Khương Văn Âm sửng sốt một chút, kịp phản ứng rất nhanh, trấn định tự nhiên nói: "Ta là muội muội của ngươi, Khương Oánh."
Khương Trầm Vũ ánh mắt lạnh lùng, "Ngươi không phải."
Nàng vốn so với Khương Văn Âm cao hơn rất nhiều, đứng chung một chỗ rất có cảm giác áp bách, sắc mặt hiện tại đột nhiên lạnh xuống, lại có một loại cảm giác kinh tâm động phách, khiến người không thở nổi.
Khương Văn Âm nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: "Tỷ tỷ đang mê sảng nói cái gì, ta không phải muội muội của ngươi còn có thể là ai?"
"Ngươi mặc dù dáng dấp giống Khương Oánh, nhưng tính cách lại tuyệt nhiên không giống.
Ta thật hiếu kỳ, trên đời thực sự sẽ có hai người dáng dấp giống nhau như đúc sao?" Nàng cất bước tới gần, tiến đến bên tai Khương Văn Âm, ánh mắt dò xét đến sau tai.
Hơi thở ấm áp phun ra trên cổ, Khương Văn Âm cả người nổi da gà, lông tơ trên da dựng đứng cả lên.
Khương Trầm Vũ ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt ốm yếu vàng vọt kia, đưa tay nắm lấy gương mặt của nàng, dùng lực giật giật, thần sắc khốn hoặc nói: "Không phải mặt nạ da người?"
Khương Văn Âm: "...!Cho ngươi thời gian ba hơi thở, thả ta ra."
Cái em gái này không biết ăn cái gì, lực tay đặc biệt lớn, làm nàng đau kém chút ch ảy nước mắt.
Cụp mắt nhìn gương mặt nhỏ bằng bàn tay trừng lớn trước mắt, đôi mắt to tràn đầy nước mắt, Khương Trầm Vũ câu môi cười cười, hạ mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang trừng của Khương Văn Âm, lại ra sức giật giật.
Rất tốt, cái em gái này thành công chọc giận nàng.
Khương Văn Âm hít sâu một hơi, bỗng nhiên bắt lấy tay phải của Khương Trầm Vũ, đưa chân chèn ngăn vào chân của nàng, đem người một phát ném qua vai tới trên mặt đất.
"Nói buông tay, ngươi lại không nghe lời." Nàng dùng đầu gối chống vào bụng dưới của Khương Trầm Vũ, chế trụ hai tay của nàng, đưa tay dùng sức bóp lấy khuôn mặt của nàng.
Từng tia ánh sáng chói mắt rơi xuống xuyên qua từng tán cây, dát lên thiếu nữ một tầng hào quang ánh vàng rực rỡ, nàng nhấc cái cằm lên, cười đến xán lạn.
Khương Trầm Vũ nằm trên mặt đất không có phản kháng, trong cặp mắt đen như diệu thạch kia dường như ánh lên màu sắc u ám, biểu lộ kinh ngạc trong một cái nháy mắt, liền trở nên uể oải.
Khương Văn Âm bắt được loại biến hóa này, không biết nghĩ đến cái gì, biểu lộ chuyển ôn nhu, tay buông lỏng khẽ vuốt lên gương mặt kia, biểu lộ thương yêu nói: "Tỷ tỷ, có đau hay không?"
Khương Trầm Vũ nhíu mày, "Không đau."
Lúc nói chuyện, ánh mắt của nàng rơi vào trên mặt Khương Văn Âm, không bỏ qua một tia biến hoá kia.
Khương Văn Âm vỗ vỗ khuôn mặt của nàng, tiện thể có chút thưởng thức, cảm thán không hổ là đại mỹ nhân, làn da cũng giống như vừa trứng gà bóc bóng loáng, "Tỷ tỷ về sau nghe lời sao?"
Khương Trầm Vũ híp mắt, ý vị thâm trường nói: "Nghe lời chuyện gì?"
"Không được hỏi lung tung, không được sờ loạn, không được tự dưng cáu loạn." Sau khi nói xong nàng tựa hồ cảm thấy có chút quá mức, lại bổ sung: "Nếu như ngươi có thể làm được mấy chuyện ta vừa nói, ta nuôi ngươi."
"Ngươi làm sao có thể nuôi ta?" Khương Trầm Vũ tựa hồ hứng thú.
Khương Văn Âm cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt dễ nhìn, suy nghĩ một chút nói: "Ta uống một ngụm canh cũng sẽ không thiếu thịt cho ngươi."
Không có cách, gương mặt này của mỹ nhân tỷ tỷ quá dễ nhìn.
