Người này là muốn đưa nàng đi đâu? Vân Du trong lòng có chút bực bội nhưng dù gì người ta cũng vừa giúp mình nên không nói ra. Nam tử dường như cảm nhận được sự khó chịu của Vân Du nên rất nhanh sau đó đã đáp xuống một con phố nhỏ, không có người qua lại. Vân Du thở ra một hơi, cuối cùng cũng chịu cho nàng xuống rồi.
- Đa tạ công tử đã giúp đỡ. Bây giờ đã có thể buông tay được chưa? Nam tử cười cười buông tay, Vân Du nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với người này
Thấy Vân Du như vậy nam tử cười khổ
- Ta cũng không có ăn thịt nàng
Vân Du cũng cười đáp lại
- Công tử nghĩ nhiều rồi. Nam nữ thụ thụ bất thân, người ngoài nhìn vào sẽ không hay thấy Vân Du lạnh nhạt như vậy người này cũng không có tức giận
- Tại hạ Diệp Y Vũ, xin hỏi nên xưng hô như thế nào với cô nương?
- Vân Du gặp mặt hai lần, hai lần đều là hắn giúp đỡ cũng nên để chừa cho hắn chút mặt mũi
- Vân Du, cái tên này ta sẽ nhớ rõ
Vân Du khó hiểu nhìn người trước mặt, nàng không cần hắn nhớ tên mình. Tốt nhất là nên quên luôn đi.
- Đa tạ Diệp công tử đã giúp đỡ, nếu sau này công tử gặp khó khăn có thể đến tìm ta. Nàng không thích mang nợ người khác, hắn giúp nàng nàng chắc chắn sẽ ghi nhớ
Diệp Y Vũ cười cười nhìn nàng nhưng không nói gì. Vân Du thấy hắn im lặng thì coi như đã đồng ý
- Vậy ta đi trước Vân Du nói xong liền quay gót đi, Diệp Y Vũ cũng không ngăn cản.
Diệp Y Vũ vẫn đứng ở con phố nhỏ mà không có ý định rời đi, y dựa lưng vào tường, ánh mắt hướng đến một nơi vô định như đang tập trung suy nghĩ gì đó. Rất lâu sau đó, y mới khôi phục dáng vẻ ban đầu, đang định rời khỏi thì một vạt váy xanh lam khuất sau bức tường làm y chú ý, màu sắc này có chút quen thuộc.
Vân Du cố gắng dựa theo trí nhớ cùng khả năng kém cỏi của mình để tìm đường trở về quán trọ nhưng nàng đi mãi cũng không thể ra được đường lớn, đã trưa thế này rồi... nàng có chút quẫn bách mà nhìn mặt trời lên cao.
Diệp Y Vũ đứng đằng sau bức tường nhìn thấy vẻ mặt này của Vân Du đột nhiên rất muốn trêu đùa nàng một chút
- Vân cô nương là không muốn rời xa tại hạ nên mới không rời đi sao?
Vân Du giật mình quay đầu, người này sao đi mà không phát ra chút tiếng động nào vậy. Nàng nhìn Diệp Y Vũ, hồi lâu sau mới chịu lên tiếng
- Có thể phiền công tử đưa ta trở lại quán trọ vừa nãy được không? Ta không biết đường đi một vòng không ngờ lại quay lại chỗ này
- Tại hạ rất sẵn lòng, đi lối này
Diệp Y Vũ đi trước Vân Du theo sau, không phải nàng ngượng ngùng hay sợ hãi mà đi sau hắn chỉ là nàng theo không kịp, người này chân đã dài lại còn bước nhanh như vậy. Thấy Vân Du ở phía sau Diệp Y Vũ chủ động dừng bước chờ nàng đuổi kịp mới đi tiếp, bước đi cũng chậm hơn trước rất nhiều. Đi một lúc đã ra được đường lớn, thêm vài bước nữa là tới quán trọ, hai nam tử đi cùng với Diệp Y Vũ vẫn còn ở đây, nàng gật đầu với họ rồi quay sang nói với Diệp Y Vũ
- Làm phiền công tử rồi
Diệp Y Vũ gật đầu không nói, mãi đến khi Vân Du đi khuất mới mấp máy môi Khuôn mặt thật của nàng, ta rất muốn nhìn thấy lời này của y rất nhỏ, ngoài y ra thì không còn ai nghe thấy nữa.
