Không Cảm Xúc

Chương 17




:

"Hai người đang nói về nhà họ Tùy à?" Một người ngồi gần đó lớn tiếng hỏi, sau đó mọi người cùng đưa ánh mắt hóng hớt sang nhìn theo.

Thực ra đàn ông cũng thích tám chuyện không thua gì phụ nữ.

"Người vợ thứ hai của Tùy Văn Quảng chỉ là tình nhân thôi, còn người vợ thứ ba hiện tại hình như tuổi cũng xấp xỉ Tùy Duy Tâm."

"Đúng vậy, cưới người vợ hai vào cửa sống cuộc sống sung túc được có mấy ngày thì bà ấy đã bị đưa vào viện dưỡng lão, nghe nói bà ấy có vấn đề về tâm thần đấy."

"Không cần biết Tùy Duy Tâm mạnh đến đâu nhưng bị nhà họ Lâm cản đường thì Phong Hành cũng chẳng thể đi xa được."

Nhóm người vẫn đang trò chuyện, nhưng Trình Dã lại cảm thấy nhàm chán, anh tự mở chai whisky, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cuộc trò chuyện dần dần nhạt đi.

Tề Cảnh Nam cũng hơi lơ đãng, thỉnh thoảng lại bật màn hình điện thoại lên.

"Cậu có chuyện gì vậy?" Trình Dã nhận thấy sự bất thường của Tề Cảnh Nam.

"Hả?" Tề Cảnh Nam khó hiểu hỏi: "Không có mà."

"Cậu đã kiểm tra điện thoại 6 lần rồi." Trình Dã cười trêu chọc.

"Aiya, nói cho anh biết này." Tề Cảnh Nam ngượng ngùng nói: "Em đang yêu đương."

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Trước đây, khi Tề Cảnh Nam hẹn hò với ai đó, cậu ta thường nói: "Em có người mới rồi" hoặc còn không nói với Trình Dã nữa. Cậu ta chưa bao giờ dùng từ "yêu đương" để miêu tả tình trạng mối quan hệ của mình.

Trình Dã sửng người, anh nhìn Tề Cảnh Nam lúc này chẳng giống người đang dạo chơi ở các bụi hoa như trước kia mà ngược lại cậu ta hệt như một chàng trai mới bắt đầu yêu đương, rất kỳ lạ nhưng cũng khá đáng yêu.

Có thể lần này cậu ta thật sự rung động rồi, cũng tốt.

Tề Cảnh Nam hào hứng cho anh xem ảnh người yêu, đó là người có khuôn mặt rất hiền lành, nở một nụ cười nhẹ nhàng, hoàn toàn khác hẳn với những người mà Tề Cảnh Nam từng hẹn hò trước đó.

"Cậu ấy là người thế nào?"

"Một người rất tốt, bọn em rất hạnh phúc."

"Hạnh phúc là tốt rồi."

"Ừm." Tề Cảnh Nam gật đầu: "Anh cũng phải hạnh phúc."

"Sẽ thôi."

Trình Dã và Tề Cảnh Nam đều theo đuổi chủ nghĩa "Sống trọn vẹn hôm nay!", nhưng hạnh phúc hiếm khi được tìm thấy trong thế giới của người lớn, muốn được hạnh phúc cũng khó khăn quá rồi.

Hai người bước ra khỏi quán bar, hôm nay Tề Cảnh Nam uống không nhiều, hiếm khi cậu ta không cần đến sự hỗ trợ của Trình Dã.

"Tuyết rơi rồi." Tề Cảnh Nam đột nhiên nói: "Trận tuyết đầu tiên của năm 2019 đến muộn hơn thường lệ." Cậu ta vừa mỉm cười, vừa ngâm nga giai điệu của bài hát nào đó, tuy giọng hơi nghẹt nhưng vẫn nghe ra giai điệu.

Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, đúng là đến rất muộn.

Lúc này Trình Dã mới để ý có gì đó lạnh lạnh rơi xuống đầu mình, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy những hạt tuyết mịn rơi xuống từ hướng Bắc.

Anh lấy điện thoại ra, cập nhật lại vòng bạn bè thì thấy bức ảnh Tùy Duy Tâm mới đăng vài giây trước.

Bức ảnh rất đơn giản, nền đen, có một chồng tài liệu cao được đặt trên bàn, màn hình máy tính bên cạnh tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.

Trình Dã liếc nhìn đồng hồ, là 23 giờ 55 phút.

Trình Dã gửi cho hắn một tin nhắn: Nhìn bên ngoài đi.

Khoảng vài giây sau, bên kia trả lời: Tôi thấy rồi, tuyết đang rơi.

Trình Dã: Anh vẫn đang bận việc à?

Tùy Duy Tâm: Tôi vừa làm việc xong.

Trình Dã mở camera điện thoại ra, tìm một góc đèn đường đẹp, chụp ảnh rồi gửi đi.

Tùy Duy Tâm bấm vào ảnh Trình Dã gửi.

Từng bông tuyết bay trên bầu trời dưới ánh sáng vàng ấm áp rơi vào mắt Tùy Duy Tâm.

Tề Cảnh Nam đứng bên cạnh nhìn thấy Trình Dã gửi tin nhắn WeChat cho người nào đó, cậu ta tò mò hỏi: "Ai thế?"

"Tùy Duy Tâm." Giọng điệu của Trình Dã rất tự nhiên, tự nhiên đến mức Tề Cảnh Nam có thể cảm nhận rõ được mối quan hệ của hai người tốt đến nhường nào.

"Đừng trách em nghĩ nhiều, nhưng nghiêm túc mà nói thì anh có hứng thú với anh ta không?"

"Thật sự không có, chỉ là bạn bè bình thường thôi, bọn anh không có khả năng đâu."

"Ồ ~ " Tề Cảnh Nam vẫn còn nghi ngờ, nhưng thấy Trình Dã chắc chắn như vậy thì cũng không biết nói gì nữa.

Nếu tuyết rơi dày thêm chút nữa thì tốt rồi, mọi thứ đều được tuyết bao phủ.

Đường phố yên tĩnh và vắng vẻ, thỉnh thoảng có ô tô chạy qua làm cho những bông tuyết bay khắp nơi. Anh đã đi đến vô số nơi, cũng đã nhìn thấy rất nhiều đêm tuyết, nhưng chỉ có nơi này mới mang lại cho anh cảm giác thân thuộc. Trước đây anh từng nghĩ đến việc chuyển đến những thành phố khác, nhưng cuối cùng anh lại từ bỏ. Mặc dù có nhiều điều đáng mong đợi ở thành phố khác nhưng đây là quê hương nơi có gia đình và bạn bè của anh.