- Mát nhỉ? - Hắn chui ra khỏi xe.
- Ừm! - Tôi gật đầu. Nhắm mắt lại để gió chơi đùa cùng tóc.
Nhật Thiên bật cười, hắn giúp tôi lấy đồ ra khỏi xe.
Tôi mở mắt lớn nhất có thể, bao quát nhìn cảnh vật xung quanh một lượt. Quá hoàn hảo! Vài chiếc bungalow nổi lên ở giữa biển, nối nhau bằng những chiếc cầu gỗ. Tôi không kiềm được vui sướng mà chạy lại ngồi thụp xuống mép cầu, thả chân xuống cho nước biển ôm lấy. Nước biển trong đến nỗi có thể nhìn thấy rặng đá ngầm và vài con cá nhỏ ở dưới. Tôi đung đưa chân, dùng tay vục lấy chút nước. Mát quá! Tôi thích thú cười đến tít cả mắt.
- Vợ ơi, mở cửa giúp anh! - Nhật Thiên gọi tôi.
Lúc này tôi mới giật mình quay lại, hắn đang đứng trước cửa ngôi nhà gỗ, hai tay kéo hai chiếc vali lớn và còn xách thêm mấy túi đồ lỉnh kỉnh.
Tôi vội chạy lại.
- A, sao không gọi tôi chứ? Một mình ôm cả đống đồ nhiều như vậy! - Tôi trách hắn.
- Ha ha, cũng tại em say mê quá nên anh cũng không nỡ phá đám. - Hắn mỉm cười chiều chuộng tôi - Mở cửa giúp anh!
Tôi gật đầu, lon ton chạy lại cánh cửa lớn, rồi lập tức lại lon ton chạy về.
- Cửa khóa mất rồi.
- Tất nhiên là nó khóa! - Hắn nói - Chìa ở trong túi quần anh đây.
- Anh lấy lúc nào vậy? - Tôi hỏi hắn.
- Bên kia quầy lễ tân. - Nhật Thiên hất cằm về phía ngôi nhà gỗ trên bờ cách đó không xa - Em đúng là tập trung cao độ nhỉ? Không biết trời đất gì nữa luôn. - Hắn cười.
Tôi chu mũi, không cãi lại mà nhanh chóng đến lấy chìa khóa.
Nhật Thiên đứng thẳng, nghiêng phía quần có chìa khóa về phía tôi.
- Đừng sờ nhầm phải thứ gì khác đấy. - Hắn mỉm cười đê tiện châm chọc tôi.
Tôi lừ hắn:
- Tôi thiến anh bây giờ nhé.
- Ha ha, em có gan đó à? Cứ thử đi rồi xem ai mới là người thiệt hơn. - Hắn ngoác mồm cười.
Hừm, thật sự là bây giờ tôi rất muốn quẳng hắn cho cá mập đớp.
Lôi chiếc chìa khóa ra, tôi mau chóng đến mở cửa.
[Cạch]
Cánh cửa màu gỗ thậm khẽ kêu. Tôi giúp hắn kéo hai cái vali vào.
- Woa... - Tôi thốt lên.
Bên trong ngôi nhà này thật đáng ngạc nhiên nha, đầy đủ tiện nghi chẳng thua gì một cái khách sạn cao cấp, chỉ có điều đặc biệt là tất cả nội thất đều làm bằng gỗ. Vừa có nét giản dị lại vừa sang trọng.
- Muốn xem kĩ hơn không? - Hắn đặt mấy túi đồ xuống.
- Có chứ! - Tôi gật đầu.
Hắn cùng tôi đi xung quanh ngôi nhà, ngoài phòng khách và phòng ngủ, còn có cả khoảng không rộng bên ngoài, ở đó có chiếc hai ghế dài, một cái bàn ăn và còn có cả một chiếc giường nhỏ có rèm che. Có lẽ là cho những đôi tình nhân cùng nhau hóng gió, hoặc cùng nhau ngắm cảnh trăng thơ mộng của biển đêm.
Tôi đẩy chiếc cửa kính trong suốt ngăn cách căn phòng với ban công rộng lớn. Gió thốc vào người mát lạnh, tôi vui sướng chạy tới chiếc bàn lớn, ngồi xuống chiếc ghế có trải nhung đỏ.
- Woa, ngồi ăn giữa biển chắc là cảm giác sung sướng lắm ha? - Tôi tít mắt.
Nhật Thiên không đáp lại, chỉ mỉm cười, hắn cũng bước tới chiếc bàn, ngồi xuống ghế đối diện và chăm chú nhìn tôi.
