Không Bao Giờ Buông Tay

Chương 11: Tôi chính là ác quỷ




- Tốt, cho anh em tập hợp, luyện tập võ nghệ, tối nay đánh Hắc Báo, sau vụ lần trước, chúng đang chiêu mộ thêm quân, những tay còn giỏi thì ít, toàn lính mới, thu phục chúng về ta sẽ đào tạo sau.

Vừa trên đường đến trường, nó vừa gọi điện thoại hết người này đến người khác

* Xưởng máy:

- Làm gấp 500 cái áo chống đạn, nhanh nhưng không được ẩu.

* Lò nung:

- 300 mã tấu, 1000 dao găm thật sắc, trọng lượng nhẹ nhất có thể.

* Xưởng chế tạo súng:

- 100 khẩu bắn tỉa, 500 súng ;lục, tối trước 21h phải xong, không xong thì liệu hồn.

*.....

Những nhà máy đó là của nhà bố mẹ nuôi, vì bố mẹ ruột của nó mất sớm mà. Lúc nó không gọi nữa thì cũng đã đến trường rồi, nó ngồi trên con xe ngầu nhất và yêu quý nhất của nó, ai nhìn vào cứ tưởng nó trúng số. Vừa bước chân vào lớp, con nhỏ bàn dưới cầm quyển vở lên trước mặt nó:

- Cậu giúp tớ bài này nhé!

Nó cười đểu nhận lấy quyển vở, dơ trước mặt con bé tội nghiệp xé thành 2, thành 4, thành 8,... Quyển sách nát vụn dưới chân con bé,. Con bé khóc không thành tiếng. Nó nói bằng chất giọng không thể ghét hơn.

- Tôi giúp cô rồi đó.

Nói xong nó đi thẳng xuống cangteen để lại một bầu không khí nghẹt thở. Nó ngồi nhâm nhi cốc café và cứ dn mắt vào chiếc địn thoại. Bỗng một nhóm người và người cầm đầu không ai khác là nhỏ Mia, Mia giật chiếc điện thoại trong tay nó ném xuống đất, một đứa đằng sau cầm gậu đập chiếc điện thoại một phát làm nó nát tươm.

- chà, xin lỗi cô nha. Thay lời xin lỗi, tôi sẽ tặng cô một món quà. Lên nào các cô gái, Lần này không có anh Phong giúp cô đâu.

Một đám con gái khoảng hai chục đứa bước ra đứa nào cũng cầm một chiếc gậy to tướng, từ từ tiến lại gần nó. Nó cười lạnh, rồi phán một câu làm mọi người ở đó ngạc nhiên:

- Lâu rồi tôi cũng không động tay động chân, thế hôm nay thay lời cảm ơn đến các cô gái đây tôi sẽ tặng mỗi người... vài cái sẹo trên mặt. Được chứ?

Chỉ trong nháy mắt, hai chục đứa con gái lúc nãy đã nằm dưới chân nó, mặt đứa nào cũng có hai vết cào chảy máu, đứa nào cũng ôm mặt khóc lóc, những người chứng kiến cả kinh về nó trong đó có Mia, nhưng nhỏ nhanh chóng lấy lại tinh thần, rồi cười lớn:

- Ha ha ha... Giỏi đấy chứ. Nhưng lần này thì không giỏi được nữa đâu. Tôi chắc cô thích lắm đấy, Các anh lên được rồi đó.

Tưởng gì, hóa ra con trai xã hội đen, mà xã hội đen thì...

- Chi MÔNICA.

Đám con trai đó chính là lính mới của bang nó. Chúng đang quỳ trước mặt nó, Mia cứ tưởng nó sẽ bị xử đẹp, nào ngờ...

- HA HA HA.... C đúng rồi đó tôi rất thịch. Chắc cô cũng nghe danh Mônica chứ hả?

Mọi người ở đó xanh mặt, Họ chỉ mới nghe danh nhưng chưa bao giờ gặp mặt, ai ngờ lại là nó. Mia tái mét, mặt không còn giọt máu:

- Mô... mô nica. Cô là Mônica. Nữ hoàng của thế giới ngầm, không ai không biết cái tên này.

- Biết là tốt. Xem ra cô đã chọc giận nhầm người rồi đó. CHO CÔ TA MỘT TRẬN NHỪ TỬ CHO TÔI.

Nó ra lệnh cho tốp nam đó. Bọn họ lập tức vây quanh Mia, những người ở đó nhìn Mia với ánh mắt thương hại. Nó quay mặt đi, nhâm nhi cốc caffe.

Bịch.... bịch...

Từng người con trai ngã xuống trong khi Mia chưa có vết thương nào hết. Nó quay ra nhìn thì liền đanh mặt lại. Giờ là đàn em của nó nằm dải rác dưới hắn. Rất nhanh nó lấy lại được khuôn mặt vốn có, cười lớn, một nụ cười đểu giả, đánh sợ đến nỗi những người khác phải toát mồ hôi hột. Nếu ai để ý kĩ, sau nụ cười đó là những giọt nước mắt mà nó cố nuốt vào trong.

