Edit: Lăng Baby
Beta: Sâu Sugar
Bởi vì ngủ không đủ giấc nên sáng hôm sau Lâm Cẩm Vân đi làm có hơi phờ phạc.
Buổi trưa, trên đường trở về ký túc xá cô gặp Hồ Học Phạm, không hề nghĩ ngợi liền gọi anh ta lại.
"Thầy Hồ tính đi đâu vậy?"
"À, trưa nay Tiểu Hoắc mời anh ăn cơm tiệm, anh trở về cất đồ rồi đi, hay là cô Lâm đi chung với anh luôn nhá?"
"Ồ, anh quên mất. Cô có Tiểu Tưởng nấu cơm cho rồi mà! Trở về là có thể ăn ngay, tốt thật."
Tiểu Tưởng? Thân quen đến vậy sao?
Trong lòng Lâm Cẩm Vân bùng lên một tia lửa vô danh, sắc mặt liền lạnh xuống.
Hồ Học Phạm lại là người không tinh ý, lại bắt đầu tự nói: "Tiểu Tưởng tốt thật đấy. Cô Lâm à, anh thật sự hâm mộ cô."
Hâm mộ tôi sao? Muốn thì tự mình tìm đi, nhìn chằm chằm vào bảo bối của người khác ước ao, không có chút ngại ngùng nào à?
"Đúng rồi cô Lâm, Tiểu Tưởng đã có đối tượng chưa nhỉ?"
Lời này vừa nói ra, Lâm Cẩm Vân liền dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Học Phạm, nhãn thần mang ý dò xét: "Anh muốn hỏi thăm gì?"
Hồ Học Phạm bị khuôn mặt Bao Công của Lâm Cẩm Vân dọa sợ, không hiểu vì sao Lâm Cẩm Vân lại thay đổi sắc mặt, vội vàng giải thích: "Cô Lâm, cô đừng hiểu lầm, anh chỉ hỏi thay Tiểu Hoắc, chính là Hoắc Đạt ở chung phòng ký túc với anh."
Hồ Học Phạm nói xong khẩn trương nhìn Lâm Cẩm Vân, lại nghĩ thầm một chút: Ơ tại sao mình lại nói đừng hiểu lầm nhỉ?
Chính anh ta cũng nghĩ không thông suốt, chỉ cảm thấy nếu vừa rồi mình không nói nhanh, Lâm Cẩm Vân có thể sẽ nhào lên cắn anh ta.
Hồ Học Phạm còn đang chờ Lâm Cẩm Vân trả lời, cô lại âm thầm oán trách: Tại sao lại thêm một Hoắc Đạt nữa? Người này đến cùng thu hút bao nhiêu người? Liệu còn nữa không?!
Cô lại nghĩ đến Hoắc Đạt là giáo viên thể dục, thường xuyên thấy anh ta mồ hôi đầm đìa ở trên sân thượng chơi tạ, luyện thành hệt như con tinh tinh đen thui, việc hồi tưởng lập tức khiến nội tâm cô nổi lên một hồi bất an, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.
"Cô giáo Lâm?"
Hồ Học Phạm nhìn thấy Lâm Cẩm Vân vẫn buồn bực không lên tiếng, đánh bạo gọi cô một tiếng.
"Chị họ em bây giờ không muốn cân nhắc vấn đề cá nhân. Thầy Hồ, đến lầu hai rồi, chúng ta gặp lại sau."
Lâm Cẩm Vân vẫy vẫy tay chào Hồ Học Phạm, liền cúi đầu bước lên lầu ba.
Hồ Học Phạm đứng ở bậc thang lầu hai, vẻ mặt buồn bực: Chuyện gì thế nhỉ? Cũng có phải làm mai cô ấy cho Hoắc Đạt đâu!
***
Lâm Cẩm Vân mở cửa phòng 309, mở cửa một cái liền thấy Tưởng Lan ngồi bên giường đan bít tất.
Rét tháng Ba đang đến gần, Lâm Cẩm Vân hai ngày nay than chân lạnh, Tưởng Lan sợ bít tất mua bên ngoài không đủ ấm, liền tự mình đan lấy bít tất.
"Về rồi đấy à, chắc em đói rồi!"
Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân trở về, vội thả kim đan trong tay xuống, xỏ dép lê ra bếp ban công bưng đồ ăn vào.
Lâm Cẩm Vân trông thấy Tưởng Lan vì mình mà bận trước bận sau thu xếp bữa trưa, sự bất mãn trong lòng lại vơi đi một ít, lại cười một cái, ngồi xuống cùng Tưởng Lan ăn bữa cơm.
Thật vất vả chịu đựng đến buổi tối, Lâm Cẩm Vân vừa định cùng Tưởng Lan âu yếm một chút, lại bị Tưởng Lan nói cho biết tình hình của cơ thể.