Khương Trầm Vũ cười khẽ một tiếng, ánh mắt trên mặt của nàng từng tấc từng tấc dò xét, sau đó nhẹ nhàng đồng ý, "Được."
Khương Văn Âm lộ ra nụ cười hài lòng, thu tay chống bên người nàng lại chuẩn bị đứng dậy, không cẩn thận dẫm lên váy của mình, liền té xuống, nằm sấp trên người Khương Trầm Vũ.
"Lăn..." Người dưới thân thanh âm tựa hồ ẩn nhẫn điều gì.
Khương Văn Âm cảm thấy có chút có lỗi, từ trên người nàng đứng lên, đầu gối rời khỏi dưới hông Khương Trầm Vũ, "Thật có lỗi, ta không phải cố ý, ta làm đau ngươi chỗ nào sao?"
Khương Trầm Vũ gân xanh hằn lên trán, mới vừa rồi còn biểu lộ lạnh nhạt giờ chợt biến, đẩy cái tay muốn đỡ nàng ra, tự mình từ dưới đất ngồi dậy, gạt khẽ áo choàng che khuất hạ th@n.
Khương Văn Âm lưu ý nét mặt của nàng, "Ta có phải là đụng phải miệng vết thương của ngươi?"
Vừa rồi hai người loạn ra một đoàn, cũng không biết đụng phải chỗ nào của nàng.
Chậm rãi định thần, Khương Trầm Vũ ngước mắt lạnh lùng nói: "Ngươi còn biết."
Thu hồi bộ dáng trương dương vừa rồi, Khương Văn Âm lại biến thành biểu tình ôn nhu, "Thật có lỗi, ta giúp ngươi bôi thuốc băng bó một lần nữa đi."
Khương Trầm Vũ hất ra tay của nàng, từ dưới đất đứng lên, "Không cần."
Bị cự tuyệt Khương Văn Âm cũng không giận, thấy nàng không có vấn đề gì lớn, liền ngồi vào vị trí đối diện trên bàn đá tò mò hỏi: "So sánh với trước kia, ta ôn nhu một chút không tốt hơn sao? Hay là ngươi đặc biệt yêu thích ta bộ dạng dữ dằn hơn."
Khương Trầm Vũ khẽ vuốt ống tay áo, đem cỏ dại đính trên người phủi nhẹ, liếc nàng một cái, "Ngươi chỗ nào ôn nhu?"
"..." Hỏng bét, vừa rồi tự bại lộ một bộ tính khí không tốt.
Khương Văn Âm từng có một khoảng thời kỳ phản nghịch rất dài, lúc đi học bởi vì không thích ba mẹ ép mình luyện dương cầm, nàng liền cắt bỏ tóc dài, chạy tới võ quán học võ công, vẫn yêu thích làm việc nghĩa, khiến cha mẹ nàng tức giận đến kém chút tắc nghẽn cơ tim.
Bất quá nàng chưa từng đánh nữ hài tử, nhất là nữ hài tử xinh đẹp.
Về sau trưởng thành chậm rãi, nàng đối với sự không có mong đợi của cha mẹ, liền lại không phản nghịch chống nữa, lại nuôi tóc dài, biến thành một cô nương ôn nhu yêu cái đẹp.
Khương Trầm Vũ: "Ngươi vừa rồi cũng không ôn nhu."
"Ta bình thường rất ôn nhu." Khương Văn Âm ho nhẹ.
Khương Trầm Vũ chậm rãi, lộ ra vẻ giễu cợt.
Mặc dù mang theo đùa cợt, nhưng lại nhìn rất đẹp, giống băng tuyết mới tan, phồn hoa mới nở.
Khương Văn Âm có chút xem đến phát ngốc, cảm thán nói: "Ngươi về sau còn là ít cười đi, quá yêu nghiệt."
Khương Trầm Vũ thu hồi bộ dáng tươi cười, mặt không thay đổi quét nàng liếc mắt một cái.
Khương Văn Âm không thèm để ý, hỏi qua nàng muốn hay không đi băng bó vết thương trước, sau khi bị cự tuyệt, liền ngồi vào trước bàn cơm, nhắc nhở: "Mau ăn cơm, đồ ăn đều sắp lạnh cả rồi."
Sau buổi cơm trưa, ánh nắng càng thêm cực nóng, trong bụi cỏ truyền đến tiếng châu chấu gọi bầy.
Luồng gió nóng phất qua, lá cây xanh mơn mởn trên tàng cây khẽ xào xạc, Khương Văn Âm ngồi dưới bóng cây ngáp một cái, thần sắc rất lười biếng.