Vân Du vừa vào phòng đã nghe thấy giọng của Như Ngọc
- Nhã Nguyệt, ngươi nhìn xem hai chúng ta bôn ba cả buổi, chạy hết nơi này đến nơi khác vậy mà có người ở nhà lén lút hẹn hò với trai, lại còn là trai đẹp. Nhìn người ta thong thả dạo phố đúng là tình ý mặn nồng a~ lời này vừa nói xong một cây trâm bay thẳng về phía Như Ngọc, Như Ngọc khó khăn tránh sang một bên, cây trâm đâm vào vách tường. Như Ngọc phần nộ hét lên với Vân Du
- Ngươi...ngươi cư nhiên dám hạ thụ với ta
- Ăn nói lung tung, coi chừng ta khâu miệng ngươi lại Vân Du thản nhiên ngồi xuống rót cho mình một ly trà
- Ai vậy? Nhã Nguyệt cũng có chút tò mò về người này
- Một người quen, hắn giúp ta mấy lần
Nhã Nguyệt gật đầu xem như đã biết
- Hai người nghe ngóng được gì không?
- Cũng không có gì quan trọng lắm nhưng mà nghe nói lần này tam thần cũng tới, không biết là có ý định gì?
- Tam thần?
- Người ta nói Đông Phong quốc có một vị chiến thần, hắn là Vương gia đương triều, 15 tuổi đã ra ngoài chiến trường, 17 tuổi một mình lẻn vào quân doanh của địch giết chết tướng lĩnh, 18 tuổi thống lĩnh ngàn vạn binh lính, 20 tuổi được người người ca tụng, trăm trận trăm thắng, quân địch vừa nghe danh đã sợ mất mật. Đông Phong quốc có được yên ổn như ngày hôm nay cũng là nhờ hắn. Đây là người thứ nhất tên hắn là Đông Phong Minh Hoàng. Người thứ hai là thương nhân giàu nhất thiên hạ, trong tay hắn nắm giữ không biết bao nhiêu phi vụ làm ăn, từ lương thực, gấm vóc cho đến trang sức... đều là do hắn làm chủ. Có người còn nói chính hắn cũng không đếm được mình có bao nhiêu tiền. Người này tam quốc còn phải nể mặt vài phần, chỉ là danh tính vẫn không xác định được.Người cuối cùng không nằm trong phạm vi tam quốc, tam quốc trấn thủ ba phía Đông, Nam, Bắc còn phía Tây là Tây Vực người dân ở đây cách biệt với bên ngoài. Ở đây có nhiều trân bảo lại trù phú nên là miếng mồi ngon mà ai cũng muốn giành lấy. Người này sống ở Tây Vực, thần thần bí bí, bọn họ nói người này thần thông quảng đại, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của y. Không ai biết được thực lực thật sự của y, chỉ biết võ công của người này thuộc hàng thượng thừa. Trong ba người ngoài vị vương gia ai cũng biết mặt kia thì hai người còn lại cũng chỉ có vài người được diện kiến. Ba người này có thể nói là có một không hai nên được mọi người gọi là 'tam thần'
Như Ngọc một hơi nói hết những gì mình nghe được cho Vân Du, xong liền với tay lấy ấm trà uống hết
- Ba người cùng tụ tập ở một chỗ, đại hội võ lâm năm nay náo nhiệt hơn hẳn, đến đây có lẽ không phải để tranh chức minh chủ Vân Du nói ra suy nghĩ của mình, Nhã Nguyệt gật đầu tán thành
- Người như bọn hắn cần gì chức minh chủ cỏn con này chứ
Ba người đang nói chuyện thì tiểu nhị gõ cửa mang cơm vào. Không bàn chuyện này nữa, các nàng tập trung khôi phục Minh Dạ rồi tính sau.