Không Bao Giờ Buông Tay

Chương 2: Người con gái thú vị




Nó chạy ra Vườn Cấm và nằm dài trên nền cỏ xanh mát, nhắm mắt như ngủ. Hắn núp sau bức tường gần đó. Nó nghe có tiếng bước chân thì ngồi dậy, dút chiếc dao găm kẹp ở đùi ra ( xem nhiều phim hành động thì sẽ biết há, ở trường thì con gái phải mặc váy kẻ caro), sau đó thì phóng nhanh về phía phát ra tiếng động mà không cần quay đầu lại để định hướng. Con dao xẹt qua mặt hắn, làm thành một đường máu dài trên mặt điển trai, hắn không kêu đau mà chỉ lấy tay cầm vết máu.

- Ra đây đi. – Nó lạnh lùng đứng lên phủi bụi trên người.

- Tôi không biết là cô sử dụng vũ khí giỏi đến thế!

Hắn bước đến trước mặt nó, máu đã nhỏ xuống áo hắn.

- Là cậu? –Nó nhíu mày khó hiểu.

- Tôi định ra đây, nhưng thấy cô tôi định quay về, thế là bị như vậy đây. ( Nói dối đấy)

- Tôi xin lỗi... Ra đây tôi băng cho.... Nó nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống. Nhìn thấy hắn bị thương nó rất đau hơn hết chính nó đã gây ra. Nó lấy ra từ vành tai một cuộn giấy rất nhỏ, trong đó có một ít bột trắng. Hắn nhíu mày, khuôn mặt giống hệt con nít:

- Ma túy à? Sao trắng thế?

Nó nhìn thấy mặt hắn như thế không khỏi bật cười. Không ngờ hắn cũng có lúc ngốc đến thế.

- Ha ha ha....Anh có bị điên không? Tôi đưa ma túy cho anh làm gì? Tôi đâu có khùng.

- Lỡ cô hại tôi thì sao. Mà đó là cái gì?

- Thuốc tôi tự chế sẽ làm cho vết thương của anh liền trong 5 phút mà không để lại sẹo.

Nói rồi nó rắc thuốc lên chỗ bị thương. Nó nhẹ nhàng nâng cằm của hắn lên, mặt nó không còn lạnh lùng mà đã nứt. Ngồi đó được một lúc. Hẳn không để lại một chút vết tích nào của vết thương trên mặt hắn. Tuy rất ngạc nhiên nhưng hắn lại tỏ vẻ hiểu biết:

- Thì ra cô có làn da như thế này là vì cái đó.

Nó hiểu ý nhưng vẫn cố hỏi vặn lại:

- “Làn da như thế này” là như thế nào?

Hắn khựng lại hơi ấp úng, trên mặt đã xuất hiện hai rặng mây hồng:

- Thì... là..... như thế..... à.... ừ......thì da cô thế nào thì nó như thế...

- Thế da tôi như thế nào?

- Da cô..... da của cô.......

Nó dí sát mặt làm hắn ngượng chín người:

- Nói đi! – nó dí sát mặt vào hắn hơn

-...... Ừ thì..... Đẹp.

Hắn đỏ mặt ( màu đỏ nhé). Nó lại hỏi tiếp:

- Chỉ đẹp thôi à?

- Ừ đẹp! Rất đẹp... – mặt hắn còn đỏ hơn lúc nãy

- Thế.... Cậu có thích không? – Nó hỏi và cực kì mong câu trả lời

NHƯNG....

RENG........ RENG........... RENG.........

Thế là hắn thoát nạn.

Sau một tuần chính thức học ở trường mới, ngoài lớp học, cangteen, và “ Vườn Cấm”, thì nó chẳng đi đâu cả, và đương nhiên hắn cũng thế ( theo dõi người ta mà). Vì nó mà hắn cho xây thêm một căn phòng nhỏ, gắn nhiều camera ở nơi nó thường đến, còn hắn thì nhìn nó bằng mọi góc độ qua máy tính gắn với camera. À thì nó cũng biết việc này ( Sao biết hay zậy chị gái), nhưng cũng bỏ qua, dù sao người ta cũng đâu có ý xấu.

Hôm nay, ông thầy giáo chủ nghiệm bảo nó ở lại lớp dọn dẹp vì mai có buổi kiểm tra của ông bà hiệu trưởng, hiệu phó. Nó ở lại theo lời ổng, dọn dẹp chăm chỉ và sạch sẽ. Đang laucái cửa sổ thì..... “Cạch” Bộ mặt cáo già của ông chủ nghiệm hiện ra rõ như ban ngày. Ông ta cầm tay nó lên mà sờ soạng. Nó cau mày khó chịu:

- Sờ đủ chưa?

- Nói gì thế? Mới bắt đầu mà!

Hắn đang ngủ gục trước máy tính, bỗng thấy đau tim thì thức dậy. Nào ngờ, vừa đặt mắt vào máy tính thì máu nóng đã sôi và sắp trào ra rồi. Trên màn hình máy tính, ông thầy đang cầm tay nó nắn nắn bóp bóp, mà nó chỉ cau mày, không phản kháng. Hắn lập tức chạy lên phòng học và không quên mang theo chìa khoá sơ cua.

* Ở chỗ nó

Lão cáo già cởi cúc áo nó nhưng chưa động được vào thì nó dùng chân phải làm chụ, chân trái gạt chân của lão háo sắc làm ổng ngã chổng kềnh và bất tỉnh nhân sự luôn. Nó lấy chìa khóa ra gần đến cửa thì...

BINH...

Cánh cửa bật tung ra, hắn xông vào cứu nó cuối cùng lại là người xô ngã nó. Khi đã hoàn hồn, một cảnh tượng khiến nó ngượng chín người, môi nó và môi hắn đang chạm vào nhau. Nó vội đẩy hắn ra không quên tặng hắn một cái lườm thật sắc:

- Anh tới đây làm gì?

- Hả??????? – Hắn đang ngây người vì cuộc chạm chán vừa rồi, lắp bắp trả lời:

- Tôi... Tôi đến..... cứu.... cứu cô...

- Đuổi việc lão kia đi là vừa.

Nói xong nó bỏ đi và cười thầm trong bụng. Hắn thì đơ toàn phần, không biết làm gì thì nhìn thấy chiếc dây chuyền nó hay đeo, hắn nhặt lên và chạy đi tìm nó.

......

Nó bước ra đến cổng trường thì có tiếng điện thoại. Nó nghe máy với khuôn mặt không được vui:

- Có chuyện gì?

-.........

- Đưa se đến đón tôi ngay lập tức

Nó cúp máy tức giận ném ngay chiếc điện thoại xuống đất và đạp nó cho đến khi nó nát bép( điện thoại xịn đó chị, phí quá) quát to “ CH*T TIỆT”

Hắn đuổi kịp nó, đang định gọi nó thì thấy một chiếc ôtô sang trọng dừng ngay trước mặt nó, Brian bước xuống mở cửa cho nó. Đằng sau có rất nhiều môtô, ai cũng đằng đằng sát khí. Nó lên xe với tâm trạng không thể tồi hơn được nữa. Hắn thấy không ổn liền lấy xe đuổi theo.