Chớp mắt đã đến bốn giờ rưỡi chiều, Lâm Cẩm Vân bất giác ngủ thiếp đi.
Tưởng Lan thấy cô ngủ, liền lặng lẽ ngồi dậy.
Không ngờ, nàng vừa mới nhích chân thì Lâm Cẩm Vân đã tỉnh lại.
Một bàn tay đưa qua nắm lấy cánh tay Tưởng Lan, "Chị đi đâu?"
Tưởng Lan không ngờ cô lại cảnh giác đến vậy, vươn tay vuốt lại mái tóc rối khi ngủ của cô, "Em cứ ngủ đi, chị phải dậy chuẩn bị bữa tối."
"Vậy để em giúp chị."
Lâm Cẩm Vân lập tức ngồi dậy, xuống giường gấp chăn.
"Em ngủ thêm chút nữa đi, rõ ràng trông em vẫn còn buồn ngủ mà, một mình chị lo được rồi."
"Em không buồn ngủ, em sẽ giúp chị."
Thấy cô kiên quyết như vậy, Tưởng Lan cũng không nói thêm, huống chi muốn cô không làm gì cả là điều không thể.
Thế là hai người cùng nhau bắt đầu bận rộn trong căn lều tôn.
Cảnh tượng này như đưa họ quay lại những ngày đầu quen nhau, cùng làm việc trong bếp nhà họ Lâm, một người rửa rau, một người thái thịt, em nhóm lửa, chị vo gạo. Có những lúc thậm chí chẳng cần lời nói, chỉ cần trao nhau một ánh mắt, đối phương đã hiểu là cần hành hay tỏi, lấy muỗng hay rây.
Ba năm xa cách không hề làm phai mờ sự ăn ý và tin tưởng giữa họ, trái lại, nỗi nhớ nhung và những hồi tưởng thường xuyên càng khiến họ hiểu nhau hơn.
Đến sáu giờ rưỡi tối, công trường tan ca.
Một nhóm công nhân lao động ập đến, căn lều nhỏ nháy mắt chật ních ồn ào. Hai người bắt đầu thực sự bận rộn, múc cơm, chia thức ăn, lau bàn, rửa bát, tay chân không lúc nào ngơi nghỉ.
Sự nhã nhặn thanh tú của Lâm Cẩm Vân hoàn toàn khác biệt với những người công nhân mặt lấm mày lem, cả người đượm mùi mồ hôi, khiến họ nhanh chóng bị thu hút.
Họ đều là những người đàn ông làm việc tay chân vất vả, hiếm khi gặp người mới lạ. Vì thế, có người tò mò chỉ vào Lâm Cẩm Vân hỏi Tưởng Lan về thân phận và mục đích của cô.
Tưởng Lan đành dùng lý do "em họ đến giúp đỡ" để đáp lại.
Một vài công nhân thấy "em họ" trông nho nhã, thanh tú, không ngại bẩn hay mệt nhọc, còn thường xuyên tranh làm việc với "chị họ", lại thấy cô làm việc nhanh nhẹn, liền buông lời khen ngợi vài câu.
Thực ra cũng chỉ là những lời xã giao, nhưng Lâm Cẩm Vân nghe được lại rất vui, động tác tay càng thêm hăng hái.
Tưởng Lan nhìn thấy dáng vẻ cô làm việc hết sức mình, trong lòng lại tràn đầy lo lắng.
Hơn bảy giờ tối, công nhân dần rời đi.
Bởi muốn ở lại giúp Tưởng Lan dọn dẹp sau bữa ăn, nhưng lại sợ đến quá sớm hay ở quá lâu sẽ bị đồng nghiệp bàn tán, mỗi ngày Quách Đức Minh đều đến ăn muộn nhất.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, anh chờ đến khi đồng nghiệp tản hết mới lững thững đến, nhưng tiếc là công việc vốn thuộc về anh đã bị Lâm Cẩm Vân thay thế rồi.
Điều này khiến Quách Đức Minh có chút thất vọng, bởi như thế thì anh chàng không còn cơ hội ở riêng với Tưởng Lan.
Vì vậy, tối nay sau khi dùng bữa, anh không vội rời đi mà bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất với Tưởng Lan về công việc ở công trường.
