Không Buông Bỏ Được

Chương 18




Có lẽ là vì sự việc giống như cái đinh găm sâu trong trái tim mấy ngày qua cuối cùng cũng đã có thể nói ra thành lời, nên tinh thần căng thẳng cũng buông lỏng hơn, thân thể cũng vì thế mà rã rời. Cảnh Giới ôm Nam Tân ngủ một lúc, cậu chợt phát hiện ra nhiệt độ cơ thể hắn có gì đó sai sai. Người cũng bất tỉnh nhân sự. Khi ấy cậu mới cuống quít gọi người tới xem. Sau khi kiểm tra phát hiện sốt cao, tuy là không đến nỗi sốt đến mức hôn mê nhưng vì cơ thể gần đây quá lao lực nên tự động tiến vào trạng thái hôn mê.

Hay nói cho đơn giản thì là ngủ thiếp đi.

Lần này thì dì Hoa không thể không chạy từ nhà tới đây chăm sóc cả hai người bệnh. Cũng may là phòng bệnh cao cấp, không bị giới hạn nhiều như các phòng bình thường nên bác sĩ để hai người họ ở chung một phòng. 

So với Cảnh Giới một tấc không rời khi Nam Tân đổ bệnh, lần này người kia ốm rồi, cậu còn lo lắng hơn. Y tá phải an ủi, “Đừng lo, anh ấy chỉ là mệt quá thôi.” Nam Tân khẽ cười, đáp, “Tôi biết.”

Lần này không ai che mắt cho cậu nữa, nhưng khi y tá tiêm, cậu vẫn quay đầu nhìn về phía Cảnh Giới. Chờ y tá làm xong, báo một tiếng, cậu mới quay lại, ôn hòa nói lời cảm ơn. 

Tuy không nói ra thành lời, nhưng y tá rõ ràng cảm thấy cậu có gì đó khác trước. 

Khi Cảnh Giới tỉnh lại, Nam Tân đã ở bên cạnh hắn. Miệng lưỡi hắn khô khốc, cậu bèn đỡ hắn dậy, đưa nước tới, “Thấy sao rồi?”

“Thế này là sao?” Hắn có hơi ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cổ họng lúc nói chuyện có cảm giác như bị xé rách. 

Nam Tân nói cho hắn hay, “Anh đổ bệnh.”

Cảnh Giới khẽ bật cười, “Lần này lại đổi thành em chăm sóc anh đấy à?”

“Em chăm không nổi đâu, là dì Hoa chăm,” Nam Tân cũng cười. Cậu rất ít khi cười, nhưng cười lên nhìn rất đẹp.

Cảnh Giới nhìn cậu chăm chăm, trong miệng vẫn còn lầm bầm, “Đúng là vợ nhỏ vô lương tâm.”

Dì Hoa phải về nấu cơm, buổi tối cũng không ngủ lại đây. Phần lớn thời gian là hai người họ ở cùng nhau. Sức khỏe của Cảnh Giới bình thường rất tốt, lần này bệnh đến lại như núi đổ, mong manh như sợi chỉ. Người bị ốm thường dễ yếu lòng, hắn cũng chẳng ngoại lệ. Ban đêm, hắn sốt cao, trong lúc mơ hồ chỉ biết nắm tay Nam Tân, “A Tân, không phải là em không thể rời khỏi anh, là anh không thể rời xa em.”

“Em có biết không?” Hắn lại hỏi, “Anh chỉ có mình em thôi. Nếu em không ở bên cạnh anh nữa, anh biết phải làm sao bây giờ? Nếu ngã bệnh rồi, nằm trên giường bệnh, anh không biết phải cố gắng sống vì ai nữa, chẳng lẽ là vì tiền ư?” Hắn cười nhạo bản thân.

Nam Tân vuốt ve bàn tay hắn, giống như là trong vô thức viết chữ bằng đầu ngón tay, “Em biết.”

Đến sáng, khi cơn sốt qua đi, hắn hình như chẳng còn nhớ gì chuyện hôm trước nữa. Nam Tân cũng chẳng kể. 

Vất vả lắm hai người mới có thể xuất viện. Cảnh Giới nghiêm chỉnh đưa Nam Tân đến tận dưới lầu tòa nhà nơi cậu ở. Cậu nhìn hắn, khiến hắn khẽ bật cười, “Sao thế, không tin anh à?”

