Không Cảm Xúc

Chương 38




:

Ở sân bay, người người ra vào tấp nập, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên trên đài nhắc nhở về giờ cất cánh, hạ cánh của các chuyến bay.

Lúc này, còn ba phút nữa máy bay của Tùy Thiên Kỳ mới hạ cánh, Tùy Duy Tâm nắm tay Tùy Tâm Ý đi qua đại sảnh nhộn nhịp đến lối ra vip.

Trên lối ra vip, hai thanh niên đầu tiên bước ra với dáng người và ngoại hình xuất sắc. Người đi phía trước có đôi chân dài, bước chân nhanh nhẹn, đội mũ che đến mắt, chỉ lộ ra môi và cắm góc cạnh, tay chỉ xách mỗi ba lô, trông không giống như vừa trải qua một hành trình dài. Người đi phía sau cao hơn người đi phía trước một chút, trên tay kéo theo một cái vali.

Đây là Lê Tiêu và Cố Kỳ Quân vừa mới đi quay phim ở nước ngoài về, trong phim hai người đóng vai kẻ thù nhưng ngoài đời lại dính nhau không rời.

Lê Tiêu nhìn thấy Tùy Duy Tâm ở ngoài hành lang thì bước chân chậm lại, nhìn chằm chằm hắn mấy giây. Cố Kỳ Quân nhận ra gã có gì đó không bình thường, liền nhìn sang, thoáng chạm mắt với Tùy Duy Tâm, sau đó quay người đi, thấp giọng hỏi Lê Tiêu: "Sao vậy?"

Lê Tiêu lắc đầu: "Không sao."

Cố Kỳ Quân lại hỏi: "Lát nữa muốn ăn gì?" Đồ ăn trên máy bay không hợp khẩu vị của cả hai người nên lúc nãy họ không ăn được bao nhiêu.

"Anh muốn ăn lẩu."

"Được, vậy thì đi ăn lẩu." Cố Kỳ Quân nói: "Chúng ta ăn lẩu Uyên Ương đi, anh không được ăn cay."

Vẻ mặt Lê Tiêu hơi không thoải mái: "Ồ." Gã cong môi, bước đi nhanh hơn rất nhiều.

Cố Kỳ Quân bất lực mỉm cười rồi đi theo gã.

Tùy Duy Tâm tiếp xúc với quá nhiều người nổi tiếng, cũng không nhớ rõ mặt của những người nổi tiếng nên hắn nhìn sơ qua thì không nhận ra Lê Tiêu, tới khi hai người kia đi xa, hắn mới cảm thấy người đàn ông vừa rồi trông rất quen, nhưng lại không thể nhớ ra mình đã trông thấy người nọ ở đâu.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Một lúc sau, ở lối đi vip lại phát ra tiếng bánh xe của vali, sau đó một người đàn ông cao lớn kéo vali màu đen bước ra, sắc mặt trầm tĩnh, rất giống Tùy Duy Tâm.

Khi thấy người đàn ông tiến đến gần, Tùy Tâm Ý nhảy cẫng cả lên.

Đôi mắt Tùy Thiên Kỳ hơi đỏ lên: "Tùy Tâm Ý." Anh ra nhẹ giọng gọi, âm thanh hơi run rẩy.

"Ba ba." Tùy Tâm Ý rụt rè đi tới.

Anh ta sờ đầu Tùy Tâm Ý, nhẹ nhàng ôm cô bé: "Cao lên rồi này."

Lần cuối cùng anh ta nhìn thấy cô bé là cách đây nửa năm, trong chớp mắt, Tùy Tâm Ý đã cao gần đến thắt lưng của anh ta.

Tùy Duy Tâm cất giọng: "Anh cả."

Tùy Thiên Kỳ nhìn hắn, từ đáy lòng nói: "Cảm ơn em đã chăm sóc con bé."

"Nên làm thôi, con bé là cháu em mà."

Tài xế đã đợi ở ngoài sân bay rất lâu, vừa bước ra khỏi sân bay, tài xế vội vàng lấy hành lý, mở cốp xe và bỏ đồ vào.

"Lần này anh dự định ở lại bao lâu?"

"Tùy tình hình, trở về gặp bố, hoàn thành thủ tục xuất ngoại cho Tùy Tâm Ý, gặp lại mấy người bạn, ngoài ra thì cũng không còn gì nữa."

