Không Bàn Cãi Nhiều, Em Phải Làm Vợ Anh

Chương 9: Ngày thứ hai: Du lịch!




Xin chào! Để các bạn chờ lâu rồi. Rùa vừa thi học kì xong. Hiện tại Rùa đang rảnh nên lịch đăng chương là 1 tuần một chương vào chủ nhật nhé. Cảm ơn~~~

Mời thưởng thức. (Mặc dù chương này không hay lắm so với các chương khác, cá nhân Rùa thấy thế:<)

- A... Anh không có nghĩ gì thật. - Hắn xua xua tay biện minh, trên tay vẫn còn dính chút đỏ, thứ minh chứng cho những suy nghĩ không trong sáng đó.

- Anh còn nói nữa! Mau đi đi. - Tôi đẩy hắn ra cửa.

- Nhưng anh còn chưa biết số đo của vợ. - Hắn chùn chân, ghé xuống tai tôi mỉm cười. - Hay vợ nói cho anh size thôi cũng được.

- A... Làm sao tôi biết được chứ. - Tôi nhăn mặt khổ sở - Trước giờ tôi rất ngại đi chọn mấy cái đó, đều là mẹ mua cả.

- Sao có thể có người như em chứ! - Hắn ra vẻ thất vọng. - Thôi như vậy đi, anh sẽ mang máy đi cho em chọn.

- Như thế nào? - Tôi hỏi.

- Lại đây. - Hắn kéo tôi ra trước ghế sô pha, để tôi ngồi xuống rồi bật TV - Anh sẽ kết nối với máy của anh, rồi gọi video call, em chỉ việc ngồi chọn thôi. - Hắn bấm cái nút xanh trên điều khiển.

- A, thông minh đó! - Tôi giơ ngón cái tán thưởng.

- Ha, anh là ai chứ. - Nhật Thiên nháy mắt.

- Được rồi, giờ anh mau đi đi. - Tôi giục hắn.

- Chưa được. - Hắn cười cười.

- Còn gì nữa? - Tôi nhăn mày.

Hắn đưa tay nhịp nhịp lên má.

- Huh? - Tôi hỏi ngốc.

- Lần trước em đã trốn rồi, lần này phải đóng dấu trước rồi mới thực hiện. - Hắn vẫn giữ nguyên động tác.

Tôi chợt nhớ ra rằng hôm qua đi mua đồ, hắn đã đòi tôi thơm má nhưng tôi không làm. Chậc, sao có thể nhớ dai vậy chứ?

- Đồ keo kiệt! - Tôi vẫn phàn nàn một câu trước khi hôn chụt một cái lên má hắn.

A... Không có gì hết, là hoàn cảnh bắt buộc thôi!

Hắn cười tít mắt, nhìn tôi âu yếm:

- Một cái nữa nhé!

- Dẹp! - Tôi nhăn mặt.

- Ais... Tưởng gì chứ! Em mới là đồ keo kiệt. - Hắn bĩu môi, đứng dậy.

Tôi mỉm cười:

- Đi nhanh nhé! À, nhớ mua đồ nấu bữa sáng!

- Ok. - Hắn mở cửa, chạy nhanh ra ngoài.

Còn lại tôi trong phòng chờ đợi tín hiệu từ TV.