Tôi không mấy bận tâm đến hắn, không chịu ngồi yên một chỗ mà tiếp tục chạy đến chiếc giường trắng.
- A! - Tôi thoải mái gieo mình xuống nệm êm. Woa, cảm giác không tệ chút nào - Hừm, buổi tối ở đây ngắm trăng thì tuyệt nhỉ? - Tôi giơ hai tay lên nghịch nắng nhạt trên nền trời xanh ngắt, vẽ ra vài hình thù kì lạ.
- Ha ha - Hắn cười, đứng dậy dời khỏi bàn ăn và tiến tới chỗ tôi, chậm rãi ngồi xuống - Em thực sự nghĩ là nó được dùng để ngắm trăng? Suy nghĩ đơn giản thật.
- Huh? - Tôi ngóc đầu dậy - Gì?
- Nếu để ngắm trăng thì cần gì rèm che chứ? - Nhật Thiên vốn ngồi ngay cạnh tôi, bỗng nhiên cúi đầu xuống. Khuôn mặt hắn nghiễm nhiên chắn đi chút nắng làm mắt tôi nheo nhè nhẹ. Tôi mở to mắt, đỏ mặt ngay lập tức khi hiểu ra ý hắn.
Bằng một giọng dịu dàng pha chút trầm vốn có, cùng với sự cuốn hút khó cưỡng trong ánh mắt, hắn nhẹ nhàng hỏi tôi:
- Em muốn thử không?
Tôi cứng họng, mắt không chớp nhìn hắn. Vì sáng nay có một chút nắng nhẹ nên khi nhìn lên, khuôn mặt hắn như đang tỏa ra ánh sáng. Hắn mỉm cười mị hoặc nhìn tôi. Đẹp... Đẹp trai quá!
[Bốp!]
Hai chữ "Thức tỉnh" nổi rõ trên chiếc gối bông được cô nàng Lí Trí thuận tay ném thẳng vào đầu tôi.
"Cát Nhiên ngu ngốc! Cô đang ngẩn người cái gì! Hắn đang hỏi cô, tại sao còn đần mặt ra đấy? Cô muốn hắn ta nghĩ gì hả?" Cô nàng Lí Trí đứng chống nạnh cảnh tỉnh tôi.
Tôi giật mình, đẩy hắn ra rồi bật dậy.
- Không muốn! Tất nhiên không muốn! - Tôi đứng dậy khỏi chiếc giường, bước nhanh vào nhà.
Nhật Thiên cười thật lớn trêu chọc tôi rồi cũng chạy theo vào trong.
- Sao vậy? Anh chỉ hỏi em có muốn cùng anh ngắm trăng không thôi mà? - Hắn vẫn còn chưa ngừng cười.
Tôi quay ngoắt lại, lườm hắn:
- Còn nói nữa tôi sẽ vứt anh xuống biển cho cá ăn!
Hắn hơi ngạc nhiên vì lời đe dọa của tôi, có chút khựng lại, nhưng ngay lập tức cười như điên:
- Ha ha bà xã đáng yêu quá!
Hừm! Rốt cuộc có cách nào khiến tên điên này ngậm miệng lại không?
- A! Tôi phát hiện ở kia có cầu thang kìa! - Bước vào nhà vài bước thì tôi nhìn thấy một đoạn cầu thang nhỏ bằng gỗ dẫn xuống biển.
- Ừm. Đó là phòng tắm. - Hắn đóng cửa kính.
- Phòng tắm hả? - Tôi ngạc nhiên.
- Ừ. Muốn đi xem không? - Hắn bước tới.
- Tất nhiên rồi!
Nhật Thiên và tôi cùng bước xuống theo từng bậc cầu thang xoắn ốc, ở đó là một phòng kính có lát đá dưới sàn. Giống như khoang của một chiếc tàu ngầm, tôi có thể quan sát mọi thứ ở dưới nước khi đứng đây. A, nói đúng hơn là nó giống như thủy cung vậy.
- Đây là phòng tắm hả? - Tôi hỏi lại hắn.
- Ừ. - Hắn dẫn tôi đến trước tấm bảng nhỏ treo trên cao cách cầu thang một đoạn, ở đó có các nút điều chỉnh - Đây nhé, khi em bấm nút xanh thì nước sẽ chảy từ bên ngoài vào, còn nút đỏ là tắm hơi.
Tôi gật gật đầu:
- Như thế cũng tiện, nhưng muốn tắm bằng nước ngọt thì phải làm sao?
Hắn hất cằm:
- Đây chính là nước ngọt còn gì.
- Đừng đùa trẻ con như vậy. - Tôi cười.
