Không Bình Thường

Chương 51: Tâm lý chiến




Hôm sau Lâm Vĩ Kiện tới bệnh viện từ rất sớm.

Anh mang quần áo cho Quách Xuân Lan thay và bữa sáng cho mọi người, vào đến phòng bệnh nhìn thấy Lưu Phượng đang ghé vào đuôi giường ngủ, còn Lâm Cẩm Vân thì đang rửa mặt súc miệng cho Quách Xuân Lan.

Anh nhìn thấy em gái mắt thâm quầng môi khô khốc, tức giận đẩy Lưu Phượng còn đang ngủ gà ngủ gật một cái, "Dậy dậy! Đã mấy giờ rồi mà còn ngủ, tới mẹ còn tỉnh rồi đây này."

Lưu Phượng giật thót cả mình choàng tỉnh, theo bản năng lẩm bẩm: "Ây da! Ai vậy?"

Chị ta lười nhác ngẩng đầu thì thấy chồng mình đang đứng sừng sững như núi trước mặt mình nhìn xuống, sợ tới mức ngậm miệng lại ngay, quay đầu nhìn thấy Lâm Cẩm Vân đang tính đi đổ nước, vội vàng đứng dậy đón lấy chậu rửa mặt trong tay Lâm Cẩm Vân nói: "Cẩm Vân, để chị để chị, em cũng thật là, sao lại không gọi chị dậy chứ?"

Quách Xuân Lan ghét bỏ liếc Lưu Phượng một cái, không nói gì.

Lâm Vĩ Kiện đem đồ mang tới bỏ vào trong ngăn tủ giường bệnh, xoay người nói với Lâm Cẩm Vân: "Cẩm Vân, em mau về nghỉ ngơi đi, ở đây có anh và chị dâu em là được rồi."

Lâm Cẩm Vân lại hỏi anh: "Anh Hai có khỏe không?"

"Anh đã nhờ thím Chu trông hộ nó mấy ngày. Hôm nay Chu Mai và Chu Cường đều ở nhà, nó cũng có bạn chơi cùng, không sao đâu. Em mau trở về nghỉ ngơi đi."

"Em không sao."

"Không sao cái gì? Em tự ra gương mà soi đi, cả khuôn mặt xanh xao trắng bệch, một chút tinh thần cũng không có, mau trở về nghỉ ngơi đi!"

Lúc này, Quách Xuân Lan cũng giơ tay đẩy đẩy Lâm Cẩm Vân, trong miệng thều thào "Đi, đi".

Lâm Cẩm Vân kéo tay Quách Xuân Lan nói: "Mẹ, con chờ bác sĩ tới rồi mới đi, con muốn nghe bác sĩ chẩn bệnh."

Quách Xuân Lan không muốn, không ngừng giơ tay đẩy cô, Lâm Cẩm Vân quyết không chịu rời đi.

Người nhà một bệnh nhân ở đó nhìn thấy cũng không đành lòng, liền khuyên nhủ cô: "Cô gái à, vẫn nên nghe lời mẹ cô đi, về ngủ một giấc rồi hẵng đến. Tối hôm qua mỗi lần tôi tỉnh dậy đều nhìn thấy cô ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm, con người không thể thức trắng như vậy được, không chịu nổi đâu."

Lâm Vĩ Kiện vừa nghe, sắc mặt lập tức tối xuống, kéo Lâm Cẩm Vân ra ngoài phòng bệnh, "Về về về, trở về ngủ đi!"

"Anh à, em đợi thêm lát nữa rồi về ngay, em muốn ở lại nghe chẩn đoán bệnh, bác sĩ Lưu 8 giờ rưỡi sẽ tới tuần phòng."

"Anh nghe xong nói lại cho em cũng thế thôi. Mau trở về ngủ đi."

"Em muốn chính tai nghe."

"Không được! Em cần phải về ngủ."

Lâm Vĩ Kiện kéo Lâm Cẩm Vân ra thẳng cửa thang lầu, sau khi buông tay còn khoanh tay đứng yên đó, không cho cô trở về một bước.

Lâm Cẩm Vân bất lực, đành phải dặn dò Lâm Vĩ Kiện vài câu mới đi xuống cầu thang. Lâm Vĩ Kiện sợ cô còn quay lại, vẫn đứng ở cửa sổ nhìn cô ra khỏi cổng bệnh viện mới xoay người về phòng bệnh.

Trong lòng quan tâm bệnh tình của mẹ, Lâm Cẩm Vân lê bước nặng nề về trường học.

