Từ lúc Tưởng Lan vào nhà họ Lâm đến nay đều được cả nhà hoan nghênh đón nhận, chỉ trừ Lưu Phượng.
Lưu Phượng đã ghi hận Tưởng Lan từ khi bị Quách Xuân Lan sai đi trại vịt hỗ trợ, nguyên nhân thì quá rõ ràng, so với bận rộn việc nhà thì việc ở trại vịt vất vả hơn nhiều.
Mỗi sáng phải ra ngoài dưới cái nắng như thiêu như đốt, tới trại vịt vừa dơ vừa thối làm những việc nặng nhọc như lùa vịt, cho vịt ăn, nhặt trứng, hốt phân, phơi phân... Lâm Vĩ Kiện cứ cách ba ngày sẽ đi giao vịt với trứng cho khách trên huyện thành, tiện thể đem phân vịt phơi khô bán cho nông hộ, những lúc đó trại vịt lại càng bận rộn hơn ngày thường.
Lưu Phượng vốn là kẻ ham ăn biếng làm, trong lòng vốn đã không tình nguyện, mới làm chưa được mấy ngày đã phạm lỗi không ngừng mà còn đầy lòng oán giận. Mấy ngày nay Quách Xuân Lan thấy chị ta kéo dài công việc đều chịu đựng không hé răng, hôm nay thấy chị ta làm vỡ tới mười mấy trứng vịt nên rốt cuộc nhịn không nổi nữa mở miệng chỉ trích vài câu.
Lưu Phượng trong lòng ấm ức, lại không dám công khai chống đối mẹ chồng, đành đợi buổi tối đóng cửa lại lấy chồng ra xả giận, lấy cớ ép hỏi anh ta chuyện hứa hẹn mua TV.
Trước mắt nhà họ Lâm chỉ có một cái TV đen trắng, cơ hồ là công cụ giải trí chỉ dành cho Lâm Vĩ Khang. Năm kia lúc Lưu Phượng gả vào cửa, Lâm Vĩ Kiện từng hứa sau hai năm nhất định sẽ mua cho chị ta một cái TV.
Nhưng Quách Xuân Lan nào biết tính toán của hai vợ chồng nhà này, vì cần tiền cho Lâm Vĩ Khang cưới vợ mới mở miệng xin Lâm Vĩ Kiện một ngàn.
Lâm Vĩ Kiện là một người trung thực thẳng thắn, nghĩ đến mình là con trai lớn trong nhà, theo lý nên nhường cho em trai em gái, nên cũng không để trong lòng mà sảng khoái cho tiền. Hiện giờ phải đối mặt với sự dồn ép của Lưu Phượng, anh ta biết chống chế không được, lại thẳng tính, cũng không cần vòng vo uyển chuyển lấy cớ, thuận miệng nói ra nguyên do không có tiền.
Lưu Phượng nghe thế hoàn toàn nổi giận, cho là em Hai đoạt hết phúc lợi của anh Cả, nhớ đến cái TV duy nhất trong nhà bị Lâm Vĩ Khang độc hưởng, nhớ đến mình phải ở trại vịt vất vả hầu hạ vịt, mà Tưởng Lan lại chỉ cần ở trong nhà hầu hạ thằng ngốc, cũng chỉ vì Tưởng Lan mà chị ta mới không được mua TV, nhớ tới mẹ chồng cùng cô Út đối với Tưởng Lan ngày một thân thiết, trong lòng lửa hận cháy phừng phừng.
Chị ta mặc kệ Lâm Vĩ Kiện khuyên can, mở cửa, hướng giọng tới phòng Tưởng Lan cùng Lâm Cẩm Vân lớn tiếng: "Các người nói đạo lý một chút có được không, có người quả là mệnh tốt, gả vào nhà rồi mỗi ngày chỉ cần nấu vài ba món đồ ăn, chăm một thằng ngốc là có thể làm thiếu phu nhân, dụ ngon dụ ngọt khiến cả nhà tưởng như nhặt được bảo bối. Lại có người giống như con nha hoàn cả ngày phải làm trâu làm ngựa còn bị người chửi, người oán."
Lâm Vĩ Kiện nghe thấy Lưu Phượng gọi thẳng em mình là thằng ngốc, tức khắc đen mặt, đi qua dùng sức đóng sầm cửa lại, xoay người mắng chửi vợ mình. Lưu Phượng cũng không cam lòng yếu thế, nói câu nào là trả treo lại ngay câu ấy, hai vợ chồng chẳng mấy chốc đã cãi nhau ầm ĩ.
Mẹ con Quách Xuân Lan ở lầu một cách xa nên không nghe thấy hai vợ chồng khắc khẩu, nhưng Tưởng Lan ở cách một bức tường lại nghe rõ ràng rành mạch.
Lâm Cẩm Vân tắm rửa xong đi ngang qua phòng anh chị Cả, nghe tiếng khắc khẩu bên trong truyền ra, nghỉ chân nghe ngóng vài câu, trong lòng hiểu rõ, trở về phòng vặn máy hát lớn đến vang dội.