- Không tin à? - Hắn nhìn tôi - Tấm kính ở trước mặt em kia không đơn thuần chỉ là để ngăn nước tràn vào đây đâu, thực chất nó là một màng lọc nước. Nước biển sẽ được tách muối và thành nước ngọt khi qua màng lọc đó.
Tôi không tin, chạy đến sờ sờ vào tấm kính đó.
- Anh nói sao? Nước biển sẽ được tách muối ở đây? - Tôi quay lại nhìn hắn.
- Đúng thế. - Hắn gật đầu.
- Không thể tin được. - Tôi thốt lên - Anh làm thử đi, tôi muốn nhìn.
- Không được. - Hắn lắc đầu - Việc của chúng ta chỉ là đặt giờ mà thôi, toàn bộ quá trình lọc và xả nước sẽ do máy tính thực hiện.
Tôi ồ lên.
- Có thể sao?
Nhật Thiên khẽ gật đầu.
- Phần muối sau khi tách sẽ được chuyển b ra ngoài. Vì vậy nó được đánh giá là tận dụng tốt nguồn nước biển. Người thiết kế Bungalow thế hệ 1.2 này đã được trao giải nghiên cứu đó.
- Woa. Thực sự rất mong chờ tới lúc được tắm ở đây. - Tôi xoa xoa tấm kính, vui sướng nhìn vài con cá nhỏ đang tung tăng bơi lội bên ngoài.
- Đặt giờ luôn nhé? Em thích lúc nào? - Hắn hỏi tôi.
- Ưm... Chắc là phải đi chơi lâu một chút đây... 17h30 nhé. - Tôi mỉm cười nhìn hắn.
Nhật Thiên bấm giờ trên chiếc bảng, sau đó là tiếng tút tút thông báo của máy.
- A! Đúng rồi! - Tôi chợt nhận ra điều quan trọng - Lỡ có người nhìn thấy thì sao?
- Yên tâm, đây là kính hai chiều, em có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ ngoài vào thì chỉ là gương thôi, không thấy gì hết.
Tôi gật gật đầu.
- Hay thật.
Nhật Thiên đứng thẳng lưng, một tay đúc túi quần, một tay hướng về phía tôi, vẫy vẫy:
- Ra ngoài thôi, em định dành cả ngày để ngắm cái này sao? Mấy con cá nhỏ kia đang gọi em kìa! - Hắn cười, đưa tay ra chờ tôi.
- Ừm. Đi chơi nào! - Tôi cười tít, chạy tới nắm lấy tay hắn.
~~~
- A, tuyệt thật.
Nhật Thiên dắt tôi đi dọc theo chiếc cầu gỗ để tiến vào bờ, hai bên mép cầu, những gợn sóng lăn tăn cuốn bọt trắng, những viên đá đen xanh đủ màu nhìn thấy rõ được dưới làn nước trong vắt. Và bên cầu dải hai cái bóng mờ mờ chạy theo chiều sóng.
Trông chúng tôi hiện tại thật giống một cặp.
Hừm, sở dĩ tôi và hắn "tay trong tay" tình tứ thế này là bởi, từ lúc hắn nắm được tay tôi ở phòng tắm, cho dù tôi có dùng cách nào, có chống cự ra sao thì tay tôi vẫn nghiễm nhiên nằm trọn trong tay hắn!
Hừm. Thôi vậy. Tôi cứ để hắn như thế, trong lòng lại ngu ngốc mà cảm thấy có chút an yên khó tả.
Tôi cố bình tĩnh và tỏ ra tự nhiên, nhưng là, làm sao tôi có thể lờ đi cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay hắn và nhịp tim ương bướng của mình đây.
- Nước ở đây trong thật ha? - Tôi cố làm như mình vẫn đang mải mê với cảnh biển mà không bận tâm về hắn.
- Ừm. - Hắn thở nhẹ, quay sang tôi - Em có vẻ thích biển lắm nhỉ?
Tôi cười:
- Tất nhiên rồi. Tôi yêu cái đẹp mà.
Hắn bỗng nắm chặt tay tôi, đôi mày nhíu lại vẻ nghiêm trọng:
- Anh cũng đẹp như vậy, tại sao không thích anh?
Tôi á khẩu, chớp chớp mắt nhìn hắn.
- Ha ha ha... Ha ba - Tôi cười ngặt nghẽo - Anh thực sự là mắc bệnh tự luyến vô cùng nặng rồi.
Hắn nghiêm mặt, ra vẻ giận dỗi tôi:
- Anh ghen tị đấy nhé! Từ lúc đặt chân xuống đây em chỉ có chăm chăm biển với biển thôi, còn không thèm nhìn anh lấy một cái.
