Không Bao Giờ Buông Tay

Chương 4: Đại ma đầu




Ngày hôm sau, hắn tỉnh lại, đang mơ mơ, màng màng. Hắn nhận ra mình đang ở trong một căn phòng rất đẹp, chắc chắn là phòng của con gái. Vì... có một tủ quần áo rất lớn, Hai bên là hai kệ để giày cao gót, tất nhiên là toàn hàng hiệu. Chiếc giường lớn trang trí đẹp mắt, chiếc gương lớn, bàn trang điểm nhưng chỉ toàn nước hoa không có một chút son phấn nào cả,..... Hắn nghĩ: “ Không dùng mĩ phẩm mà cô ấy vẫn đẹp lạ thường!” Và nhìn tấm hình của người con gái ấy được đóng khung đẹp mê li treo đối diện với giường. Nó cười rạng rỡ, tạo dáng cực chuẩn y như tiên nữ vậy, đến hắn mà còn đơ trong mấy phút lền thì khỏi nói rùi. Hắn tự hỏi không biết đây là phòng ngủ hay là shop thời trang nữa

- Nặng quá đi mất!

Bên ngoài vang tiếng của nó, hắn lại nằm xuống giả vờ chưa tỉnh

CẠCH....

Nó từ ngoài bước vào, tay bê một chậu nước, cùng khăn rửa. Nó mặc một chiếc váy màu vàng, cùng tông màu với căn phòng, tóc tết dọc dừa, nhìn trông cực kì cute. Hắn nhìn qua mí mắt mà cũng đơ người. Nó đặt chậu nước xuống, lấy tay lau mồ hôi trên trán. Ngắm nhìn căn phòng yêu dấu, lắc đầu chán nản:

- Là phòng mình mà lại phải nhường cho tên đại ma đầu kia.

Hắn nhíu mày khó chịu: “Đại ma đầu? Em dám nói tôi như vậy à?”. Nó bắt đầu trườn mặt cho hắn:

- Minh Phong ơi là Minh Phong. Cái tên đại ma đầu nhà cậu, sao giờ vẫn chưa tỉnh hả? Cậu thích làm tôi lo lắm à? Tại cậu mà cả đêm hôm qua tôi mất ngủ. May mà vết đạn không chúng chỗ hiểm, không là cậu đã về với tổ tiên rồi. Không phải cậu hứa đưa tôi đi công viên sao? Không dậy thì làm sao đưa tôi đi công viên được.Tên ác ma.

Nó vừa quay ra đã bị hắn kéo tay, vì quá bất ngờ, nó mất thăng bằng ngã vào lòng hắn. Hắn hai tay ôm eo nó, hai người lại còn đang trên giường, nó đỏ mặt đứng dậy nhưng hắn còn siết chặt tay hơn. Nó cấu hắn:

- Buông ra ngay.

Hắn cười tít mắt:

- Không buông, ai bảo em gọi anh là đại ma đầu.

- Cậu tỉnh.

- Đúng.

Hắ n thay đổi vị trí, hắn ngắm nó một lúc thì từ từ cúi đầu xuống. Nó ngửi thấy mùi nguy hiểm thì tìm cớ:

- Để tôi lấy thức ăn cho cậu.

Nó cố gắng lắm nhưng không thoát được vòng tay của hắn. Hắn phì cười:

- Nhưng đáng tiếc, Tiểu Yến Tử à. Anh không đói.

Hơ Hơ.... Cái bụng của hắn bỗng Ọc Ọc

- Ha....ha...ha....Cái bụng phản chủ rồi. Nó lăn ra cười, đẩy hắn qua một bên, tới gần của tặng hắn thêm câu:

- Chủ ngân xấu tính quá nên bụng nó phản kháng. Sau này cố gắng làm người tốt đi.

Nói xong nó mất hút, hắn phì cười:

- Mới dọa một chút mà đã chạy mất dép rồi.

.................