Tưởng Lan vì phép lịch sự mà đối đáp lại, nhưng vẫn nhận ra vẻ mặt trầm mặc buồn bã của Lâm Cẩm Vân ở bên cạnh. Cô đang ngồi ở một bàn, dùng tăm cạy đất đen trong khe bàn với vẻ u oán.
Dáng vẻ u sầu đó khiến Tưởng Lan không khỏi động lòng, vội lấy cớ muốn ôn chuyện với em họ để tiễn Quách Đức Minh đi.
Thấy anh rời đi, Lâm Cẩm Vân liền quăng chiếc tăm, lau bàn sạch sẽ rồi bước đến kéo tay Tưởng Lan, "Người đâu mà nói nhiều thế không biết, lần đầu em thấy đàn ông lắm lời như vậy đấy."
"Anh ấy hơi cởi mở ấy mà." Tưởng Lan thấy trời đã tối đen, nghĩ ở đây là ngoại ô không dễ bắt xe, liền hỏi: "Em đến Thâm Quyến rồi ở lại đâu?"
"Tối nay em ngủ lại đây."
"Sao được, giường nhỏ như thế, sao đủ cho hai người ngủ?"
"Đủ mà, thêm vài cái ghế như buổi trưa là xong. Em ngủ ngoài, chị ngủ trong. Cùng lắm thì dời bàn qua ghép lại."
"Vậy trước giờ em ở đâu?"
"Ở một khách sạn bên Bảo An." Lâm Cẩm Vân nghĩ ngợi, rồi thêm vào: "Rất xa chỗ này."
"Dù xa cũng phải về, ngủ ở đây không ổn. Cùng lắm chị gọi taxi đưa em về."
Tưởng Lan vừa nói vừa đẩy cô đi, nhưng Lâm Cẩm Vân không chịu, khăng khăng: "Sao lại không được? Buổi trưa vẫn ổn mà."
"Buổi trưa ngủ thế gọi là ngủ à? Hơn nữa chỉ có một cái chăn, không bị lạnh mới lạ đó."
"Không sao, thời tiết ở đây cũng không lạnh lắm, em mặc quần áo ngủ, quấn kỹ lại là được."
"Không được, em về đi."
Lâm Cẩm Vân bướng bỉnh: "Vậy mai em lại đến đây nhé? Nếu không em không chịu về khách sạn đâu."
Tưởng Lan không còn cách nào khác, đành đồng ý: "Thôi được. Để chị đưa em ra bến xe."
"Vâng."
Hai người khoác tay nhau rời khỏi công trường.
Ngoại ô về đêm, gió lạnh thổi vù vù, mỗi cơn gió qua lại khiến lòng Lâm Cẩm Vân thêm lo lắng.
Một nơi nhỏ hẹp, lạnh lẽo và rách nát như thế, liệu có đủ ấm áp trong đêm đông này?
Cô càng nghĩ càng lo, bèn quay sang hỏi Tưởng Lan: "Ngoài bữa trưa và tối, chị có phải làm bữa sáng không?"
"Có chứ."
"Vậy sáng phải dậy lúc mấy giờ?"
"Bữa sáng cũng đơn giản, sáu giờ rưỡi dậy nấu một nồi cơm lớn là được, đồ chua, trứng bắc thảo chị đều chuẩn bị sẵn cả rồi."
"À."
Lâm Cẩm Vân trầm ngâm, vừa đi theo Tưởng Lan từ đường đất đến đường đá, từ lối nhỏ đến con đường lớn, mất khoảng ba mươi phút mới đến một ngã tư. Ở đây có trạm xe buýt, có cửa hàng, có khu dân cư, so với công trường thì sầm uất hơn nhiều.
Đợi một lát, một chiếc xe buýt bật đèn tiến lại gần, cả hai cùng nhìn, hóa ra là xe họ cần đợi.
Thấy xe ngày càng đến gần, Lâm Cẩm Vân quay sang nói với Tưởng Lan: "Em phải đi rồi."
"Ừ, em nhớ đắp chăn kỹ vào, tối sẽ lạnh đấy."
"Chỉ thế thôi sao, không còn gì khác à?"
"Khác gì cơ?"
"Hôn em đi."
"..."
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan không nhúc nhích, liền ghé sát mặt lại gần, nói: "Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon, trước đây đều thực hiện nghiêm túc mà."
