Không Bằng Gả Cho Anh

Chương 1-2




“Thật ra, em đồng tính luyến ái.” Trang Tỉnh Tư cúi thấp đầu, kỳ thật cô đang nén cười đến mức méo cả mặt, nhưng vẫn rất cố gắng giữ vẻ mặt u buồn.

Phản ứng của Trang Thuần Tư là nghẹn họng nhìn trân trối.

“Tiểu Tư, nhất định là em nhất thời bị mê hoặc, chờ khi em thực sự gặp được người đàn ông của mình thì em không nghĩ như vậy đâu.” Trang Thuần Tư miễn cưỡng cười nói. Trời ạ! Sớm biết rằng bốn cô gái trải qua thời gian dài ở cùng một chỗ nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, thế này là tốt rồi.

Trang Tỉnh Tư biết mình đã đạt được mục đích. Cô biết trong nhà anh ba là người dễ dàng mắc mưu nhất.

“Vô dụng thôi.” Trang Tỉnh Tư vẻ mặt tối tăm nói.

“Ngay cả như vậy, dù sao em cũng phải về nhà một lần.” Một giọng nam khác vang lên ngoài cửa lớn.

“Anh hai! Sao anh lại tới đây?” Xong rồi! Cô tuyệt đối sẽ bị lôi về nhà. Anh hai cô luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh ấy căn bản chính là con hồ ly.

“Này nhé! Em gái thân yêu của anh một năm mới về nhà một lần, anh sao có thể không tự mình nghênh đón?” Trang Lễ Tư cười nói, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia gian xảo.

Vừa thấy trò diễn không thành, Trang Tỉnh Tư lập tức lộ ra bộ mặt thật, “Em không muốn về nhà!”

“Chỉ sợ không được, tròn hai mươi tuổi mọi người phải về tham gia cuộc họp mặt, điều này trong hội quy đã viết rõ, em đã trốn ba năm liền, năm nay ông nội nói bất kể như thế nào đều phải mang em trở về.”

“Họp mặt? Nói cho cùng, căn bản là đại hội xem mắt! Lấy việc công làm việc tư.” Trang Tỉnh Tư thở phì phì.

“Chuyện này cũng không còn cách nào khác, huống chi năm nay hội trưởng mới nhận chức cũng phải “Xem mắt”, cho nên em càng phải trở về.”

“Tự hắn đi mà xem mắt với hắn, liên quan gì đến em?”

“Đương nhiên là chuyện của em, con gái trong hội đều có thể là hội trưởng phu nhân tương lai!” Tuy rằng việc này Trang Tỉnh Tư khó có thể hoàn thành nhiệm vụ.

“Cũng không nhất thiết phải về chứ?”

“Có thể a!” Trang Lễ Tư ý cười nhẹ nhàng.”Chờ ông nội đồng ý thì có thể.”

Trốn không thoát, cô nhất định phải về nhà tham gia buổi đại hội xem mắt kia.

Cái gì mà đại hội xem mắt? Nói thẳng ra chính là một đống nam và một đống nữ để cho nhau nhìn tới nhìn lui, xem vừa ý ai, sau đó liền cấp tốc kết hôn, quả thực so với mua thịt heo còn nhanh hơn.

“Tiểu Tư, đi thôi!” Trang Thuần Tư bất đắc dĩ nhìn em gái.

Hừ! Cái kẻ đưa ra hội quy chết tiệt kia tốt nhất đừng để cô bắt được, nếu không cô nhất định sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất!

Đáng ghét, là ai quy định tham gia buổi xem mặt này nhất định phải mặc sườn xám? Là kẻ ngu ngốc nào tự tiện quyết định? Cô hận chết loại trang phục này, càng hối hận không giết được nhà thiết kế, sau đó bỏ trốn —— mặc kệ nhà thiết kế kia là bà chị họ yêu quái.