Cô lấy chìa khóa tính mở cửa ký túc xá, lại không sao cắm trúng vào lỗ khóa.

Loay hoay trong chốc lát, cửa lại đột nhiên mở ra từ bên trong.

Tưởng Lan đang đứng phía sau cửa nhìn cô.

Tưởng Lan vươn tay vừa định kéo cô một cái, còn chưa chạm được cô, cô đã nằm liệt trên người Tưởng Lan, ôm Tưởng Lan không nói lời nào.

"Mệt lắm hả?" Tưởng Lan đau lòng ôm lại Lâm Cẩm Vân hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"

Lâm Cẩm Vân không nói lời nào, chỉ ôm chặt Tưởng Lan lắc lắc đầu.

Tưởng Lan liền kéo cô đến mép giường để cô nằm xuống.

Vừa nằm xuống một cái, cơn buồn ngủ liền lũ lượt kéo đến...

Một lát sau, Lâm Cẩm Vân cảm thấy có thứ gì đó nóng hầm hập đang chà lau mặt mình, sau đó là cổ, tiếp đến là tay.

Lại một lát sau, cô nghe thấy tiếng người gọi mình cứ văng vẳng bên tai.

Cô cực không tình nguyện mở to mắt, thấy Tưởng Lan đang bưng một chén gì đó ở bên cạnh nhìn cô.

"Khoan hãy ngủ, uống chút sữa bò đã rồi ngủ tiếp."

"Buồn ngủ lắm."

"Uống hai ngụm rồi ngủ, được không?"

"Không được."

"Ngoan nào, buổi sáng không thể không ăn gì, dạ dày sẽ khó chịu."

"......"

Nhưng Lâm Cẩm Vân thật sự buồn ngủ không chịu nổi, không muốn phản ứng thêm nữa, chỉ đơn giản nhắm mắt lại đi ngủ.

Vừa mới nhắm mắt lại, cô liền cảm thấy trên môi có thứ gì đó mềm mại dán lên.

Cánh môi bị cọ hơi hé ra, tiếp đó, một chất lỏng ấm áp nồng vị sữa liền chậm rãi chảy vào.

Cô rất thích hương vị này, theo bản năng liền nuốt xuống. Mới vừa nuốt một cái liền mút lấy hai cánh hoa mềm mại kia, quả nhiên lại mút được thêm sữa ấm, lại có một dòng sữa nhỏ thơm trôi xuống cổ họng, thơm nồng bát ngát.

Nhưng dù sao cô vẫn đang buồn ngủ, vẫn không mở mắt ra nổi, cứ để mặc ý thức tùy ý hành sự.

Lại mút trong chốc lát, rốt cuộc cô vẫn không chống lại nổi cơn buồn ngủ, buông miệng ra nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Tưởng Lan lấy khăn lông lau sạch vòng sữa trên miệng Lâm Cẩm Vân, lại giơ tay vuốt lại tóc mái trên trán cô, tiếp đó bò lên trên giường ôm cô dần dần thiếp đi.

Một giấc ngủ tỉnh dậy đã là 3 giờ rưỡi chiều.

Tưởng Lan thử đánh thức Lâm Cẩm Vân vài lần, sau vài lần không thành cũng để mặc cho cô ngủ.

Lúc Lâm Cẩm Vân tỉnh giấc giật mình nhận ra đã là buổi chiều, cô lo lắng chuyện ở bệnh viện, lập tức luống cuống tay chân bắt đầu mặc quần áo.


Tưởng Lan thấy cô tính rời đi, vội vàng kéo cô lại, yêu cầu cô phải cơm nước xong xuôi mới được đi.

Lúc này Lâm Cẩm Vân mới cảm thấy mình đói bụng, vì thế lại ăn ngấu nghiến bữa cơm trưa mà Tưởng Lan đã hâm lại để trong thùng giữ nhiệt.

Tưởng Lan thấy cô đã ăn kha khá, mới lấy ra một cái bao lớn để trước mặt cô: "Bao đồ này em mang theo đi, bên trong có chăn và đệm. Đêm nay nếu phải gác đêm thì lấy cái đệm lót trên ghế mà ngồi, chăn thì đắp lên đùi. Chị có bỏ cả áo khoác của em vào trong, buổi tối nhất định phải nhớ mặc vào, ban đêm sẽ lạnh đấy."

