Ăn hết một bữa cơm, dì Hoa cũng chưa tìm được cơ hội nào để hỏi chuyện Cảnh Giới. Bà giả bộ dọn dẹp phòng bếp, thật ra là đang lén núp trong đó nghe ngóng hai người còn lại. Cảnh Giới đang chào tạm biệt Nam Tân, cứ như thể đến đây chỉ để ăn một bữa cơm là thật. Dì Hoa không hiểu nổi, ăn nhiều cơm thế rồi, sao còn chưa bắt người về chứ?
Nam Tân bảo Cảnh Giới, “Anh qua chào dì Hoa một tiếng đi.” Cậu thực lòng nghiêm túc xem dì Hoa là trưởng bối trong nhà.
Thế là Cảnh Giới cũng nghiêm túc đi về phía phòng bếp. Căn phòng không lớn, đi mấy bước là đã túm được dì Hoa rồi.
Cũng may là dì Hoa nhanh trí, chưa kịp xoay người rút lui thì tay đã nhanh tay vớ lấy khay nước trái cây, đi thẳng về phía hắn.
Bà đi đứng nhanh nhẹn dứt khoát, Cảnh Giới nhác thấy đã dừng khựng lại theo bản năng nhưng vẫn không kịp. Hắn cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình dính bẩn, lại ngẩng đầu nhìn dì Hoa, có chút bất ngờ vì bà lại làm thế này.
Dì Hoa cười với hắn, lại ‘ui cha, ui cha’ kêu lên rồi bảo, “Thật là, sao tự nhiên lại xông vào đây làm gì? Giờ sao, mau đi thay áo đi.”
Cùng lúc đó Nam Tân cũng chạy qua xem. Mùa này quần áo mặc trên người đều là loại vải mỏng, vừa dính nước là sẽ ướt nhẹp. Nam Tân sợ Cảnh Giới tức giận, hết sức bảo vệ dì Hoa, “Không sao đâu, hay anh đi tắm đi.”
Cảnh Giới cũng đúng là không chịu nổi chuyện này, dứt khoát cởi nút áo đi vào phòng tắm. Hắn đi vội vàng, như là không thể nhịn nổi thêm một giây, dù khoảng cách cũng không phải là xa đến vậy.
Dì Hoa đứng bên cạnh Nam Tân, tranh thủ làm vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nói: “Nhưng ở đây không có quần áo cho cậu ấy đâu.”
Vẻ mặt Nam Tân không có cảm xúc gì, liếc nhìn dì Hoa. Cậu cũng có chút ngờ vực, nhưng dì Hoa chẳng những không lo lắng mà còn hỏi thêm, “Hay để bảo người mang đồ tới đây? Có mua cũng không mặc nổi đâu, chỉ có thể bảo người cầm từ nhà qua thôi. Bình thường quần áo của cậu ấy đều là do cậu chuẩn bị. Giờ cậu không ở nhà nữa, chẳng biết cậu ta đã làm gì với cái tủ quần áo rồi, bảo người khác vào nhà có khi lại bị cười cho thối mũi.”
Một câu đã đánh thẳng vào lòng Nam Tân.
Dù là đã chuyển đến đây, nhưng nhà của họ vẫn ở chỗ cũ, nơi cậu đã sống cùng Cảnh Giới gần mười năm. Thậm chí dì Hoa còn phân biệt rõ ràng với “ở đây” và “nhà”, làm sao cậu thay đổi được người kia? Hắn là một người cứng đầu và khép kín, đến dì Hoa còn không thể tùy ý dọn đồ trong phòng Cảnh Giới, nói gì tới người ngoài. Nhưng vì sao vẫn chiều theo ý cậu, chỉ có thể là vì Cảnh Giới sẵn sàng dỗ dành mình, dù bản thân có đau lòng đi nữa.
“Tôi biết rồi,” Cuối cùng Nam Tân nói.
Dì Hoa khấp khởi trong lòng.
Lúc Cảnh Giới đi từ phòng tắm ra, nửa người trên ở trần, chỉ quấn một cái khăn tắm, “Máy sấy ở đâu thế?”
Thật ra thì máy sấy ở trong phòng tắm, là hắn làm bộ không thấy thôi. Tâm trạng Nam Tân có vẻ tốt, đi tìm máy sấy cho hắn, còn hỏi, “Có muốn em sấy tóc cho không?”
Cổ họng Cảnh Giới nghèn nghẹn, nhất thời không nói thành lời. Hắn gật đầu một cái trước rồi mãi mới nói, “Được.”
Nam Tân cầm máy sấy đi vào phòng, Cảnh Giới đi theo phía sau, nghe cậu nói, “Dì Hoa mua một bộ đồ mới, đem giặt khô rồi, lát nữa sẽ cầm cho anh thay.” Cậu ngồi bên giường, nhìn Cảnh Giới rồi vỗ nhẹ lên đệm bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống đi. Đèn trong phòng ngủ là sắc vàng ấm áp, cảm giác như được ôm trọn trong một giấc mơ dịu dàng bình an.
Hai người đều im lặng không nói một lời. Một người ngồi yên cho người kia sấy khô tóc, thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.
“Có muốn ở lại đêm nay không?” Lúc đặt máy sấy xuống, Nam Tân chợt mở miệng hỏi.