A... nóng chết tôi rồi!

~~~Chúng ta xem Nhật Thiên siêu cấp đẹp trai mua "đồ nhỏ" cho vợ như thế nào nhé~~~

Triệu Nhật Thiên đáp xe rồi nhanh chóng tiến vào siêu thị, trước đó anh còn chuẩn bị mũ, kính và khẩu trang đề phòng bị ai đó phát hiện.

Qua quầy bảo vệ, Nhật Thiên nhanh chóng vào nhà vệ sinh bắt đầu khâu ngụy trang. Tuy khuôn mặt thần thánh không còn lộ ra ngoài thu hút người khác nữa, nhưng chiều cao khủng của anh vẫn khiến người đi qua phải quay đầu nhìn lại. Nhật Thiên bật máy điện thoại kết nối với Cát Nhiên, ngay sau đó là bộ dạng chật vật vô cùng đáng yêu của cô trước màn hình.

- Sao vậy? Nóng quá hả? - Anh hỏi.

Cát Nhiên không trả lời, chỉ gật gật đầu khổ sở.

- Trông anh kín mít thế?

- Đẹp trai không? - Nhật Thiên mỉm cười.

- Ha, giống mấy tên trộm cắp hơn đó. - Cát Nhiên nhếch nhếch môi cười.

Nhật Thiên nhăn mày, ra vẻ giận dỗi:

- Anh về đây.

- Á không! Anh đẹp lắm mà, đẹp nhất hệ mặt trời luôn ấy. - Cát Nhiên cuống cuồng.

- Vợ anh ngoan lắm. - Nhật Thiên hài lòng cười tít mắt.

- Mau đi mua đi, tới những chỗ giá thường thôi, anh tới hẳn quầy đồ hàng hiệu sẽ gây chú ý lắm.

- Tuân lệnh vợ.

Nhật Thiên nhanh chóng tìm ra nơi bán đồ nội y, nhìn ngang nhìn dọc một hồi, xác định ra căn cứ gồm có hai mối nguy hiểm, đó là hai cô gái đang chọn áo. Anh bèn vòng ra đầu bên kia của dãy đồ, cách xa họ một chút. Yên tâm rằng họ vẫn chưa phát hiện, anh mới đưa điện thoại ra:

- Vợ xem đi.

- A... Anh nghĩ tôi là gì vậy? Sao lại cho tôi xem áo của trẻ dậy thì chứ? - Giọng Cát Nhiên đều đều.

Lúc này Nhật Thiên mới nhìn lại, đống áo trước mặt đều là size nhỏ nhất.

- Đợi chút.

Anh bước lên tiếp.

- Vẫn nhỏ! - Giọng Cát Nhiên lại vang lên.

Nhật Thiên tiến lên chút nữa, phát hiện ra ở đây áo được xếp theo kích cỡ từ nhỏ tới lớn.

- Nữa! - Cát Nhiên tiếp tục.

Một gian chứa áo dài hơn 2m. Sau vài lần tiến thêm như thế, khoảng cách giữa anh và hai cô gái kia dẫu dài cũng bị rút thành ngắn. Đến khi cách họ chỉ vài bước chân, Cát Nhiên vẫn tàn nhẫn nói: "Lớn hơn chút."

- A... Nhưng mà...

Đứng trước gian hàng nội y, là đàn ông lại còn giơ điện thoại ra thì có hơi...

- Sao lại có đàn ông ở đây? - Tiếng hai cô gái kia thì thầm.

- Không biết nữa, anh ta từ tận đầu bên kia dần dần cứ nhích qua đây. - Cô gái kia đáp lại.

- Mặt mũi đều bịt kín mít, không phải là biến thái chứ?

Nhật Thiên giật mình, a... cái điều mà anh không muốn nghe nhất, cuối cùng cũng xảy ra rồi.

- Đúng thế, anh ta còn cầm điện thoại, anh ta tính chụp hình sao?

Nhật Thiên nhanh chóng cất điện thoại.

- Á, anh ta nghe thấy tớ nói kìa. Đúng là đang để ý chúng ta rồi.

Nhật Thiên kéo thấp mũ xuống, hơi hơi cúi đầu. Anh bất đắc dĩ phải dừng nhiệm vụ. Nhanh chóng dời đi. Nếu không thì biết làm sao chứ? Anh thực sự không muốn ngày mai trên các trang báo ngập hình ảnh của anh kèm theo mấy cái title đến anh còn phải ngã ngửa.

Đóng cửa xe, Nhật Thiên cởi bỏ khẩu trang và kính. Bây giờ làm sao hoàn thành nhiệm vụ đây? Suy nghĩ một lát, cuối cùng Nhật Thiên quyết định dùng đến phương án mà anh không mong muốn. Lôi điện thoại ra, anh bấm số máy quen thuộc: Cục cưng.

[Alo.] - Giọng nói của "cục cưng" vang lên chỉ sau tiếng tút thứ hai.

- Alo, anh đây.

[Biết. Có chuyện gì sao?]

- Ờm, muốn nhờ em chút chuyện vặt. - Nhật Thiên gãi gãi mũi.

[Biết nốt. Việc gì vậy? Quan trọng không?]

- Rất rất rất quan trọng. Mà chỉ có em mới giúp được thôi. - Nhật Thiên nhấn mạnh.

[Nhưng mà hiện tại em cũng không rảnh lắm.]

- Đi mà, em là cô gái xinh đẹp nhất hệ mặt trời này đó. Cầu xin cô gái xinh đẹp nhất hệ mặt trời hãy cứu anh đi. - Nhật Thiên hạ giọng ngọt ngào.

[Ha ha, hôm nay còn dùng hệ mặt trời ra để so với em cơ à? Được rồi, em sẽ giúp anh. Vậy anh muốn Thiên Trang xinh đẹp nhất hệ mặt trời này giúp gì nào?] - Giọng "cục cưng" lúc này mới lộ chút tia thích thú.

- Ờ..., chuyện này cũng hơi khó nói. - Nhật Thiên lại tiếp tục gãi mũi - Anh muốn em... ờm... giúp anh đi mua một thứ.

[Thứ gì mà khiến anh úp úp mở mở vậy? Ma túy à?] - Giọng "cục cưng" có chút ý cười.

- Không. Là nội y.

Bên kia nhất thời im lặng.

[Ha ha. Nội y?] - "Cục cưng" cười phá lên.

- Nhỏ nhỏ tiếng thôi, ở đấy không có ai đấy chứ? - Nhật Thiên nhăn nhăn mặt.

[Ha ha, không có ai, em đang uống cafe một mình thôi. Mà anh cần gì phải lòng vòng vậy? Em cũng đâu có thích nội y lắm.] - Tiếng cười vẫn không ngừng ở đầu dây bên kia.

- Hửm? Nói gì vậy?

[Thì... Không phải muốn tặng em sao? Đưa tiền cho em là được rồi, nếu không thì dẫn em đi ăn một buổi, cũng không cần quà cáp gì đâu. Mà tự dưng lại đi tặng quà người ta...]

- À... ờm... Nếu em thích có thể mua vài bộ cũng được.

[Gì? Không phải mua cho em hả?]

- Ư...Ừ. - Trán Nhật Thiên âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Bên kia lại nhất thời im lặng.

[Anh ăn gan trời rồi đúng không? Dám nhờ em mua nội y cho cô gái khác?] - Giọng "cục cưng" đều đều, không lớn cũng không nhỏ, nhưng chắc chắn là sộc mùi sát khí.

- Anh vào bước đường cùng rồi mới phải như vậy, giúp anh lần này đi mà! - Nhật Thiên khổ sở van vỉ.

[Nếu em nói không thì sao?]

- Thì trong vòng 24 giờ nữa, anh không đảm bảo rằng anh không gây án đâu. - Giọng Nhật Thiên càng thêm thống khổ - Em nhẫn tâm nhìn anh đi vào chỗ chết sao?

Bên kia lần nữa lại nhất thời im lặng.

[Hừ, mặc dù em không biết anh đang mắc phải cái tình huống gì, nhưng được rồi. Em sẽ giúp anh, nhưng với một điều kiện.]

- Cứ nói.

[Em muốn một cái thẻ tín dụng của anh.]

- Har har, một cái thẻ của anh, em cũng ít tham lam lắm. - Cơ miệng Nhật Thiên giật giật.

[Đồng ý chứ?]

- Đồng ý.

[Được rồi, số đo của cô ta là bao nhiêu?]

- 97.

[Phụt]

Nhật Thiên nín thở, mồ hôi lạnh lại tuôn rơi. Có lẽ bên kia, ngụm cafe đáng thương đã bay ra khỏi miệng cô gái xinh đẹp nhất hệ mặt trời rồi.

[97. Mẹ kiếp. 97. Anh muốn chơi em hả?] - "Cục cưng" gào thét.

- A... Nhưng anh biết làm sao? Anh không thể bóp méo sự thật. - Nhật Thiên cắn khăn khóc thầm.

[Grừ... Hai cái thẻ!]

- A... Anh cũng là con người mà, anh cũng biết xót của đó. Em là ma hay quỷ mà hút máu dữ vậy? - Nhật Thiên lại cắn khăn khóc thầm.

[Còn mấy cái nữa mà. Em cũng đâu có lấy hết.]

- Được rồi. Mau đi đi.

[Được. Gặp ở chỗ cũ nhé!]

- Ok. Anh tắt đây.

Nhật Thiên mở cửa xe, bây giờ là thời gian cho đi chợ.

Mười lăm phút sau, khách sạn SC.

- Ở đây! - Thiên Trang vẫy vẫy tay

Nhật Thiên nhanh chóng bước lại.

- Đồ đâu?

- Đây. - Thiên Trang đưa cho anh chiếc túi đen.

- Được rồi, thẻ của em này. - Nhật Thiên đưa cô gái xinh đẹp ngồi đối diện hai mảnh nhựa quyền năng.

- Ăn gì đã. - Thiên Trang níu Nhật Thiên lại khi anh có ý định dời đi.

- Thôi, anh phải đi rồi.

- Xí! Dạo này có mối bận tâm nào mà bỏ mặc em rồi hả? - Đôi mày nhỏ của cô gái xinh đẹp nhíu lại.

- Đâu có. Mai anh dẫn em đi shopping, ok?

- Xí. - Lời dỗ dành của Nhật Thiên vẫn chưa làm đôi mày của người đẹp thôi nhíu chặt - Mà em chán ở khách sạn rồi, tối nay đến nhà anh nhé?

- Chưa được, bây giờ chưa phải lúc.

- Xì. - Thiên Trang bỏ một miếng pizza to vào miệng, nhai ngấu nghiến.

- Anh về đây. - Nhật Thiên mỉm cười.

- Ừ.

Nhật Thiên bước vào xe, nóng lòng muốn trở về.

***

- Anh đây rồi. - Nhật Thiên đóng cửa. - Chờ lâu không?

- A... Nóng chết tôi rồi. Cảm ơn anh nhé! - Cát Nhiên như người chui ra từ lò bát quái, cầm vội lấy cái túi chạy vào phòng.

Nhật Thiên nhìn theo cô, bật cười. Có lẽ anh đã nói sai rồi. Người xinh đẹp nhất hệ mặt trời, nếu là trước đây thì đúng là Thiên Trang, nhưng hiện tại Nhật Thiên chẳng thể nào ngừng nhìn về phía Cát Nhiên, ngừng nghĩ về cô.

- A, xong rồi. Tôi đã quay trở lại với thế giới loài người đây. Hú hú. - Cát Nhiên vươn vai, nhún nhún chân vui sướng.

- Trông em có vẻ hạnh phúc quá nhỉ? - Nhật Thiên bật cười.

- Tất nhiên rồi. Mà anh cũng giỏi thật nha, làm sao mua được cái vừa vậy, rất thoải mái. - Cát Nhiên giơ ngón cái cảm thán.

Nhật Thiên cười thầm, số đo ba vòng của cô anh đều nắm trong lòng bàn tay, chỉ là anh muốn trêu cô một chút, anh muốn xem vợ anh có loại biểu cảm gì khi nói cho người khác biết số đo của mình. Và thật đúng như anh nghĩ, Cát Nhiên cứng đầu nhất quyết không chịu mở miệng. Ha ha, đáng yêu thật.

- Anh chọn bừa thôi. - Nhật Thiên mỉm cười.

- Anh giỏi thật đó! - Cát Nhiên lại lần nữa cảm thán - Mà anh có mua đồ về nấu bữa sáng không đấy?

- Có. Anh cũng không biết mua gì nên chọn mấy cái này thôi.

- Hờ... Từng này mà anh nói "thôi" ấy hả? - Cát Nhiên trợn tròn mắt nhìn ba túi đồ lỉnh kỉnh trong tay Nhật Thiên - Anh tính ôm cả cái siêu thị về à?.

- Thì... Mỗi thứ lấy một ít. - Nhật Thiên cười.

- Anh đúng thật là. - Cát Nhiên bật cười, búi gọn mái tóc dài lên cao - Anh giúp tôi nấu bữa sáng nhé.

Nhật Thiên nhìn theo chiếc cổ trắng ngần thanh tú lộ ra khi mái tóc dài được búi gọn, mê mẩn:

- Được thôi.