Lâm Cẩm Vân nghe Tưởng Lan căn dặn, duỗi tay lục xem cái bao lớn này. Cô trông cái đệm kia quen quen, lấy ra nhìn mới phát hiện nó được may bằng hai chiếc áo sơ-mi cũ ngắn tay rồi nhét bông vào, liền hỏi nàng: "Chị mới may tối hôm qua hả?"

"Ừ."

Lâm Cẩm Vân lập tức quay đầu nhìn trên giường, quả nhiên nhìn thấy cái gối đầu của Tưởng Lan đã xẹp.

"Sao phải tháo gối đầu ra làm cái này? Em ngồi ghế dựa cũng có sao đâu?"

"Ghế gỗ ở bệnh viện cứng ngắc cứng còng, ngồi mấy tiếng đồng hồ làm sao chịu được? Đã làm rồi thì em cứ dùng đi. Đúng rồi, em nhớ mang thùng giữ nhiệt tối hôm qua về nhé. Đêm nay em ăn ở căn-tin bệnh viện đỡ đi, đợi mang thùng về tới chị sẽ làm cơm mang lên cho em, đồ ăn ở bệnh viện mắc lắm, tiết kiệm được chút nào hay chút đó."

"Vâng."

"Mẹ... Thế nào rồi?"

"Không sao, chị đừng lo."

Tuy nói vậy, nhưng làm sao Tưởng Lan có thể không lo lắng cho được, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng không truy vấn, sợ càng hỏi càng làm cô buồn bã, chỉ nói "Vậy thì tốt rồi".

Lâm Cẩm Vân ăn cơm xong, xách theo bao đồ đang tính đi ra ngoài, đi tới cửa lại cảm thấy không yên lòng, xoay người nói với Tưởng Lan: "Chị ở nhà chờ em, đừng đi đâu cả, không được bỏ đi đâu đấy."

Tưởng Lan cười ôn nhu nói: "Ngốc ạ, chị muốn đi thì đã đi từ tối hôm qua rồi, làm sao hôm nay em còn nhìn thấy chị."

Lúc này Lâm Cẩm Vân mới yên tâm một chút, nói xong lời từ biệt rồi đến bệnh viện.

Tới bệnh viện Lâm Cẩm Vân vừa bỏ đồ xuống liền kéo Lâm Vĩ Kiện ra hành lang, hỏi anh kết quả buổi sáng bác sĩ đi tuần phòng.

Kết quả nửa mừng nửa lo, mừng là các cơ năng khác của Quách Xuân Lan đều bình thường, đột quỵ là do bị đả kích quá lớn mà ra. Nhưng đáng lo ngại ở chỗ, đột quỵ quả thật đã để lại di chứng, Quách Xuân Lan bị yếu cơ tay chân trái, bác sĩ chẩn đoán là bị liệt nửa người loại nhẹ.

Lâm Cẩm Vân nghe thấy kết quả này, trong lòng vô cùng hối hận, cắn môi bật máu.

Lâm Vĩ Kiện sợ tới mức vội nắm má cô khuyên nhủ: "Làm gì vậy! Em tự cắn mình như vậy thì có ích gì?"

Lâm Cẩm Vân vẻ mặt như đưa đám nói với Lâm Vĩ Kiện: "Mẹ là do em hại, nếu không bị xúc động như vậy, nếu lúc ấy em đi theo mẹ ra ngoài thì mẹ đã không đột quỵ."

"Đã thành ra như vậy thì nói thế có ích lợi gì? Bác sĩ nói tình trạng của mẹ vẫn có thể hồi phục nhưng phải kiên trì rèn luyện. Đừng tự làm khó mình nữa, giúp mẹ hồi phục mới là chuyện quan trọng."

"Anh, em xin lỗi. Là em hại tất cả mọi người ra nông nỗi này... Em thật là đáng chết."

"Được rồi. Anh em với nhau đừng nói như vậy nữa. Mau lau nước mắt đi, lát nữa đừng để mẹ nhìn thấy." Anh chợt nhớ tới một chuyện, lại hỏi: "Cô Tưởng Lan kia, rốt cuộc giữa em và cô ta là thế nào?"

"Em... Em và chị ấy... Anh, sau này em kể cho anh nghe được không? Bây giờ em không muốn nói tới chuyện này, vừa nhìn thấy mẹ em liền khó chịu, em không cách nào nói rõ với anh được. Em xin lỗi, anh."

