Vừa rồi mới bị đập đầu, Khương Văn Âm đầu đau như búa bổ, vừa choáng vừa đau, nhưng nghe lời mỹ nhân tỷ tỷ nói, nàng hoài nghi người bị đập đầu không phải mình, mà là mỹ nhân tỷ tỷ.
Nàng đưa tay sờ sờ trán mỹ nhân tỷ tỷ, buồn bực nói: "Không có phát sốt a, làm thế nào lại nói mê sảng rồi?"
Khương Trầm Vũ bỗng nhiên thu hồi nét cười, gằn từng chữ: "Tay của ngươi rất bẩn, còn sờ s0ạng ta."
"..." Khương Văn Âm cúi đầu, quên mất trên tay còn có bùn.
Mỹ nhân yêu kiều mềm mại vô lực nằm trong ngực mình, tóc đen bị mồ hôi thấm ướt dính sát trên gương mặt, sắc mặt của nàng tái nhợt trong suốt, mơ hồ có thể trông thấy mạch máu xanh dưới làn da trắng, con ngươi hắc bạch phân minh nhìn mình chằm chằm, trưng ra một loại cảm giác bệnh kiều.
Mà vạt bùn trên trán kia, chẳng những không có phá hư mỹ cảm trên người nàng, ngược lại lại thêm một tia điềm đạm đáng yêu, giống con mèo hoa nhỏ ngạo mạn cao lãnh.
Khương Văn Âm nhịp tim bỗng nhiên hụt một nhịp, đ è xuống xúc động muốn phạm trọng tội, hít sâu một hơi cố đẩy qua đi.
Bùn đã khô, theo lý thuyết nàng chỉ cần thổi nhẹ nhàng sẽ bay sạch sẽ, nhưng mặc cho nàng làm sao thổi, vết bùn kia vẫn như cũ vững như Thái Sơn.
Nhìn những sợi tóc vụn bị thổi lên, Khương Trầm Vũ mặt không thay đổi hỏi: "Ngươi đang làm cái gì?"
Khương Văn Âm đàng hoàng nói: "Ta muốn thổi rớt bùn."
Nghe được câu trả lời của nàng, Khương Trầm Vũ đưa tay phủi nhẹ bùn trên trán, ngoài ý muốn không so đo, lặp lại lần nữa lời nói vừa rồi, "Ngươi muốn đi sao?"
Khương Văn Âm có chút không hiểu thấu, lắc đầu nói: "Ta không đi."
Tại sao phải đi? Nếu như muốn đi, ngày ấy khi tỉnh lại, nàng đã sớm thuận thế bán tỷ tỷ, cầm tiền giống như nguyên chủ đi tìm thân thích nương tựa.
Khương Trầm Vũ bỗng nhiên cười, đẩy cánh tay của nàng ra ngồi xuống, ngồi xếp bằng tựa ở dưới cây, cúi đầu nói: "Ngươi có phải hay không rất hiếu kì, ta vì sao lại có bộ dạng suy yếu như vậy?"
Khương Văn Âm gật đầu, thăm dò hỏi: "Ngươi còn ổn chứ?"
Khương Trầm Vũ đưa tay cắt đứt đóa bách hợp dại màu đỏ dưới cây, chất lỏng trong hoa nhuộm đỏ đầu ngón tay nàng, cụp mắt nhìn một vạt màu đỏ tươi, hời hợt nói: "Ta khi còn bé mắc phải một loại quái bệnh, bình thường ít khi phát tác, nhưng lúc phát tác toàn thân đau đớn bất lực, tựa như nỗi thống khổ bị cạo xương.
Ngươi muốn rời đi, hôm nay là thời cơ tốt nhất."
Nỗi thống khổ tựa bị cạo xương? Khương Văn Âm nhìn chằm chằm vào cái những giọt mồ hôi to như hạt đậu đang lăn xuống từ trên trán tỷ tỷ, nàng không thể không sinh lòng bội phục, dưới tình huống đau như vậy, tỷ tỷ thế mà mặt còn có thể không đổi sắc.