Khương Trầm Vũ đứng ở bên cạnh, ngóng nhìn phía sâu trong dãy núi xanh, nhẹ tay khẽ vuốt một khối ngọc bội chạm khắc cổ điển giấu ở trong tay áo.
Ngọc bội là loại ngọc hiếm điêu khắc từ Điền Hoàng thạch mà thành, có hình bầu dục, thân ngọc điêu khắc Chu Tước, chung quanh thì là hoa văn quỷ bí kỳ quái.
Nghe được tiếng ngáp sau lưng, nàng thu hồi ngọc bội, quay đầu nhìn sang.
Khương Văn Âm nâng má, gặp nàng nhìn qua, lại ngáp một cái hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Mỹ nhân tỷ tỷ đứng ở chỗ này thật lâu, tự mình cũng muốn ngủ thiếp đi, nàng còn có hứng nhìn núi, kém chút có thể soi được cả hoa trên đó.
"Kém chút quên hỏi ngươi, chúng ta còn lưu tại Tiểu Hạnh thôn đến bao lâu, nơi này có thể không an toàn, sai dịch nếu là tìm đến chúng ta trốn không được."
Khương Trầm Vũ cụp mắt, "Chúng ta không đi."
"Không đi?" Khương Văn Âm sửng sốt.
Khương Trầm Vũ quay người, lại đem ánh mắt rơi vào dãy núi trước mặt, "Tiểu Hạnh thôn vắng vẻ, sai dịch tìm không thấy nơi này."
Khương Văn Âm cảm thấy có lý, Tiểu Hạnh thôn ẩn tại sâu trong núi lớn, khoảng cách đến thôn gần nhất cũng mất nửa ngày đi bộ, là chỗ tránh né sự truy đuổi của sai dịch khá tốt.
Trước tiên ở Tiểu Hạnh thôn ở hai tháng, sai dịch tìm không thấy các nàng, tự nhiên là sẽ báo lên tin các nàng đã chết, trốn tránh chịu tội để phạm nhân chạy thoát.
Sau khi chuyện đi qua, có thể dự tính cho tương lai.
Nàng nhớ kỹ trong sách viết, Khương gia từng liên lụy đến án Lục thị mưu phản, nam đinh trưởng thành toàn bộ bị chém đầu, phụ nhân cùng trẻ con bị lưu vong biên cương, trong đó tỷ muội Khương Oánh lưu lạc đến Tương Châu, tỷ tỷ chết tha hương nơi xứ lạ thành một nắm cát vàng, muội muội Khương Oánh thì tìm nơi nương tựa biểu di nãi nãi, ở lại Tương Châu hai năm.
Hai năm sau, Hoàng đế tìm được nam chính lưu lạc dân gian, sắc phong làm Dự Vương.
Mùa xuân năm sau Hoàng đế chết bệnh, nam chính đăng cơ, vì ngoại tổ Lục thị cùng Khương thị sửa lại án xử sai, bởi vì cảm niệm đối với Khương Trầm Vũ đã cứu tính mạng mình, phong đệ đệ của Khương Trầm Vũ, năm đó gần bảy tuổi, Khương Dư An thành Vĩnh An hầu.
Khương Văn Âm không có ý nghĩ ôm đùi Hoàng đế tương lai, nhưng Khương gia sửa lại án xử sai, mình cùng mỹ nhân tỷ tỷ tương lai sẽ tốt hơn không ít, cho nên nàng thực tình chờ đợi nam chính sớm ngày lên làm Hoàng đế.
"Vậy liền nghe tỷ tỷ ngươi, chúng ta lưu tại nơi này." Nàng gật đầu.
Sau khi quyết định lưu lại nơi này, nàng liền bắt đầu suy nghĩ làm như thế nào làm kiếm được càng nhiều lương thực.
Hai người hiện tại thiếu ăn thiếu mặc, nhưng thời tiết còn ấm áp, vì lẽ đó thời gian không tính quá khó chịu.
Nhưng qua vài ngày nữa vào thu, liền sẽ không có nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng trước đó, trước hết cũng nên nghỉ ngơi một hồi.
Buổi chiều mùa hè, cơm nước xong xuôi cơn buồn ngủ liền tới, cản cũng không nổi.
Ngôn Tình Tổng Tài
Sau lưng lại trở lại yên tĩnh, Khương Trầm Vũ đứng một hồi, quay người thấy nàng đã ghé vào trên bàn đá ngủ thiếp đi, cũng lười gọi nàng đứng lên trở về phòng ngủ, trực tiếp hướng căn nhà nát trở về.
Chỉ là lúc khi đi qua bên cạnhKhương Văn Âm, ống tay áo bị giật nhẹ một cái, khiến nàng dừng bước.