Nếu không phải cô lấy cái chết ra đe dọa, chỉ sợ trang phục của cô hôm nay không chỉ đơn giản thế, còn có thể bị lôi ra trang trí như cây thông No-en. Chỉ là với trang phục này, cô cũng không dám ra ngoài gặp người khác, nếu quả thật cần cô trang điểm, cô nhất định sẽ đem hai tròng mắt của mọi người đào hết ra ngoài.

Mà bây giờ, cô chỉ có thể ngậm bi thương trốn trong góc sân âm u âm thầm nguyền rủa. Nếu không phải các anh nghiêm cấm cô nói mấy lời thô tục, cô đã sớm chạy ra giữa phòng mắng chửi.

Có lẽ cô thật sự phải suy nghĩ có nên tiếp tục duy trì mối quan hệ với cái nhà này không, để tránh một ngày kia bị bán cũng không biết.

Đột nhiên, cô phát hiện trong sân không phải chỉ có một mình cô, khiến cô phải nhăn đôi mi thanh tú.

“Ai đó?” Thực không thức thời, không nhìn thấy cô tỏ ra bị làm phiền sao? Chỉ muốn xem náo nhiệt thôi mà!

Rất muốn đứng lên mắng chửi người, nhưng nghĩ đến bản thân đang mặc thứ trang phục buồn cười này, cô lập tức thực không chí khí buông tha cho người ta, tính toán đường tẩu thoát để tránh bị người ta nhạo báng.

Trong lúc cô đang khom lưng cúi người, tính toán theo phía trong bụi cỏ chuồn đi, bất ngờ vòng eo cạnh bị một đôi tay ma quái tóm lấy, sau đó… Cả người cô bị bế lên.

A! Ông trời, Trang Tỉnh Tư cô đời này còn chưa từng cách mặt đất xa như vậy.

Là kẻ nào chán sống?! Cô có lòng tốt nhường nhịn hắn, hắn lại vẫn chưa chịu bông tay, cũng không cần biết đây là địa bàn của ai!

Cô muốn mắng chửi, tuy nhiên lại làm không được, bởi cô mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng.

“Này! Anh, anh thả tôi xuống trước có được không?” Cô cảm giác được giọng nói của mình đang run rẩy.

“Là kẻ trộm sao?” Giọng nói của đối phương lạnh lẽo giống như tới từ địa ngục.

Trang Tỉnh Tư càng thêm xác định mình cách cái chết không xa.

Từ từ! Hắn nói cái gì?

Kẻ trộm?

Lại có người trên địa bàn của cô gọi cô là kẻ trộm?

Máu nóng trong Trang Tỉnh Tư cấp tốc dồn lên não, thế này bất chấp việc có chết hay không, cô có chết cũng phải chết trong sạch. Bị người khác coi là kẻ trộm, lại còn ăn mặc kiểu này mà xuống mồ, cô có chết cũng không nhắm mắt.

“Ai là kẻ trộm? Anh mở to cặp mắt ti hí của anh ra mà nhìn cho rõ, trộm sẽ ăn mặc giống một gã hề thế này mà đi trộm đồ sao?” Cô cực kì tức giận kéo kéo cổ áo nhưng toàn thân lại mặc sườn xám bó sát, quả thực không tức giận cũng không được.

Không thể tưởng được vị Sứ Giả Địa Ngục này quay về phía cô phát ra một câu, “Ngụy trang che mắt người khác.”

” Ngụy trang? Ở nhà mình lại phải ngụy trang che mắt người khác? Buồn cười. Tôi thấy anh mới là trộm, hơn nữa lại trộm sắc. Đại sắc lang!” Cô bị nâng lên rất cao, người nọ như muốn mượn ánh đèn đường để nhìn rõ diện mạo của cô, vì thế cô càng kêu lớn tiếng.

“A —— cứu mạng a! Ngã chết người đấy!” Trang Tỉnh Tư hoảng loạn vung hai tay hay chân.

Người nọ hình như cảm thấy rất thú vị.

“Cô sợ độ cao?” Hắn quấn chặt eo của cô, giống như ôm một đứa trẻ nhỏ dường như lúc ẩn lúc hiện.

