Không Buông Bỏ Được

Chương 7




Cũng sẽ có lúc Cảnh Giới hỏi Nam Tân, anh đối xử với em như vậy có tốt không?

Cậu sẽ luôn mỉm cười đáp, tốt lắm, anh là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới này.

Nam Tân cũng cảm thấy lời mình nói là thật lòng. Nếu không có Cảnh Giới, hẳn cậu đã tìm chết theo Nam Kiều rồi, sẽ chẳng sống tốt lành đến tận bây giờ.

Còn Cảnh Giới chẳng qua là muốn Nam Tân làm nũng với hắn một chút mà thôi, chứ chẳng phải thật lòng nghi vấn gì cả. Hắn tốt với Nam Tân thế nào là chuyện mà ai ai cũng biết rõ như ban ngày. 

Nhưng khi Nam Tân tỉnh lại, Cảnh Giới ngồi bên giường bệnh của cậu lại hỏi thêm một lần, “A Tân à, anh đối xử với em không tốt sao?”

Nam Tân phải dùng thuốc mới ngủ được. Lúc này vừa tỉnh lại, vẫn còn chịu ảnh hưởng của thuốc nên không thoải mái lắm. Cậu cau mày không đáp, chỉ là nhỏ giọng gọi, “Mộ Tiên…”

“Ừ?”

“Em muốn uống nước.”

Cảnh Giới đứng lên dìu cậu ngồi dậy, cầm nước tới giúp cậu uống rồi lại đỡ lưng giúp cậu chậm rãi nằm xuống.

“Xin lỗi…” Nam Tân khẽ nói.

Cảnh Giới vuốt tóc cậu, “Là anh chăm sóc em không tốt…”

Cậu không nhìn người bên cạnh, nghiêng đầu ngắm trời chiều bên ngoài khung cửa sổ. Tầm mắt trống rỗng. Qua một lúc lâu mới nói, “Không phải đâu, anh đối với em tốt lắm.”

“Nhưng em lại thường cảm thấy anh đối xử tốt với em như nuôi một con cún trong nhà, cho nó một cái ổ đẹp đẽ đắt tiền, cho ăn đồ ăn cao cấp nhất, dùng vòng cổ mềm mại xích lại. Lúc nghe lời thì sẽ dịu dàng vuốt ve. Nhưng rời khỏi anh rồi sẽ thành một con chó không chủ, cô đơn, không có nơi ở, cũng chẳng có gì ăn.”

Giọng của cậu rất khẽ, nói xong thấy trong người cũng hơi khó chịu mỏi mệt nhưng vẫn kiên trì nói cho hết một hơi dài. Cảnh Giới ở bên cạnh im lặng lắng nghe, một lúc lâu sau, chỉ đơn giản là cầm lấy tay Nam Tân, nắm gọn trong lòng bàn tay mình. Hắn thích nhất là cầm tay Nam Tân như vậy.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Cảnh Giới nắm tay Nam Tân, theo thói quen nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt ve những khớp xương trên bàn tay ấy. Tay cậu gầy thật là gầy, khớp xương đều lộ ra rõ ràng.

Một lúc lâu hai người họ cũng chẳng nhìn thẳng vào mắt nhau. 

Cảnh Giới khẽ cười hỏi, “Vậy dì Hoa là gì?” Như thể những lời Nam Tân nói chỉ là lời nói đùa.

Nam Tân nói không ra lời. Cậu có thể oán thầm coi mình như chó, nhưng cũng khó mà nói dì Hoa là người chăn dắt chó của Cảnh Giới được. Chẳng thể làm gì khác hơn, chỉ đành nghiêng đầu nhìn hắn. Nơi hắn ngồi ngược sáng, cậu nhìn không rõ vẻ mặt hắn thế nào, chỉ cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn mình rất dịu dàng. Như thể hắn chẳng còn mang áo giáp nặng nề thường ngày nữa, nhẹ nhàng cực điểm. 

“Anh kêu dì ấy tới chăm sóc em nhé, được không? Chờ em khỏe lại…” Hắn đột nhiên im lặng. Nam Tân có ảo giác như thấy được máu tươi rỉ ra phía sau sự tĩnh lặng này. Trong phòng bệnh lại an tĩnh, qua một lúc Cảnh Giới mới nói nốt, “Anh không cần phải lo nữa rồi.” Như là sự im lặng rất lâu trước đó chẳng qua chỉ là một thoáng mà thôi.