Khương Văn Âm há to miệng, khô khốc nói: "Có biện pháp nào có thể hóa giải không? Ta có thể giúp ngươi làm gì."
Hẳn là có thuốc có thể hóa giải đau đớn, nhưng vấn đề là Khương gia đã đổ, hai người trốn tới đây trên đường lưu vong, coi như thực sự thuốc có tồn tại thì giờ cũng chẳng còn.
Ném hết mấy đóa hoa kia đi không thương tiếc, Khương Trầm Vũ mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng nói hờ hững nói: "Giữ yên lặng, ngươi không làm phiền đến ta là được rồi."
Khương Văn Âm tỏ ra vẻ mặt đã hiểu, lúc trên thân đau nhức, càng có người ở bên tai nói chuyện, sẽ càng bực bội khó nhịn.
Bởi vậy nàng đ è xuống nghi hoặc, tạm thời trước không nghĩ tới việc tại sao bọn họ lại đang ở đây.
Khương Văn Âm đưa tay nhẹ nhàng đụng vào sau ót một cái, đau đến miệng hít một hơi đầy khí lạnh.
Nàng gượng đứng dậy đi một vòng trong rừng cây, xác định xung quanh đây trừ các nàng thì thực sự không còn ai khác.
Trở lại dưới cái cây lúc nãy, Khương Trầm Vũ đổi tư thế ngồi xếp bằng sang tư thế hào sảng duỗi chân tựa vào trên thân cây, hai mắt vẫn đóng chặt, mi tâm thắt nút cơ hồ có thể kẹp chết con ruồi, mồ hôi lạnh theo tóc mai chảy xuống, chui vào trong vạt áo chỉnh tề quy củ của nàng.
Bên cạnh nàng để một cái túi vải rách, chính là bao hành lý các nàng mang theo lúc chạy trốn, bên trong có quần áo, thảo dược cầm máu, rau dại, cùng muối và một ít gạo lứt.
Khương Văn Âm lại sờ cái ót một cái, từ trong túi lật ra một nắm cây kế phơi khô, lót vải đập nát, vung lên tóc, nhịn đau thoa lên sau gáy của mình, xong lại xé một nửa cái tay áo xuống đem vết thương băng lấy.
Xử lý xong miệng vết thương của mình, bụng nàng đúng lúc đó cũng kêu lên, nàng ôm bụng, đứng lên đi tìm thật lâu trong rừng cây mới được một bó cành khô làm củi.
Mấy ngày vừa rồi mưa to, nguồn nước rất dễ tìm, Khương Văn Âm từ trong bao vải lấy ra bình gốm, vo gạo lứt, nấu nồi cháo rau dại.
Lúc cháo đã nấu xong, nàng đã sớm đói đến mức da bụng dán vào lưng, không chần chờ mà múc một chén đem để trước mặt Khương Trầm Vũ, sau đó mới múc cho mình một chén, bắt đầu ăn.
Bên cạnh đặt một bát cháo rau dại nóng hổi nhìn thấy đáy, Khương Trầm Vũ vẫn như cũ không nhúc nhích, nếu không phải mi mắt còn khẽ run, Khương Văn Âm suýt nữa cho là tỷ tỷ đã đau đến ngất đi.
Nàng thở dài, thả cái chén không trên tay xuống, xoay người cầm lấy chén kia vừa lền.
Vừa vặn lúc này cháo đã ấm, nàng ngồi xổm trước mặt Khương Trầm Vũ đưa cháo đến miệng nàng, "Há miệng ta cho ngươi ăn."
Khương Trầm Vũ mở mắt ra, nhìn chăm chú nàng hồi lâu, cụp mắt há miệng uống một ngụm, cau mày nuốt vào.
