Từ khi có cháu trai, mỗi tối sau bữa cơm, Quách Xuân Lan đều phải lên lầu thăm đứa cháu cưng một chút.
Đứa bé vẫn chưa đặt tên, cả nhà cứ gọi tạm là "Tiểu Bảo, Tiểu Bảo", gọi mãi thành quen, nên cũng không quá gấp rút chuyện đặt tên.
Nhưng Lưu Phượng lại có chút sốt ruột.
Người xưa nói: "Danh không chính, ngôn không thuận". Hơn nữa, mấy ngày nữa là tiệc đầy tháng, họ hàng chắc chắn sẽ đông đủ, ai mà chẳng hỏi tên đứa bé. Đứa bé không có tên chính thức thì làm sao được? Mà cô Út chẳng biết bao giờ mới về nhà, sao cứ chẳng thấy mặt mũi đâu?
Chị ta lại nghĩ, với trình độ học vấn của cô em chồng, việc đặt một cái tên hẳn là dư sức. Dù bận rộn đến đâu thì chút thời gian này chắc phải có chứ.
Nhưng Lưu Phượng lại không thể đi thúc ép Lâm Cẩm Vân. Từ sau lần hai người tranh cãi trong bệnh viện vì Tưởng Lan vài năm trước, Lâm Cẩm Vân đối xử với chị ta lúc nào cũng lạnh nhạt, không còn gần gũi như trước. Sau đó, Lâm Cẩm Vân còn buồn bã một thời gian, khiến chị ta càng không dám làm phiền hay chọc giận cô em chồng tính khí đã đổi thay này.
Nhưng chuyện đặt tên cho đứa trẻ là việc lớn.
Lưu Phượng nghĩ ngợi một hồi, liền chuyển ý sang bà mẹ chồng đang chơi với đứa bé.
"Mẹ, dạo này sao không thấy A Vân về nhà ạ?"
Quách Xuân Lan đang cúi đầu chơi đùa với cháu, liền thuận miệng đáp: "Nói là tăng ca, cuối kỳ ở trường, việc nhiều lắm."
"Cũng hơn mười ngày rồi nhỉ. Trường gì mà bóc lột người ta đến thế."
Lời này thật ra rất khó nghe.
Người xưa nay vô tư nhất sao tự dưng lại biết xót xa cho cô em chồng nhà mình?
Quách Xuân Lan nghe mà thấy lạ, bèn ngẩng đầu hỏi lại: "Sao? Cô tìm nó có việc à?"
Lưu Phượng thấy mẹ chồng mở lời, liền không quanh co nữa, cười đáp: "Cuối tuần sau là làm tiệc rồi, mà Tiểu Bảo nhà mình vẫn đang chờ cô nó đặt tên đấy ạ."
Thấy mẹ chồng có vẻ do dự, chị lại thăm dò: "Con thấy A Vân cũng bận rộn, hay là nhờ chú Út đặt tên cho đứa bé đi? Dù sao chú ấy cũng là trưởng phòng kỹ thuật của xưởng in, thường tiếp xúc với nhiều chữ nghĩa."
Quách Xuân Lan nghe xong vội xua tay từ chối: "Không được, không được. Cô nó là giáo viên ngữ văn mà chuyện đặt tên còn phải phiền người khác à? Nói ra người ta lại bảo A Vân không để tâm, đó là chuyện không thể nào, tên Tiểu Bảo vẫn phải để cô nó đặt."
"Mẹ nói cũng đúng. Vậy hay là mẹ hỏi thử A Vân xem sao, biết đâu em ấy bận thì bận nhưng tên đã nghĩ xong rồi."
"Cũng phải, lát nữa tôi sẽ gọi điện hỏi nó."
*
Lúc này, ở Thâm Quyến.
Đêm càng khuya, công nhân ăn xong cơm tối đã rời đi một nửa.
Quách Đức Minh lại thong thả tới muộn. Vừa vào lều cơm, anh đã gọi lớn với Tưởng Lan: "A Lan, như cũ nhé."
"Vâng."
Tưởng Lan nhanh nhẹn chuẩn bị đồ ăn, đưa khay cơm ra.
Quách Đức Minh cầm khay cơm nhìn quanh một lượt, thấy Lâm Cẩm Vân cũng đang có mặt. Cô ngồi ở một góc bàn, im lặng không nói, dường như đang suy tư điều gì.
