Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

Chương 4




4.

Tôi muốn độc câm anh ta!

Không biết áo choàng của tác giả không thể cởi ra sao?

Cửa phòng thẩm vấn được mở ra, một cảnh sát lớn tuổi gõ cửa.

"Giang Tự, cậu ra đây."

Cảnh sát già nói nhỏ mấy câu với Giang Tự ở ngoài cửa. Sắc mặt Giang Tự ngày càng không đúng.

Hai người nhìn tôi qua khe cửa.

Tôi đọc hiểu khẩu hình miệng của cảnh sát già.

"Đã bắt được người, tên tội phạm đi qua khu nhà cô ấy và cầm túi rác kia..."

Tim tôi suýt chút nhảy ra ngoài.

Cảnh sát già và Giang Từ cùng nhau đi vào, cười an ủi tôi:

"Là chủ nhà hiểu nhầm. Tiếng ồn trong nhà lúc nửa đêm là do có một con chim gõ kiến trên cây. Bảo vệ đã bắt được, chỉ là hiểu nhầm thôi."

"Cô Tô, cô đi được rồi."

Giang Tự lật xem tài liệu, nhíu mày.

Hai phút sau, anh mới tháo còng tay cho tôi.

Hơi thở nóng rực phả vào mặt khiến tôi theo bản năng rụt người lại, lưng va vào ghế khiến tôi đau đến nhe răng trợn mắt.

Giang Tự lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Đừng có nói bậy trên mạng, gây rối loạn trật tự công cộng."

Tôi nén giận, xoa cổ tay đau nhức.

Có đồn cảnh sát nào lại gọi cho tôi vào hai giờ sáng đâu.

Với lại còn nói những lời giống y như tên lừa đảo!

"Sao anh không nghĩ là nguyên nhân do mình." Tôi nhỏ giọng lầu bầu.

Thấy tôi run cầm cập, cảnh sát già ân cần nói: "Cô bé đừng sợ, tính cậu ấy là như vậy."

Rồi ông ấy câu mày, quay qua mắng Giang Tự:

"Cậu hung dữ như vậy làm gì?! Cao lớn thô kệch không biết thương hoa tiếc ngọc! Còn không mau xin lỗi đi!"

"Nửa đêm rồi mà còn giày vò người ta."

"Cậu làm vậy thì sau này làm sao kiếm vợ."

Sau đó, cảnh sát già thân thiết cười tủm tỉm với tôi: "Tên nhóc này cứng đầu lắm, cứ phải mắng, đúng là thiếu dạy dỗ."

Giữa mày tôi giựt giựt.

Không dám dạy dỗ.

Sợ anh ta dạy dỗ lại.

Cảnh sát già khiều anh ta, nhỏ giọng nói: "Người do cậu khiêng tới thì do cậu đưa về."

Gò má Giang Tự căng chặt, nhìn tôi chằm chằm, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Tôi trừng lại.

Làm sao, muốn so mắt ai to hơn với tôi hay gì!

Giang Tự mím chặt môi: "Cháu còn có chút việc phải làm, sẽ sắp xếp người khác đưa về."

"Cậu có cái rắm!" Cảnh sát già nghe hắn từ chối thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, quay sang an ủi tôi: "Tiểu Tô, tôi kêu Tiểu Chu đưa cháu về."

Cảnh sát già nhìn tôi và Giang Tự một lượt rồi mới bước ra ngoài.

"Có người ấy, nếu còn không chủ động thì vợ sẽ chạy mất!"

Người phía trong và ngoài phòng thẩm vấn đều ngó qua.

Cảnh sát Chu hỏi chuyện mà mọi người đều muốn hỏi: "Chú Lý, vợ của ai vậy?"

"Đội trưởng Giang của các cậu chứ ai, ngày nào cũng nhớ người ta. Hôm nay gặp được thì lại nhát gan như thế, xứng đáng độc thân."

"Chà chà, hóa ra cô Tô là người anh Giang đặt trên đầu tim sao?" Ánh mắt Chu Xuyên sáng lên.

Giang Tự đang sắp xếp tài liệu thì tay chợt ngừng lại, sống lưng thẳng tắp, định xoay người rời đi.

Tôi không nén được lửa giận trong lòng, hét vào mặt anh: "Giang Tự, anh đứng lại cho tôi!"

Giang Tự dừng lại, tiếng bước chân vang lên bên tai tôi.

Anh thờ ơ quay đầu, dùng ánh mắt xa cách nhìn tôi: "Cô Tô, còn có việc gì sao?"

Lại là biểu cảm này!

Khi còn yêu nhau, ban ngày, Giang Tự luôn dùng vẻ mặt này nhìn tôi!

Cổ họng tôi đau rát, hai mắt nóng lên.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, lạnh lùng quát anh: "Khi nãy anh dẫn đội xông vào phòng tắm của tôi. Trong các anh, ai là người thừa cơ đụng vào ngực tôi!"

Lời vừa dứt.

Mọi người quyết đoán lùi lại, ngón tay đều chỉ về hướng Giang Tự.

"Là anh Giang!"