Không Biết Sao Yêu Em

Chương 103




Có em bé không dễ dàng, nhất là em bé mới sinh. Đồng Kỳ lần đầu tiên phát hiện làm mẹ vát vả biết bao, em bé nằm bên cạnh nửa đêm thức giấc đòi uống sữa, Đồng Kỳ phải dậy ôm con, vén áo lên cho em bé uống sữa. Liêu Thành Xuyên cũng tỉnh ngay sau cô, anh túm tóc đi rót nước cho Đồng Kỳ, quay lại ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Vợ à, uống nước.”

Anh còn tận tình cầm ống hút cho cô, Đồng Kỳ nghiêng đầu cắn ông hút, anh vuốt đầu con gái, cúi đầu hôn Đồng Kỳ, thấp giọng nói: “Anh vất vả rồi.”

Đồng Kỳ dựa vào lòng anh, chỉnh lại quần áo, ôm con gái dỗ em bé ngủ, cười nói: “Sau này nếu đàn ông có thể sinh con thì tốt.”

Liêu Thành Xuyên khẽ cười.

Lúc này đã ba giờ sáng hơn, ngày mai hai người còn có một đống việc phải làm, dựa vào nhau một lúc, nhìn con gái đã ngủ say, Liêu Thành Xuyên nhẹ tay nhẹ chân đỡ Đồng Kỳ nằm xuống, đắp chăn cho cô: “Lời của mẹ anh em đừng quan tâm, anh cảm thấy một đứa là đủ rồi.”

Đồng Kỳ cười cười, nằm trên gối, nhắm mắt lại.

La Tây hy vọng Đồng Kỳ sinh thêm một bé trai.

Đồng Kỳ thật ra cũng muốn sinh, nhưng Liêu Thành Xuyên lại không muốn lắm. Anh từng ở phòng sinh, Đồng Kỳ nắm tay anh, nắm đến da thịt anh đều đau đớn, nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, liên tục cắn răng, cuối cùng bảo bối mới nhú được một cái đầu thì chân tay cô đã run lẩy bẩy.

Lúc đó Liêu Thành Xuyên thiếu điều sắp quỳ xuống, bảo bác sĩ dừng lại.

May là mẹ con bình an, Liêu Thành Xuyên xoay người tắt đèn tường, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng tuyệt diễm của cô, mới vén chăn lên nằm xuống.

Không khí lạnh lại ùa về, một năm lại trôi qua.

Hơn sáu giờ sáng, em bé lại tỉnh, lần này là đói nên tỉnh, Đồng Kỳ theo phản xạ ngồi dậy, ôm em bé đút sữa cho con.

Liêu Thành Xuyên tự nhiên cũng tỉnh, hôm nay anh có ba cuộc họp, sau khi đứng dậy anh đi rửa mặt sau đó trét kem đánh răng cho Đồng Kỳ, mới đi ra ngoài, thấy Đồng Kỳ đặt con gái xuống, trên ngực vẫn còn dính chút sữa, long lanh trong suốt, ánh mắt Liêu Thành Xuyên tối lại, lúc Đồng Kỳ mang thai đến giờ đã sắp mười ba tháng hai người không lên giường.

Anh đi đến bên cạnh giường, nghiêng người qua cản tay đang Đồng Kỳ kéo áo xuống. Đồng Kỳ khẽ cười, né tránh: “Làm gì vậy?”

Amh hé miệng ngậm một bên vẫn còn nhỏ sữa.

Đồng Kỳ nhịn không được rên rỉ một tiếng, đẩy vai anh: “Con gái còn ở đây mà.”

Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu nhìn, con gái nghiêng đầu đưa gáy về phía bọn họ, rõ ràng là uống sữa xong đã ngủ thiếp đi rồi. Anh lập tức vươn đầu lưỡi liếm một chút, Đồng Kỳ lập tức có cảm giác, tay cô chống phía sau, mặc cho đầu lưỡi anh đảo quanh phía trên, Liêu Thành Xuyên cầm tay cô, vẫn liếm không ngừng.

Hai người rất muốn, nhưng không biện pháp, thân thể Đồng Kỳ lúc này vẫn không thể.

Anh đứng dậy, đi vào phòng tắm, tự giải quyết.

Đồng Kỳ nhìn con gái đang ngủ say, cũng xuống giường đi vào, cười dựa lên người anh: “Em giúp anh?”

Anh híp mắt, ngửa đầu lộ ra chiếc cổ thon dài, anh nắm tay cô khàn giọng nói: “Không cần, anh tự làm.”

Nói xong đẩy Đồng Kỳ ra ngoài.

Đồng Kỳ nghe tiếng thở dốc trầm khàn bên trong nhịn không được quạt quạt mặt mình, quá nóng quá nóng.

Giày vò đến hơn bảy giờ, hai người mới ra khỏi phòng, La tây đi vào ôm em bé, dỗ dành, nhìn hai người ăn sáng.

Hôm nay công việc Đồng Kỳ không nhiều, gặp vài khách hàng.

Anh lái xe đưa cô đến công ty sau đó điều khiển xe quay đầu chạy về Tín Lập.

