ra, dù có ra được cũng thân tàn ma dại. Các tỉ đừng vì muội mà..." Vũ Giai lo lắng đến mức không nói được nữa

" Được rồi, đừng khóc nữa, không phải muội nói nơi đó công tử phân minh sao, nếu đã như vậy thì có gì phải sợ, ta không giết người cũng không phóng hỏa, muội ở trong này, tuyệt đối đừng ra ngoài, để bọn ta ra xem sao" Như Ngọc thở dài với Vũ Giai, ép nàng đi vào trong, còn mình và hai người kia đi ra ngoài.

Lúc ba người bước vào quán trà đã có một đám người mặc quan phục đứng ở đó, tay gầm gươm, ánh mắt sắc bén, không tồi, ít ra cũng có khí chất của quan phủ. Chỉ là khi các nàng vừa nhìn đến Chu Nhất Lam thì chút cảm thán vừa rồi liền biến mất. Công tư phân minh, sau này phải nhắc nhở Vũ Giai một chút, dùng từ không thể dùng bậy.

" Xin hỏi các vị cần gặp bọn ta có việc gì sai bảo?" Vân Du miễn cưỡng lên tiếng, Nhã Nguyệt tuyệt đối sẽ không chịu nói chuyện với những người này, còn Như Ngọc, chỉ sợ nàng ta lại không kiếm chế được mà lôi cả 18 đời nhà Chu Nhất Lam ra mà mắng chửi.

Khi các nàng vừa xuất hiện những người có mặt trong quán trà đều cực kì ngạc nhiên, mọi người đều tưởng rằng chủ quán trà này là Vũ Giai, không ngờ lại là người khác, hơn nữa cả ba nữ tử này đều xinh đẹp động lòng người, chỉ sợ mấy vị thiên kim tiểu thư ở trong kinh thành này không có mấy người được như các nàng. Chu Nhất Lam lại càng ngạc nhiên hơn, người đánh hắn bữa trước rõ ràng là mấy nữ nhân cực kì bình thường, không có chút nổi bật, sao giờ lại thành mĩ nữ rồi. 

" Này mỹ nhân, gia đang tìm chủ nhân của quán trà này, các nàng phạm tội rất nghiêm trọng, không liên quan thì đừng nhận bừa, nếu không ta cũng không có cách nào bảo vệ mỹ nhân đâu" bản tính háo sắc lại hiện ra, Chu Nhất Lam cười đến vô sỉ với ba người.

" Ta chính là chủ quán trà này" Vân Du nhìn cũng không nhìn tới Chu Nhất Lam, nàng là nói chuyện với nam tử đứng cạnh hắn, người này ít ra vẫn có thể nói chuyện được

" Tại hạ Văn Nguyên, hôm nay đến đây là muốn hỏi cô nương vài điều" người tên Văn Nguyên này hành động có hơi cao ngạo nhưng không phải là kẻ vô lí

" Ta là Vân Du, đây là bằng hữu của ta Nhã Nguyệt, Như Ngọc. Không biết bọn ta đã làm gì mà phải để đích thân đại nhân tới đây" cái tên Văn Nguyên các nàng đã từng nghe qua, tuy còn trẻ nhưng hắn chính là người đứng đầu của hình bộ, xét xử công bằng, xử lí nhanh gọn, những vụ án qua tay hắn hầu hết đều có thể tìm ra chân tướng. Xem ra cổ đại nhân tài không ít.

" Còn không phải là vì các ngươi động đến người của quan phủ sao" Văn Nguyên còn chưa lên tiếng Chu Nhất Lam đã cắt ngang, hắn phải mất rất nhiều công sức mới lôi được tên Văn Nguyên này đến đây. Nếu không phải trong kinh thành gần đây có mấy vụ án khó giải quyết, hắn cũng không thể mượn cớ chủ quán trà này có vấn đề mà lừa được hắn đến điều tra.

Văn Nguyên liếc Chu Nhất Lam một cái, Chu Nhất Lam liền im miệng, chức vụ của Văn Nguyên còn lớn hơn cha của hắn, hắn đành nhịn vậy.