Anh biết Lâm Cẩm Vân không mấy thiện cảm với mình nên cũng chẳng muốn tự chuốc lấy cái mặt lạnh ấy, liền tìm một bàn trống rồi ngồi đối diện Tưởng Lan.
Nhưng vừa ngồi xuống ăn được vài miếng, anh bỗng cảm thấy phía trước tối sầm.
Ngẩng đầu lên, anh thấy Tưởng Lan đang cầm một khay cơm đứng trước mặt mình. Còn chưa kịp phản ứng, nàng đã đặt khay cơm xuống bàn, ngồi xuống đối diện anh.
Quách Đức Minh thoáng ngạc nhiên, vì cứ nghĩ rằng Tưởng Lan sẽ ngồi cùng bàn với Lâm Cẩm Vân.
Nghĩ vậy, anh ta liền vô thức nhìn về phía bàn đó, lại phát hiện Lâm Cẩm Vân cũng đang nhìn về phía mình, sắc mặt nặng nề.
Oán khí lớn quá...
Quách Đức Minh cảm thấy khó hiểu, quay đầu liếc mắt nhìn Tưởng Lan, lại thấy nàng vẫn giữ dáng vẻ bình thản, bèn dò hỏi: "A Lan, em họ của cô làm sao thế? Bị bệnh à?"
Tưởng Lan nuốt một miếng cơm, lạnh nhạt đáp: "Không có."
"Ồ." Quách Đức Minh lại quay đầu nhìn Lâm Cẩm Vân, phát hiện cô vẫn đang nhìn mình. Bị nhìn đến mức khó chịu, anh lại hỏi Tưởng Lan: "Cô ấy ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi. Đúng rồi, A Minh, bồn rửa bát lại bị tắc nữa rồi, lát nữa anh có thể thông giúp tôi không?"
"Không vấn đề gì, cứ giao cho tôi..."
Nhưng anh còn chưa nói hết câu, bàn bên cạnh đột nhiên xen vào một câu: "Để em giúp chị."
Quách Đức Minh quay đầu lại, thấy Lâm Cẩm Vân đang nhìn qua đây, nhưng lần này rõ ràng không phải đang nhìn mình.
Người cô đang nhìn lại không hề đáp lại, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Quách Đức Minh lập tức cảm thấy hai người này có gì đó kỳ lạ, đoán rằng hai chị em họ có lẽ đang giận dỗi nhau. Anh chỉ coi đó là chuyện nhỏ của phụ nữ, bèn định làm người hòa giải, giải thích với Lâm Cẩm Vân: "Đường ống này lúc đầu làm không tốt, cứ hay bị tắc. Không có dụng cụ thì không xử lý được đâu, vẫn để tôi làm thì hơn."
Nghe vậy, Lâm Cẩm Vân bĩu môi, không nói thêm gì.
Một lúc sau, những công nhân ăn cơm cuối cùng cũng rời đi hết.
Tưởng Lan đang đứng trước bồn rửa dùng một chiếc đũa cố gắng thông chỗ tắc, thấy cô làm khá vất vả, Lâm Cẩm Vân định bước lên giúp, thì Quách Đức Minh đã bước vào, tay cầm một thanh thép dài mảnh mềm dẻo.
"Để tôi, phải dùng cái này mới được." Anh vừa nói vừa chen vào cạnh Tưởng Lan, cúi xuống nhìn vào ống thoát nước.
"Không được rồi, tối quá, không thấy rõ bên trong. A Lan, cô chiếu đèn vào giúp tôi với."
"Vâng."
Tưởng Lan vội lấy đèn pin, đi đến bên bồn rửa chiếu sáng cho Quách Đức Minh.
Sợ anh không nhìn rõ bên trong đường ống, nàng giơ đèn pin lên, lại gần anh hơn một chút.
Vai hai người gần như chạm nhau, tóc của Tưởng Lan rũ xuống vai Quách Đức Minh, nhẹ nhàng uốn cong.
Từ góc nhìn của Lâm Cẩm Vân, hai người trông có vẻ ăn ý, thân mật vô cùng.
Cô không muốn nhìn thêm nữa, định quay người rời khỏi căn lều, nhưng bất ngờ nghe thấy tiếng "tít tít tít" vang lên.
