Không Buông Bỏ Được

Chương 8




Sau khi Nam Tân đi rồi, dường như Cảnh Giới lại càng trở nên bận rộn hơn. Nhiều ngày rồi dì Hoa cũng không thấy bóng dáng hắn. Căn biệt thự lớn trống trải, nhìn một lượt cũng chỉ có một mình bà. Dì Hoa là một người phụ nữ cứng cỏi, nhưng dù thế thì đôi khi một mình ngồi ngẩn người trong căn nhà vắng lặng, bà cũng đã không ít lần lén lau nước mắt.

Bà không dám hỏi Cảnh Giới vì sao đã trôi qua một thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn chưa dỗ dành Nam Tân về nhà. Bà cũng chỉ đành trông coi căn nhà thật cẩn thận, mong sao nếu ngày nào đó Nam Tân quay về, cậu sẽ không thấy ngôi nhà trở nên xa lạ quá.

Ảnh chụp của Nam Tân vẫn còn nguyên trong khung ảnh. Đầu giường vẫn còn nửa cốc nước. Sách cậu mới xem nửa quyển cũng vẫn còn đặt trên tấm thảm trong phòng đọc, bên cạnh là một cây bút máy được xếp ngay ngắn. Xưa nay cậu vẫn luôn thích nằm trên thảm đọc sách, khi nào mệt rồi sẽ lăn ra cái đệm gần đó để nằm. Trên tấm đệm vẫn còn vương lại sợi tóc của cậu. Dì Hoa thấy rồi cũng không dọn dẹp… Mỗi một ngóc ngách trong căn nhà này đều tràn ngập bóng hình và hơi thở của Nam Tân. Cảnh Giới, về căn bản là, không thể nào bước tiếp được.

Mỗi ngày hắn đều như thường lệ đến công ty làm việc, không hề nhắc về Nam Tân nửa lời. Tần Liệt cũng không dám hỏi. Mãi cho tới khi có người phía dưới thắc mắc hỏi anh, có phải gần đây công ty có biến gì lớn không.

Lúc ấy Tần Liệt mới biết rằng hiệu suất làm việc của Cảnh Giới gần đây cao cực kì. Lượng công việc của hắn nhiều gấp đôi ngày trước. Công việc mà anh phụ trách khác với hắn, vậy nên không để ý lắm. Sau khi chủ động tìm hiểu xong, thấy ngạc nhiên mới gọi cho dì Hoa. Cảnh Giới đã rất nhiều ngày rồi không về nhà.

Dì Hoa than thở với anh, “Nếu như Cảnh tiên sinh không cần tôi nữa thì cứ cho tôi thôi việc sớm đi cũng được, tôi không oán hận gì đâu.”

Tần Liệt thuận miệng trấn an bà, “Nào có, dì nói gì thế?!”.

Cúp máy, Tần Liệt đi qua phòng làm việc của Cảnh Giới để tìm người.

Người làm công trong công ty chưa chắc đã hiểu được Cảnh Giới điên cuồng làm việc đến mức nào. Thế nhưng những người cận kề bên hắn, trực tiếp làm việc cùng hắn, thì đều bận rộn xoay mòng mòng quanh hắn, chẳng ai dám ca thán nửa lời. Dù gì thì việc của bọn họ cũng chỉ là vặt vãnh mà thôi. Chính chủ đảm đương việc nặng nhọc nhất còn chưa than mệt câu nào, làm gì đến lượt bọn họ kêu ca. Lúc Tần Liệt đến tìm Cảnh Giới có đi ngang văn phòng của nhóm trợ lý. Trông bọn họ như một đám người điên mất hồn, ai nấy đều ủ rũ phờ phạc.

Cảnh Giới lúc này đang xác nhận lịch với thư ký, “Thứ bảy không được.” Vừa ngước lên đã thấy Tần Liệt tiến vào, liền thuận miệng hỏi anh luôn, “Thứ bảy có bận việc gì không?”

Tần Liệt ngơ ngác, “Không.”

“Vậy để giám đốc Tần đi.” Cảnh Giới thẳng thừng quyết định, nói với thư ký. Tần Liệt còn chưa kịp hiểu gì, “Từ từ đã, chuyện gì đây? Tôi chưa biết gì hết, không thể nhận bừa đâu, nói cho rõ đã.”

“Hoạt động công ích thôi, anh lên phát biểu một chút rồi để chi phiếu lại là được.” Nói rồi hắn gật đầu với thư ký, ý bảo người đó có thể ra ngoài được rồi. Đoạn hắn mới hỏi Tần Liệt, “Có việc gì không?”

Trông qua thì Cảnh Giới cũng không có gì bất thường. Nhưng Tần Liệt đã cùng hắn lớn lên từ nhỏ, có thể dùng trực giác mách bảo để đoán ý hắn. Mặt hắn lạnh lùng quyết liệt, không cho mình nói lời từ chối. Sắc mặt hắn hơi xanh xao, như đang liều mạng vét cạn sức lực của bản thân vậy.

“Cậu…” Tần Liệt nghĩ một lát mới cẩn trọng hỏi vấn đề mình đã thắc mắc từ lâu, “Dạo này với Nam Tân sao rồi?” Anh cảm thấy lí do duy nhất khiến Cảnh Giới trở nên bất thường chỉ có thể là chuyện liên quan đến Nam Tân mà thôi.

Vẻ mặt hắn cứng đờ, chớp mắt nhìn Tần Liệt một hồi lâu. Khó mà nói được vẻ mặt hắn đang có cảm xúc gì. Nhưng Tần Liệt thấy lông tóc gáy mình dựng đứng hết cả, dù là Cảnh Giới chỉ quét mắt nhìn lướt qua anh một cái. Đoạn hắn làm như không nghe thấy, cúi đầu làm tiếp việc của mình.