“Oa —— anh, anh không nên cử động ——” cô thét chói tai, hai tay vung loạn xạ, muốn ôm lấy cổ hắn để tránh ngã chết, đáng tiếc tay hắn rất dài, đem cô ôm cách hắn quá xa.

“Cô đừng dãy dụa, tôi sẽ không cử động.” Mỗi câu hắn nói đều rất đơn giản.

Trang Tỉnh Tư nghe vậy, lập tức bất động, thiếu chút nữa hô hấp cũng dừng lại.

Người nọ dường như rất hài lòng khi thấy cô nghe lời như vậy, liền thu đôi tay rắn chắc đang vươn cao thu về, đem cô ôm vào trong ngực, chỉ là vẫn chưa thả cô xuống, sợ cô chuồn mất.

“Này! Rốt cuộc anh có thả tôi xuống không?” Giọng nói của cô có chút sợ hãi, rất sợ hắn nhất thời cao hứng, đem cô thay làm tạ tay để vận động.

Xem ra hắn không chỉ là kẻ trộm, mà còn là một kẻ trộm có tinh lực thừa thãi.

Hừ! Nếu để cho cô biết hắn là ai, cô nhất định sẽ báo thù!

Dường như hắn ta không nghe thấy lời cô nói nheo mắt lại nhìn chằm chằm mỹ nhân trong ngực.

“Đây là nhà của cô?” Trong giọng nói của hắn mang theo một tia hoài nghi.

” Bỏ… Là tôi nói. Nếu anh vẫn không tin thì có thể hỏi mấy người trong nhà!” Trang Tỉnh Tư hướng vào bên trong nhà cố gắng bĩu môi.

Trong mơ hồ, cô nhìn thấy khóe môi hắn công lên, một giây sau, cô đã vững vàng trở về mặt đất, nhưng hai tay của hắn vẫn quấn chặt lấy eo cô.

Xuống đất rồi, lá gan Trang Tỉnh Tư cũng lớn hơn, lại bắt đầu ồn ào, “Anh dám ở trong nhà của tôi giở trò lưu manh, đợi lát nữa tôi nói cho các anh của tôi biết, làm cho kẻ trộm như anh trông như cây cột điện!” Cô càng mắng càng hăng, hình như đã quên mình vẫn còn nằm trong tay hắn.

Cô đột nhiên cảm thấy đôi tay bên eo bỗng nhiên thắt lại, cảm giác này… Cô có dự cảm hắn muốn nâng cô lên một lần nữa!

“A —— tôi nói đùa vậy thôi! Anh có thể nghiêm túc hơn không? Sao lại không có chút độ lượng gì hết vậy? Có câu nói “Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền”, bụng của anh nếu như chống không nổi thuyền, chẳng nhẽ có thể làm Tể tướng.” Cô bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Tôi không làm Tể tướng, tôi là Vương.” Hắn thản nhiên một câu đã đem lời của cô đá bay, hai tay cũng bắt đầu cử động hướng lên trên.

Trang Tỉnh Tư thừa dịp hắn vẫn chưa giơ toàn bộ cánh tay lên cao thì bất ngờ ôm lấy cổ hắn, thật nhanh thật nhanh, có thể bóp chết cái loại người này, ý đồ đem hắn bóp chết sau đó chạy trốn.

“Anh… Anh… Sao anh lại như vậy?” Cô tức đến nỗi không biết nên nói cái gì.

“Thế nào?” Hắn ngắm nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, đáy mắt có ý cười.

Trang Tỉnh Tư rốt cuộc bất chấp có ngã chết hay không, chửi ầm lên: “*** mẹ mày! Mày làm thế thì tao sẽ sợ mày sao? Nói ày biết, đây chính là địa bàn của tao, nếu mày muốn làm tao ngã chết, mày cũng không sống nổi mà đi ra khỏi cửa đâu.”

“Cô chắn chắn chứ?” Thanh âm nhàn nhã, bộ dạng uể oải.

