Không Biết Vị

Chương 20




Sau khi nói chuyện phiếm, thời gian đã đến giờ cơm tối, trước quán trà của Ngô gia có quán cơm chay, đặt chỗ ở đó, mấy người cùng nhau đi qua, vẻ mặt Đoàn Hạc Thừa vẫn xấu như cũ, có trưởng bối ở đây, Chu Dục Cảnh không dám nói bừa, chỉ có thể nhìn bốn phía, con đường này vắng vẻ, có mấy cửa hàng, khách khứa cũng không nhiều.

Ăn tối xong, một mình Ngô gia nói chuyện với Đoàn Hạc Thừa, Chu Dục Cảnh xuống lầu trước, quay về tìm lái xe bảo lái xe đến cửa, lúc về vừa khéo nhìn thấy Liễu Kiều đứng bên dưới.

Chu Dục Cảnh xuống xe gọi y: “Liễu tiên sinh.”

Liễu Kiều cười một cái với cậu: “Cái gì mà Liễu tiên sinh, sau này gọi anh Liễu đi.”

Cả ngày hôm nay quen với Liễu Kiều không ít, Chu Dục Cảnh liền nghe y, gọi một tiếng anh Liễu.

Liễu Kiều hài lòng, nâng tay nhìn đồng hồ: “Tôi không về với các cậu, vẫn còn chuyện phải làm.” Lại nhìn Chu Dục Cảnh: “Thật ra thì lần này tôi đi tìm Cửu, việc công là phụ, chủ yếu là muốn gặp cậu một lần.”

“Gặp tôi?” Chu Dục Cảnh không hiểu.

“Đúng đó, cậu rất tốt, sau này ở cạnh Cửu, giúp đỡ cậu ta nhiều hơn.” Hai tay Liễu Kiều đặt trong túi, đột nhiên như anh trai: “Nhưng mà nhìn cái dáng vẻ hôm qua cậu bảo vệ cậu ta, cũng không cần tôi nói gì thêm nữa, đừng nhìn bình thường Cửu cao cao tại thượng, thật ra cũng rất đáng thương, cậu dán trái tim cho cậu ta, tốt vô cùng.”

Chu Dục Cảnh nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh Cửu, anh Cửu đã cứu tôi, để tôi ở lại Đoàn gia, đối xử với tôi rất tốt, bất luận thế nào tôi đều sẽ bảo vệ anh Cửu, sẽ không để anh ấy bị thương.”

Liễu Kiều nói: “Đừng chỉ cố bảo vệ cậu ta, mặc dù hai năm nay không ái dám trêu chọc Mậu gia, Cửu cũng không phải người sợ phiền phức, nhưng mà khó tránh khỏi ngày nào đó không sợ chết bắt người trong lòng hắn khai đao đâu?” Nói xong nháy mắt với Chu Dục Cảnh: “Cho nên cậu cũng phải bảo vệ mình cho tốt…” Đang nói dở chợt nghe Chu Dục Cảnh nói: “May mà anh Cửu không có người mình thích.”

“Cái gì?” Liễu Kiều không nghe rõ.

Chu Dục Cảnh cúi đầu xuống: “Nếu có, tôi cũng sẽ bảo vệ người trong lòng anh ấy.”

Lúc đầu Liễu Kiều không kịp phản ứng, hiểu ra lời Chu Dục Cảnh rồi, suýt chút nữa cười to, thì ra Đoàn Hạc Thừa gọi cậu là đồ ngốc thật sự không phải gọi bừa, Liễu Kiều không biết giữa hai người móc sai mắt xích nào, rõ ràng Đoàn Hạc Thừa đang yêu đương với cậu, ngay cả trưởng bối là Ngô gia cũng mang đi gặp mặt, Chu Dục Cảnh vẫn nghĩ mình là tùy tùng nhỏ, nhưng Liễu Kiều xem trò vui không chê chuyện lớn, tuyệt đối không lắm lời, thời gian không còn sớm, phất tay tạm biệt Chu Dục Cảnh.

Đợi Đoàn Hạc Thừa đi ra, Chu Dục Cảnh thấy vẻ mặt hắn tốt hơn nhiều, nhưng vẫn nhíu mày, trên đường về không nói gì, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

Chu Dục Cảnh có thể nhận ra tâm trạng Đoàn Hạc Thừa không tốt lắm, không biết vì chuyện tấm ảnh, hay là sau đó Ngô gia lại nói gì, về đến nhà, Đoàn Hạc Thừa nói với cậu: “Em đi ngủ đi, tôi còn có chút việc.” Nói rồi đi đến phòng sách.

Chu Dục Cảnh đợi hắn vào trong, cũng không về phòng luôn, mà chạy đến ga-ra, lấy cái túi trong xe, hơi căng thẳng siết trong tay.

Đoàn Hạc Thừa đợi trong phòng khách một lúc lâu, đến tận khuya mới đứng dậy về phòng, hắn vốn cho rằng Chu Dục Cảnh ngủ rồi, nhưng trên giường lại không có người, đèn phòng tắm vẫn sáng, hắn nhíu mày gọi: “Chu Dục Cảnh.”

Người trong phòng tắm cuống quít lên tiếng: “Ở, ở đây, anh Cửu.”

Lúc đầu cho rằng cậu chưa rửa mặt xong, Đoàn Hạc Thừa ngồi trên sofa đợi mất phút, nhưng phòng tắm cũng không có tiếng nước, Đoàn Hạc Thừa cảm thấy không đúng, gọi lần nữa: “Chu Dục Cảnh.”

Chu Dục Cảnh trả lời ngay: “Vâng! Anh Cửu.”

Đoàn Hạc Thừa vắt chéo chân, hất cằm ra lệnh: “Đi ra ngay.”

“Vâng…” Chu Dục Cảnh có phần thiếu tự tin.

Đợi mấy giây, vài tiếng bước chân không có tiết tấu “cộc cộc” vang lên trong phòng tắm, Đoàn Hạc Thừa cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm từ từ mở ra.

Chu Dục Cảnh cúi đầu đi ra, đứng không vững, cậu giẫm lên một đôi cáo gót màu trắng hơi nhỏ, gót giày không ôm được gót chân, chỉ có thể giẫm lên, mặc một cái váy đen dài đến đầu gối, cánh táy áo bồng bềnh, còn có một viền ren, đội mái tóc giả thẳng dài màu đen, lúc này đỏ mặt nhìn về phía Đoàn Hạc Thừa, hơi xấu hổi nói: “Không, không có loại váy anh Cửu mặc, cửa hàng gần quán trà, cũng chỉ mua được bộ này…”