Lâm Vĩ Kiện thở dài, nói: "Em không muốn nói anh cũng không ép em, nhưng em cũng biết rồi đấy, cô ta cầm tiền trong nhà trốn đi suốt mấy tháng trời. Người như vậy tuyệt đối không phải là người tốt, em đừng có dính dáng tới cô ta nữa, nhà chúng ta không chào đón loại người đó."


Lâm Cẩm Vân không lên tiếng.

Lâm Vĩ Kiện ép hỏi nàng: "Có nghe không hả?"

"Lòng em hiểu rõ."

Lâm Cẩm Vân không muốn nghe nữa, chỉ dụi nước mắt đi vào phòng bệnh.

Lâm Vĩ Kiện biết cô chưa chắc nghe lọt tai, nhưng cũng không muốn dồn ép cô, cũng không nhiều lời, theo đi vào.

Quách Xuân Lan không mấy vui vẻ, từ sau khi biết mình bị liệt nửa người loại nhẹ, bà liền không muốn nhiều lời.

Bà thấy Lâm Cẩm Vân đi đến, ánh mắt lập tức nhìn về phía con gái, rất nhanh liền thấy đầy áy náy và tự trách trong mắt con gái mình.

Loại ánh mắt này làm Quách Xuân Lan tuy đau lòng nhưng lại càng cảm thấy an tâm.

Lòng tự trọng của một người mẹ bị khơi dậy bởi cảm giác tội lỗi trong mắt Lâm Cẩm Vân, cảm thấy tuy mình phải trả giá đắt nhưng chung quy vẫn là người chiến thắng, là người cuối cùng nắm được điểm yếu của con gái.

Bắt được điểm yếu này mới có thể đè nặng gông xiềng hiếu nghĩa lên lưng con gái, khiến nó không cách nào thoát khỏi sự khống chế của mình.

Từ sau khi bác sĩ tuyên bố bệnh tình, bà nằm liệt trên giường suy nghĩ nhiều nhất chính là chuyện con gái và Tưởng Lan. Bà thề với lòng, tuyệt đối không để Tưởng Lan đã trộm tiền lại còn cướp cả người đi, tuyệt đối không thể để cô ta phá hoại gia đình mình.

Bà quyết định phải lợi dụng triệt để ốm đau để kiềm chế lòng con gái.

Từ hôm đó trở đi, Quách Xuân Lan luôn cố ý thể hiện sự ốm đau bệnh tật trước mặt Lâm Cẩm Vân, nói không ra hơi, cơm không ăn nổi.

Ở trước mặt Lâm Cẩm Vân, chuyện bà thường làm nhất chính là than ngắn thở dài về chân trái của mình, hoặc là cố rơi ra một hai giọt nước mắt rồi lặng lẽ đưa tay lau sạch.

Bà là một người mẹ khôn ngoan, có thể nhìn đồ ăn mỗi ngày con gái mang đến mà đoán được Tưởng Lan vẫn còn ở trong ký túc xá, liền cự tuyệt đồ ăn Lâm Cẩm Vân mang đến, Lâm Cẩm Vân đành phải đi căn-tin bệnh viện mua đồ ăn khác cho bà.

Bà không tiếc để con gái phải đi thêm một chuyến, không tiếc phải tốn thêm tiền, chỉ cần con gái coi trọng biểu hiện của mình, trong lòng càng cảm thấy vị thế mình quan trọng thì càng tự tin mình có thể thắng cuộc chiến nội tâm này trước Tưởng Lan.

Không thể không nói, gừng càng già càng cay, khổ nhục kế của Quách Xuân Lan thành công rực rỡ.

Lâm Cẩm Vân luôn chăm lo cho mẹ mình cẩn thận chu đáo, hầu hạ bà không biết mệt mỏi, dỗ dành bà cao hứng vui tươi.

Cô nghỉ được ngày nào đều xin nghỉ, tối nào cũng ngủ lại bệnh viện, buổi sáng trở lại ký túc xá vừa ngả đầu liền ngủ, tỉnh dậy lại vội vàng đến bệnh viện, căn bản là không có nhiều cơ hội nói chuyện với Tưởng Lan, chứ đừng nói chi là thân mật gần gũi.

Cô dồn toàn sức vào chăm sóc bệnh tình cho Quách Xuân Lan, không phải là không muốn dành chút thời gian cho Tưởng Lan, mà căn bản là không dư thừa thời gian và sức lực.

Đương nhiên Tưởng Lan không chút oán giận hay bất mãn, trái lại càng thêm lo lắng cho bệnh tình của Quách Xuân Lan. Nàng có hỏi thăm Lâm Cẩm Vân vài lần, nhưng đều chỉ nhận về một câu "Không sao" có lệ.