Nam Tân không nói gì.

Hai người họ đã ở bên nhau rất lâu rồi, có một sự ăn ý nhất định, không nhất thiết phải nói ra thành lời. Khi đến bên nhau là như vậy, xa nhau, cũng là như vậy.

Khi Chung Đồng Văn tới phòng bệnh thăm khám cho Nam Tân, thấy cậu nằm im trên giường, bên cạnh là dì Hoa chăm sóc cho, Cảnh Giới đã rời đi rồi.

“Thấy sao rồi?” Chung Đồng Văn hỏi.

Nam Tân vẫn im lặng chẳng hé nửa lời.

Cô đã quen với chuyện này. Cậu vốn dĩ là như thế, rất hiếm khi trao đổi gì với bác sĩ tâm lý. Ngoài mặt thì ôn hoà mềm mại, nhưng lại khép mình thật kín, không cho phép bác sĩ thực hiện được chức năng chữa bệnh của mình. Nhiều khi cô cũng hoài nghi có phải trong tiềm thức của cậu có sự cố chấp nhất định, không muốn chữa cho khỏi hẳn hay không.

“Tôi vừa nói chuyện với Cảnh tiên sinh một chút về những việc cần làm, cậu…”

“Dì Hoa, có thể mua cho tôi một ít dâu tây không?” Đột nhiên Nam Tân lên tiếng.

Dì Hoa vốn đang đứng một bên nghe, mắt không rời Chung Đồng Văn, nghe thế thì ‘Hả’ một tiếng rồi mới bảo, “Bác sĩ Chung, phiền cô nhìn cậu ấy một lát, tôi đi rồi sẽ về ngay.”

Chung Đồng Văn đồng ý, “Được ạ.”

Chờ tới khi dì Hoa ra ngoài rồi, cô mới nhìn Nam Tân, chờ cậu nói.

“Tôi chia tay với anh ấy rồi, sau này có việc gì không cần phải báo cho anh ấy biết.”

Chung Đồng Văn có chút bất ngờ, “Cậu…”

Khi nói chuyện với Cảnh Giới, cô chỉ yêu cầu hắn tạm thời tránh xa Nam Tân một chút, hoặc hai người tách ra, chứ tuyệt đối không có ý bảo hai người họ chia tay đi. Cô phản ứng lại, “Tình trạng hiện tại của cậu không thể ở một thân một mình được.”

Nam Tân nói đến thế thôi đã như mệt mỏi lắm rồi, không muốn nhiều lời hơn nữa, chỉ nhỏ giọng bảo, “Thì ở bệnh viện, khỏe lại rồi tính… Dù sao thì ở bên cạnh anh ấy tôi cũng không chết được.”

Lần này Chung Đồng Văn hai mắt trợn tròn, “Cậu sao lại nghĩ như thế?”

“Một ngày nào đó, ” Nam Tân nhàn nhạt đáp, “Tôi không khống chế được chính mình.”

Chuyện Nam Tân tự sát quả thật là không cần phải nghi ngờ. Nhưng rốt cuộc là điều gì khiến cậu do dự, còn ngoan ngoãn gọi dì Hoa để được đưa tới viện, đến giờ Chung Đồng Văn mới hiểu. Cậu sợ mình sẽ chết ở bên cạnh người kia, trong căn phòng họ ngày đêm ở chung, rồi sẽ khiến hắn đau lòng về sau. 

Cảnh Giới buông tay rồi, Nam Tân như cũng gỡ bỏ được áp lực vô hình đè nặng trong lòng. Cậu cũng phối hợp hẳn, toàn tâm toàn ý mong ngày xuất viện. 

Chuyện này, dì Hoa là người cuối cùng được biết. 

Trong thời gian Nam Tân nằm viện, mỗi ngày Cảnh Giới lại vẫn bận rộn như trước, chẳng ngày nào ghé thăm. Dì Hoa tuy tự bảo mình rằng hắn bận rộn nên không có thời gian đích thân đến, trong lòng cũng giận thay cho Nam Tân, tủi thân thay cho cậu, cũng lén nói với Cảnh Giới đôi ba lần nhắc nhở. Hắn chỉ ậm ừ đáp, vừa nhìn là biết không nhiệt tình gì. Ngày cứ thế trôi qua, dì Hoa cũng chẳng hơi đâu mà nhắc hắn nữa. Mãi cho tới ngày hôm đó xuất viện rồi, người đến đón không phải Cảnh Giới, đồ đạc mang vào viện thời gian qua cũng được đưa tới một nhà khác, dì Hoa mới hiểu ra.

