Không Buông Bỏ Được

Chương 11




Cảnh Giới chờ ở dưới lầu tòa nhà Nam Tân ở suốt một đêm, sớm ngày hôm sau lại về khách sạn mà gần đầy mình thuê phòng, rửa mặt mũi chân tay rồi đi gặp Hà Giản.

Họ lại gặp nhau ở chỗ Lý Tinh Dương như lần trước. 

Gặp gỡ lần này, trạng thái tinh thần của Cảnh Giới tệ hơn lần trước. Quanh người hắn bị vây bởi cảm giác uể oải, suy sụp, có chút lạnh lẽo, “Tôi cần thuốc ngủ.”

Hà Giản không nhanh không chậm đáp, “Chưa gì đã phụ thuộc vào việc sử dụng thuốc là không được đâu. Cái anh cần lúc này là giải tỏa lo âu trong lòng. Tôi có thể giúp anh trị liệu tâm lý, nhưng có vẻ anh cũng thấy trước là vô dụng. Hẳn là anh biết vấn đề của mình là gì rồi.”

Cảnh Giới không nói lời nào.

“Anh tìm đến tôi hẳn cũng không phải là để trị chứng mất ngủ nhỉ. Dù gì cũng tới rồi, coi như nói chuyện hàn huyên thôi cũng được,” Hà Giản mỉm cười. “Người yêu dạo này khỏe không?”

Cảnh Giới nhìn người kia, “Chúng tôi chia tay rồi, bây giờ em ấy dọn ra ở một mình.”

“Ồ, ra vậy.” Hình như Hà Giản nghe không hiểu ý tứ của Cảnh Giới, lại hỏi tiếp, “Vậy, dạo này cậu ấy thế nào?” Như là chắc chắn hắn có thể đưa ra được câu trả lời vậy.

Cảnh Giới im lặng thật lâu, Hà Giản mỉm cười hỏi lại lần nữa, “Cảnh tiên sinh?”

“Rất tốt.”

Nét cười của Hà Giản càng rõ thêm, ôn hòa gợi ý, “Nếu có thể thì kể tôi nghe thêm một chút.”

Cảnh Giới chưa cùng tán gẫu về thói quen của Nam Tân với người khác, bèn nhíu mày, “Chuyện này không liên quan gì hết.”

“Không,” Hà Giản nói, “Hiện tại chúng ta đang nói về bệnh tâm lý của anh.”

Ánh mắt Cảnh Giới lập tức trở nên lạnh lẽo sâu hun hút, nhìn chằm chằm Hà Giản. Cảm giác suy sụp vây quanh hắn ban nãy cũng chuyển thành cảm giác chết chóc, lạnh lẽo khiến người khác phải run rẩy.

Hà Giản vẫn giữ nguyên nụ cười, thậm chí còn mang theo nét từ bi khuyên bảo, “Nếu anh đã muốn chữa bệnh, thì phải đối mặt với nó trước đã, phải không? Nếu muốn ở bên cậu ấy thì phải học được cách cho cậu ấy khoảng cách nữa.”

*

Chớp mắt, Cảnh Giới không còn xuất hiện dưới lầu nhà Nam Tân nữa.

Ngày thứ nhất, Nam Tân nghĩ hẳn là hắn bận việc gì rồi.

Ngày thứ hai, vẫn không nhìn thấy người đâu cả.

Sáng sớm ngày thứ tư, lúc Nam Tân đi làm, sắc mặt đã tệ đến cực điểm, trắng bệch hơn cả tờ giấy. Dưới hai mắt là quầng thâm đen xì, tiều tụy thảm thương. 

Trưởng nhóm của họ là một người phụ nữ nhiệt tình tốt bụng. Nhìn thấy thần sắc khủng khiếp của Nam Tân trước khi đi làm thì “Úi cha” một tiếng, hỏi han xem có phải cậu thấy không khỏe hay gì không. Nam Tân không trả lời, nhưng hình như chị cũng đã quen, rót cho cậu một cốc nước nóng. Lúc này cậu mới lên tiếng nói Cảm ơn. Nhưng rồi cốc nước vẫn để đó chẳng nhấp môi, đến tận khi đã lạnh rồi cũng không vơi nửa giọt.

Đến giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp tụ tập lại rủ nhau đi ăn cơm. Trưởng nhóm thấy hôm nay Nam Tân không mang theo cơm, liền hỏi, “Hôm nay không mang cơm theo hả? Đi ăn chung không?”

Nam Tân hình như không nghe thấy, không phản ứng lại. Qua một lúc lâu, trưởng nhóm cũng thấy hơi lúng túng, tính đi trước thì cậu mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên đáp lại, “Có ạ.”

Một nhóm người cùng đi vào thang máy, bàn xem nên đi ăn gì. Nam Tân đứng ở góc không tham gia vào cuộc thảo luận, mờ nhạt như một cái bóng. 

Mãi cho đến khi có người hỏi cậu, “Cậu thấy sao?”

Nam Tân nhàn nhạt đáp, “Cũng được ạ.”

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cậu mà mọi người lén trao đổi ánh mắt với nhau, đều âm thầm công nhận cậu này đúng là một người kì quái. Nhưng Nam Tân cũng chẳng để ý. Cậu đã đi một vòng xung quanh công ty mà vẫn không thấy bóng chiếc xe quen thuộc.

Tự nhiên cậu thấy lạnh lẽo đến không đứng thẳng nổi.