“Hử?” Cô ngây ngẩn cả người, gã này ngang nhiên không sợ?

“Nhưng tôi không đi ra cổng làm gì cả.”

Ý tứ của hắn là —— hắn có thể giết cô, sau đó chạy, dù sao ở đây cũng không ai, muốn chạy trốn cũng rất thuận tiện. Là thế phải không? Trang Tỉnh Tư sợ hãi nghĩ.

“Anh… Anh phải biết, giết… giết người là phạm pháp, anh còn trẻ, ngàn vạn lần không cần vì một lát mơ hồ mà chôn vùi tiền đồ sáng lạn của mình.” Cô đã sợ đến mức dựng hết tóc gáy, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, cô vẫn nỗ lực khuyên bảo hắn.

“Tôi cũng không còn trẻ.”

“Mắt mù cũng nhìn ra được.” Cô thấp giọng nói.

“Hử?” Hắn nhíu mày.

Vốn Trang Tỉnh Tư muốn tiếp tục khuyên bảo hắn, lại bị một gã mặc đồ đen cắt đứt.

“Hội trưởng, các trưởng lão mời người vào.”

“Đã biết.”

Trả lời xong, gã kia nhanh chóng biến mất, Trang Tỉnh Tư thấy trong lòng chợt lạnh.

“Anh, anh, anh… Chẳng lẽ mấy người thật sự là quỷ?” Ông trời ơi! Cô ôm một con quỷ, cô đang ôm một con quỷ đực!

Hắn cũng không phủ nhận, chỉ thả cô ra, thở dài nói: “Đi chơi đi!”!

Tiếng thở dài kia lại bị cô hiểu lầm thành “Ai oán thở dài”.

Còn chơi á?! Chạy trối chết vẫn là quan trọng hơn.

“Đúng rồi, ” hắn giữ chặt tay cô.”Con gái không thể nói mấy lời thô tục.”

Oa! Quỷ còn quản cả việc này hả?

Cô vùng khỏi tay hắn, chạy trốn như bay.

Cô chạy chạy chạy trối chết, dường như phía sau có quỷ đang đuổi tới, chỉ là, thật sự có quỷ đang đuổi theo!

Xác định mình chạy trốn đủ xa, cô mới bước chậm lại.

Hiện giờ, Trang Tỉnh Tư cũng bất chấp ông nội sẽ tức giận, cần mắng cô cũng thế, cần phạt cô cấm túc cũng thế, dù sao giờ phút này cô chờ không nổi nữa.

Sống trong ngôi nhà của ông nội hơn hai mươi năm, đến giờ cô mới biết trong nhà có chuyện ma quái. Ông trời ơi! Cô còn bị quỷ “Đùa bỡn” nữa! Việc này là điều sỉ nhục lớn nhất đời cô.

Ngày mai nhất định phải bảo anh cả mời đạo sĩ đến thu yêu phục ma, bằng không đánh chết cô, cô cũng không bước chân vào tòa nhà này lần nữa.

Ông trời! Cô đột nhiên nghĩ đến trong sách nói “ma quỷ” sẽ đi theo người về nhà. Theo trí tưởng tượng của mình, tóc gáy cô lại bị dựng lên.

Đảo mắt nhìn chung quanh một chút, ngay cả một ngôi nhà nhỏ cũng không có, cô càng nghĩ càng sợ, dùng sức của trẻ con đang bú sữa mẹ mà xông ra đường cái, bắt một xe taxi, chạy thẳng đến nhà cô nằm ở chợ trung tâm.

Nhìn thấy cô rời đi, cái kẻ đang cố giữ vẻ mặt lạnh lùng bỗng thoáng hiện lên một nét cười thú vị, đem theo tâm tình tốt tiêu sái quay về phòng họp.

“Sao rồi? Tâm tình đột nhiên tốt lên sao?” Trang Diếu Tư đến gần hắn, kinh ngạc hỏi. Vừa lúc nãy mặt hắn rõ ràng còn thối hơn phân, sao vừa ra ngoài đổi gió về lại biết đổi một trăm tám mươi độ?