Tỷ tỷ tựa hồ là đau cực kỳ, động tác nhỏ như nuốt cũng làm mồ hôi trên trán lấm tấm chảy ra rất nhiều.
Khương Văn Âm cũng không thúc giục, lẳng lặng mà nhìn tỷ tỷ uống xong một bát cháo, giúp tỷ tỷ vén mấy sợi tóc rủ ra sau tai rồi mới đem đồ đạc thu lại vào túi treo ở trên cổ.
Nàng đỡ lấy cánh tay Khương Trầm Vũ nói: "Sắc trời không còn sớm, trên núi ban đêm có dã thú ẩn nấp không an toàn, chúng ta đi tìm nơi an toàn để qua đêm."
Khương Trầm Vũ khóe miệng cong nhẹ, nhìn chằm chằm nét mặt của nàng nói: "Ta đi không được."
Khương Văn Âm không nói một lời, đem cánh tay của tỷ tỷ đỡ vòng qua cổ của mình, tay chống vào cây cố gắng đứng dậy, đưa người ghé lên trên lưng.
Khương Trầm Vũ toàn thân vô lực dựa vào trên lưng nàng, cười nhẹ một tiếng nói: "Ngươi có dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ cũng vác không nổi ta."
Nàng ta có leo một ngọn núi cũng kém chút là mệt đến tê liệt, còn nghĩ cõng mình? Nàng nhìn thì như vậy nhưng cũng không nhẹ gì a.
Khương Văn Âm cõng tỷ tỷ buồn bực không lên tiếng.
Nàng đi mấy bước, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng rốt cục nhịn không được chửi bậy nói: "Ngươi làm sao nặng như vậy?"
Mỹ nhân tỷ tỷ nhìn thì cao gầy mảnh mai, nàng vốn cho rằng coi như có nặng cũng sẽ không có quá nặng, nhưng không nghĩ tới, sẽ nặng tới mức tưởng chừng có thể đè sập nàng!
Khương Trầm Vũ cười một tiếng, hơi thở ấm áp phun vào cần cổ của nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, "Ngươi có thể buông ta xuống, một mình rời đi."
Khương Văn Âm hung hăng nhíu mày, "Ngậm miệng, đừng nhắc lại chuyện này nữa."
Động một chút lại bảo mình rời đi, chẳng lẽ tỷ tỷ định kéo tấm thân thể ốm yếu này tự sinh tự diệt tại nơi rừng sâu núi thẳm này? Tuổi còn trẻ, làm gì mà bi quan như vậy.
Khương Trầm Vũ trầm mặc một lát, lãnh đạm nói: "Thật đúng là không giống tính tình Khương Oánh."
Đầu Khương Văn Âm vừa đau vừa choáng, còn đang lúc cố gắng cõng Khương Trầm Vũ đi lên phía trước, căn bản không có nghe rõ câu nói này.
Đi vài bước, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề thô ráp, kéo Khương Trầm Vũ từng bước một đi lên phía trước.
Hai chân nàng giống như là bị rót chì, nặng nề nâng không nổi.
Thái dương chậm rãi chảy ra một tầng mồ hôi, ngưng kết thành từng giọt, theo thái dương lăn xuống đến rơi vào hốc mắt, con mắt nàng liền trở nên nóng bỏng đau nhức, ánh mắt mơ hồ, không biết là nước mắt hay là mồ hôi.
Khương Trầm Vũ cụp mắt, thấy được cổ và gương mặt nàng đỏ rực, biểu cảm phức tạp vi diệu.
Đi thật lâu, Khương Văn Âm cuối cùng chỉ còn lại bản năng, kéo theo Khương Trầm Vũ chết lặng đi lên phía trước.
Thẳng đến lúc mặt trời sắp xuống núi, đột nhiên thấy được một ngôi nhà gỗ.
Nhà gỗ nhìn rất cũ kĩ, hẳn là chỗ ở của thợ săn lúc lên núi đi săn, hiện tại là mùa hè, tất cả các thôn dân đều bận rộn trồng trọt, còn chưa tới mùa săn thú, cho nên bọn họ có thể tạm thời đặt chăn ở chỗ này.