Cô mặc dù không còn bất mãn nhưng vẫn rất buồn bực.
Mà Tưởng Lan thì tinh thần phấn chấn vội vàng nghĩ tới việc làm tủ sách.
Hôm nay Hồ Học Phạm tới tìm nàng kỳ thực cũng chính là vì việc này, anh ta tìm hỏi được một người thợ mộc nên đã xin số điện thoại để liên lạc.
Vì vậy, thứ Hai này, Tưởng Lan thừa dịp Lâm Cẩm Vân không ở đây liền gọi tới số điện thoại của người thợ mộc đó.
Thợ mộc rất nhiệt tình, hỏi một chút yêu cầu cơ bản xong liền đồng ý sáng mai sẽ đến ký túc xá.
Sáng thứ Ba, thợ mộc tới đo đạc vị trí đặt tủ sách, tính toán hết vật liệu, giá cả cùng công làm, liền báo cho Tưởng Lan một cái giá chính xác cùng thời hạn hoàn thành.
Vừa nghe chỉ hết có 80 đồng, Tưởng Lan rất cao hứng, cũng không có ý định mặc cả với thợ mộc, chỉ yêu cầu anh ta khắc thêm hai bụi hoa lan hai bên cửa tủ.
Thợ mộc sảng khoái đồng ý, thu của Tưởng Lan trước 10 đồng làm tiền đặt cọc, lại hẹn cũng vào giờ này thứ Tư tuần sau sẽ giao hàng.
Mắt thấy tâm nguyện sắp sửa đạt được, Tưởng Lan cả ngày đều đắm chìm trong vui vẻ, ngay cả không phải lúc cười đều giống như mang theo ý cười, bởi vì vui sướng nơi đuôi lông mày cùng khóe mắt không thể nào che giấu được.
Điểm này người khác có thể không nhìn ra, nhưng Lâm Cẩm Vân lại nhất thanh nhị sở.
Vì vậy, vị ở chung phòng vốn đang uất ức sầu não mấy ngày nay liền tò mò hỏi nàng:
"Hôm nay có chuyện gì vui à? Sao trông chị cao hứng thế?"
"Có cao hứng gì đâu? Vẫn giống như bình thường thôi~"
"Không giống. Lúc chị bới cơm còn ngâm nga bài <Lạc viên táo xanh>"
"..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
"Rõ ràng là có."
"Có thể có chuyện gì được, hát một bài thôi mà."
"Không đúng!"
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan có việc giấu mình, nghĩ đến liên tiếp bị nàng cự tuyệt, tâm tình đột nhiên dậy sóng, không kiềm chế được mà cao giọng.
Đợi lúc cô phản ứng lại, đã thấy Tưởng Lan lo lắng nhìn mình chằm chằm.
Lâm Cẩm Vân cảm thấy rối rắm, ho khan một tiếng, liền nói: "Xin lỗi, gần đây em bận bịu chuyện thi giữa kỳ, có hơi phiền lòng."
"Chị xoa đầu giúp em nhé."
"Không cần, em đi ra ngoài hít thở một chút. "
Lâm Cẩm Vân nói xong liền cầm chìa khoá cùng ví tiền, mở cửa đi ra ngoài.
Cô ra khỏi trường đến quảng trường đi dạo một vòng, xem hết mấy màn múa giao tình, trong lòng mới coi như bình phục đôi chút, đến khi bình tĩnh mới bắt đầu hối hận về sự mất bình tĩnh vừa rồi của mình, trong lòng liền nghĩ phải tìm gì đó bù đắp.
Cô nhớ tới Tưởng Lan thích đọc sách cũng thích nghe nhạc, đọc sách dựa vào chính mình là đủ, nhưng nghe nhạc phải nhờ đến sự giúp đỡ của mấy ngôi sao ca nhạc Cảng Đài* rồi, vì vậy rẽ vào một tiệm thuê băng đi chọn băng cát-sét.
*Hương Cảng và Đài Loan
Cuối cùng, cô mua một băng nhạc của Tiểu Hổ Đội mang về.
Lúc ghé mua băng cát-sét cô cũng không tốn nhiều thời gian lắm, khi Lâm Cẩm Vân về đến ký túc xá đã sát giờ đóng cửa.
Mà ở trong ký túc xá, Tưởng Lan đang lo lắng đứng ngồi không yên, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Không biết đã là lần thứ mấy nhìn đồng hồ, nàng cầm chìa khoá đi tới cửa, đang định đi ra ngoài, cửa lại đột nhiên bị mở ra.