Một màn này ba người Vân Du đều nhìn thấy, trong lòng cười thầm, xem ngươi hống hách với ai. 

" Các vị đây không phiền đến hình bộ một chuyến chứ?" Văn Nguyên nhìn ba người hỏi nhưng lại không cho phép cự tuyệt

Như Ngọc nhún vai một cái không nói lời nào liền quay người ra cửa, đợi nàng đi được một đoạn vẫn không thấy ai đi theo, Như Ngọ có chút nhăn mặt quay đầu lại

" Phiền các vị đi trước, ta không biết đường"

Một loạt hành động này của Như Ngọc làm mọi người không kịp thích ứng, có ai như nàng không cơ chứ? Bị mời đến quan phủ mà vẫn bình tĩnh như vậy. Còn có, đây cũng không phải quan phủ thường, là hình bộ a~.

Văn Nguyên lúc này mới bước về phía trước dẫn đường, đám người mặc quan phục theo sau, Như Ngọc, Vân Du, Nhã Nguyệt vô tình bị kẹp ở giữa. Những người này làm việc thực không thể xem thường. Có lẽ sự việc không đơn giản như vậy.

*************************************

Các nàng bị đưa đến hình bộ để thẩm vấn. Tên Văn Nguyên này hỏi rất nhiều, hắn như muốn lôi cả họ hàng gốc rễ nhà các nàng ra để điều tra. Hỏi kĩ đến mức Như Ngọc suýt nữa nói luôn cho hắn nghe khi nào thì nàng đi nhà xí, đi trong bao lâu, đi như thế nào rồi.

" Văn đại nhân, nếu ngài không nói lí do tại sao bọn ta phải đến đây trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn của ngài thì bọn ta sẽ không hợp tác nữa. Thứ nhất, bọn ta bị đưa đến đây trong tình trạng không ý thức được nguy hiểm của bản thân như thế nào, thứ hai ngài không hề nêu ra lí do để bọn ta phải đến đây, thứ ba ngài cũng không có bằng chứng buộc tội bọn ta. Vậy nên, nếu ngài không làm rõ những điều trên thì bọn ta sẽ đi về" Vân Du nhận thấy hai người bên cạnh đã mất kiên nhẫn, nàng cũng không nhẫn nhịn nữa, cả buổi sáng đều ở trong cái nơi nóng nực này. Nếu không phải đây là cổ đại thì nàng đã kiện cái tên Văn Nguyên này tội bắt người trái phép rồi.

Văn Nguyên có chút sửng sốt nhìn Vân Du, hắn thực sự không nghĩ đến một nữ tử có thể nói ra những lời sắc bén như vậy. Đáng tiếc nàng là nữ, nếu là nam nhân thì tiền đồ chắc chắn rộng mở. Hắn thực ra không tin tên Chu Nhất Lam kia, chỉ là vụ án này thực sự khó khăn, dù chỉ là một chút manh mối hắn cũng phải xem xét thật kĩ. 

" Đã làm phiền rồi, để ta phân phó người đưa các vị về" Văn Nguyên đứng dậy, chắp tay tạ lỗi với ba người

"Được rồi, không cần, bọn ta tự đi" Như Ngọc như được giải thoát, lập tức bật dậy

Nhưng khi vừa ra đến cửa, có hai người đang khiêng một cái cáng gỗ bước vào, trên đó... là một nữ tử, sắc mặt trắng bệch, máu từ cổ tay chảy ra đã đông lại nhưng cả bộ lục y đều nhiễm đỏ, nhìn qua thập phần kì dị. Điều không ngờ hơn chính là, nữ tử này Như Ngọc biết, nàng ta là tiểu thư Bích gia tranh luận với nàng trên phố ngày trước. Xem ra đã chết cũng khá lâu rồi.

Vừa nhìn thấy thi thể, sắc mặt Văn Nguyên lập tức đen lại, gân xanh nổi lên, xem ra là thập phần tức giận. Ba người thâm ý nhìn nhu, cũng hiểu được nguyên nhân các nàng bị mời đến đây.