Cuối tháng mười hai, công ty của Đồng Kỳ sau khi đã kinh doanh được bảy tám tháng quy mô phát triển đã tăng gấp đôi, trong khi khách sạn ven biển vẫn đang được tu sửa.

Kế hoạch năm sau chính là chiếm được Danh Đô trên đường Thành Hoàng, sau đó là khách sạn trung tâm của Hà Lương Nguyệt.

Công việc của Đồng Kỳ không nhiều, đến chiều chào hỏi Triệu Hoa xong liền trở về nhà, La Tây ôm em bé, em bé mở to mắt, La Tây cười đôi lông mày nhỏ đang nhíu lại của em bé, hỏi Đồng Kỳ: “Con cảm thấy con bé giống con hay giống Thành Xuyên?”

Đồng Kỳ nắm ngón tay út của con gái, cười nói: “Không biết nữa, nhỏ như vậy có cảm giác nhìn không ra.”

La Tây vỗ vỗ mông em bé: “Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, cái tên này đặt rất hay.”

Đồng Kỳ nở nụ cười, đi rót sữa bò, dựa lên ban công uống.

La Tây thương lượng với cô Tết năm nay chuẩn bị như thế nào.

Đồng Kỳ đáp: “Mùng hai về nhà mẹ đẻ, hai mươi chín là ngày giỗ ông nội Thành Xuyên đúng không ạ?”

La Tây đáp: “Đúng vậy, mẹ nghĩ, chúng ta sẽ ăn Tết thế này….”

Đồng Kỳ cười: “Mẹ sắp xếp là được ạ.”

La Tây đứng dậy, ôm em bé lắc lư, lại nhìn Đồng Kỳ nói: “Kỳ Kỳ, mẹ không thể không nói Thành Xuyên thật sự có mắt nhìn.”

Đồng Kỳ mang theo ý cười.

La Tây: “Cám ơn con.”

Đồng Kỳ: “Mẹ, mẹ nói gì thế này.”

La Tây cười cười, không lên tiếng, quay về ngồi lên sofa, tiếp tục đung đưa em bé.

Em bé được bà nội lắc lư dỗ dành, cười đến nước miếng rào rào, hai bàn tay nhỏ xíu mỗi bên đeo một cái vòng tay màu bạc, lắc lư một cái liền nhìn thấy vòng tay lóe lên ánh bạc.

Đáng yêu.

Em bé còn rất thích cười, Đồng Kỳ cảm thấy điểm này không giống ba nó chút nào, thậm chí Liêu Thành Xuyên lúc đối mặt với người bên ngoài cũng đều trưng ra gương mặt lạnh lùng, trước giờ chưa cười sáng lạn như thế bao giờ.

Hơn chín giờ tối Liêu Thành Xuyên mới về nhà, Đồng Kỳ đang ôm em bé đi qua đi lại trong phòng, em bé ngủ rồi, túm tóc mẹ, mắt đã không mở nổi, khóe môi cũng rũ xuống, Liêu Thành Xuyên treo áo khoác lên, kéo cổ áo, từ phía sau đi lên, dúng ngón tay trêu chọc em bé nhỏ.

Đồng Kỳ đẩy tay anh ra, thấp giọng nói: “Con bé mới ngủ thôi, anh đừng ghẹo nó tỉnh.”

Anh giơ tay ôm eo cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Biết rồi.”

Đồng Kỳ ngửi thấy mùi rượu trên người anh: “Anh uống rượu?”

“Uống một ít, rất nồng sao?” – Anh cọ cọ mặt vào cô.

“Cút, anh tránh ra.” – Đồng Kỳ đấm anh một cái.

Liêu Thành Xuyên bất đắc dĩ, đành lùi về sau hai bước, sau đó kéo áo ngủ, kéo áo sơ mi từ bên trong quần ra, đi vào phòng tắm.

Đồng Kỳ đặt em bé trong lòng lên giường, cô đã tắm rửa từ sớm, trên người mang theo mùi sữa.

CÔ ngồi một lát, cảm thấy nóng, loại nóng nực này là từ trong cơ thể phát sinh ra, trên thực tế cô ở cử một tháng, sau đó là hai tháng, bây giờ đã sắp ba tháng, chuyện phòng the này sớm đã có thể được rồi, nghĩ như vậy Đồng Kỳ đứng dậy, vặn cửa phòng tắm.

Liêu Thành Xuyên không khóa chặt.

Vừa vào trong, tiếng nước lộp bộp lộp bộp vang lên, người đàn ông đứng dưới vòi sen, từng giọt nước rơi xuống người anh, từ cổ trượt dần lăn xuống hạ thân, cái lưng rộng đầy, trong một mảnh sương mù, trong mông lung nhìn thấy đường cong, Đồng Kỳ nuốt nước miếng.

Cô đi qua đó, Liêu Thành Xuyên phát giác có động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn.

Ạnh vừa nghiêng đầu, mang theo giọt nước trên mặt rơi xuống, xẹt qua sống mũi cao cao, vừa nhìn liền trông thấy cô, ánh mắt Liêu Thành Xuyên híp lại: “Vợ à, em vào làm gì?”