Lâm Cẩm Vân mới vừa đẩy cửa ra liền thấy Tưởng Lan vẻ mặt lo lắng đứng ở trước mặt mình.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị một lực bổ nhào tới, trong lòng nhất thời có một thân thể mềm mại ấm áp.
Tưởng Lan ôm chặt Lâm Cẩm Vân, lớn tiếng oán giận cô: "Em có biết mấy giờ rồi không? Chị lo cho em gần chết, chỉ sợ em ở bên ngoài xảy ra chuyện gì. Vì sao lần nào không vui cũng đều như vậy? Em làm vậy là muốn trừng phạt chị sao?"
Nàng nói một hơi dài, nói đến chỗ kích động đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩm Vân, trong mắt đã tràn đầy lệ nóng.
Lâm Cẩm Vân bị mắng đến luống cuống, vội đưa tay nâng mặt Tưởng Lan hôn lên, vừa hôn vừa hoảng hốt áy náy nói:
"Em sai rồi, em sai rồi, em không nên như vậy, chỉ tại em có nỗi phiền lòng."
"Em phiền lòng là bởi vì ngày đó chị và thầy Hồ nói chuyện ở ngoài cửa sao?"
Bị vạch trần như vậy làm cho Lâm Cẩm Vân đã khẩn trương còn xấu hổ, cô cũng không đáp lời, chỉ im lặng nhận tội, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tưởng Lan.
Tưởng Lan lại đẩy cô ra nói: "Em không vui vì cái gì? Không tin chị sao? Nếu như em không thích chị tiếp xúc với anh ta em có thể nói ra, tại sao lại nổi giận bỏ đi như thế?"
Lâm Cẩm Vân tự biết phạm vào sai lầm lớn, thẳng thắn nói: "Em không phải không tin chị, mà là em không tự tin. Em sợ chị bị người khác cướp đi, nếu so sánh em với đối thủ cạnh tranh này thì em không có phần thắng, dù sao thầy Hồ cũng rất ưu tú, dáng dấp cao ráo, lại đẹp trai. Hơn nữa không chỉ có thầy Hồ, mà còn có người khác..."
Tưởng Lan nghe xong vẻ mặt kinh ngạc, hỏi cô: "Ngày đó thầy Hồ chỉ nói riêng với chị có mấy câu, sao lại thành đối thủ của em rồi?"
"Hôm thứ Bảy anh ta cũng có tới, lúc đó không có chị. Anh ta tìm em mượn đồ, cũng có hỏi chị. Ây da, kỳ thực đều do em, là em không đủ tự tin, là em sai rồi. Em đa nghi lại hẹp hòi, tự tìm kẻ địch cho mình. Bản thân còn nghi kỵ, nổi giận với chị, là em không đúng."
"Em nói còn có người khác? Còn ai mà em cho là kẻ địch nữa? Em nói một lần cho hết đi, về sau chị sẽ tránh hết những người này, cũng không nói thêm câu nào với các nam đồng chí độc thân nữa."
"Sao lại làm thế được? Như vậy không phải là hạn chế tự do của chị sao?"
"Không phải em muốn vậy sao?"
"Em không có..."
"Em nói xem còn có ai?"
"Không có không có, không ai cả. Đều là em đoán mò thôi, em biết lỗi rồi, xin lỗi chị."
Lâm Cẩm Vân càng nói càng hổ thẹn, đỏ mặt ý vị hôn lấy Tưởng Lan, khẩn cầu nàng tha thứ, trong miệng cũng không ngừng dỗ dành nàng cùng với tự trách bản thân.
Tưởng Lan liếc mắt thấy cửa vẫn còn rộng mở hơn phân nửa, nhanh chóng đẩy cô một cái, thấy không đẩy được, lập tức nghiêm túc nói với cô: "Cửa còn mở, đừng như vậy."
Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác hơn là buông nàng đi ra đóng cửa.
Tưởng Lan mới từ trong lòng Lâm Cẩm Vân thoát ra, lau mặt một cái, đi tới bên giường dọn giường.
Lâm Cẩm Vân khóa chặt cửa, thay ra dép đi trong nhà, xoay người liền thấy Tưởng Lan đang ngồi ở bên giường nhìn mình chằm chằm. Cô nhất thời do dự không dám đi về phía trước, tay nhét ở trong túi, nắm chặt hộp băng cát-sét, dè dặt quan sát sắc mặt Tưởng Lan.
Lúc này, Tưởng Lan vỗ vỗ bên cạnh, nói với cô: "Em tới đây."
Lâm Cẩm Vân lập tức đi qua ngồi cạnh Tưởng Lan cúi đầu không nói.
"Việc này chị cũng có một chút trách nhiệm, chị quả thật có chuyện giấu em."
Lâm Cẩm Vân vừa nghe, vội vàng khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Lan.
