Không Cảm Xúc

Chương 44: Phiên ngoại 1




Phiên ngoại 1:

1

Mình không thích người phụ nữ đó.

Cô ấy tên Lý Chiêu, là bạn gái của chú mình.

Trước đây chú đã từng có bạn gái nhưng mình chưa bao giờ gặp mặt.

Lần này mình nghe dì bảo mẫu nói rằng có thể chú sẽ kết hôn, và Lý Chiêu là người phù hợp nhất để kết hôn.

Nhưng không hề.

Chú bảo mình gọi cô ấy là dì, mình gọi rồi, nhưng cô ấy trông không vui.

Mình đoán chú chắc hẳn rất ít tiếp xúc với những người phụ nữ trẻ tuổi, vì chú không biết rằng những người phụ nữ đó không thích bị gọi là dì.

Cô ấy hỏi mình có phải con gái của Tùy Thiên Kỳ không. Mình nói phải.

Cô ấy nhìn mình, ánh mắt đó là sao vậy? Có quá nhiều sự đồng cảm và thương hại, giọng điệu của cô ấy khiến mình khó chịu.

Sau này mình hỏi chú, chú có thích cô ấy không?

Chú suy nghĩ một lúc rồi nói, không thích. Sau đó chú lại hỏi mình, cháu thấy thế nào gọi là thích?

Thật ra mình cũng không biết thích là thế nào, nhưng khi chú hỏi mình câu này, chú cảm thấy hiểu biết của một cô bé 8 tuổi về vấn đề thích hay không thích có thể tham khảo được sao?

Họ chia tay rồi.

Mọi người trước đây đều cho rằng hai người rất xứng đôi, cả hai đều rất đẹp, đều có rất nhiều tiền, vị thế họ nên ở bên nhau. Mình không hiểu lắm, trong sách nói hai người ở bên nhau là vì thích nhau, thật kỳ lạ, rõ ràng là họ đâu có thích nhau.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

2.

Mình thấy chú mình là một người nhàm chán.

Công việc của chú ấy rất bận rộn, ban ngày làm việc ở công ty, buổi tối phải mang việc về nhà làm, thường xuyên ra ngoài xã giao. Nhưng khi rảnh rỗi ở nhà, ngoài đọc sách và chơi game, chú không có sở thích nào khác cả, chú cũng hiếm khi ra ngoài.

Chẳng trách chú không có bạn gái.

Mỗi lần muốn ra ngoài chơi, mình luôn phải năn nỉ chú rất lâu thì chú mới chịu đi cùng mình, rõ ràng là chú miễn cưỡng đi nhưng vẫn giả vờ rất vui vẻ.

Khi đến nhà ông nội, rõ ràng là chú ấy không muốn đi nhưng vẫn phải đi.

Ngoài ra, mình thỉnh thoảng còn nhìn thấy chú trên TV hoặc trên điện thoại di động, vẻ mặt chú rất lạnh lùng, mình nhìn thôi cũng biết là chú không hề muốn xuất hiện trên đó.

Chú nói với mình, mình phải học cách thể hiện bản thân, thích cái gì thì nói thích, không thích thì nói không thích.

Thực ra chú ấy cũng nên tự nhủ với bản thân câu nói này.

3.

Hôm nay mình đã gặp anh Trình Dã.

Anh ấy chụp ảnh rất giỏi, anh ấy cũng rất đẹp trai (kém hơn chú mình một chút), anh ấy còn có thể vẽ những con cá voi nhỏ nữa.

Mình thích anh Trình Dã.

4.

Chú keo kiệt quá, nhất quyết bắt mình gọi anh Trình Dã là chú.

Mình hỏi chú, anh Trình Dã còn rất trẻ, tại sao cháu lại phải gọi anh ấy là chú?

Sau đó chú hơi tức giận nói, chú cũng đâu có già mà cháu vẫn gọi là chú đó thôi.

Đã là người lớn rồi, sao chú lại trẻ con như vậy?

Đàn ông trẻ chắc chắn không thích người khác gọi mình là chú.

Chú nói rằng, hai người họ yêu nhau, chú và anh Trình Dã yêu nhau.

Mình chưa từng thấy một người đàn ông nào đó yêu một người đàn ông khác, chú mình nói rằng điều này là bình thường, giống như việc một người đàn ông yêu một người phụ nữ vậy.

Chú đã mất rất nhiều thời gian để giải thích cho mình rằng đàn ông cũng có thể yêu nhau.

Chú cũng đâu cần nhất quyết phải giải thích với mình, có lẽ là chú sợ mình thiên vị chăng?

Chú vẫn nói với mình rất nghiêm túc rằng giới tính không quan trọng, chỉ cần yêu nhau thì có thể ở bên nhau.

Mình nói mình biết rồi. Những điều chú ấy nói mình đều hiểu.

Người lớn cho rằng trẻ con không hiểu gì cả nhưng họ đã nhầm rồi.

5.

Dì bảo mẫu nói rằng ba mình rất bận và sẽ đến thăm mình khi có thời gian.

Nhưng lần nào mình cũng phải sang Mỹ gặp ông ấy.

Lần này cuối cùng ông ấy cũng đến gặp mình rồi, nhưng ông ấy lại đến để đưa mình đi.

Ba nói ba nhớ mình rất nhiều và mẹ mình cũng vậy.

Mình nói, nếu mình đi, có phải chú sẽ nhớ mình không?

Ba im lặng một lúc lâu trước khi trả lời, sẽ nhớ. Vì thế ông ấy tôn trọng sự lựa chọn của mình.

Mình hỏi chú mình, chú có buồn khi cháu đi không?

Chú nói, có buồn, nhưng nếu cháu không đi thì ba mẹ cháu cũng sẽ buồn lắm.

Nếu là trước đây, có lẽ mình sẽ không rời đi, vì sau khi mình đi, chú mình sẽ là người duy nhất ở đây. Nhưng bây giờ, chú mình vui vẻ hơn trước rất nhiều vì có anh Trình Dã ở bên cạnh.