~~~~~Mai Cát Nhiên nhập hồn~~~~~

Nhật Thiên giúp tôi mang đồ vào bếp. Bộ dạng hắn khệ nệ ôm thức ăn, thức sự là rất soái a.

- Bây giờ cũng không sớm nữa, hay là nấu cơm trưa luôn nhé? - Tôi nhìn hắn.

- Ừ. - Hắn mỉm cười, không hiểu sao trong ánh mắt có chút say đắm.

- Anh muốn ăn gì nào?

- Anh muốn ăn một bữa trưa đơn giản nhất. Thường ngày em ăn thế nào thì cứ nấu như vậy đi.

Tôi mỉm cười:

- Ừ, tôi cũng chỉ biết nấu mấy món bình thường thôi.

Tôi chọn đồ, lấy những nguyên liệu quen thuộc để làm những món quen thuộc.

- Được rồi, anh giúp tôi cất mấy cái này nhé.

Hắn ngoan ngoãn nghe lời, ôm ba túi đồ vẫn chưa vơi bớt tiến lại gần tủ lạnh, tôi nhìn theo dáng lưng cao cao của hắn, không hiểu sao lại mỉm cười, trong lòng cũng thấy lạ lẫm khó tả.

Tôi quay lại với nhiệm vụ của mình, nhìn đống đồ trên bàn, bắt đầu sơ chế.

- Vợ ơi, nhìn anh này! - Nhật Thiên gọi tôi.

- Hửm? - Tôi quay lại.

- Nhìn xem. Tada! - Hắn mở tủ.

Bên trong, đồ ăn được sắp xếp gọn gàng và đẹp mắt, rất giống như hình ảnh một chiếc tủ lạnh vẫn hay được quảng cáo trên TV.

- Thấy anh có giỏi không? - Hắn nhìn tôi mong chờ.

Tôi bật cười, việc sếp đồ vào tủ có ai không làm được chứ, hắn so với trẻ con đúng là chỉ hơn cái to xác.

- Công nhận là nhìn khác hẳn lúc nãy nhỉ? Tôi còn tưởng anh mua tủ lạnh về để không cho mới. - Tôi mỉm cười, tiếp tục vặt rau.

- Thì cũng đúng thế mà.

- Hả? - Tôi hỏi lại.

- Anh không muốn ăn cơm một mình nên toàn ra ngoài thôi. - Hắn đóng tủ rồi bước lại.

- Ừm, cũng đúng. Một mình thì tôi cũng chẳng thiết ăn cơm. - Tôi ngừng nhặt rau – Thì, bây giờ đã có tôi rồi. – Tôi không nhìn hắn, cố giữ biểu cảm thật tự nhiên.

Hắn im lặng một lúc, đến khi tôi quay lại, hắn đang ngây ngốc nhìn tôi cười.

Tôi quay lại tiếp tục nhặt rau, đỏ mặt.

- Em hứa nhé? – Hắn trầm giọng.

- Hứa gì?

- Hứa sẽ không để anh ăn một mình nữa. - Hắn vẫn chậm rãi.

- Ờm... Cho tới lúc tôi còn ở đây thì anh vẫn còn người ăn cùng.

Hắn mỉm cười. Một nụ cười đẹp đến khó diễn tả:

- Sẽ mãi là như thế.

Trong lòng tôi có chút chùng xuống:

- Anh vẫn luôn một mình như vậy sao?

-Ừ. - Hắn nhẹ nhàng nói.

Tôi xót xa, vốn tôi là người dễ động lòng như thế.

- Giúp tôi rửa rau nhé! – Tôi mỉm cười, muốn làm bớt không khí nặng nề.

-Ừ. - Hắn mỉm cười, tiến lại đón lấy rổ rau trong tay tôi.

Hắn rửa rau còn tôi luộc thịt. Cảnh tượng bình dị này khiến tôi thấy thật yên bình và dễ chịu, nó có chút “gia đình”, khiến tôi bỗng thấy nhớ nhà kinh khủng.

- Anh thực sự rất nhớ mẹ. - Tiếng hắn nho nhỏ âm trầm bên tai tôi, cằm hắn đặt trên vai và tôi cảm nhận được một vòng tay ôm lấy mình.

Tim tôi đập thình thịch và mặt đỏ bừng, tôi vội nhích ra khỏi hắn.

-Một chút thôi. Nhé? - Hắn có chút mệt mỏi tựa vào vai tôi, cứ yên lặng ôm tôi như thế - Đã 13 năm rồi, 13 năm rồi chưa có người phụ nữ nào nấu cho anh một bữa ăn dù là những món đơn giản nhất.

Tôi định nói gì đó nhưng lại thôi. Và điều kì lạ là tôi lại không nỡ gạt hắn ra, cứ để yên như vậy. Trong lòng vừa muốn đẩy hắn ra vừa có chút không đành, cứ như thế, vô cùng bứt rứt.

- Anh thích Nhiên lắm. - Hắn dụi dụi vào vai tôi.

Tôi cứng đờ người như khúc gỗ, có lẽ hắn cũng cảm nhận được, nhưng vẫn hồn nhiên mà giữ nguyên động tác, để mặc tôi tự chấn chỉnh nhịp tim vô kỉ luật. "Anh thích Nhiên lắm." A... cũng phải công nhận là quá dễ thương đi.