- Ha ha ha... Thì ra là Nhị thiếu gia Hoàng Minh Phong. Cậu muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân hả, hay là tính chơi trội?

Hắn tiến lại gần nó, bầu không khí trở nên căng thẳng đáng sợ. Hắn cầm tay nó lên.

- Anh xin lỗi. Em đừng như vậy nữa. Đừng tàn ác nữa.

Nó giật phắt tay ra, cầm cốc cafee lên hớp một ngụm nhỏ:

- Xin lỗi? Cậu có lỗi gì mà xin lỗi tôi.

- Đừng giận anh nữa. Anh là bạn trai em mà.

Toẹt.

Nó cầm ly cafê hất thẳng vào mặt hắn. Quát to:

- CẬU KHÔNG CÓ ĐỦ TƯ CÁCH LÀM BẠN TRAI TÔI, NÓI CÀNG KHÔNG CÓ. BẠN TRAI TÔI LÀ ANH CỦA CẬU CHỨ KHÔNG PHẢI CẬU. BẠN TRAI TÔI LÀ HOÀNG MINH NHẬT, ĐẠI THIẾU GIA CHỨ KHÔNG PHẢI NHỊ THIẾU GIA CẬU NGHE RÕ CHƯA?

- Đúng vậy. Anh mới là bạn trai của cô ấy, không phải em

Mọi người đều hướng mắt vào con người vừa phát ngôn. Nhật trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm đến bên nó:

- tặng em.

- cảm ơn anh. – Nó nhún gót vươn lên hôn vào má Nhật. Rồi quay sang hắn nhìn thách thức:

- Tôi sẽ trả cả gốc lẫn lãi, những gì cậu đã gây ra cho tôi, tôi sẽ không quên.

Sau đó có ba con tim đập lệch nhịp. Một con tim đang hạnh phúc tột cùng, một con tim vừa tức giận vừa đau khổ, và một con không ngừng rỉ máu. Hạnh phúc và tức giận rời đi để lại trái tim kia tiếp tục tan nát. Hắn vào lớp với những đám mây đen xung quanh. Nó đã xuống ngồi cùng Nhật, hắn cũng chẳng thể nói gì cứ thế về chỗ mà gục đầu xuống bàn. Tiết học đầu tiên là tiết toá, ông thầy vừa đưa ra xong một lời giải thì...

- ha ha ha ha ha......

Điệu cười đểu giả của nó không thể nhầm vào đâu được. Mọi người đều quay lại nhìn nó. Ông thầy khó chịu gõ thước xuống bàn:

- Cô kia! Có biết đang trong guờ học không hả?

Nó ngưng cười, đứng thẳng dậy:

- Thầy nên nghỉ dậy đi là vừa.

- Cái... cái gì???

Ông thầy tức muốn xì khói.

-Cổ hủ quá rồi. Giải toán gì mà toàn làm rối thêm, ngắn gọn không làm tương ngay cái bài dài thế. Thi là không viết kịp đâu thầy ạ. Em không biết thầy có xứng đáng làm giáo viên không nữa. Thế mà cứ phàn nàn học sinh, dậy có ra gì đâu mà đòi lên lớp.

Nó khoanh tay trước ngực nhìn ông thầy với ánh mắt thách thức, đã đến lúc dậy cho mấy ông bà già này một bài học rồi. Ông thầy tức đến mặt nổi đầy gân xanh.

- nếu cô làm tốt hơn tôi thì cô không cần đi học nữa, à cô đã to gan như vậy thì mời cô làm một bài ngắn gọn cho cả lớp học hỏi.

Nó tự tin lên bảng, chưa đầy hai phút nó đã làm xong, thầy giáo nhìn vào thì như không tin được vào mặt mình mà phải đi lau đi lau lại cái mắt kính để nhìn cho dõ, cả lớp cũng vậy. Bài nó vẻn vẹn chỉ có năm dòng trong khi bài ông thầy thì chiếm gần hết cái bảng. Nó đứng hiên ngang giữ bục giảng, nhìn vào ai cũng có thể thấy được khí chất của một nữ vương. Không sợ trời không sợ đất. Ngự trị trên đỉng tối cao, ngước lên không gãy cổ mới lạ. Nó cười lớn:

- thầy còn lý do gì để ở lại trong lớp sao... Ông thầy lập tức ra khỏi lớp. Cả lớp hô to. Thế là năm tiết trôi qua, tiết nào cũng học được chưa đầy năm phút thì cũng nghỉ, vì ông thầy nào vào lớp cũng bị nó làm cho mất mặt không thể ngước lên. Ngay cả tiết cuối là tiết của bác hắn nó cũng không tha.