Âm thanh này cô không xa lạ, liền vội đi đến bên giường của Tưởng Lan, lấy máy nhắn tin trong túi ra.
Là số điện thoại từ nhà.
Lo lắng gia đình có chuyện, Lâm Cẩm Vân cầm máy nhắn tin rồi vội vàng bước ra khỏi căn lều.
Vừa bước ra, phía sau đã vang lên một giọng nam:"A Lan, bị lệch rồi, cô chiếu đèn sang bên này chút đi."
"À..."
Lâm Cẩm Vân đi một đoạn đường ra khỏi công trường, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng bán xi măng. Ông chủ tiệm đang chuẩn bị đóng cửa, cô nhanh mắt nhìn thấy trên quầy có một chiếc điện thoại bàn, vội vàng chạy đến bàn bạc mượn dùng một lát.
Ông chủ tiệm đồng ý, để cô vào trong tiệm.
Lâm Cẩm Vân cầm lấy ống nghe, bấm số.
“Alô?”
“Alô, anh, là em đây. Anh tìm em có chuyện gì à?”
“A Vân…”
Tiếng của Lâm Vĩ Kiện đột nhiên ngừng bặt.
“Alô? Alô?” Lâm Cẩm Vân ở đầu dây bên này lo lắng gọi: “Anh, nói gì đi chứ.”
“Alô, là mẹ đây.”
Đột nhiên, giọng của Quách Xuân Lan vang lên từ đầu dây bên kia.
Lâm Cẩm Vân ngỡ ngàng, bất giác sững lại.
Lúc này, đầu dây bên kia chuyển sang gọi cô: “Alô? Alô? A Vân? A Vân? Alô?”
“Mẹ…”
Nghe tiếng cô gọi, đầu dây bên kia ngừng lại một chút, rồi tiếp lời: “Con đang ở đâu? Có phải ở Thâm Quyến không?”
“Dạ phải.”
Nghe vậy, đầu dây bên kia im lặng.
Lâm Cẩm Vân cảm thấy bất an, cố gắng trấn an bản thân, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con sẽ về nhà sớm thôi, mẹ đừng lo cho con.”
“Anh con đã nói hết với mẹ rồi. Những chuyện khác mẹ không muốn biết, bây giờ con lập tức quay về cho mẹ.”
Lâm Cẩm Vân không rõ anh trai đã nói những gì, nhưng qua giọng điệu của mẹ, chắc chắn bà đã biết mục đích của cô khi đến Thâm Quyến.
Thay vì che che giấu giấu, chi bằng nói rõ ràng với mẹ.
Nghĩ vậy, cô hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Mẹ, mẹ nghe con nói, con đến đây là để tìm chị ấy. Hai năm nay chị ấy đều ở Thâm Quyến làm việc kiếm tiền rồi gửi tiền về cho anh. Anh cũng biết chuyện này. Con mới biết được hồi đầu tháng, các phiếu gửi tiền đều ở chỗ con, tổng cộng là sáu ngàn tám. Chị ấy ở đây…”
Đầu dây bên kia đột ngột ngắt lời: “Mẹ không quan tâm cô ta ra sao, con mau quay về đi.”
“Mẹ, chị ấy đã trả hết số tiền nợ nhà mình rồi. Chị ấy sống rất khổ, sáng dậy sớm, tối về khuya để kiếm tiền, lại còn ở trong căn lều tạm bợ tại công trường, đến Tết cũng không về quê…”
“Vân à, coi như mẹ cầu xin con. Mẹ không cần số tiền đó nữa, con bảo cô ta đừng gửi về nữa. Mẹ cũng không trách cô ta nữa. Mẹ chỉ mong con quay về. Con là con gái, đến nơi xa lạ không người quen biết, đi cả mười mấy ngày, con muốn mẹ làm sao yên lòng đây? Con à, sao con lại nhẫn tâm như vậy chứ?!”
“Mẹ, con sẽ về mà, nhưng con muốn đưa chị ấy về cùng. Mẹ, con biết mẹ thương con nên không cần số tiền đó. Mẹ cũng nói không trách chị ấy nữa, vậy mẹ có thể thương con thêm một chút được không... Mẹ có thể... chấp nhận chị ấy không?”
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.
Sự im lặng ấy giống như khoảng tĩnh lặng trước cơn mưa lớn mùa hè, ngột ngạt đến khó thở.