Phản ứng đầu tiên của Cảnh Giới là tròn mắt nhìn cậu, nhìn một hồi như đã thỏa mãn rồi, hắn mới lắc đầu.
“Từ lúc buổi sáng vừa tỉnh dậy cho đến tối trước khi đi ngủ, anh đều kìm lòng để không nhớ em quá nhiều, chỉ gọi cho em cuộc điện thoại là đủ rồi. Từ thứ hai đến thứ sáu đều kiên trì vượt qua. Những lúc không thể chịu nổi, trong lòng nóng nảy bất an, lại nhớ rằng em không thích anh hút thuốc, anh tự bảo mình khi nào nhịn đủ một hộp thuốc sẽ được ghé qua ăn cơm cùng em một lần.” Cảnh Giới vừa nói vừa mỉm cười. Trái lại, môi Nam Tân càng thêm mím chặt.
“Anh thật sự rất nhớ em,” Cảnh Giới vươn tay xoa nhẹ đầu Nam Tân, như là đang trấn an cậu, muốn cậu vui vẻ lên một chút, đừng vì chuyện này mà phiền lòng, “Anh muốn biết mấy giờ em rời giường, mặc đồ ra sao, ăn món nào, có thích thời tiết hôm nay không, những cuốn sách trên giá kia em đọc cuốn nào… Anh muốn có thể vừa mở mắt đã thấy em, vừa quay đầu em đã ở ngay đó. Nhưng em thật sự ngoan lắm, không bao giờ từ chối anh điều gì cả, nên anh phải tự khống chế mình thôi.”
Vành mắt Nam Tân nóng hổi, nhòe cả đi, nói không thành lời, chỉ có thể lắc đầu với hắn.
Cảnh Giới lại nói, “Thật ra thì bệnh của em đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng anh mới là người không chịu buông ra, khiến em hiểu sai. Hiện tại chỉ buông em ra mới có thể ôm được em, đây là quy tắc của chúng ta.”
“Em yêu anh, yêu lắm,” Giọng Nam Tân nghẹn lại, như một đứa trẻ vô tình làm sai chuyện gì, không dám nói ra, vừa sợ vừa tủi thân. Cậu khóc đến không thở được, Cảnh Giới phải kéo vào lòng vuốt lưng cho. Hắn tựa cằm lên đỉnh đầu Nam Tân, sợ phải để cậu thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, nhẹ giọng nói, “Anh cũng yêu em mà.”
Nam Tân lại không nói gì nữa, có điều cậu ôm hắn chặt hơn. Cậu gật đầu thật mạnh, ý muốn nói mình hiểu rồi, và tin tưởng hắn. Cậu chưa từng hoài nghi tình yêu của Cảnh Giới. Cậu chỉ sợ rằng mình không đủ ngoan, tình yêu của người kia sẽ biến mất. Cậu cố gắng thuận theo những gì hắn muốn, nhưng sợ rằng một ngày nào đó bản thân không thể đáp lại những yêu cầu đó nữa, mình sẽ tự bóp nát tất cả. Cũng không thể chịu nổi khi nghĩ tới một ngày ấy.
Cảnh Giới lại nói, “Em không biết là anh yêu em nhiều thế nào đâu, nhưng không sao cả. Chúng ta bắt đầu lại, được không? Không phải là anh nhặt em về, không phải là anh cứu em. Em không thiếu nợ anh điều gì cả, anh cũng sẽ không giam em trong nhà. Lần này chúng ta sẽ yêu nhau như hai người bình thường thôi, nhé?”
Mãi tới khi dỗ Nam Tân đi ngủ rồi, hắn mới thay đồ sạch mà dì Hoa mới cầm qua cho, rồi bảo với bà, “Dì chăm sóc cậu ấy thật tốt nhé.”
“Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi,” Nói rồi, bà im lặng tiễn hắn ra cửa, đoạn mới không nhịn được nói thêm, “Cậu cũng chăm sóc bản thân cho tốt đấy.” Bà còn muốn nói nữa, nhưng lại phát hiện ra không có gì để nói cả. Chuyện tình cảm là chuyện của hai người. Từ đầu đến cuối, bà vẫn chỉ là người ngoài thôi.
Cảnh Giới quay đầu lại nhìn bà, gật đầu một cái rồi mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Nam Tân tỉnh giấc, thấy có gì lạ lạ. Cậu với lấy một tờ ghi chú dán trên đỉnh đầu.
— tối hôm qua nhịn không được, đã lén hôn em một cái. Hôm nay muốn hẹn em đi xem phim, có được không? Anh hứa sẽ ngủ gật để em có thể lén hôn lại.
Kí tên: Cảnh Mộ Tiên
Bây giờ là 6h40p sáng, Nam Tân mặc một bộ đồ ngủ màu lam nhạt, cầm tờ ghi chú trong tay ngây ngô cười rồi dán nó lên đầu giường mình. Sau đó thì ngốc nghếch ôm chăn lăn lộn cười một vòng.
Mặt trời treo ngoài cửa sổ vừa lúc rực rỡ, ánh nắng len qua rèm cửa sổ tràn vào phòng. Hiếm có khi nào Nam Tân thấy vui vẻ như thế, có lẽ hôm nay tiết trời quả thực rất đẹp, cậu rất thích.
Chỉ là những chuyện này, Cảnh Giới chưa được biết thôi.
– toàn văn hoàn –