Nam Tân lắc đầu, rồi cậu và dì Hoa mới cùng nhau xuống xe.

Trước khi đi vào cửa chính tòa nhà, cậu vẫn không nhịn được ngoái đầu lại nhìn lần nữa. Cảnh Giới đơn độc đứng tựa bên cửa xe, mỉm cười với cậu. Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cậu vẫn không nói gì.

Thời gian vừa rồi căn phòng bỏ không, may mà có dì Hoa dọn dẹp nên coi như vẫn còn sạch sẽ. Nam Tân còn thấy trên bậu cửa sổ đặt một bình hoa nhỏ, đón gió trong lành, hơi ngạc nhiên. Sau đó thì cậu bật cười, cuối cùng cũng hiểu vì sao Cảnh Giới dùng dằng nửa ngày mới chịu xuất viện.

Về phía Cảnh Giới, cũng phải tới trước khi xuất viện hắn mới nhớ ra rằng trong nhà Nam Tân có trồng hoa. Đây là lần đầu cậu trồng hoa. Lúc mua về cậu cười đến xinh đẹp như thế, bây giờ về, hẳn hoa đã héo rũ mất rồi. Hắn không muốn Nam Tân phải vì chuyện này mà phiền lòng, bèn kêu người đi chợ hoa tìm một bình, chụp ảnh cho hắn lựa. Sau khi chọn được một bình trông khá ổn mới bảo người tới thay chậu cây đã chết héo trong nhà Nam Tân.

Nhưng hắn có biết đâu hoa đã chết từ trước đó rồi, Nam Tân cũng chẳng để ý đâu. Lúc mua hoa vốn cũng chỉ là ý định nảy ra nhất thời mà thôi, cũng chỉ là cười để cho hắn xem.

Dì Hoa đi ngang qua, thấy cậu đứng ngây người bèn hỏi, “Làm gì vậy?”

Nam Tân đáp, “Ngắm hoa ạ.”

“Hồi trước đâu có thấy cậu thích hoa như vậy,” Dì Hoa nhòm ngó, “Cười đến vui vẻ luôn.”

“Vâng,” Ngón tay Nam Tân nhẹ nhàng miết trên những cánh hoa mềm mại, “Phải chăm cho cẩn thận mới được, kẻo chúng lại chết mất.”

Nam Tân đi gặp Chung Đồng Văn.

Cậu còn mang theo đồ. Chung Đồng Văn ngơ ngác nhận cái hộp, “Gì đây?”

“Bút máy.” Nam Tân nói, “Lần trước lấy một chiếc bút máy từ chỗ chị, giờ mua một cái khác trả lại.”

Chung Đồng Văn vừa mở hộp ra, vừa ngó chừng Nam Tân. Cô nhạy cảm phát hiện ra Nam Tân có gì đó khác trước, không còn mang theo cảm giác khiến người ta vừa nhìn đã thấy trong lòng run run lo sợ nữa.

“Lấy một chiếc bút máy?” Chung Đồng Văn hỏi ngược lại.

Nam Tân im lặng chốc lát, thành thực đáp, “Là ăn trộm.”

Chung Đồng Văn tự nhiên thấy trong lòng hơi vui vẻ. Lần đầu tiên cô cảm thấy Nam Tân cũng có một vẻ dễ thương thế này, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi, “Ồ, đây là chuyện mới xuất hiện gần đây, không thể khống chế hành động à?”

“Không phải là, khi đó tôi…” Nam Tân lại im lặng, một lúc lâu mới lên tiếng, “Tôi không muốn chết.”

Lần trước vẫn còn hỏi là “Tôi sẽ chết phải không”, lần này đã trực tiếp nói “Tôi không muốn chết”, cũng coi như là có tiến bộ. Lần này xem như là lần đầu tiên Nam Tân nghiêm túc phối hợp với Chung Đồng Văn kể từ sau khi cô đón cậu quay lại phòng khám. Chuyện này khiến tâm trạng cô tốt lắm. Kết quả, người hẹn gặp tiếp theo khiến cô phải nhướng mày, “Cảnh tiên sinh?”

Cảnh Giới khẽ gật đầu một cái.