Một lúc sau nó mang lên món cháo gà hầm thơm phức, và một ly sữa. Nó để trước mặt hắn:

- Đây ăn đi.

- Không ăn. – Hắn quay mặt đi nói thẳng thừng. Nó trợn mắt:

- Anh muốn gì đây?

- Em đút cho anh thì anh mới ăn.

- Cái gì? Anh có phải trẻ con không vậy?

- Anh vì em nên mới bị thương vậy mà...

Mặt hắn xịu xuống, bĩa môi giận dỗi làm nó thấy hắn đáng yêu vô cùng. Nó nói:

- Thôi, xịu nữa là mặt cậu có nếp nhăn đấy. Đây ăn đi.

Hắn vừa nhai vừa nói:

- Ế, vừa gọi anh mà sao lại chuyển sang cậu.

Nó tống luôn vào mồm hắn một thìa canh:

- Ăn đi hỏi nhiều.....

Một tuần sau hắn trở về nhà hắn. Và lại bắt đầu đi học. Việc học thì vẫn diễn ra bình thường, nhưng có điều khác đó là nó chính thức là bạn gái của hắn.

Nó vừa bước chân vào cổng trường đã thấy tụi học sinh rì rầm bàn tán. Nó chán lắm, đi thẳng lên lớp, đứng cửa sổ hóng mát

Tự nhiên từ đằng sau một bàn tay ôm eo nó. Nó giật mình định quay lại nhưng một giọng nói đã vang đến tai nó rất trầm ấm:

- Đừng nhúc nhích, Tiểu Yến.

- Minh Phong, Cậu muốn chết sớm à? Mau thả ra.

Có hai cô gái, chính xác là hai cô bạn thân lại gần nói mỉa mai.

-Trời ơi! Hạnh phúc chưa kìa. Chẳng để ý đến ai hết.

Phương Thư chống cằm thở dài, Phúc Anh làm tương tự.

- Phải, có bạn trai là quên hết bạn bè.

- Nè hai người.

Nó gỡ tay hắn ra đi đến trước mặt hai đứa bạn. Phương Thư và Phúc Anh quay mặt vào nhau mếu máo:

- Có người tức vì bị bọn mình quấy rối kìa.

Thế là hai cô bạn của nó đi xuống gọi hai người con trai đang chơi game. Phương Thư giả khóc gọi Duy Mạnh:

- Mạnh ơi. Xuống cangteen đi nếu không ở đây có án mạng mất.

Còn Phúc Anh gọi Quân Anh:

- Phải đó. Mình tốt nhất là không nên làm kì đà cản mũi.

Hai người con trai hiểu ý liền đi theo hai nàng

- Tạm biệt người anh em.

Cửa lớp đóng lại. Nó thở dài:

- Đúng là hết cách với mấy người này

- Vậy giờ em tính sao với mấy người đó?- Hắn hỏi

- Thì đi theo chứ làm gì.

Hắn và nó vừa ra ngoài thì một kế hoạch bắt đầu dàn dựng.

*Ở cangteen

Nó nói vừa tức giận vừa buồn cười trước thái độ của tụi bạn

- Mấy người có thôi đi không. Mấy người cứ tiếp tục như vậy thì mai khỏi đi công ciên nữa.

Tụi bạn thay đổi thái 180 độ. Phương Thư chạy đến kéo tay nó:

- Ngồi xuống, ngồi xuống đi mà, đứng nhiều mỏi chân lắm.

Quân Anh đến khoác vai hắn:

- Ăn gì mình lấy cho.

- Thôi đừng giả nai nữa. – Nó và hắn đồng thanh làm bọn bạn bò lăn ra cười.

- Đó tâm đầu ý hợp thế còn gì. Ha ha ha.....

.............................................