- Nước, nước sôi rồi. - Tôi cựa ra khỏi vòng tay hắn, tự nhủ rằng mặt mình đỏ chỉ là do hơi nước nóng mà thôi.

Chật vật với tên đẹp trai phiền phức kia mãi, cuối cùng tôi cũng nấu xong bữa cơm.

Đặt bát canh cuối xuống bàn, tôi kéo ghế ngồi xuống.

- Thực ra thì tôi cũng không tính nói đâu, nhưng anh định nhìn tôi mãi như thế đến bao giờ? - Tôi quay lại trông kẻ to xác đang đứng đần bên cái tủ lạnh, chăm chăm nhìn tôi từ nãy tới giờ như một cái máy.

- Huh? - Nhật Thiên hơi giật mình hỏi lại.

- Ăn thôi. - Tôi cầm đũa lên, nhìn hắn. - Anh đang nghĩ gì mà cứ ngây ngốc vậy?

- Huh? Thì, chỉ là, anh không biết một người phụ nữ khi nấu ăn lại có thể trông xinh đẹp đến vậy. - Hắn thôi dựa vào bệ bếp, bước đến bàn ăn.

- Tôi không thích con trai dẻo miệng đâu. - Tôi nhìn hắn.

- Thật mà, trông em say sưa nấu nướng, thực sự rất cuốn hút. - Hắn vô tội nhìn lại tôi.

Tôi chợt nhớ lại khi nãy, lúc nhìn hắn thái cà rốt, tôi đã thầm công nhận rằng hắn rất đẹp, rất ngầu và còn

bị hắn làm cho phân tâm, suýt chút nữa để tỏi cháy.

A... thực sự là... không hổ danh soái ca nấu ăn, rất hút mắt người khác.

- Đàn ông thích nhất là nhìn người phụ nữ của mình trong bếp đó. - Hắn mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống.

- Dẹp đi. – Tôi gắp thức ăn, lãnh đạm nói – Ai là người phụ nữ của anh?

- Em biết mà. - Hắn mỉm cười, chậm rãi nhìn tôi.

- Nói nhiều quá, ăn đi. – Tôi gắp cho Nhật Thiên một miếng thịt, cắt ánh mắt có phần đắm đuối của hắn.

- Ha ha, em đúng là tsundere nhỉ? ( Tsundere: Hiểu đơn giản là kiểu người "ngoài lạnh trong nóng": bên ngoài thì tỏ ra lạnh lùng thờ ơ, "xù lông" lên, nhưng bên trong thì lại rất tình cảm, dễ ngại ngùng. Kiểu mâu thuẫn giữa tình cảm và thể hiện ra ngoài ấy:3) - Hắn cười, ăn miếng thịt ngon lành.

Tôi ngượng, nhưng cũng không thèm cãi lại hắn, cắn một miếng cà rốt thật to:

- Còn anh thì đúng là nói nhiều nhỉ? Mau ăn đi!

- Ưm. - Hắn ngoan ngoãn ăn như đứa trẻ được nghe vài lời nịnh nọt – Món này ngon quá bà xã!

- Ừm. Ngon hả?– Tôi cười.

- Ha ha. – Hắn đột nhiên cười phá lên.

- Cười gì vậy? – Tôi nhìn hắn hỏi.

Hắn nhếch miệng thích thú:

- Vậy mà còn nói không phải người phụ nữ của anh. Gọi bà xã cũng không có chút phản kháng. - Nhật Thiên nheo nheo mắt nhìn tôi – Chúng ta hiện tại rất giống vợ chồng mới cưới đó em biết không.

- Gi...gì? Nói vớ vẩn. Tôi quên thôi. Từ giờ cấm anh gọi tôi như thế nữa. - Tôi luống cuống lại bỏ thêm miếng rau vào miệng, trong lòng thầm nguyền rủa thứ gọi là phản xạ có điều kiện.

- Ha ha, em như thế chỉ càng đáng yêu hơn trong mắt anh thôi. Sao cứ phải tỏ ra phản kháng vậy nhỉ? - Hắn bỗng ghé sát tai tôi, giọng trầm trầm có chút đùa giỡn - Nói thật đi, em cũng thích được gọi vậy mà phải không? Có được người chồng đẹp trai như anh, không phải em vẫn luôn mong như thế à? - Hắn bật cười, lại càng dí sát tôi hơn nữa - Đừng tưởng khi nãy em mê mẩn nhìn anh, anh không biết.

Hắn nói xong, chỉ để lại cho tôi một nụ cười chết người rồi ngồi về chỗ, tiếp tục ăn ngon lành.

Còn tôi, đã hóa đá từ lúc hắn ghé sát tai tôi, phả cái hơi nóng nhồn nhột vào da thịt mình và còn nói những lời như vậy. Rốt cuộc thì mấy cái lỗ dưới đất trong truyền thuyết là có thật không vậy? Nếu có thì ship cho tôi một cái đi, có cách nào mà bốc hơi được không? A. Xấu hổ chết tôi rồi.

Không còn mặt mũi nào khi bị phát giác ra sự mê trai của mình, tôi đành chữa thẹn bằng một lời bao biện thiếu chuyên nghiệp:

- Tôi... không có nhìn anh.

- Uh huh. - Hắn nhún vai - Trời biết đất biết. - Nói xong lại tiếp tục ăn ngon lành - Cái này cũng ngon đấy.

Tôi cảm thấy không thể lấp liếm cho việc nhìn trộm của mình, bèn im lặng ngoan ngoãn ăn cơm, thỉnh thoảng trong vô thức định ngó sang hắn nhưng may mắn kịp thời ngăn lại.

- Làm sao? Lại sợ bị anh bắt gặp nữa hả? - Hắn cười - Ăn cùng một người đến nhìn một cái cũng không thì chẳng khác một mình là bao đâu.

Nhật Thiên gắp đồ ăn cho tôi.

- Yên tâm, người bị anh mê hoặc đâu phải chỉ có mỗi em. - Hắn vuốt vuốt tóc, nhìn tôi nở một nụ cười đánh mạnh vào thị giác đối phương - Là tại Nhât Thiên quá đẹp, sức hút là bất khả kháng nên em cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy cảnh đó, tất nhiên là phải mê mẩn thôi. - Hắn gật gật đầu nhìn tôi ra vẻ thông cảm.

- Anh... có chút tự luyến nhỉ? - Tôi nhanh chóng bỏ cái vẻ mặt tội lỗi, lại gắp một miếng đậu ăn hồn nhiên. Đối với người không biết xấu hổ như hắn thì việc tôi cảm thấy xấu hổ quả là thừa thãi.

Ngượng ngùng cái gì chứ? Tên đẹp mã đó đầu óc thật không bình thường.

Tôi tỏ ra không mấy quan tâm trước lời nói tự mãn vừa rồi của hắn, chỉ bĩu môi rồi gật gật đầu.

Nhật Thiên có vẻ bất mãn với lời nói và thái độ dửng dưng của tôi, hắn cố gắng diễn đạt:

- Biểu cảm của em là ý gì chứ? Anh là chàng trai được yêu thích nhất đó! Em có biết bao nhiêu cô gái muốn ngồi ăn cùng anh không? - Nhật Thiên bỏ cả bát cơm quay qua nhìn tôi.