Nàng nhìn thấy mấy ngày nay Lâm Cẩm Vân đã gầy đi trông thấy, lòng đau như cắt, hai lần từ chối công việc của đầu bếp Trương, gần như không ra khỏi cửa, chỉ toàn tâm toàn ý chờ ở ký túc xá, chờ Lâm Cẩm Vân trở về ăn cơm nóng hổi nàng làm.

Cũng may sau hai tuần vất vả, Quách Xuân Lan rốt cuộc được xuất viện, tuy rằng có thể tự đi đường nhưng chỉ mới đi tập tễnh, tốc độ vẫn còn chậm chạp.

Lâm Cẩm Vân không yên tâm, vẫn quyết định thứ Bảy cùng về nhà chăm sóc mẹ.

Quách Xuân Lan rất vừa lòng khi thấy con gái lo cho mình, đương nhiên không cự tuyệt. Thậm chí bà còn nghĩ đến Tưởng Lan sẽ hai ngày không được gặp con gái mình mà lòng vui đến lạ. Nếu không phải thứ Hai này Lâm Cẩm Vân còn phải về đi làm thì bà chỉ ước mỗi ngày con gái đều ở nhà không cần trở về nữa.

===

Tóm tắt chương:

Hôm sau Lâm Vĩ Kiện tới rất sớm mang theo quần áo cho Quách Xuân Lan và bữa sáng cho mọi người.

Lưu Phượng vẫn còn ghé vào giường ngủ.

Cẩm Vân đang giúp mẹ rửa mặt súc miệng.

Lâm Vĩ Kiện tức giận đẩy Lưu Phượng dậy.

Quách Xuân Lan ghét bỏ nhìn Lưu Phượng.

Vĩ Kiện bảo em gái về nghỉ, Vĩ Khang ở nhà đã nhờ Chu gia trông hộ, Cẩm Vân xin nán lại đến lúc bác sĩ đi tuần phòng, Vĩ Kiện thuyết phục mãi cô mới chịu đi.

Về tới phòng ký túc, mắt mũi cô nhập nhèm không mở nổi cửa.

Cửa tự động mở ra, Cẩm Vân ngã vào lòng Tưởng Lan, mệt mỏi tê liệt.

Tưởng Lan biết Cẩm Vân vẫn chưa ăn sáng, lo lắng cô lại đau dạ dày.

Nằm trên giường mới nhắm mắt lại, Lâm Cẩm Vân liền cảm giác trên môi có thứ gì đó mềm mại dán lên, sau đó là dòng sữa thơm thơm ấm ấm chảy dần vào miệng.

Ra là nàng mớm sữa cho cô.

***

Chiều hôm đó Tưởng Lan chuẩn bị đồ đạc cho Cẩm Vân mang theo trực đêm bệnh viện. Nàng lấy bông từ gối đầu của mình làm tấm đệm cho Cẩm Vân ngồi được thoải mái.

Tưởng Lan hỏi tình hình mẹ, Cẩm Vân giấu diếm nói không sao.

Lâm Vĩ Kiện báo cho Cẩm Vân biết, mẹ tuy đột quỵ nhẹ nhưng di chứng bị liệt nửa bên trái.

Cẩm Vân hay tin, cắn môi bật máu.

Vĩ Kiện an ủi em gái, Cẩm Vân xin lỗi anh trai.

Vĩ Kiện hỏi chuyện giữa Tưởng Lan và Cẩm Vân nhưng cô vẫn không nói được, chỉ hứa sẽ kể anh nghe sau.

Vĩ Kiện lại dặn dò Cẩm Vân không được tiếp tục giao du với Tưởng Lan.

Từ hôm đó, Quách Xuân Lan nằm viện hai tuần, sau khi tập vật lý trị liệu đã có thể tập tễnh bước đi, xuất viện về nhà.

Suốt hai tuần Lâm Cẩm Vân chạy đôn chạy đáo, không còn thì giờ thân mật cùng Tưởng Lan, vì lo cho mẹ, cô lại theo mẹ về quê.

Tưởng Lan hiểu cho cô, lặng lẽ chăm sóc cô từng ngày.

Quách Xuân Lan biết con gái dùng sự quan tâm để hối lỗi, bà tận dụng triệt để chuyện này làm gông xiềng hiếu nghĩa, giữ chặt Lâm Cẩm Vân.