Không Cảm Xúc

Chương 20




:

Tùy Duy Tâm mỉm cười chào hỏi rồi nói cảm ơn với anh Dương.

Anh Dương xua tay, hào phóng nói: "Không có gì, bạn của Tiểu Dạ cũng là bạn của tôi."

Trình Dã đứng cách đó không xa nói: "Mọi người nghỉ ngơi chút đi, tôi đến chơi với cô bé một lát." Sau đó anh đi về phía chỗ mấy người tuyết nhỏ.

Tùy Duy Tâm ngồi trên ghế, hắn lặng lẽ nhìn Trình Dã đi tới ngồi xổm xuống, nói vài lời với Tùy Tâm Ý, sau đó trên khuôn mặt cô bé lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Tùy Duy Tâm dành phần lớn thời gian rảnh rỗi ở bên Tùy Tâm Ý nhưng do tính cách của hắn nên khó gần gũi với nhóc con, bản thân Tùy Tâm Ý cũng vậy.

Lần đầu tiên hai chú cháu gặp nhau, cả hai đều tương đối im lặng. Tùy Duy Tâm vắt nát óc mới nói được mười câu nhưng Tùy Tâm Ý chỉ đáp lại một hai câu. Về sau, Tùy Tâm Ý càng lớn thì mới dần tiếp nhận hắn, sức khỏe tâm lý cũng tốt hơn.

Tùy Duy Tâm thường chỉ ở bên cạnh và xem cô nhóc chơi đùa chứ không tham gia cùng, Tùy Tâm Ý đã quen chơi một mình.

"Cháu thích người tuyết à?" Trình Dã hỏi.

Tùy Tâm Ý ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói rằng cô bé thích.

"Vậy chúng ta hãy cùng nhau đắp một người tuyết thật lớn nhé."

"Được." Tùy Tâm Ý đỏ mặt, vẻ mặt có chút đắc ý.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Xung quanh không có dụng cụ gì hỗ trợ nên Trình Dã dùng tay không làm người tuyết, anh xoa xoa tay vài cái thì cũng không cảm thấy lạnh nữa. Khi còn nhỏ, việc đắp người tuyết mỗi khi tuyết rơi đã trở thành thói quen, đây cũng được coi như là một nghi thức khi đất trời bước vào mùa đông của anh, như thể anh chỉ thực sự trải qua mùa đông sau khi đắp người tuyết vậy, anh luôn ước gì tuyết rơi thật nhiều và mùa đông ở thủ đô luôn giống như anh tưởng tượng.

Nghi thức này kéo dài cho đến khi anh tốt nghiệp đại học và không còn trẻ trung nữa. Sau khi Trình Dã bắt đầu làm việc, anh dần dần không còn cảm thấy vui vẻ như trước khi nhìn thấy tuyết nữa, nhưng anh vẫn giữ thói quen đắp người tuyết, nếu tuyết không rơi dày thì anh sẽ đắp một người tuyết nhỏ ở ban công.

Thấy có người tình nguyện đến đắp người tuyết với mình, đương nhiên Tùy Tâm Ý cũng tham gia luôn.

Tùy Tâm Ý đội mũ và khăn quàng cổ cho người tuyết, Trình Dã sợ cô bé bị lạnh nên anh đội mũ và quàng khăn lên cổ cho cô bé, sau đó anh dùng lá cây với sỏi để làm mắt, miệng cho người tuyết. Vẫn còn thiếu một cái mũi, Trình Dã suy nghĩ một lúc, sau đó anh lấy ống kính ra khỏi máy ảnh rồi áp lên mặt người tuyết, thật hoàn mỹ.

Hành động đột ngột này khiến những người bạn nhiếp ảnh gia choáng váng, họ đau khổ thốt lên: "Ống kính này không cần dùng nữa thì có thể tặng cho những người có nhu cầu đấy."

Trình Dã đã chuẩn bị sẵn sàng, anh lấy một ống kính mới từ ba lô ra rồi lắp vào máy ảnh. Anh cũng không lo lắng quá nhiều về chuyện ống kính, cứ vui vẻ trước cái đã, anh nhìn thấy Tùy Tâm Ý vui vẻ thì bản thân cũng rất vui vẻ.

Nếu Tùy Duy Tâm là ánh sáng trong thế giới của Tùy Tâm Ý thì sự xuất hiện của Trình Dã giống như thêm màu sắc cho ánh sáng này, biến nó thành cầu vồng.

Tùy Tâm Ý vẫn đang chơi tuyết, cô bé thậm chí còn không chú ý đến việc Trình Dã đã giơ máy ảnh lên và chụp rất nhiều ảnh.

Sau khi chụp ảnh, anh đưa cho Tùy Duy Tâm xem rồi bảo hắn chọn những bức ảnh hắn thích.

"Tôi cảm thấy tấm nào cũng đẹp cả." Tùy Duy Tâm nhìn ảnh mấy lần rồi do dự nói.

"Vậy thì giữ lại hết đi, về nhà tôi chỉnh sửa lại một chút rồi sẽ gửi cho anh."

"Được."

Tùy Duy Tâm có xuất hiện trong một bức ảnh. Người đàn ông trong ảnh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt hiền lành như đang mỉm cười. Trình Dã nhìn bức ảnh một lúc lâu, đột nhiên nói: "Anh có phiền không nếu tôi chụp ảnh riêng mình anh?"

"Hả?" Tùy Duy Tâm có hơi bất ngờ, hắn không hiểu ý của Trình Dã cho lắm. Nhưng vài giây sau, hắn đã nhanh chóng đáp: "Không phiền."

Trình Dã điều chỉnh khẩu độ máy ảnh, nhỏ giọng nói: "Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã nghĩ anh rất thích hợp làm người mẫu, chỉ cần đứng ở đó thôi là đã mang lại một cảm giác rất đặc biệt." Nói xong, anh sợ Tùy Duy Tâm nghĩ anh đang tâng bốc nên bổ sung thêm: "Thật đấy."

"Chi phí mời tôi làm mẫu đắt lắm đấy." Tùy Duy Tâm nói đùa.

Trình Dã bấm chụp, đáp lại lời hắn nói: "Chỉ cần có thể mời được anh, giá nào tôi cũng chấp nhận."