Bọn nó trở về lớp sau khi ăn xong. Bọn bạn vẫn cứ trêu nó và hắn chuyện đồng thanh. Nó tức định về lớp trước, đi gần đến cửa, nó thấy nhỏ Mia và mấy đứa bạn của nhỏ cứ nhìn nó suốt song lại tủm tỉm cười đầy ẩn ý. Nó nhìn vào cánh cửa lớp, nó thấy có một sợi dây dài như đang treo gì đó. Hắn lại gần hỏi:

- Có chuyện gì à?

Nó nhếch mép khinh bỉ:

- Hừ, trò cũ rích.

Nó lại gần nhỏ Mia:

- Cô, vào lớp trước.

Nhỏ Mia ớ người:

- Tại... tại sao... tôi phải vào...

Hắn lại gần:

- Nếu cô không làm theo cô ấy thì mai khỏi đến trường. Chắc cô biết tôi là ai chứ?

Khỏi cần nói cũng biết hắn là cháu ruột của hiệu trưởng, con trai duy nhất của chủ tịch công ti Minh Phong. Mia lo lắng đi vào, nhỏ nghĩ còn hơn bị đuổi học.

Ào... Cánh cửa vừa bị Mia đẩy ra, nguyên một xô nước bẩn đổ đầy đầu nhỏ và bạn nhỏ làm cả lũ ướt sũng, như chuột cống.

- Ha....ha....ha... – Cả lớp cười ầm lên, nhỏ Mia tức đến phát khóc.

- Muốn chơi khăm tôi thì cô còn phải học dài dài. Cô không thể chơi xấu tôi được đâu. Nên biết tự lượng sức mình đi.

Nó ngồi trước mặt Mia vừa nói vừa lấy khăn tay lau mặt cho nhỏ. Mia nghiến răng ken két, hét ầm lên:

-Tôi sẽ khiến cô đau khổ.

Nó đứng lên, nhếch mép khinh bỉ, ném thẳng cái khăn tay vào mặt Mia, giọng lạnh thấu xương:

- Tôi sẽ chờ.

Hắn ôm eo nó đi về chỗ, Phương Thư tặng cho Mia một từ:

- Rác rưởi.

Phương Thư, Mạnh và Quân Anh cùng nghĩ: “ May cho cô hôm nay nó dễ tính, động vào bang chủ bang Mị Ảo thì có kết cục không tốt đâu”

Về đến chỗ, hắn đặt nó yên vị trên đùi mình, rồi cười trêu nó:

- Sao hôm nay em hiền với nhỏ đó vậy?

Nó quay mặt đi chỗ khác để hắn không thấy được khuôn mặt đang nổi hai rặng mây hồng của nó:

- Tâm trạng tốt.

Hắn nhại lại, đặt khuôn mặt điển trai của mình trên vai nó:

- Tâm trạng tốt à? Chắc là hôm nay anh chăm sóc cho em từng li từng tí nên tâm trạng em tốt chứ gì?

Mặt nó đỏ như trái cà chua, Phúc Anh chen vào:

- Đúng đấy, đúng đấy, nói không sai

- Ha...ha...ha... Cả bọn được mẻ cười sảng khoái

Mia lóc cóc bò dậy đi ra khỏi lớp, không quên tặng cho nó ánh mắt ba viên đạn, rồi cúp học cả ngày hôm đó. Những người còn lại trong lớp nhìn nó với ánh mắt khiếp sợ không dám hé răng nửa lời. Nó thấy vậy liền đứng trên bục giảng:

- Mọi người không phải khiếp sợ, chỉ cần các bạn không có ý xấu thì tôi sẽ không làm gì các bạn cả. Còn các bạn muốn hại tôi thì sẽ có kết cục thảm hơn con nhỏ Mia đó. Nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ việc. Không phải ngại.

Khi nghe xong nó nói, mọi người thở dài nhẹ nhõm rồi cả tá học sinh mang sách vở lên cho nó hỏi bài. Bọn hắn thì cứ cười suốt, không ngờ nó lại trong sáng như vậy. Phương Thư vỗ vai hắn:

- Cảm ơn cậu, chính cậu đã thay đổi nó trở nên tốt đẹp hơn.