Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

Chương 23




23

Tôi được những đứa trẻ Giang tự cứu mời đến trường của chúng.

Tụi nhỏ đứng trên sân khấu bày tỏ lòng thương tiếc Giang Tự.

Người bảo vệ Giang Tự đứng trong nắng mai, giơ cao lá cờ đỏ sao vàng bằng đôi tay nhỏ bé, bước đều từng bước, vững vàng đứng dưới cột cờ.

Quốc ca vang lên.

“Đứng lên, những người không muốn làm…”

Lá cờ đỏ sao vàng từ từ dâng lên.

Lá cờ đỏ tươi tung bay phấp phới trên bầu trời.

Tôi lại được gặp Giang Tự khi là đội trưởng đội bảo vệ quốc kỳ giương cao lá cờ tổ quốc ở trường trung học.

Đá chân mạnh mẽ bước nghiêm, lưng thẳng tắp, khí thế cao tận trời.

Anh ấy cố gắng tìm kiếm ngôi sao của mình cả đời.

Dưới ánh nắng chiếu rọi, lá cờ đỏ sao vàng rực rỡ lạ thường.

Tôi vuốt v e giấy đăng ký kết hôn đỏ tươi, nhẹ giọng nói: “Giang Tự, cờ tổ quốc đẹp quá.”