Máy hát phát ra bài hát nổi như cồn trong hai năm qua, 《Em gái ơi, dũng cảm tiến bước nhé!》
Lâm Cẩm Vân ngâm nga theo giai điệu. Tưởng Lan vốn dĩ rất buồn bực, nhưng nhìn thấy cô ra vẻ vô tâm vô phế, lại không nhịn được cười nói:
"Cô Út xem ra vô tư lạc quan thật đấy!"
"Do quen quá đó mà, thật muốn nói cho ra lẽ để chị ta cụp cái đuôi lại mà biết đối nhân xử thế với người ta."
Cô nói xong lại vặn âm lượng to thêm.
Tưởng Lan thấy cô em chồng này có hơi quá, vội ngăn cản: "Đừng mở lớn tiếng như vậy, chị ấy đang nổi nóng, cô Út đừng lửa cháy đổ thêm dầu, miễn cho... liên lụy đến cả chúng ta."
Lâm Cẩm Vân vừa nghe lời này, cũng cảm thấy mình đúng là có chút thiếu suy xét, lập tức vặn nhỏ âm lượng xuống một chút, mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn Tưởng Lan: "Chị cũng đừng để tâm mấy lời này làm gì, chị ta đang mượn chuyện người nói chuyện mình đấy thôi."
"Vâng, tôi biết mà."
Hai người lại ngồi dựa vào đầu giường nghe tiếp chương trình đang phát sóng, cho đến khi tiếng khắc khẩu cách vách dần dần bình ổn, lúc này mới tắt đèn nằm xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, khi Lâm Cẩm Vân dần đi vào giấc ngủ, lại mơ hồ nghe thấy trong bóng tối truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ. Cô quay đầu nhìn về phía Tưởng Lan, lại chỉ thấy một mảnh đen kịt.
Đêm nay không có ánh trăng, tất cả đều chìm trong màn đêm dày đặc, vốn là một đêm ngủ ngon mộng đẹp, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà tâm thần Lâm Cẩm Vân lại bị tiếng thở dài thật khẽ kia tác động.
"Chị không ngủ được sao?"
Tiếng dò hỏi này khiến Tưởng Lan bất ngờ, nàng không nghĩ là cô em chồng ở bên cạnh vẫn còn thức, có chút hối hận: "Có phải tôi làm ồn cô Út không?"
"Không có. Tôi vẫn chưa ngủ."
"À."
"Tôi không buồn ngủ, hay là chúng ta nói chuyện một lát nhé?"
"Cũng được."
Tưởng Lan ở cùng Lâm Cẩm Vân hơn một tuần nay, chưa từng nằm tâm sự, nàng vốn không phải người hay nói, lại cẩn trọng từ nhỏ, nếu là người khác, nàng sẽ quả quyết không muốn nhiều lời. Nhưng nàng cảm thấy Lâm Cẩm Vân không phải người ngoài, từ lúc quen biết tới nay sớm chiều ở chung đã khiến nàng nguyện ý tin cậy cô em chồng này.
"Tôi hỏi chị vài chuyện nhé? Nếu chị cảm thấy khó xử thì không trả lời cũng được."
"Ừ, cô Út hỏi đi."
"Mấy ngày trước, ba chị tới nhà chúng tôi tìm chị là có chuyện gì sao?"
Tưởng Lan không ngờ Lâm Cẩm Vân lại hỏi thẳng đến vậy, chần chừ một chút.
Lâm Cẩm Vân không thấy Tưởng Lan trả lời, trong lòng hối hận mình thật nhiều chuyện, lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, vấn đề này quá riêng tư rồi, ha hả, chị không cần trả lời tôi đâu."
"Không sao." Tưởng Lan mở miệng chậm rãi đáp: "Ông ấy tới tìm tôi đòi tiền."
Lâm Cẩm Vân tựa hồ đã quên mình vừa mới hối hận, hỏi tiếp: "Đòi tiền gì?"
"Phí sinh hoạt, với cả học phí sang năm của em trai tôi."
"Lúc trước chị... là tự nguyện tới nhà chúng tôi sao?"
Tưởng Lan lại không ngờ Lâm Cẩm Vân sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng thản nhiên đáp:
"Vâng, đúng vậy."
"Tôi cứ tưởng là ba chị ép chị, nào ngờ là do chị tự nguyện."
"Trong nhà thiếu tiền, với cả, tôi cũng lớn rồi."
Lâm Cẩm Vân nghe xong lẩm bẩm nói: "Chị cũng thật tàn nhẫn với bản thân quá. Chị không sợ sao?"
"Sợ gì?"
"Bình thường ai mà chẳng sợ, gả cho người như anh tôi, nhất định phải nhọc lòng lo lắng cả đời, còn bị người chê cười nữa chứ. Nói thẳng ra thì nếu tôi là chị, chắc tôi không làm được như vậy đâu, cả bản thân mà cũng..."