- Biết rồi. Anh là chàng trai được yêu thích nhất. - Tôi gật gật đầu công nhận hắn - Mà, nhiều người thích anh như thế, sao anh không kiếm ai ăn cùng?

- Ăn cùng tất nhiên là có. Một người. - Hắn cầm bát lên, tiếp tục ăn, ánh mắt không thay đổi.

- Cô gái đó hả? - Tôi nhìn hắn, không biết là đang chờ đợi hắn gật hay lắc đầu.

- Ừ. - Hắn gật đầu.

Trong lòng tôi có chút thất vọng. Như vậy là, cô gái đó rất đặc biệt với hắn. Cô ấy là ai? Là người như thế nào? Và, cô ấy có quan hệ gì với hắn? Tôi vừa muốn hỏi vừa không muốn hỏi. Rốt cuộc vẫn im lặng.

- Đã lâu lắm rồi, anh mới lại thấy hạnh phúc như vậy. - Hắn nhìn tôi thật chậm và sâu, rồi nở một nụ cười đẹp đến mê mẩn.

- Tại sao? - Tôi ngơ ngẩn.

- Cái cảm giác ấm áp của một gia đình, anh đã rất thèm nó. - Trong mắt hắn tràn đầy ý niệm.

- Gia đình anh đã xảy ra chuyện gì vậy? - Tôi dè chừng hỏi, sợ sẽ động vào vết thương lòng của hắn.

Nhật Thiên nở một nụ cười buồn, nhìn tôi:

- Bố mẹ anh mất trong một vụ tai nạn giao thông vào 13 năm trước, lúc đó anh 10 tuổi.

Tim tôi bỗng nhói lên một cái, xót xa. Nhật Thiên mất cha mẹ khi vẫn còn nhỏ, phải sống thiếu thốn tình thương suốt bao năm như thế. Tôi đau lòng, thực sự rất muốn an ủi nụ cười buồn và ánh mắt động lòng người khác của kẻ đối diện kia.

Tôi buông đũa xuống, không biết lấy dũng cảm từ đâu mà dám cầm lấy tay hắn:

- Dù sao, giờ anh cũng có thể coi tôi là gia đình. - Tôi ngượng chín mặt sau khi nói như thế, khi hắn nhìn sang tôi, tôi chỉ kịp giật mình và quay đi chỗ khác một cách vụng về.

- Hiện tại anh rất muốn ôm em. - Hắn nói chậm rãi, ánh mắt nhìn tôi thiết tha.

Tôi im thin thít, môi mím chặt, tim đập thình thịch nhưng tay lại ngốc nghếch mà vẫn đặt không đúng chỗ. Nhưng là, giờ rút tay lại cũng chỉ thêm ngượng ngùng. Hắn không nói gì, cũng không nhìn tôi, như muốn đợi tôi đồng ý.

- Anh ăn đi. - Tôi lên tiếng chấm dứt quãng thời gian yên lặng trong sự chờ đợi của hắn, thu tay về.

Tôi biết giờ tôi vẫn chưa đủ thích hắn để có thể chấp nhận.

Chúng tôi ăn xong ngay sau đó. Hắn phụ tôi dọn dẹp.

A... đến cái khoản mà tôi ngán nhất rồi: Rửa bát.

- Em rất ghét rửa bát. - Hắn vừa đặt bát đĩa vào bồn rửa, vừa cười cười đọc vị tôi.

Tôi giật mình:

- Sao anh biết?

- Ha ha, có gì là anh không biết chứ? Mọi thứ em thích hay mọi điều em ghét anh điều nắm trong lòng bàn tay.

Còn tôi thì chẳng hề biết chút nào về anh. Tôi nghĩ thầm.

- Sao? - Hắn huých nhẹ vào vai tôi, nói nhỏ - Muốn anh rửa bát hộ không?

Mắt tôi ngay lập tức sáng lên:

- Có. - Tôi gật đầu lia lịa.

Cả cuộc đời tôi, giấc mơ cao cả mà nhỏ nhoi nhất là sau này lấy được anh chồng có thể giúp tôi rửa bát.

- Nhưng mà, anh chỉ rửa bát cho người là vợ của mình thôi. - Hắn ra vẻ khó khăn nhìn tôi.

- Được được, hôm nay tôi cho anh gọi tôi là vợ đó. - Tôi nhanh nhảu.

- Không. - Hắn lắc đầu - Gọi em là vợ, đó đâu phải là quyền quyết định của em. Anh muốn vợ gọi anh một tiếng ông xã.

Tôi á khẩu.

- Này! Anh vừa vừa thôi nhé! Rửa thì rửa, tôi sợ chắc. Dù sao cũng chỉ là rửa bát thôi mà! - Tôi ương bướng nhìn hắn, bắt đầu xả nước.

Hắn chỉ cười:

- Ừm ừm anh biết rồi. Cũng chỉ là rửa bát thôi mà. Chỉ tiếc rằng có người không biết tính lâu dài, cứ nghĩ đến chuyện sau này mỗi khi ăn xong đều không phải rửa bát. Woa, đúng là thiên đường. - Bằng một cách nào đó, hắn thấu được suy nghĩ của tôi, và cứ thế mà làm cho tôi phải lung lay.

- Hừ, không cần, dù sao cũng đã rửa bát được 15 năm rồi, rửa thêm vài năm nữa cũng là chuyện nhỏ. - Tôi kiên cường cảnh giác, nhất định không sa chân vào bẫy giặc.

- Vậy hả? Woa, đúng là con ngoan trò giỏi ha. Vậy thì rửa bát vui vẻ nhé. Anh sẽ thay em sống ở thiên đường vậy. - Hắn vẫn dùng cái giọng đó để châm chọc tôi - Ưm... - Hắn vươn vai - Người đến từ thiên đường đi xem phim đây. - Hắn bước ra ngoài, còn để lại cho tôi một nụ cười.

"A... Tôi cũng muốn đi xem phim." Cô nàng Tiềm Thức kêu gào.

Bốp! Cái gối bông mang chữ "Hiện thực" bay bộp vào đầu cô ta. Phim ảnh gì chứ? Cả đống bát đang đợi chờ đây này. Hừ, biết vậy tôi chỉ nấu hai món!

Loay hoay vài phút, đống bát cũng chịu nằm ngoan ngoãn trên kệ. Tôi rửa tay, bước ra vênh mặt nhìn hắn.

- Xong rồi hả? - Hắn bật cười khi thấy điệu bộ của tôi.

- Tất nhiên rồi, rửa bát thôi mà! - Tôi vênh mặt.

- Được rồi, mau lại đây! - Hẵn vỗ vỗ xuống sô pha, ra ý gọi tôi.

Tôi tiến lại, kiêu ngạo ngồi xuống.

- Em chọn đi. - Hắn chỉ vào màn hình TV.

Trên TV là hàng loạt các hình ảnh phong cảnh đẹp. Tôi quay qua nhìn hắn không hiểu.

- Em thích biển hay núi hơn? - Hắn hỏi tôi.

- Biển. - Tôi trả lời.

- Ừm. - Hắn bấm, trên TV chỉ còn nguyên hình ảnh biển - Chọn đi!

- Chọn gì? - Tôi hỏi lại.

- Địa điểm du lịch. - Hắn cười - Em thích đi du lịch mà.

- Đúng là thế, nhưng đột ngột quá vậy? Tôi còn chưa chuẩn bị gì.

