Không Cần Đậm Sâu Chỉ Mong Là Mãi Mãi

Chương 25




Ánh trăng hôm nay không rực rỡ như mọi ngày, mây mù che khuất cả bầu trời. Bóng đêm bao trùm mọi ngóc ngách, đêm nay có lẽ là thời điểm thích hợp để làm chuyện xấu. Ba bóng dáng nhanh nhẹn hòa mình vào bóng tối, từng bước chân nhẹ nhàng mà linh động không ngừng di chuyển, cuối cùng dừng lại trước một bức tường cũ cao hơn 2m. Cả ba đều mặc hắc y, che kín mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Lấy ra một đoạn dây dài, đầu dây cột một thanh sắt hình lưỡi liềm. Thành thục ném dây qua vách tường,  ba người lần lượt leo lên, nhảy xuống bên kia sau đó thu lại dây. Cả quá trình không hề phát ra một tiếng động dư thừa.

Khi vào đã vào bên trong, ba người tách nhau ra làm việc của mình. Hai người kia một nhóm, người còn lại hành động một mình, chia làm hai hướng mà đi. Cả ba hình như đều không thông thuộc địa phương này, vì vậy mỗi bước chân đều rất cẩn thận, gặp người sẽ lập tức tránh. Đi được nửa canh giờ, nhóm hai người dừng lại ở một nơi trông giống nhà bếp, mở cửa nhìn vào, cẩn thận suy xét xung quanh. Sau khi chắc chắn đây là phòng bếp mới bước vào, nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc nhỏ, một người lục tìm nơi chứa gạo, người còn lại tìm những vại nước có sẵn trong phòng, tìm thấy liền lập tức đổ thuốc vào. Xong xuôi, hai người sắp xếp mọi thứ về như cũ, một chút khác biệt so với ban đầu cũng không có. Tuy nhiên cả hai cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ nên đi ra sau nhà bếp tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó. Một người hai mắt lóe lên sự giảo hoạt kéo tay người còn lại chạy về phía giếng nước, người bị kéo nhìn giếng nước khóe môi dưới khăn che mặt nhếch lên, lại lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc, không chút khách sáo đổ toàn bộ vào giếng.

Nhiệm vụ của người còn lại khó khăn hơn một chút, tìm kiếm mật đạo của nơi này. Thường thì mấy cơ quan kiểu như vậy sẽ nằm trong phòng sách hoặc phòng ngủ. Phòng ngủ không thể mạo hiểm, người này quyết định tìm ở thư phòng trước. Nơi này địa hình phức tạp lại rộng lớn, nếu không chú ý rất nhanh sẽ bị lạc, hơn nữa thư phòng là nơi trọng yếu, người ngoài không dễ gì tìm ra. Mất gần một canh giờ mới tìm thấy thư phòng. Người này dùng tay chọc một lỗ nhỏ trên cửa, qua lỗ đó nhìn vào bên trong. Sau khi xác định an toàn mới đi vào, quét mắt nhìn một lượt khắp phòng, có một chiếc bàn bằng gỗ lim, bên trên chứa vài cây bút lông, bàn tính, giấy trắng, ngoài ra thì không còn gì nữa. Sạch sẽ đến khó tin. Kệ sách được đặt đầy cả ba phía, chỉ chừa hướng cửa là không có. Căn phòng này làm người ta liên tưởng đến kệ sách khổng lồ của Shinichi, tất nhiên quy mô và độ đồ sộ vẫn không thể bằng. Không có tâm tư nghĩ quá xa, người này đi về phía tủ sách bên trái, tìm những chỗ không dính bụi, lặng lẽ ghi nhớ vị trí, cứ như vậy mà làm với hai tủ sách còn lại.

Lúc quay lại chỗ ba người tách ra thì đã thấy hai người kia đứng ở đó. Cũng giống như lúc đi vào, ba người lặng lẽ đi ra.

******************************

Như Ngọc há miệng ngáp một cái thật to, nước mắt chảy ra, nằm dài trên bàn, hai mí không ngừng dính lại với nhau. Vân Du cả người dựa vào ghế, đầu cúi xuống, mái tóc cứ vậy mà tùy ý xõa ra thỉnh thoảng sẽ vì ngủ quên mà gục đầu xuống bàn, nếu không có Diệp Y Vũ ở bên cạnh thì không biết nàng đã bị đập đầu bao nhiêu lần rồi. Nhã Nguyệt lấy tay chống cằm, hai mắt nhắm lại, cánh tay trắng nõn vì vậy mà lộ ra, nàng cũng không thèm để ý đến. Các nàng rõ ràng là nữ nhân lại có thể làm ra hành động khiếm nhã như vậy, không sợ người ta chê cười sao? Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của người ngoài. Còn với những người đang ngồi đây thì chuyện này cũng không có gì hiếm lạ. Đặc biệt là ba nam nhân khí chất hơn người này, nhìn hoài rồi cũng quen, đối với lời nói cũng như hành động của các nàng đã không còn quá ngạc nhiên nữa.