“Ôi, cẩn thận đó!” Trưởng nhóm hô lên một tiếng rồi kéo cậu lại, “Nhìn xe cộ kìa.”

Lúc này Nam Tân mới hoảng hốt nhận ra bản thân đã đi chệch khỏi đường an toàn cho người đi bộ, đi thẳng ra làn xe. Nếu như vừa rồi không có người kéo lại, có lẽ đã bị xe đâm đến be bét máu rồi.

Tay cậu bắt đầu run bần bật không khống chế được.

Trưởng nhóm thấy tình trạng của cậu không đúng lắm, “Sao thế?”

Cổ họng Nam Tân căng chặt, nuốt vài lần nhưng không cách nào nói ra thành lời. Cậu hé miệng, trưởng nhóm lo lắng bộc phát, “Rốt cuộc là sao thế? — Sao tay cậu lạnh thế này!?”

Các đồng nghiệp bên cạnh cũng tiến đến hỏi han, “Sao thế? Có phải là thấy không khỏe không?”

Một chiếc taxi thấy nhóm người tụ lại ven đường liền lái chậm lại, xem có thể bắt khách không. Nam Tân dứt khoát không nói lời nào mà vẫy luôn xe rồi sập cửa ngay trước mặt mọi người đi thẳng. Cậu vỗ lưng ghế, ý bảo tài xế đánh xe đi.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, khó hiểu không kém gì các đồng nghiệp vừa bị đột ngột bỏ lại phía, “Đi đâu đây?” 

Nam Tân siết chặt tay nắm cửa xe, mãi mới lấy lại được một chút khí lực, nghèn nghẹn đọc địa chỉ xong thì nhắm mắt lại.

Cậu vội vã trở về nhà, tinh thần hoảng hốt vọt vào trong phòng ngủ, dốc thuốc ngủ ra để uống. Chỉ cần ngủ một giấc là được, ngủ là được rồi. Cũng may là trước khi nuốt chỗ thuốc đó vào bụng, cậu đã kịp định thần lại, nhìn những viên thuốc trắng lóa trong tay thì giật mình, buông tay làm thuốc rơi tá lả khắp sàn.

Uống thuốc ngủ quá liều cũng có thể chết.

Đột nhiên cậu phát hiện ra khắp nơi quanh mình đều nguy hiểm. Ngay cả thuốc cũng không dám uống, cậu trèo vội lên giường, quấn chăn kín người. 

Cả người cậu run rẩy, liên tục lặp lại lời cảnh cáo bản thân.

Không được chết. Không được chết.

Giữa tinh thần hoảng hốt, trong tiềm thức một thanh âm lặng lẽ nhắc nhở: Không thể chết ở đây, anh ấy không thấy mày đâu… Rốt cục cậu mới thuyết phục được con dã thú trong lòng, yên bình rơi vào giấc ngủ.

Đến khi tỉnh lại, giọng nói ấy đã bị cậu cho vào quên lãng, như chưa từng xảy ra. 

Trời cũng đã tối, Nam Tân ôm chăn ngồi dậy, nhíu mày, không hề có cảm giác thư thái sau khi ngủ dậy.

Điện thoại báo có hàng trăm cuộc gọi nhỡ nhưng Nam Tân chẳng mảy may để ý. Cậu vén chăn xuống giường. Tới phòng khách, lúc này mới phát hiện ra cửa nhà mình còn không đóng, sững sờ tại chỗ.

Cậu nhìn quanh phòng khách một lượt như muốn tìm ra dấu vết gì. 

Lúc đầu còn tỉnh táo, nhưng nhìn tới nhìn lui một hồi thì ánh mắt bắt đầu trở nên mông lung, càng nhìn càng vơi cạn nhẫn nại, bắt đầu lật tung khắp nơi ra để tìm.

Không có, không có gì cả, không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy có người đã tới đây. 

Căn phòng bị cậu lật tung hết lên, chợt nghe thấy tiếng động ở cửa. Lúc ấy cậu vốn đang ngồi bệt trên sàn nhà, nhặt nhạnh những viên thuốc ngủ rơi khắp phòng. Nghe tiếng cửa, cậu lập tức chạy như bay ra, chỉ để thấy dì Hoa.

“Ôi trời mẹ ơi!” Dì Hoa hẳn là bị căn phòng bung bét làm cho sợ chết khiếp, ôm ngực thảng thốt.

Nam Tân nhíu mi, sau đó mỉm cười, “Dì Hoa.”

Thấy cậu, hốc mắt dì cũng đỏ lên, “Đã nói rồi, sống thế nào đây. Xem cậu này… Ôi thằng nhóc này.” Dì Hoa đi tới trước mặt cậu, vươn tay xoa đầu, kìm nước mắt lại, mỉm cười hiền từ. 

“Được rồi, để dì làm chút đồ ăn cho. Ra kia ngồi đi, để dì dọn dẹp.”

Nam Tân hỏi, “Sao dì lại tới đây?”

“Tới tìm người thân.” Dì Hoa đặt đồ ăn lên bàn, rồi thoăn thoắt tay chân dọn dẹp phòng sạch sẽ, “Cảnh tiên sinh không cần dì nữa, không phải cậu nói muốn chăm sóc dì lúc về già à?” Bà xoay người lại, nháy mắt cười với Nam Tân, “Không phải là nói điêu đấy chứ?”