Bà níu Nam Tân lại không cho cậu đi, “Sao cậu phải thế. Ở bên ngoài ai chăm lo ăn mặc cho cậu bây giờ. Tính của cậu… phải chịu khổ à? Mộ Tiên sai thật nhưng xin lỗi nhau có được không?” Dì Hoa là người Cảnh Giới thuê, giờ nói như thế khiến Nam Tân không khỏi bật cười khẽ. Cậu đã chẳng còn hơi sức nào để cười lớn tiếng nữa rồi. 

“Dì Hoa, tôi thiếu nợ anh ấy nhiều lắm, nhưng cảm ơn anh ấy còn nhiều hơn. Anh ấy đã để dì chăm sóc tôi nhiều năm như thế.” Lời cậu nói ra cuối cùng lại là như vậy, khiến dì Hoa chẳng biết phải làm sao. Nam Tân không phải người giỏi ăn nói, suy nghĩ mãi chẳng biết biểu đạt thế nào, chỉ bảo, “Nếu.. Chỉ là nếu có thể, tôi nguyện ý chăm sóc dì khi về già.” Nói xong cậu còn hơi ngượng ngùng, lúng ta lúng túng, rồi tự mình cắt đứt đoạn đối thoại khó xử vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lúc này dì Hoa mới sâu sắc hiểu được thực ra Nam Tân chẳng thay đổi chút nào cả, vẫn là cậu bé nhạy cảm và hiểu chuyện như vậy, không muốn làm khó ai nên chỉ toàn tự làm khó mình, khiến người ta đau lòng.

Bà gạt nước mắt, nói, “Nói những lời này, cậu, thật đúng là… Dì không muốn cầm tiền nhà họ Cảnh, để dì đi theo chăm sóc cho cậu, vậy được không? Nhé?”

Nam Tân cũng lau nước mắt cho bà, nhẹ giọng nói, “Tôi sẽ tự chăm sóc mình mà. Tôi lớn lên ở trại trẻ mồ côi, có gì mà không được? Nhưng mà Mộ Tiên đó, anh ấy không biết tự chăm sóc bản thân, mỗi ngày đều bôn ba ở ngoài. Tôi không ở nhà thì cũng chỉ còn dì chăm sóc cho anh ấy thôi. Vậy tôi mới yên tâm được. Nếu nhớ thì dì cứ tới thăm tôi, tôi sẽ dẫn dì đi dạo phố, đi tản bộ, mời dì đi ăn.”

Trong trí nhớ của dì Hoa, Nam Tân sẽ không nói những lời khách sáo như vậy. Hẳn là đã suy nghĩ lâu lắm rồi, lời nói ra mới trôi chảy dễ dàng đến thế.

Cuối cùng, bà cũng không thể làm gì khác hơn là hỏi, “Tại sao? Bởi vì Mộ Tiên đối xử với cậu không tốt à?”

Im lặng một lát, cậu mới trả lời, “Dì không biết tôi thích anh ấy nhiều đến thế nào đâu.”

“Bởi vì quá thích, cho nên những thứ tốt đẹp gì đó của anh ấy tôi cũng không cần gì cả. Tôi chỉ muốn anh ấy cũng thích tôi giống như tôi thích anh ấy, nhiều như vậy, như vậy, như vậy, như vậy.”

Nam Tân cũng sắp ba mươi tuổi rồi, nói ra những lời ấy lại có chút trẻ con. Nhưng trước mặt dì Hoa, trẻ con một chút cũng không sao cả.

Nghe cậu nói xong, dì Hoa cũng an tâm hơn chút. Bà nghĩ hai người chẳng qua là có chút mâu thuẫn mà thôi. Cả hai đều thích nhau cơ mà, sao lại không thể chung đường? Nhưng bản thân cậu biết rằng những lời này nào có thể là an tâm, cùng lắm chỉ có thể tính là lời an ủi mà thôi.