Cúi đầu xuống, nàng phát hiện ống tay áo bị gai hoa bên cạnh Khương Văn Âm mắc lấy.
Khương Trầm Vũ dừng một chút, xoay người đem vạt áo gỡ xuống.
Váy dài xanh phủ lên trên đồng cỏ, cùng với vạt váy đỏ của Khương Văn Âm ở cùng một chỗ, xanh đỏ đan xen nhìn rất đẹp.
Còn chưa đứng dậy, một giọt nước miếng óng ánh sáng long lanh chảy xuống từ khóe miệng thiếu nữ, rơi xuống trên váy nàng màu xanh, một thoáng nhiễm ra một mảng màu xanh sẫm to bằng cái móng tay.
Khương Trầm Vũ thân thể cứng đờ, yên lặng nhìn khối màu xanh sẫm kia thật lâu, sau đó đem ánh mắt chuyển qua trên mặt thiếu nữ.
Bởi vì ngủ say, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, bờ môi càng hồng đỏ tựa hoa tường vi, tóc đen như thác nước xõa trên vai, nhưng những thứ này đều không có lọt vào mắt Khương Trầm Vũ, điều duy nhất nàng có thể nhìn thấy, chính là nước từ khóe miệng kia lại muốn chảy xuống óng ánh.
"..."
Nàng nhẹ nhàng nâng tay lên, tay thon dài như ngọc chống lên trên trán Khương Văn Âm, sau đó dụng lực đẩy, thiếu nữ liền nghiêng ra lăn trên mặt đất.
Khương Văn Âm đang ngủ say, dưới bóng cây nhiệt độ vừa vặn, mát mẻ, làm nàng thậm chí quên mất mình đang ở bên ngoài.
Thẳng đến khi cái trán bỗng nhiên bị chọt đau nhức, một cỗ lực lượng đem nàng đẩy lên trên mặt đất.
Trên mặt đất tất cả đều là cỏ mềm nhũn, té cũng không đau, chủ yếu là kinh hãi.
Tự nhiên té một phát, nàng cả người đều thanh tỉnh.
Ngồi dưới đất mờ mịt tứ phương, thẳng đến khi nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp kia của Khương Trầm Vũ toát ra chút biểu lộ ác liệt, nàng mới ý thức được người trước mắt này chính là kẻ cầm đầu, mà lại là cố ý.
Khương Văn Âm che lấy trán, cảm giác chính mình sắp duy trì không nổi bộ dạng ôn nhu, "Ngươi làm gì?"
Ánh nắng rất chướng mắt, Khương Trầm Vũ chỉ váy của mình, bình tĩnh tự thuật lại sự thật, "Nước miếng của ngươi nhỏ giọt lên váy ta."
Khương Văn Âm: "..." Ch ảy nước miếng sao?
Nàng trong vô thức đưa tay sờ một chút trên khóe miệng, quả nhiên sờ đến một điểm ướt át, nét mặt của nàng nháy mắt hóa đá.
Gương mặt phát hoảng nổi lên một tầng đỏ ửng, phá lệ khó coi.
Khương Trầm Vũ chậc chậc hai tiếng, xoay người dùng một ngón tay đẩy cằm của nàng lên, ghét bỏ nói: "Thật là xấu."
Khương Văn Âm: "...!Quả đấm của ta cứng a." Làm một cô nương yêu xinh đẹp, câu nói này thật là giết người diệt cả tâm.
Nghe lời này biết phải thu tay lại, Khương Trầm Vũ đứng thẳng dùng góc áo xoa xoa ngón tay, nhìn xuống nàng nói: "Ngươi làm bẩn váy ta."
Khương Văn Âm: "...!Đây không phải lý do cho ngươi đẩy ta." Cái bệnh chết vì thích sạch sẽ, nếu không phải khuôn mặt nàng xinh đẹp hơn người, nàng đã sớm không có chút kiên nhẫn nào!
Khương Trầm Vũ lắc đầu, "Không, đây chính là lý do."
"..." Đây tuyệt đối là trả thù.
Vuốt vuốt tro bụi trên mông đứng lên, Khương Văn Âm biểu lộ bình tĩnh, "Ta tâm tình không tốt, đêm nay uống cháo hoa."
Khương Trầm Vũ liếc nàng một cái, "Có thể, nhưng ngươi ban đêm không cho phép vào gian phòng của ta."
Khương Văn Âm: "..." Khá lắm, nàng thế mà bắt được mạch của mình.
"Ta nói đùa."
Khương Trầm Vũ đi trên bậc thang, quay đầu thản nhiên nói: "Ta cũng là nói đùa.".