Một cuộc đấu tranh không lời đang diễn ra qua sợi dây điện thoại mỏng manh, hai bên đều yêu thương nhau sâu đậm, nhưng không ai chịu dễ dàng nhượng bộ buông tay.
Vì cả hai đều hiểu rõ, tình yêu vừa là áo giáp, vừa là vũ khí.
Thời gian từng chút trôi qua.
Ở bên này, ông chủ tiệm bắt đầu cố ý ho vài tiếng để nhắc nhở. Ở bên kia, tiếng gọi khẽ của Lâm Vĩ Kiện vang lên…
Cuối cùng, một câu nói nặng nề truyền qua từ đầu dây bên kia.
“Nếu con không về, mẹ sẽ đến Thâm Quyến để đòi con gái về.”
Sau đó, một tiếng "tút" kéo dài vang lên, giống như tiếng còi kết thúc trận đấu, giống như tiếng búa của tòa án gõ xuống.
Quyết định đã được đưa ra, thắng thua phân rõ.
===
Tóm tắt chương:
Từ sau khi có cháu đích tôn, đêm nào Quách Xuân Lan ăn xong cũng lên lầu nhìn mặt thằng cháu cưng một cái mới thỏa lòng.
Đứa trẻ này còn chưa được đặt tên. Lưu Phượng muốn nhờ cô Út đặt tên cho nó nhưng lại kiêng dè xích mích trước đây nên bèn đánh tiếng với mẹ chồng.
Quách Xuân Lan biết con gái bận rộn, nhưng tên cháu trai cũng quan trọng không kém, sẵn tiện nhà đã lắp điện thoại, bà quyết định gọi cho Cẩm Vân.
***
Giờ này khắc này, ở Thâm Quyến.
Nhóm công nhân ăn xong cơm tối đã tản đi gần hết.
Quách Đức Minh lại khoan thai tới ăn cơm muộn.
Vì giận dỗi Cẩm Vân, Tưởng Lan mang đồ ăn ra ngồi cùng A Minh.
Cẩm Vân ngồi bàn bên đằng đằng oán khí.
"A Minh ơi, bồn rửa chén lại bị nghẽn rồi, lát nữa anh thông đường ống giúp tôi nhé?"
"Không thành vấn đề, cứ tin ở..."
Nhưng anh ta còn chưa nói xong, bàn bên đột nhiên chen vào một câu: "Để em giúp chị."
Tưởng Lan không đáp lại, chỉ cúi đầu ăn cơm.
A Minh phải giải thích là thông ống khá phức tạp phải cần dụng cụ mới làm được, cứ để anh ta làm cho.
Cẩm Vân nghe vậy bĩu môi, không lên tiếng nữa.
Một lát sau, công nhân ăn cơm rốt cuộc đều đi hết.
Cẩm Vân trơ mắt đứng nhìn Tưởng Lan cùng A Minh đồng tâm hiệp lực sửa đường ống, cô bực dọc tính bước ra ngoài thì tiếng máy nhắn tin 'tít tít' vang lên.
Là dãy số ở nhà.
Lo lắng có chuyện không hay xảy ra, Cẩm Vân vội vã cầm máy nhắn tin tìm chỗ gọi về nhà.
"A Vân..."
Giọng Lâm Vĩ Kiện đột nhiên im bặt.
"Alo? Alo?" Lâm Cẩm Vân vội vàng gọi: "Anh ơi, nói gì đi."
"Alo, mẹ đây."
Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến giọng Quách Xuân Lan.
Lâm Cẩm Vân trở tay không kịp, chợt ngây ngẩn cả người.
Mẹ đã biết cô đến Thâm Quyến, Cẩm Vân không biết anh trai đã nói những gì với mẹ rồi, nhưng cô nghĩ che giấu chi bằng tự khai thì hơn.
Cẩm Vân xin mẹ đón nhận Tưởng Lan.
Đầu dây bên kia lại trầm mặc.
Mẹ con hai người dùng sự trầm mặc giằng co xem thử ai sẽ là người thỏa hiệp buông tay.
Thời gian trôi đi từng chút một.
Rốt cuộc, đầu dây bên kia truyền đến một câu nặng nề.
"Con mà không trở về, mẹ sẽ đi Thâm Quyến đòi con gái mẹ về."
Túttttt - Thắng thua đã định.