Khương Văn Âm không có tâm tư dò xét chung quanh, nhìn thoáng qua loa một cái liền cõng Khương Trầm Vũ tiến đến căn nhà gỗ, đưa tỷ tỷ đi tới cái giường duy nhất trong nhà, sau đó cơ thể nàng như tê liệt ngã xuống ở bên cạnh, thở từng hơi từng hơi.
Xem như các nàng đã tìm được điểm dừng chân, rõ ràng đi không bao xa, lại giống như đã lật qua vài toà núi.
Nàng hiện tại đầu váng ong ong, không chỉ là vết thương đau, còn do thiếu dưỡng khí.
Nàng nhắm mắt lại, ý thức trở nên mơ mơ màng màng.
Khương Văn Âm nghiêng đầu một cái, ngủ say sưa, từ từ trở nên thư giãn, hô hấp chậm rãi đều đều.
Mặt trời sắp xuống núi, ánh sáng trong nhà gỗ rất kém cỏi, Khương Trầm Vũ nằm trên cái ván giường cứng rắn, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, hai mắt cũng nhắm nghiền.
Một giấc ngủ này nàng ngủ rất sâu.
Lúc Khương Văn Âm ôm đầu ngồi dậy, trong phòng đen như mực, trong bụi cỏ vang gần cửa ra vào vang lên tiếng dế kêu, chim Quốc đứng ở đầu cành dắt giọng hót, còn trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh.
Nàng đưa tay hướng bên cạnh sờ lung tung, chạm đến một mảng da thịt ấm áp.
Nàng không phân biệt được cái gì với cái gì, liền lại sờ s0ạng thêm mấy lần.
Không nghĩ tới bên người lại vang lên thanh âm lãnh đạm của Khương Trầm Vũ, "Ngươi đang định sờ tới chỗ nào?"
Khương Văn Âm sững sờ, thu tay lại nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta chạm phải chỗ nào, có làm ngươi đau hay không?"
Nàng mới mở miệng, giọng nói liền khàn khàn vô cùng đau đớn, cơ hồ nghe không phải là giọng nói của mình.
Cũng không biết nàng đã sờ phải chỗ nào, xúc cảm ấm áp, nàng suy đoán là ngực, nhưng lại cảm thấy chút có chút bằng bằng, không giống như là ngực nữ hài tử.
Khương Trầm Vũ không trả lời, trong bóng đêm chuẩn xác bắt được cái tay đang ân cần kia, lại nghe được nàng hỏi: "Ngươi còn đau không?"
Khương Trầm Vũ đem vạt áo bị sờ loạn ở ngực kéo lên, cái trán lại rịn ra mồ hôi hột, nàng lạnh lùng phun ra một chữ: "Đau."
Khương Văn Âm nằm ở trên giường không muốn động, giật giật khóe miệng nói: "Ta cũng đau, toàn thân đều đau."
Nàng đánh giá quá cao cỗ thân thể này.
Sai khi ngủ một giấc tỉnh lại, toàn thân nàng giống như vừa bị xe chèn qua, cánh tay căn bản không nhấc nổi lên.
Khương Trầm Vũ thèm nghe nàng nói, chỉ nghe được tiếng nàng trở người rồi bỗng nhiên ôm lấy mình, thanh âm khàn khàn nói: "Tỷ tỷ, lạnh quá a."
Buổi đêm trên núi lạnh hơn, ngoài phòng bóng cây chập chờn, giống như quỷ quái đang giương nanh múa vuốt, Khương Văn Âm trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh cái đầu người ban ngày nhìn thấy, càng ôm chặt lấy eo nhỏ của Khương Trầm Vũ.
Khương Trầm Vũ sầm mặt lại, gắt gao nhìn chằm chằm cặp cánh tay kia..