Tưởng Lan khẽ khàng lùi nửa bước, "Xe đến rồi, đừng đùa nữa."
"Vậy càng phải nhanh lên, kẻo bị người ta nhìn thấy." Lâm Cẩm Vân lại tiến sát thêm một chút, thấy Tưởng Lan lùi, bèn kéo tay nàng lại, ép sát hơn, giục: "Nhanh nào, xe sắp vào bến rồi."
Bị cô giục đến bối rối, Tưởng Lan không kịp nghĩ ngợi gì, quay đầu lại nhanh chóng đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô.
"Chụt—"
Chiếc xe buýt vang tiếng còi dài, chầm chậm tiến vào bến...
Đây là chuyến xe cuối ngày. Một cô bé ngồi cạnh cửa sổ đang dùng tay lau lớp sương mờ trên kính. Bà ngoại bên cạnh đã ngủ, không ai trò chuyện cùng, nên cô bé chỉ ngắm nhìn bên ngoài.
Nhưng bên ngoài chẳng có gì lạ, chỉ có vài người đứng xếp hàng chờ lên xe.
Dưới ánh đèn đường, một bà cụ dắt một cậu bé đi đầu hàng, sau đó là một người chú xách túi, tiếp theo là một cô dì mập mạp. Ở cuối hàng là hai chị gái, đi một trước một sau. Chị tóc ngắn cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn chị tóc dài phía sau, nhưng chị tóc dài chỉ cúi đầu bước, không hề nhìn chị kia.
Cô bé không thấy gì mới mẻ, bèn quay đầu lại, chán nản nhìn về phía đầu xe.
Rất nhanh, cô thấy chị tóc ngắn bước lên xe, nhưng chị tóc dài lại không lên theo.
Sau khi lên xe, chị tóc ngắn còn vẫy tay về phía sân ga. Cô bé cũng tò mò nhìn theo hướng mắt của chị, quả nhiên thấy chị tóc dài đứng đó, đang mỉm cười vẫy tay chào.
Lúc này, chị tóc dài ngẩng mặt lên, nở nụ cười thật tươi, đôi mắt cong cong sáng ngời.
Chị này đẹp ghê.
Cô bé thầm nghĩ, không nhịn được mà ngắm chị tóc dài thêm vài lần nữa.
Xe bắt đầu lăn bánh, từ từ tiến về phía trước. Bóng dáng chị tóc dài dần biến mất khỏi tầm nhìn. Cô bé thu ánh mắt lại, nhưng rồi nhận ra chị tóc ngắn vẫn đứng ở cửa xe, chăm chú nhìn ra ngoài.
Rõ ràng trên xe vẫn còn ghế trống, sao chị ấy không ngồi nhỉ?
Cô bé nghĩ thầm, bèn mạnh dạn kéo nhẹ góc áo của chị tóc ngắn, lí nhí gọi:
“Chị ơi.”
“Hữm?”
Thấy chị quay lại, cô bé vội chỉ về phía chiếc ghế chéo đối diện:
“Ở đó có ghế kìa.”
Chị tóc ngắn mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ má cô bé:
“Em ngoan lắm. Nhưng chị xuống ở bến tới rồi, không cần ngồi đâu.”
“Ơ? Chị chỉ đi một bến thôi ạ?”
“Ừm, một bến thôi.”
“Ồ.”
Một lát sau, xe dừng ở trạm kế tiếp.
Cửa xe mở ra, chị tóc ngắn xoay người lại, mỉm cười chào cô bé:
“Cô bé, chị xuống đây nhé. Em nhớ xuống đúng bến nha, tạm biệt em!”
Cô bé cũng cười tươi đáp:
“Vâng, tạm biệt chị!”
Chị tóc ngắn xuống xe, cô bé liền rướn người ra sát cửa sổ để nhìn theo.
Cô thấy chị không đi về phía trước mà lại vòng ngược ra phía đuôi xe. Trong lòng càng thấy kỳ lạ: “Sao chị ấy lại đi ngược về thế nhỉ?”
Trạm này có nhiều người lên, nên xe đỗ lại khá lâu, cho cô bé đủ thời gian quan sát chị tóc ngắn.
Cô thấy chị đi đến bên đường, bước vào một tòa nhà sáng đèn, nói vài câu với một cô ngồi sau chiếc bàn ngay cửa. Sau đó, chị gật đầu, rồi cùng cô ấy đi lên lầu.