- Giờ chuẩn bị. Em chỉ cần chọn nơi đến, còn các phần còn lại để anh. - Nhật Thiên thản nhiên nói.

Ngầu quá!

Tôi âm thầm gào thét.

Quay về vẫn đề chính, tôi ngước lên màn hình nhìn những bức ảnh đẹp đẽ đầy sắc màu ấy, biển xanh, cát trắng, nắng vàng. Trời ạ! Đẹp đến kì diệu.

- Bức kia... là ở đâu vậy? - Tôi chỉ lên màn hình

- Hawaii. - Hắn trả lời.

- Cha... Thảo nào, đúng là danh bất hư truyền. - Tôi tấm tắc - Thế còn cái bên cạnh?

- Madives

- A a cái này tôi có biết. Ở Ấn Độ Dương phải không? - Tôi sáng mắt.

- Ừ. - Hắn cười.

- Trước tôi có thấy trên báo mà. - Tôi gật gù - Nhưng so với bây giờ thì đúng là đẹp đến không nhận ra luôn!

- Thế còn kia? - Tôi tiếp tục hỏi.

- Seychelles. - Hắn tiếp tục trả lời.

- Aw... Đẹp quá! - Tôi thốt lên.

- Em đã chọn được cái nào chưa? - Hắn nhìn tôi.

- Ờm... Thêm vài bức nữa đã nhé? - Tôi nài nỉ hắn.

- Được mà. Cứ chọn thoải mái. Anh chỉ sợ em không chọn được cái nào thôi. - Hắn cười.

- Đúng thật. - Tôi nhắn mặt, chăm chú nhìn màn hình - Cái nào cũng đẹp hết...

- Ớ. Cái kia ở đâu vậy? - Tôi lại hỏi.

- Nha Trang đó.

- Nha Trang hả? - Tôi ồ lên, quay qua hắn - Đẹp quá, tôi còn cứ tưởng mấy bãi biển nổi tiếng thế giới.

- Ừ thì nó nổi tiếng thế giới mà. Đây là top 5 bãi biển được bình chọn nhiều nhất đó.

- Nha Trang cũng có chân trong top 5 cơ à?

- Ừ. - Hắn gật đầu - Những năm qua nước ta đã rất chăm chú về ngành du lịch đấy.

- Đi Nha Trang thôi! - Tôi quyết định.

- Nha Trang à? Sao không chọn Hawaii? - Hắn nhìn tôi.

- Nha Trang gần hơn.

- Không vấn đề. Đi bằng SCC6 thì tới Hawaii cũng chỉ mất hơn 1 tiếng.

- Cái gì? Hơn một tiếng? - Tôi há hốc mồm - Làm sao có thể? Từ đây đến đó phải mười mấy nghìn cây.

- Chính xác là 11020 km.

- Vậy... Vậy mà đi hơn một tiếng? - Tôi không tin hỏi hắn.

- Ừ, SCC6 có vận tốc xuyên quốc gia là 10800 km/h. - Hắn vẫn thản nhiên.

- Gấp 8 lần vận tốc âm thanh? - Tôi không thể tin nổi.

Nhật Thiên gật đầu.

- Không thể nào! - Tôi thốt lên.

- Đừng coi thường trí não con người. - Hắn cười.

- Nhanh như vậy mà chở người được sao? - Tôi tròn mắt.

- Tàu vũ trụ còn gấp 25 lần SCC6 đấy.

Tôi không nói được gì, chỉ há hốc miệng.

- Phải mất hơn 100 năm NASA mới tự phá kỉ lục tàu Juno 265000 km/h đó. - Hắn nói đều đều.

Aw... Đó chính là lý do mà tôi yêu khoa học. Khoa học làm được những điều mà người ta chỉ dám tưởng tượng, thậm chí là không thể tưởng tượng, nó tạo nên phép màu giữa cuộc sống hiện thực.

Ừm. Còn một điều nữa, một người đàn ông am hiểu về khoa học là người đàn ông có sức sát thương cao nhất với tôi. Như Nhật Thiên ngay lúc này.

Trong mắt tôi hiện tại, hắn thực sự rất soái!

- Nào, rốt cuộc em chọn đi đâu đây? - Hắn mỉm cười, khuôn mặt nam tính vô cùng điển trai và ánh mắt trìu mến đánh vào tâm trí tôi.

- Đẹp quá... - Tôi ngơ ngẩn, mắt không nhìn TV.

- Anh biết là đẹp rồi, nhưng em muốn chọn cái nào? - Hắn vẫn dịu dàng hỏi.

- À à. - Tôi giật mình, trốn tránh ánh mắt hắn - Đi Nha Trang.

- Anh tưởng là Hawaii chứ? - Nhật Thiên mỉm cười.

- Tôi vẫn thích Việt Nam hơn, người Việt Nam thân thiện. Hai nữa, dù tôi biết tiếng Anh nhưng ngôn ngữ bất đồng thì cũng không tiện lắm.

- OK, Vợ thích thì chỗ nào cũng được. - Hắn nháy mắt với tôi.

''Á mẹ ơi, chồng mình sao có thể ngầu như vậy?" Cô nàng Tiềm Thức hai má núng niếng, ánh mắt sáng rực, miệng chảy dãi.

Bốp!

Lại một cái gối bông "Lý trí" bay đến đập thẳng vào mặt cô ta.

A... Sao cô ta lại là hình ảnh phản chiếu của tôi chứ? Lông mày tôi giật giật.

- Em cũng không cần phải nhìn anh lâu như thế đâu. - Nhật Thiên bật cười.

- Ha...Há? - Tôi giật mình, phát hiện mình đã trân trân nhìn hắn được một lúc.

Tôi đỏ mặt quay đi. Ngượng chết tôi rồi! Sao có thể bất cẩn như vậy chứ?

- Bị anh làm cho mê mẩn rồi à? - Hắn cố nhìn tôi dù tôi cố quay đi.

- Làm gì có chuyện đó. - Tôi ngay lập tức phủ định.

- Ha ha. Như vậy là tốt rồi. - Hắn không mảy may để ý tới lời phủ nhận của tôi - Đi thôi! - Hắn nắm lấy tay tôi.

- Đi đâu? - Tôi hỏi.

- Chuẩn bị để du lịch Nha Trang. - Nhật Thiên nháy mắt.

- Ờ... Nhưng tôi mặc thế này... - Tôi giơ cái áo hắn ra.

Nhật Thiên nhìn tôi, nhìn cái áo.

- Rất đẹp! - Hắn đỏ mặt.

- Ý tôi không phải như thế! - Tôi cũng đỏ mặt - Như thế này quá hở.

- Hửm? Có hở chút nào đâu. - Hắn cúi xuống nhìn chân tôi, tôi bất giác lấy tay che lại - Bây giờ váy con gái còn ngắn hơn ấy.