Đồng Kỳ nhào về phía anh, ôm cổ anh: “Anh nói thử xem, anh nói làm gì?”

Áo ngủ mỏng manh trên người cô trong thoát chốc bị ướt đẫm, một tay Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, anh cúi đầu chống lên trán cô: “Thân thể em được sao?”

Đồng Kỳ: “Sắp ba tháng rồi đó!”

Liêu Thành Xuyên khẽ cười, áo ngủ mỏng manh của cô từ sớm đã dán chặt lên người, ngực cô không mặt nội y cao vút lợi hại, vừa vặn chống đỡ trên ngực anh, khô nóng từ trong cơ thể cứ thế bốc lên, anh ôm cô hướng lên vách tường: “Em không sao, vậy chúng ta liền làm.”

Đồng Kỳ ôm cổ anh: “Đương nhiên là làm rồi, em hỏi anh, có phải anh ngủ với người phụ nữ khác không?”

Tuy là buổi sáng cô biết anh tự giải quyết.

Liêu Thành Xuyên cười khẽ, hôn cô từ đỉnh đầu xuống, hôn trán, hôn mũi, hôn cằm, sau cừng quay trở lại khóe môi cô, cắn lên đó. Đầu lưỡi anh tiến vào trong, phối hợp với nước nóng chảy xuống cùng với nước bọt, cùng cô răng môi giao triền, hôn đến cả người cô không chịu đựng được mà dán lên người anh.

Anh mới thay đổi hôn một nơi khác, lần này trực tiếp cắn lên ngực cô: “Đồ ngốc, anh chỉ có em, người khác không có sức quyến rũ đối với anh.”

Đồng Kỳ hừ hừ trong khoang mũi, lại thoải mái ngẩng cao đầu.

***

Đêm hai mươi chín tết, Đồng Kỳ cùng Liêu Thành Xuyên về thắp hương cho ông nội anh, La Tây ôm em bém đứng trước linh vị của ông nội, cười nói: “Ba, ba xem, năm nay đưa về cho ba một cháu gái dễ thương như thế này, lúc đầu vẫn là ba báo mộng cho Trung Nguyên nói là con gái, ba xem có phải rất đáng yêu không.”

Ông nội trong ảnh vẻ mặt nghiêm túc.

Nhưng không hiểu sao lại ôn hòa.

Liêu Trung Nguyên đứng một bên, tầm nhìn rơi trên gương mặt em bé, nhìn một hồi, lại quay đầu đi, cúi đầu hút xì gà.

Một lúc sau, ông nói: “Tối nay có muốn ở lại đây không?”

Ông hỏi câu này có chút cẩn thận, lại nhìn về phía Đồng Kỳ.

La Tây nói: “Đột ngột như vậy, trong nhà không có gì cả, em bé thường xuyên thức giấc vào ban đem, một đống chuyện như vậy, sao có thể ở lại đây được.”

Liêu Trung Nguyên gảy điếu xì gà nói: “Một đêm cũng không được?”

La Tây nói: “Ông ở đây một mình quá cô đơn đúng không, ông đi với chúng tôi về bên kia ở đi.”

Liêu Trung Nguyên nhìn vợ mình, không lên tiếng, qua một hồi, ông dụi tắt thuốc, đi lên lầu.

La Tây không quản ông, xách túi lên, nói: “Đi thôi, về nhà nào.”

Liêu Thành Xuyên đội mũ cho Đồng Kỳ, nắm tay cô, chuẩn bị ra cửa.

Lúc này trên cầu thang có người đang đi xuống, rõ ràng là Liêu Trung Nguyên, trên tay còn xách hai cái hành lý, La Tây cũng liếc nhìn ông một cái, nhịn không được hỏi: “Tôi tùy tiện nói thôi mà, ông muốn đi theo thật sao?”

Liêu Trung Nguyên không lên tiếng.

Xách hành lý, lại nhìn em bé La Tây đang ôm trong lòng.

Đồng Kỳ mỉm cười, nói: “Tối nay trong nhà có sủi cảo, đợi lát nữa có thể làm bữa khuya.”

Liêu Thành Xuyên nhìn cô, Đồng Kỳ cười nói: “Đi thôi, ba đến nhà chúng ta bên kia cũng rất bình thường mà, ngày mai ba mươi tết rồi, cả nhà tề tựu tốt biết bao.”

La Tây nhìn Liêu Trung Nguyên một cái, ôm em bé dẫn đầu đi về phía cửa.

Liêu Trung Nguyên xách hành lý im lặng đi theo phía sau La Tây, Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên nhìn nhau một cái, hai ngừi cùng cười lên, cũng đi xuống bậc thang.

Cánh cửa nặng nề phía sau lưng khép lại, biệt thự rộng rớn chìm vào yên tĩnh.

Chiếc Mercedes bật đèn xe, ngồi bên trong là bốn người lớn một em bé, tiến về tiểu khu Kim Hải, nhà Đồng Kỳ và Liêu Thành Xuyên.

Nơi tình yêu của bọn họ bắt đầu.

- -----oOo------