Lâm Cẩm Vân vốn định nói "bản thân mà cũng đem ra bán", nhưng chợt nhận ra lời này không khỏi sẽ tổn thương người ta, nhanh ngậm miệng lại, trong lòng nổi lên tia áy náy, tự trách mình ăn nói vội vàng.
Quả nhiên người trầm mặc ở gối đầu bên kia hồi lâu mới từ từ mở miệng nói: "Đúng vậy, quá đỗi tàn nhẫn với bản thân."
Câu tự giễu này khiến Lâm Cẩm Vân cảm thấy trống rỗng khó chịu, đang muốn nói gì đó để hòa hoãn không khí, lại nghe thấy Tưởng Lan mở miệng hỏi:
"Cô Út có từng bị bỏ đói chưa?"
Lâm Cẩm Vân nghiêm túc ngẫm nghĩ, từ nhỏ đến lớn thật đúng là chưa từng bị đói, liền lắc lắc đầu nói: "Chưa."
"Tôi đã từng."
Tưởng Lan như nhớ lại điều gì, khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vô định trong bóng đêm, từ từ kể ra.
"Một tháng trước, có hai chủ nợ tới cửa đòi nợ, ba tôi tranh thủ lúc bọn họ chưa tới lẻn trốn ra ngoài, tôi cùng em trai còn ở trong nhà, chủ nợ tìm không thấy người liền ăn vạ trong nhà không chịu đi. Bọn họ sợ cả hai người bọn tôi cũng bỏ chạy, liền nhốt tôi cùng em trai ở trong phòng, mỗi bữa cơm chỉ cho hai cái màn thầu một chén nước. Tới ngày hôm sau, vẫn không thấy bóng dáng ba tôi đâu, bọn họ càng tức giận hơn nữa, ngày hôm đó chỉ cho một cái màn thầu (bánh bao không nhân). Không phải một bữa cho một cái, mà là cả ngày chỉ cho một cái."
"Thật quá đáng! Quả là vô pháp vô thiên!"
Lâm Cẩm Vân trăm vạn lần không nghĩ tới Tưởng Lan từng có lúc phải chịu đói như thế, không nhịn được tức giận trong lòng, mở miệng mạnh mẽ lên án: "Còn ba chị đâu? Ông ta bỏ chạy mặc kệ sống chết của các người như vậy sao?"
"Buổi sáng hai hôm sau ông ấy mới trở về, không biết mượn được ở đâu mấy trăm mới tạm thời đuổi được chủ nợ đi. Có lẽ là ông ấy đã biết sợ, chủ nợ đi rồi ông quỳ xuống cam đoan với chúng tôi rằng sẽ không bao giờ bài bạc nữa. Nhưng đã thiếu nợ nhiều lắm rồi, chủ nợ uy hiếp trong vòng một tháng không trả thì sẽ đốt nhà."
Tưởng Lan bình tĩnh tự thuật xong, dừng một chút, nhắm mắt lại nói: "Người khác sẽ không vì ta sợ mà buông tha cho ta, ta nào có quyền được sợ."
Nào có quyền được sợ.
Câu nói tràn đầy bất lực cùng tuyệt vọng khiến lòng Lâm Cẩm Vân bỗng thắt lại, một cảm giác chua xót nghẹn trong lòng, cô thực chán ghét cảm giác này, chỉ muốn giang rộng vòng tay mà chở che an ủi. Cô theo bản năng vươn tay xem xét người bên cạnh, thực nhanh đã chạm vào tay phải của Tưởng Lan, cô nắm chặt bàn tay ấm áp này, nháy mắt cảm giác lòng mình không còn nghẹn ngào nữa.
Trên tay truyền đến hơi ấm cùng sức lực khiến Tưởng Lan không hiểu sao lại cảm thấy thật yếu đuối, cứ như là mỏi mệt tới cực điểm thì đột nhiên tìm được một chiếc giường ấm áp, toàn thân mỏi rã rời tìm được nơi dừng chân tạm nghỉ, sẽ không tự chủ được mà muốn tới gần. Nàng xoay qua, cuộn người sát vào Lâm Cẩm Vân thêm một chút, tay vẫn để cô nắm lấy.
Lâm Cẩm Vân thấy nàng đến gần hơn, chậm rãi nâng lên một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên vai Tưởng Lan, cô cũng không cách nào giải thích được ý đồ hành động này của mình, thân thể tự nhiên thuận theo đại não chỉ thị mà làm.
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan không tránh đi tay mình, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tưởng Lan: "Sẽ ổn cả thôi."
"Vâng."
Hai người cứ nằm đối mặt như thế, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nhau, dần dần tiến vào mộng đẹp.
===
Sâu: bà Cẩm Vân thấy người ta chửi lộn thì bật nhạc cổ vũ, mặn mòi dữ:)))))