- Đi nhanh thôi! - Hắn kéo tôi đi.

~~~

Chiếc xe dừng lại dưới tấm biển Blue Ocean to lớn.

Tôi và hắn cùng bước vào, chào đón chúng tôi vẫn là đội ngũ nhân viên hùng hậu giống lần trước.

- Xin chào! - Nhật Thiên mào đầu bằng một lời lịch thiệp.

A... Ra ngoài lúc nào cũng là cái dáng vẻ ấy. Bảo sao phụ nữ của đất nước này lại mê muội hắn đến vậy.

- A! Là Nhật Thiên kìa! Nhật Thiên đó.

- Đúng vậy! Là Nhật Thiên! Sao anh ấy lại tới đây nhỉ?

- Aw... Ngoài đời còn đẹp hơn trên TV nữa. Chết mất!

Đám nhân viên vì quá khích mà không giữ được vẻ từ tốn trang nghiêm.

Ha. Tôi biết ngay là sẽ thế mà.

- Xin hỏi ai là quản lý ở đây vậy? - Nhật Thiên vẫn dùng giọng nói trầm ấm cùng điệu bộ lịch thiệp, và các cô gái vẫn dùng ánh mắt thèm khát nhìn hắn.

- Em có thể giúp gì cho anh ạ? - Một cô gái bước ra, duyên dáng mỉm cười.

A... Cô gái nào cũng dùng loại biểu cảm này để cư xử với hắn sao? Tôi cùng cô nàng Tiềm Thức lắc lắc đầu.

- Em cho anh xem mấy mẫu mã mới nhất ở đây nhé? - Nhật Thiên mỉm cười tỏa nắng.

Tôi cảm nhận được, nội tâm của mấy cô gái đang quắn quéo kia đang gào thét.

Aii... Nghiệp chướng nghiệp chướng. Tôi cùng cô nàng Tiềm Thức lại lắc lắc đầu.

- Dạ đây ạ. - Chưa cần cô quản lý kia nói, các cô nhân viên đã tự động mang những bộ đồ tắm đến trước mặt hắn.

- Cảm ơn. - Hắn mỉm cười, nhận lấy bộ áo tắm, rồi... ướm lên người tôi.

Tôi hơi bất ngờ trước hành động của hắn.

Và nhất là, ánh mắt hắn.

Đang đặt trên ngực tôi.

Mặt hắn đỏ.

- Anh đang làm cái gì? - Tôi hỏi hắn một cách bình tĩnh nhất có thể.

- Ờm... Anh đang tưởng tượng chút thôi. - Nhật Thiên vẫn không dời ánh mắt.

Tôi thề, tôi thề rằng nếu không có ai ở đây tôi đã cho hắn một cước. Nhưng vì giữ thể hiện cho hắn, và vì tương lai du lịch đầy hứa hẹn, tôi quyết định: Nhịn! Nhịn! Nhịn!

- Cái này là việc của phụ nữ, anh mau qua chỗ bên kia ngồi đọc báo đi. - Tôi cố cười, à không, là nhe răng.

- Ha ha cái này cần có con mắt của người đàn ông mới khách quan. - Hắn có vẻ còn chưa thấy lông mày tôi đang giật vài chục cái.

- Nhanh! - Tôi lườm.

Nhật Thiên nhanh chóng ngậm miệng lại, ngưng cái điệu cười quái dị ấy đi. Hắn xụ mặt, thui thủi như chú cún bị ướt mưa, ngoan ngoãn ngồi sang hàng ghế chờ.

- Cấm có hóng hớt đấy. - Tôi lừ hắn một cái cảnh báo, đưa cho hắn quyển tạp chí hòng che mắt hắn.

- Vợ à? - Hắn gọi nhỏ.

Tôi quay lại:

- Chuyện gì?

- Sao em lại đưa anh cái này? - Nhật Thiên chìa quyển tạp chí ra trước mặt tôi, trên bìa là hình hai cô gái diện bikini chiễm chệ chiếm cả trang giấy.

Tôi há hốc mồm.

- Ờm... Tóm lại anh đừng có nhìn qua đây.

Tôi bỏ hắn ngồi một mình một xó rồi qua chỗ cô quản lý kia.

Nhìn qua một lượt đống đồ trong tay những cô gái kia, tôi không ưng lấy một chút. Rốt cuộc đó là quần áo hay là hai mảnh vải?

- Chị ơi, có bộ nào kín kín hơn chút không? - Tôi nhìn cô quản lý.

- Dạ đây, mời chị xem qua mấy bộ này.

Tôi lướt qua một lượt, đồ nội y còn có phần dễ nhìn hơn.

- Không có bộ nào liền thân hả chị?

- Dạ có. Chị xem thử đi.

Họ lại ôm ra một đống áo tắm. Đúng là có liền thân, nhưng cái thì cổ xẻ tới tận rốn, cái thì khoét hai eo chỉ để còn một mảnh bằng hai ngón tay, cái thì có thể nhìn thấu chỉ để lại hai chỗ cần che. Có lẽ trong tư duy của họ, liền thân là hai sợi dây buộc lại với nhau.

Tôi vẫn lắc đầu:

- Không còn cái nào khác sao?

- Áo tắm chỉ có các kiểu như vậy thôi. - Cô quản lý nhăn mặt - Chị không thích cái nào sao ạ?

- Tại tôi không quen mặc đồ hở thế này.

- Nhưng dáng chị rất đẹp, mặc những bộ đồ này sẽ càng thể hiện vẻ đẹp cơ thể của chị. - Cô quản lý cố thuyết phục tôi.

- Đúng đúng! - Nhật Thiên không biết từ đâu bay vào cuộc đối thoại.

Tôi lừ hắn, hắn xị mặt cúi đầu xuống.

Tôi quay lại với người quản lý:

- Có bộ nào như cô gái trên tấm biển ngoài kia không chị?

- À, bộ đó ấy hả? Vì cô Mai Anh không muốn mặc đồ quá hở vả lại là biển hiệu của shop nên chúng tôi không được để hình quá phản cảm. Cũng có nhiều người muốn thử nhưng không có cơ thể đẹp như cô ấy nên chúng tôi vẫn còn trong kho, Nếu là kiểu dáng như thế thì chúng tôi còn vài bộ, nhưng lỗi mốt rồi, chị vẫn muốn thử sao? - Cô quản lý tỏ vẻ không hiểu nhìn tôi.

- Vâng, phiền chị lấy ra giúp tôi.

Vài phút sau, các cô nhân viên mang bộ đồ ra. Đó là một bộ đồ liền thân rất đơn thuần, nó tạo ấn tượng bởi chất ren trắng với các họa tiết sang trọng đan vào nhau vừa vặn che đi da thịt trên cơ thể. Nó dùng đường cong để lột tả cái đẹp chứ không phô trương bằng những đường xẻ táo bạo.

- Tôi thích bộ này. - Tôi gật gật đầu.

- Nhưng vấn đề quan trọng là chị có vừa với nó không. - Cô quản lý nói.

- Bắt buộc phai thử sao? - Tôi nhìn sang chỗ ghế chờ bên kia, Nhật Thiên ngay lập tức quay đi khi thấy ánh mắt tôi.

- Vâng, mặc dù thân hình chị rất đẹp, nhưng cũng không có mấy người có cơ thể hoàn hảo như Mai Anh đâu. Đó là lý do mà giám đốc tập đoàn chúng tôi bỏ cả đống tiền chỉ để cô ấy chụp một bức hình và dùng nó làm ảnh bìa đại diện cho thương hiệu Blue Ocean nhiều năm như vậy mà không chịu đổi hình khác.