"Em chớ khẩn trương, là chuyện tốt, không phải chuyện xấu. Trước tiên chị tiết lộ cho em một chút, kỳ thực chị muốn tặng một món đồ cho em, cho nên mới nhờ thầy Hồ hỗ trợ. Chị muốn làm em kinh hỉ, nên mới không nói cho em biết."
"À, thì ra là vậy."
"Nhưng tính tình này của em thì phải sửa đổi, không thể cứ như vậy. Chị chỉ mới cùng hàng xóm hàn huyên có mấy câu mà em đã mẫn cảm thành như vậy. Em có hoài nghi lại không thẳng thắn nói cho chị biết, giữa chúng ta còn có chuyện gì không thể nói sao? Còn vì vậy mà nghi ngờ nổi giận, một lần đi ra ngoài đi suốt mấy tiếng đồng hồ, em có biết chị..."
Nàng chưa từng kích động nói ra nhiều như vậy, trong lòng quýnh lên, nói thẳng một hơi không kịp thở, cho đến khi gương mặt đỏ bừng.
"Là em sai rồi, là em sai rồi."
Lâm Cẩm Vân vội vàng cắt lời nàng, lại giơ tay lên vỗ nhẹ lưng nàng: "Chị đừng vội, đừng làm chính mình khó chịu, cứ từ từ mắng, em đều nghe, đều ngoan ngoãn tiếp thu."
Tưởng Lan vừa nghe, lại có chút cười khổ, bình phục một ít, mới mở miệng nói: "Chị không thể ngăn cản người khác yêu thích chị, em cũng không thể. Em muốn vì chuyện này mà khiến mình phiền não sao?"
"Em không muốn." Lâm Cẩm Vân vội vàng ôm Tưởng Lan vào lòng, nghiêng mặt hôn một cái lên đuôi lông mày nàng, trong lời nói tràn đầy áy náy:
"Xin lỗi, là em tính trẻ con, tự em không đủ tự tin còn dám nổi giận với chị, em sai thật rồi. Kỳ thực, về mặt tâm trí, em mới là người không xứng với chị, vừa bốc đồng lại thiếu trưởng thành."
Lâm Cẩm Vân càng nói càng nhỏ, Tưởng Lan lại không nỡ nghiêm khắc với cô, liền hôn một cái lên gò má cô, an ủi: "Em là vì quan tâm nên mới nghĩ loạn, quá để ý sẽ trở nên mẫn cảm đa nghi, về sau sửa lại là được rồi."
"Em sẽ sửa, sau này sẽ không lên cơn với chị nữa."
"Cũng không cần làm khó chính mình, em phải tin tưởng chị cũng như tin tưởng mình. Chị sẽ không rời bỏ em, trừ phi em không cần chị nữa."
"Sẽ không! Sẽ không! Em cần chị, đời này chị không được bỏ đi đâu hết."
"Được. Chị không đi."
Lâm Cẩm Vân gật đầu, cúi đầu cuốn lấy môi Tưởng Lan hồi lâu không buông.
Một lát sau, cô rốt cuộc nhớ tới đồ trong túi, vội móc ra đưa cho Tưởng Lan.
"Em vừa mới mua, tặng chị. Đây không phải là tốn tiền không cần thiết, đây là mua để xin lỗi chị, xin lỗi phải có thành ý."
Tưởng Lan cầm lấy băng cát-sét, trong lòng vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.
Giận người yêu sau đó bỏ nhà ra đi, giận cho đã cái nư rồi cuối cùng lại biến thành tự mình mang theo lễ vật về nhà dỗ dành người yêu, Tưởng Lan cảm thấy, trong thiên hạ có thể làm chuyện như vậy chắc chỉ có mình Cẩm Vân mà thôi.
Hành vi này mặc dù rất trẻ con, nhưng không phải là biểu hiện của một tấm chân tình sao?
Tình yêu càng sâu sắc càng khó lý giải.
Trong mắt Tưởng Lan dần hiện ra trìu mến, nhu hòa nhìn mặt Lâm Cẩm Vân nói với cô: "Chị cũng có quà cho em, chính là kinh hỉ mà chị vừa nói tới, thế nhưng không nhanh như vậy, đợi vài ngày nữa có được không?"
"Dạ, được."
"Em cũng đừng đi hỏi thầy Hồ."
"Vâng."
"Chủ yếu là giữ bí mật, mới xem như kinh hỉ nha."
"Dạ, chị nói phải lắm."
Thế là mấy ngày sau đó, hai người đều trải qua cùng một tâm tình chờ mong.
===
Kính thưa quý dzị khán thính giả, mời quý dzị đến với bài ca bới cơm của Tiểu Tưởng:
Lạc viên táo xanh - Tiểu Hổ Đội