Mục đích Tùy Thiên Kỳ trở về lần này không phải là mở rộng công ty, tranh giành sản nghiệp của gia đình với Tùy Duy Tâm như người ngoài đồn đoán, không ai thực sự quan tâm đ ến tài sản của gia tộc này cả. Mục đích thực sự của anh ta là đưa Tùy Tâm Ý ra nước ngoài.

Tùy Thiên Kỳ và vợ là Doãn Du quen biết nhau từ khi còn nhỏ, là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối. Công ty của nhà họ Doãn làm về lĩnh vực bất động sản và có đầu tư cho một số bộ phim điện ảnh lẫn phim truyền hình trong giới giải trí để duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với nhà họ Tùy.

Doãn Du từ nhỏ đã thích anh ta nhưng đáng tiếc anh ta lại không có ý gì khác. Doãn Du theo đuổi anh ta nhiều năm, nhưng Tùy Thiên Kỳ vẫn không có chút cảm giác nào chứ đừng nói tới là thích.

Sau này hai người theo lời đề nghị của cha mẹ mới kết hôn, Doãn Du đương nhiên rất vui vẻ, nhưng Tùy Thiên Kỳ chỉ đồng ý kết hôn vì không nghĩ ra lý do gì để từ chối, anh ta rất thờ ơ với chuyện tình cảm, nên việc bản thân cưới ai đều không quan trọng.

Trước khi kết hôn, Tùy Thiên Kỳ xác nhận lại với Doãn Du: "Anh không thích em, em biết mà."

Doãn Du thản nhiên nói: "Em biết." Sau đó mỉm cười nói: "Nếu kết hôn mà không được gả cho anh thì cả đời này em cũng không cần kết hôn."

Tùy Thiên Kỳ im lặng hồi lâu: "Chỉ c ần sau này đừng hối hận là được."

Làm sao có thể hối hận được? Có thể gả cho Tùy Thiên Kỳ đã là vận may lớn nhất rồi, Doãn Du hạnh phúc còn không kịp.

Mặc dù Doãn Du luôn thích Tùy Thiên Kỳ, nhưng tình yêu của cô không hề bình đạm, cô vừa thích Tùy Thiên Kỳ, vừa cố gắng thay đổi bản thân.

Có lẽ Tùy Thiên Kỳ thậm chí còn không nhận ra rằng mình có tình cảm với Doãn Du. Từ nhỏ, anh ta luôn đặt cô lên hàng đầu, nhận trách nhiệm thay cô, đứng lên đấu tranh vì cô. Sau khi kết hôn, anh ta đối xử với Doãn Du ngày càng tốt hơn, mọi người đều khen ngợi quan hệ vợ chồng của hai người rất tốt đẹp, chỉ có Tùy Thiên Kỳ là không nhìn thấy mà thôi.

Cho nên Doãn Du vẫn luôn chờ đợi, cô ở bến để chờ thuyền và cô cũng có thể biến bến đỗ thành biển khơi để lúc nào cũng có thể đón thuyền đến.

Sau khi mang thai Tùy Tâm Ý, Doãn Du bắt đầu lo được lo mất, cô vô cùng ủ dột và nhạy cảm. Dù Tùy Thiên Kỳ có dịu dàng, ân cần đến đâu, trong lòng cô vẫn có cảm giác không chân thực, nguyên nhân là vì Tùy Thiên Kỳ chưa bao giờ nói yêu cô, vốn dĩ cô nghĩ rằng nếu có thể cưới Tùy Thiên Kỳ thì cô sẽ mãn nguyện nhưng con người luôn có lòng tham, sau khi có được hạnh phúc thì lại muốn có nhiều hơn nữa.

Sau đó, Doãn Du bị xuất huyết nặng, phải dạo một vòng qua quỷ môn quan. Khi cô hôn mê nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, Tùy Thiên Kỳ ngồi xổm ngoài cửa, lần đầu tiên anh ta trải qua nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khủng khiếp. Dù cuối cùng người đã được cứu nhưng Doãn Du lại gặp vấn đề nghiêm trọng về thể chất lẫn tinh thần.