“Anh lại muốn tới hỏi bệnh tình của Nam Tân à? Xin lỗi, tôi đã nói rồi…” Chung Đồng Văn lời còn chưa nói hết, liền bị Cảnh Giới cắt đứt: “Tôi tới thanh toán.”

“Trả tiền hộ cũng không được.”

Cảnh Giới lắc đầu, “Ý của tôi là, tôi trả phí tư vấn cá nhân.”

Cô quan sát hắn một lát, chợt nở nụ cười, gật đầu, “Vậy bắt đầu thôi.”

Nam Tân cũng không đụng mặt Cảnh Giới. Cậu đang ở trại trẻ mồ côi. Chung Đồng Văn gợi ý rằng cậu có thể làm chút công việc thiện nguyện, làm tình nguyện viên. Cậu đi hỏi một vòng mới biết đây cũng là một công việc chính thức, còn phải nộp đơn, xin phỏng vấn nữa. Cũng may là cậu vừa làm kiểm tra sức khỏe xong nên chuyện này không đáng lo ngại. 

Nam Tân không có bất cứ kinh nghiệm xã hội gì, cũng không có chứng chỉ liên quan nào hết. Nhưng trình độ học vấn của cậu cao, lại xuất thân từ trại mồ côi nên được đặc cách tham gia. Lúc Cảnh Giới hẹn cậu ra ngoài ăn cơm với nhau, cậu kể chuyện này cho hắn nghe, còn hỏi, “Có phải em rất vô dụng không?”

“Em tự tin lên một chút,” Cảnh Giới nói, “Anh cảm thấy việc này rất có ý nghĩa, có lẽ anh cũng nên thử.”

Rồi hắn đi thật.

Hai người họ thứ bảy thì cũng đi gặp Chung Đồng Văn, chủ nhật lại tới trại trẻ mồ côi làm tình nguyện viên. Tính ra thì cả cuối tuần đều không ở nhà ăn cơm, khiến dì Hoa phải càm ràm không hiểu hai người đang bày trò gì. Rốt cuộc là đã làm lành hay chưa? Mỗi ngày vẫn ai về nhà nấy, nhưng Nam Tân tối đến là lại trốn trong phòng gọi điện thoại cho người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, đến cuối tuần thì mất tăm mất tích. 

Thi thoảng Cảnh Giới sẽ bảo là nhớ đồ ăn dì Hoa làm, ghé qua ăn cơm — tất nhiên đây là cái cớ mà cả ba người đều hiểu nhưng không ai nói ra. 

Trong lòng dì Hoa đã sốt ruột lắm rồi. Chờ mãi mới lại có một hôm Cảnh Giới ghé qua ăn tối, muốn tranh thủ hỏi hắn mấy câu. Chứ mà nếu như gọi điện hỏi, kiểu gì hắn cũng sẽ lại viện cớ qua loa rồi cúp máy. 

Đáng tiếc, Nam Tân lại lôi kéo Cảnh Giới đi xem hoa mình trồng. Dì Hoa bưng thức ăn đặt lên bàn, cười bảo, “Lại loay hoay với hoa cỏ nữa rồi đó. Ngày nào cũng nghiên cứu như tiến sĩ trồng hoa. Ôm sách đọc chưa đủ, mỗi ngày tưới bao nhiều nước đều ghi chép đầy đủ, cái gì cũng tỉ mẩn còn hơn cả làm thí nghiệm nữa. Cái vườn hoa ở nhà lớn như thế cũng chưa thấy cậu mê hoa cỏ bao giờ.” Vườn hoa mà dì nhắc đến đương nhiên không phải cái bậu cửa nhà trọ bé xíu này rồi. 

Cảnh Giới nghe thế, biết rằng Nam Tân thực sự để tâm đến việc chăm bón chậu hoa này, bèn bật cười.

Nam Tân trừng mắt với hắn, “Anh cười cái gì?”

“Em nói nhiều như thế mà anh lại không được làm đồng tác giả hả?” Cảnh Giới tỏ vẻ hết sức vô tội.

Nam Tân không đáp, ngại ngùng xấu hổ cúi đầu, bản thân cũng nhoẻn miệng cười.

Cảnh Giới cố ý cúi người xuống để nhìn mặt cậu, “Em đang cười gì đó?” Nam Tân đẩy hắn ra, “Ăn cơm thôi.”