" Các ngươi thử nói xem hôm qua các nàng làm cái gì mà lại có bộ dạng này?" Diệp Y Vũ lắc đầu cười khổ với ba người

Lăng Chấn Thiên và Đông Phong Minh Hoàng không trả lời, những việc các nàng làm thực ngoài dự đoán của ba người họ, một nữ tử từ trên núi xuống, không biết chữ lại có thể đưa ra những ý tưởng cực kì thông minh trong chuyện làm ăn, một nữ tử không biết võ công lại có thể huấn luyện một đám người không biết gì thành sát thủ chuyên nghiệp, người còn lại... chắc là năng lực tiềm ẩn đi. Bọn hắn biết những gì các nàng thể hiện ở đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, khả năng thật sự của các nàng chỉ sợ bọn hắn cũng không làm được.

Ba người nói rất đúng. Các nàng mỗi người đều có sở trường riêng của mình. Từ lúc sáu tuổi được nhận vào viện mồ côi, cũng là tổ chức đào tạo sát thủ các nàng đã được học đủ mọi thứ, kinh tế, y học, quân sự, vũ khí... tất cả đều sẽ được đào tạo cơ bản. Sau đó tùy theo năng lực, thiên phú của mỗi người mà lựa chọn chuyên ngành chính của mình để đào tạo chuyên sâu. Công việc chính của Nhã Nguyệt là quản lí, vạch ra kế hoạch, mở rộng tổ chức. Vân Du chuyên về y học, nàng chính là bác sĩ thiên tài, đông y lẫn tây y đều hiểu rõ, chỉ cần là những gì có liên quan đến y học Vân Du đều thành thạo. Trong ba người có lẽ chuyên ngành Như Ngọc là cao siêu nhất, chế tạo vũ khí. Bom, đạn, súng,.. Như Ngọc đều có thể tạo ra, tất nhiên là trong điều kiện có đầy đủ thiết bị và nguyên liệu.

Tuổi các nàng không lớn nếu như không muốn nói là nhỏ nhất trong tổ chức vì vậy vẫn phải tuân thủ một số nguyên tắc cơ bản, tất cả những gì các nàng nghĩ ra, nếu muốn thực hiện thì phải thông qua người hướng dẫn, sản phẩm sau khi hoàn thành cũng phải được kiểm tra kĩ lưỡng để tránh rủi ro nếu có.

Nếu ba người Lăng Chấn Thiên mà biết điều này chỉ sợ ngay cả miệng cũng không khép lại được, nhưng mà có lẽ các nàng đánh giá thấp khả năng tiếp nhận của ba con người này rồi. Sau này người không khép miệng lại được phải là các nàng mới đúng. Tuy nhiên đó là chuyện của sau này. 

Diệp Y Vũ thấy các nàng một chút phản ứng cũng không có, bất đắc dĩ lấy tay đỡ trán của Vân Du để nàng không phải gật gù nữa, Lăng Chấn Thiên cũng kéo tay áo của Nhã Nguyệt lên nhưng cứ kéo lên lại tuột xuống, hắn liền cứ giữ như vậy không thả ra nữa. Đông Phong Minh Hoàng nhìn nữ tử xinh đẹp đang nằm dài trên bàn suy nghĩ một chút quyết định dùng tay làm gối cho nàng. Bọn hắn vốn định đưa các nàng về phòng nhưng ba người khi ngủ cực kì nhạy cảm, chỉ cần một tiếng động nhỏ hay một chút thay đổi liền tỉnh dậy, trong mắt tràn ngập cảnh giác cùng sát khí. Bọn hắn vốn tưởng chỉ những người như bọn hắn ngày ngày đề phòng người khác mới phải như vậy, còn các nàng đã phải trải qua những gì? Càng nghĩ lại càng thấy chính mình hồ đồ, thân phận không rõ, mục đích không rõ, năng lực không rõ. Chuyện gì liên quan đến các nàng đều mơ hồ, người nào lại có thể che giấu được cả ba người bọn hắn chứ?

****************************************

Hai ngày sau giang hồ truyền ra một tin tức cực kì chấn động. Toàn bộ người của Thiên Long Môn ở điạ bàn Vân Châu đều bị trúng độc, độc này không cò gì nguy hại nhưng lại làm người trúng độc không ngừng... đi nhà xí, hơn nữa còn là đi hơn một tuần liền. Tên gọi khác chính là thuốc xổ. Trước cửa lớn của Thiên Long Môn còn dán một tờ giấy: "Đây chỉ là khởi đầu. Nhắc các ngươi tự mình cẩn thận một chút". Chuyện này lan truyền khắp nơi, ai cũng muốn biết người làm ra chuyện này có lai lịch như thế nào, có thể chỉnh một nhánh của Thiên Long Môn thê thảm như vậy thực không phải ai cũng làm được.

Diệp Y Vũ, Lăng Chấn Thiên và Đông Phong Minh Hoàng lúc này không ở Minh viện, cũng không gặp nhau nhưng cả ba sau khi nghe tin này đều nhớ đến hình ảnh của ba người Nhã Nguyệt hai ngày trước. Ngoài ba người ra thì còn ai vào đây nữa, nghe nói Thiên Long Môn gây khó dễ cho Minh Dạ không ít, sau này chắc sẽ khó mà yên ổn với các nàng.