Tùy Thiên Kỳ đưa cô ra nước ngoài chữa bệnh, vốn dĩ anh ta muốn đưa Tùy Tâm Ý đi cùng, đáng tiếc lúc đó Tùy Tâm Ý vẫn còn là trẻ sơ sinh nên anh ta đành bất lực để Tùy Tâm Ý lại ở Trung Quốc cho bà ngoại chăm sóc, nhưng bà ngoại chỉ để bảo mẫu chăm sóc cho cô bé.

Quá trình hồi phục của Doãn Du rất chậm, Tùy Thiên Kỳ vừa trị bệnh cho cô, vừa phát triển sự nghiệp. Dù có thuê người giúp việc nhà nhưng anh ta chưa bao giờ giao việc chăm sóc Doãn Du cho người khác.

Kể từ khi có nhận thức, mỗi khi đến kỳ nghỉ đông hay hè là Tùy Tâm Ý lại bay ra nước ngoài gặp ba mẹ. Sau đó, tình trạng của Doãn Du dần dần được cải thiện, Tùy Thiên Kỳ cũng có chút cơ ngơi nên sau một thời gian, hai vợ chồng liền muốn đem con gái về.

Khi Tùy Duy Tâm mới đến nhà họ Tùy, hắn cảm thấy Tùy Tâm Ý rất giống mình, cả hai đều không được yêu thương, sau đó hắn phát hiện ra rằng họ khác nhau, Tùy Tâm Ý vẫn được yêu thương, rất nhiều người yêu thương cô bé.

"Sau này muốn định cư ở đó luôn ạ?"

"Ừm, xét về môi trường chung thì ở đó tốt hơn.

"Anh đã nói chuyện này với bố chưa?"

"Đã nói rồi, bố không đồng ý, bố nói con người không thể quên cội nguồn." Tùy Thiên Kỳ cười mỉa mai: "Dù sao anh cũng đã thông báo cho bố, có tiếp nhận hay không là việc của bố, thế lực của nhà họ Tùy có lớn đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể một tay che trời ở nước ngoài được."

Vài ngày tiếp theo, thư ký đã xử lý xong thủ tục xuất ngoại cho Tùy Tâm Ý, chỉ đợi Tùy Thiên Kỳ xử lý xong việc ở đây thì hai ba con đã có thể lên đường.

Trình Dã và nhân viên trong studio lái xe đi Thanh Hải, dù đã bôi kem chống nắng nhưng khi trở về mặt mày vẫn đen đi.

Qua điện thoại, anh được biết Tùy Tâm Ý sắp ra nước ngoài. Anh vừa về liền chạy đến trụ sở của Phong Hành để gặp Tùy Duy Tâm. Trước khi đến tòa nhà trụ sở Phong Hành, anh có chào hỏi thư ký trước, khi đến nơi thì anh đi thẳng vào thang máy dành riêng cho giám đốc.

Lúc này Tùy Duy Tâm vẫn đang làm việc nên hắn bảo Trình Dã ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát.

Trình Dã ngồi trên sofa trong phòng làm việc nhìn Tùy Duy Tâm bận rộn, trên tay anh cầm một tách trà thơm, là loại cùng nhãn hiệu với trà thơm ở nhà.

Trình Dã hỏi: "Tùy Tâm Ý có sẵn sàng ra nước ngoài không?"

"Đúng vậy, rất sẵn lòng. Dù có làm gì đi nữa thì mọi người vẫn hỏi ý kiến con bé trước, em không cần lo lắng việc con bé bị ép buộc."

Trình Dã lắc đầu: "Em không lo lắng việc con bé bị ép buộc, em chỉ lo anh sẽ không vui thôi."

"Anh?" Tùy Duy Tâm ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Đúng là anh cảm thấy khó chịu thật."

Trình Dã nhìn Tùy Duy Tâm tươi cười như vậy thì anh lại hơi buồn bực, anh đứng dậy, đi tới trước mặt Tùy Duy Tâm rồi đưa tay sờ sờ đầu hắn: "Đừng buồn nữa, ngoan."

Đôi mắt Tùy Duy Tâm ươn ướt: "Từ nay về sau anh chỉ có em thôi."

"Đáng thương quá đi." Trình Dã dịu dàng nhìn hắn rồi ôm lấy hắn: "Đến đây, ôm một cái nào."

Tùy Duy Tâm ôm eo Trình Dã thật chặt, hắn vùi mặt vào vòng eo anh, giọt nước mắt không tự chủ mà lăn xuống, thấm vào lớp vải mềm mại.