“Không có gì!” Phong Kiếm Trì thản nhiên nói.

“Không có? Không phải hôm nay mình mới gặp cậu! Có phải cậu mới phát hiện ra đồ chơi gì hay ho không?” Trang Diếu Tư chớp chớp mi. Lần trước, cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến Phong Kiếm Trì biểu lộ vẻ mặt hứng thú này là mười lăm năm trước, hắn nhặt được một con chó rất biết làm trò.

Phong Kiếm Trì một giây sau thu hồi vẻ mặt tươi cười, hắng giọng một cái, “Mình chỉ là cảm thấy… buổi họp mặt hôm nay rất được.”

Đại thiếu gia hắn mười phút trước còn tức giận đến thiếu chút nữa đập tan cả hội trường này, hắn vốn căm thù Hồng Môn Yến bây giờ lại chuyển sang khen ngợi sao? Quỷ mới tin nha!

“Cậu lại nhặt được một con a Bảo sao?” Trang Diếu Tư đoán. A Bảo là tên con chó nhỏ kia, bởi nhìn nó làm trò rất buồn cười, liền đặt tên nó là a Bảo.

“Không có.” Phong Kiếm Trì nhịn không được liếc hắn một cái, trong mắt rõ ràng viết —— cậu hỏi nhiều quá.

“Được rồi!” Trang Diếu Tư biết, nếu hắn không muốn nói, cho dù lấy đao kề vào cổ hắn thì vẫn không có được đáp án. Nhớ đến mục đích của buổi tối hôm nay, hắn đẩy đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi gọng nhắc nhở nói: “Đúng rồi, ngài hội trưởng, cuối cùng thì có vị tiểu thư nhà nào lọt mắt xanh của ngài không? Ông nội mình ra lệnh ình đêm nay nhất định phải khiến cho cậu ra quyết định, sau đó cuối năm nay cậu phải kết hôn.”

Câu này không có chút ảnh hưởng nào đến tâm tình đang tốt của Phong Kiếm Trì, chỉ vì trong lòng hắn sớm đã có quyết định.

“Hôm nay các cô gái ở đây đều không tồi, muốn tìm một người hẳn là không khó.” Trang Diếu Tư bình tĩnh đánh giá.

Phong Kiếm Trì không nhúc nhíc chút nào, nhìn trước mắt hay hai bên trái phải, nói thẳng: “Các cô ấy đều vô vị.” Toàn là các tiểu thư khuê các dạng bình hoa. Hắn cưới một cái bình hoa về nhà làm gì? Hơn nữa sẽ là một cái bình hoa toàn chảy nước miếng, mỗi lần mình thấy hắn là dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay vậy.

Trang Diếu Tư nhíu mày, nghĩ thầm, “chuyện cười”! Hắn cũng không muốn nghĩ bản thân mình cũng chả có gì thú vị, tự nhiên lại còn chê người ta nhàm chán? Nhưng hắn chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không dám nói ra khỏi miệng.

“Vậy cậu cảm thấy như thế nào mới được gọi là thú vị đây? Nghịch ngợm gây chuyện, một phút cũng không ngồi yên, hành vi lỗ mãng, miệng đầy lời thô tục, như vậy mới gọi là thú vị sao?” Giống như em gái Tiểu Tư nhà hắn. “Giống như em gái mình.” A! Sao hắn lại nói ra? Thật không nên, dù sao cũng là em gái của mình, cũng cần giữ mồm giữ miệng một chút tránh cho người ta đồn thổi lung tung mới phải.

Phong Kiếm Trì có thâm ý khác liếc sang thằng bạn tốt.

“Này! Sẽ không, mình dám chắc cậu sẽ không thích nó. Nó đúng là rất thú vị, chỉ là khi nghe nó nói chuyện, cậu sẽ cau mày khó chịu cho xem. Có lẽ mình cũng nên bắt nó đến cho cậu xem mắt, nó bây giờ cũng…”