"Chị ấy lên lầu rồi," cô bé nghĩ, không thấy chị nữa, chỉ còn tòa nhà sáng đèn ấy thôi.
Cô nhìn kỹ, thấy bên hiên nhà có treo một biển đèn nhấp nháy. Trên đó có những chữ sáng rực. Cô mới học lớp hai, còn nhiều chữ chưa biết, nhìn hồi lâu chỉ nhận ra được chữ “住” (ở), chữ “房” (phòng) và chữ “人” (người).
“Thì ra là nơi để ở, chị ấy về nhà ngủ rồi.”
Nghĩ đến ngủ, tự dưng cô bé ngáp dài một cái, rồi tựa vào vai bà ngoại, từ từ nhắm mắt lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Viết mãi một góc nhìn khiến tác giả chán, nên thử đổi sang góc nhìn khác. Hy vọng không làm ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc.
===
Tóm tắt chương:
Lâm Cẩm Vân bất tri bất giác ngủ tới 4 giờ rưỡi chiều.
Tưởng Lan thấy nàng ngủ, liền lặng lẽ ngồi dậy.
Không ngờ nàng vừa mới hạ chân xuống, Lâm Cẩm Vân liền tỉnh lại.
Thế là hai người ở trong lều tất bật nấu bữa cơm tối, hệt như ngày xưa cùng nhau nấu cơm ở nhà bếp Lâm gia.
Ba năm không hề ngăn cách sự ăn ý và tin tưởng giữa các nàng, ngược lại tích lũy càng nhiều nhung nhớ càng khiến các nàng hiểu rõ nhau hơn.
6 giờ rưỡi tối, công trường tan tầm.
Lều cơm thoáng chốc chen chúc đầy công nhân.
Lâm Cẩm Vân văn nhã lịch sự, nổi bật lên giữa bao người dân công mặt xám mày tro.
Có người còn chủ động hỏi Tưởng Lan, Cẩm Vân là ai vậy?
Tưởng Lan chỉ nói là em họ từ xa đến phụ giúp.
Có người thì thấy cô em họ này lịch sự văn nhã lại không chê dơ chê mệt, làm việc cũng nhanh nhẹn gọn gàng, lại khen ngợi cô vài câu.
Tuy chỉ là lời khen khách sáo nhưng cũng làm Cẩm Vân cao hứng hẳn lên, động tác cũng cần mẫn hơn hẳn.
Sau 7 giờ tối, nhóm công nhân dần tản đi.
Quách Đức Minh (A Minh) thường ngày vẫn ăn cơm muộn, lúc này mới đi tới lều cơm dự định phụ giúp Tưởng Lan dọn dẹp.
Thế nhưng Cẩm Vân đều làm thay anh ta cả rồi, anh chàng có hơi mất hứng vì không còn cơ hội ở riêng với Tưởng Lan.
Ăn cơm xong anh ta chưa vội rời đi mà ở lại kể Tưởng Lan nghe đủ thứ chuyện ở công trường.
Tưởng Lan lễ phép nghe anh ta nói, đồng thời cũng thấy Cẩm Vân ngồi bàn bên bực dọc dùng tăm xỉa răng cạy đất trên kẽ bàn.
Tưởng Lan nói muốn ôn chuyện cùng em họ, lại đuổi khéo anh chàng.
Anh ta đi rồi, Cẩm Vân mới nói, chưa từng thấy tên đàn ông nào nhiều chuyện như vậy, một bụng ghen tuông chua lét.
Tưởng Lan biết ý "cô em họ", liền chuyển đề tài, ngỏ ý muốn đưa cô ra trạm xe, về khách sạn.
Cẩm Vân nằng nặc đòi ở lại, dĩ nhiên Tưởng Lan không cho phép, nàng sợ cô lạnh, sợ cô đổ bệnh, sợ cô càng xót xa khi thấy nàng phải qua đêm trong căn phòng đơn sơ thiếu thốn.
Đêm ấy nàng tiễn cô ra trạm xe.
Cô vòi vĩnh nàng một nụ hôn ngủ ngon.
Nàng chần chờ.
Cô thúc giục.
"Chụt"
Xe buýt mang Cẩm Vân vui vẻ rời đi.