Tôi nhìn qua bộ đồ trong tay. Thì ra nó thần thánh đến như vậy. Mông và eo thì tôi nghĩ có thể, nhưng ngực thì...

- Cứ để tôi thử chút nhé. - Tôi cầm lấy bộ đồ trong tay cô quản lý, bước vào phòng thử đồ.

Tôi cởi bỏ chiếc áo rộng thùng thình của hắn, mặc bộ đồ tắm kia vào, nó khác với tôi nghĩ, mềm mại vô cùng, khác với mọi loại vải ren tôi từng thấy.

Sau khi mặc xong, tôi ngắm nhìn mình trong gương.

Đúng như tôi đoán.

Ngực có hơi chật rồi.

A... cũng không sao, vì eo vẫn còn lỏng một chút và vải cũng mềm nên không bị khó chịu.

- Chị gì ơi. - Tôi thò đầu ra gọi cô quản lý.

- Có chuyện gì vậy ạ? - Cô ấy chạy lại.

- Chị mang giúp tôi mấy bộ kia để tôi thử luôn một lần nhé.

- Không vừa đúng không ạ? - Cô quản lý hỏi tôi thản nhiên như biết chắc.

- Cũng có thể nói là vừa. - Tôi đáp lại.

- Không thể nào. - Cô quản lý không tin, các cô gái kia cũng quay lại nhìn tôi - Chị hãy ra đây nào.

- Nhưng... Tôi hơi ngại. - Tôi dè chừng.

- Như vậy làm sao có thể tới biển? - Cô quản lý nói.

Cho là có lý, tôi nghe theo lời cô ấy, bước ra.

Cả căn phòng im lặng.

- Thực sự là tôi thấy cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên tới vậy? Mọi người ở đây đều có dáng rất đẹp mà. - Tôi nói.

- Không đâu, dù là dáng trông có vẻ cân đối, nhưng bộ đồ này trực tiếp dựa trên số đo của Mai Anh, chất liệu ren cũng rất đặc biệt, nó được sản xuất ở Ý, mềm mại như tơ tằm nhưng độ co dãn là rất ít, chỉ có những người có số do chênh lệch với Mai Anh khoảng 1 đến 2cm mới có thể vừa. Và điểm mấu chốt là eo và ngực, không phải ai cũng có số đo hoàn hảo như vậy đâu. Khi nãy do cái váy hơi rộng nên chúng tôi không nhận ra, thật không ngờ chị mặc lại vừa như vậy. - Cô quản lý nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.

- A... Thực ra là ngực cũng không vừa lắm. Tôi... bị chật. - Tôi lấy tay kéo cái áo cao lên, cố tìm cách cho nó lỏng đi một chút.

- A! Anh sao vậy? - Tiếng cô nhân viên nào đó thất thanh kêu lên.

- Suỵt, nói nhỏ thôi. - Tiếng Nhật Thiên nhỏ như muỗi.

Tôi nhìn sang hắn.

Hừ. Hay lắm.

Hắn đang chảy máu mũi.

Rốt cuộc tôi giữ thê diện cho hắn làm gì chứ?

- Aw, anh ấy đúng là đàn ông chân chính a! - Mấy cô nhân viên cười với nhau khúc khích.

Tôi thật không hiểu nổi mấy cô ấy.

- Mấy bộ này có cùng size không vậy? - Tôi lên tiếng, mong phần nào giảm bớt sự chú ý về phía Nhật Thiên.

- Nó là cỡ lơn hơn chút.

- Vậy chắc là vừa rồi. - Tôi quay lại phòng thay đồ, mặc lại cái áo của hắn.

Tôi bước ra khi Nhật Thiên đã được các cô nhân viên lo lắng xong xuôi. Tôi chỉ nhẹ nhàng nhìn hắn bĩu môi một cái.

Hắn hắng giọng, lập tức đứng dậy đi ra khỏi vòng vây của họ, lấy lại cái dáng vẻ đứng đắn.

- Em lấy cho anh một cái vali và chọn vài bộ quàn áo đi biển nhé. - Hắn nói với cô quản lý.

Cô ấy nhanh chóng làm theo.

Xong xuôi, hắn bước ra quầy thanh toán, còn tôi mang đồ ra.

Nhật Thiên cũng nhanh chóng ra ngoài, hắn mỉm cười khi thấy tôi đang đứng trước cốp xe trân trân nhìn hắn.

Bíp.

Cốp xe bật mở. Tôi cho vali vào xe.

- À, còn anh? - Tôi chợt nhớ ra nãy giờ chỉ có tôi mua đồ.

- Nhìn bên trái xem. - Hắn chậm rãi nói. Bên trái là một cái vali khác.

- Anh để vào lúc nào vậy? - Tôi ngạc nhiên.

- Cái đó không quan trọng. Quan trọng là bây giờ đã là 11 giờ 2 phút rồi. - Hắn nhìn đồng hồ rồi nhìn tôi, mỉm cười. - Đi nhé?

- Ừ. - Tôi gật đầu hào hứng.

Chúng tôi lên xe, và cuộc hành trình mới lại bắt đầu.

- Khi nãy em mặc bộ đồ đó rất đẹp. - Hắn đột nhiên cất tiếng.

- Anh sẽ không chảy máu mũi tiếp khi nghĩ lại hình ảnh đó chứ? - Tôi châm chọc - Mà anh dễ bị kích động vậy sao?

- Không hề! - Hắn lắc đầu - Nếu là người dễ bị kích động thì anh đâu có thể giữ mình trong sạch như thế giữa cái chốn showbiz đầy cạm bẫy này. - Hắn cười - Thậm chí, có nhiều cô nàng vì không quyến rũ được anh nên mới trả thù bằng cách tung tin anh là đồng tính đó.

Tôi gật gù.

- Anh thật không hiểu tại sao... - Hắn bỗng đăm chiêu - Không hiểu tại sao anh lại không thể tự chủ trước em, ngay từ lần đầu nhìn thấy anh đã thích em rồi. Cái này gọi là gì? À. Là "Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời" đó. - Hắn bật cười - Vốn trước đây anh nghĩ, đó chỉ là một câu nói sáo rỗng cho những kẻ thích mơ mộng. Nhưng khi gặp em anh mới có thể hiểu.

- Tại sao lại thích tôi? Tôi có điểm gì đặc biệt sao? - Tôi hỏi hắn.

- Không biết nữa. Tất cả mọi điều về em điều trở nên đặc biệt với anh, giống như là, chỉ cần nó liên quan đến em, anh đều cảm thấy nó thật đáng yêu. - Hắn chăm chú lái xe, môi vẽ lên một nụ cười tuyệt đẹp.

- Vậy sao? - Tôi mỉm cười.

Chết tiệt, tim lại đánh trống rồi.

Nhật Thiên có vẻ rất thoải mái khi nói ra mấy lời đó, còn tôi thì, mỗi khi bị hắn tấn công bất ngờ như vậy đều rất khó khăn và khổ sở mới có thể tỏ ra bình thường được.

- Anh tăng tốc nhé! - Hắn nói.

- Ừm. - Tôi gật đầu.

Chẳng mấy chốc, tôi thấy được thành phố lộng lẫy của Khánh Hòa.

Hắn đáp xe xuống chiếc cầu nối dọc hai chiếc bungalow trên biển.

Tôi mở cửa, gió biển mát lạnh len qua tóc.

Trước mắt tôi, là biển xanh bao la!