Tôi hơi bất ngờ trước lời trách móc trẻ con của hắn. Khuôn mặt hắn nhăn nhăn và ánh mắt nhìn tôi kết tội, giống như đang nũng nịu vậy. Aw... thực sự không có giống động vật ăn thịt chút nào. Đáng yêu quá!
Trong tôi dâng lên cái cảm giác muốn cưng nựng hắn như một chú cún nhỏ.
Tôi cười hì hì:
- Thì... - Tôi nắm lấy tay hắn, ngón tay xoa xoa đường gân nổi trên mu bàn tay đầy nam tính, khẽ nhìn hắn cười thật dịu dàng - Ai nói là tôi không nhìn anh chứ?
Đó là lần đầu tiên tôi không trốn tránh mà đáp lại hắn như thế. Tôi nhìn sâu vào mắt hắn, chầm chậm nói ra điều khiến chính mình cũng xấu hổ.
Nói xong mới thấy thật hồi hộp.
Tôi cũng thầm tự hỏi tại sao mình lại liều lĩnh như vậy. Chỉ là, trước khuôn mặt giận dỗi này, tôi thấy cũng không có gì là quá đáng khi trong lòng bỗng thấy có chút rung động.
Tôi đơn giản không muốn thấy đôi mày kia trùng xuống vì thất vọng.
Nhật Thiên không chớp mắt nhìn tôi, có vẻ không nghĩ rằng tôi sẽ mỉm cười ngọt ngào mà đáp lại hắn như thế, nên biểu tình có chút không tin nổi, giống như chưa kịp thích nghi với sự thay đổi của tôi.
- Chết... chết tiệt! - Hắn trợn lớn mắt nhìn tôi, sau đó cứng ngắc quay đầu đi - Quá đáng yêu rồi! - Tiếng hắn nhỏ xíu trong cổ họng.
Tôi ngây ngốc, tò mò nghiêng đầu nhìn theo hắn, hắn lại càng lúng túng cố quay đi.
Ha! Tôi không nhìn lầm! Hắn đang đỏ mặt. Không sai. Là đỏ mặt!
Tôi bị bất ngờ đến suýt bật cười, hắn đỏ mặt sao?
Hắn... đỏ mặt vì câu nói của tôi lúc nãy!
Ha ha, thì ra hắn cũng có thể đỏ mặt vì tôi như thế.
- Sao vậy? Anh xấu hổ à? - Cảm giác lần đầu tiên là người nắm thế thượng phong, tôi sung sướng trêu chọc hắn.
- Không. Xấu hổ gì chứ. - Hắn đứng thẳng lưng, bày ra cái vẻ nghiêm túc.
- Anh còn vừa mới đỏ mặt! - Tôi che miệng cười, cố tình làm ra biểu cảm trêu chọc hắn.
- Không có! - Hắn gắt.
- Ha ha. Được rồi, anh không xấu hổ. - Tôi cười phá lên, vốn chẳng mảy may quan tâm đến lời phủ nhận của hắn.
- Không được cười! - Hắn cau mày gắt.
- Ha ha... - Tôi vẫn tiếp tục nhìn thẳng hắn mà cười.
- Còn cười nữa anh sẽ hôn em đấy! - Hắn mặt vẫn đỏ như cà chua chín, hừ một cái, nhăn nhăn mày nghiêm giọng đe dọa tôi.
- Ha ha, đúng là anh đang xấu hổ. - Tôi hả hê ngoác mồm cười.
"Chụt".
"Chụt" một cái, điệu cười vô duyên của tôi tắt lịm.
Tôi ngay lập tức im thin thít.
Người cứng đờ.
Hắn giống như một con chim gõ kiến.
À. Còn tôi là cái thân cây.
A.
Chết tiệt! Cái gì vậy chứ!
Đã bảo là không được khinh địch rồi mà.
Giờ chỉ bằng một hành động mà thời thế đảo lộn hết cả rồi.
Hắn hả hê cười, còn tôi lại là tiết mục đỏ mặt. Tim được đà đập phá lồng ngực.
- A. Nụ hôn thứ hai của tôi! - Tôi nhăn nhó, xót xa đưa tay còn lại lên lau môi.
- Lau này! - Cũng bằng cánh tay còn lại, hắn bắt lấy tay tôi bẻ ngược qua sau gáy, khiến tôi ngửa người ra phía sau, tay kia đỡ lưng tôi.
Nhẹ nhàng đánh vào tâm thức tôi bằng ánh mắt sâu hút đầy mê hoặc của hắn trước khi chậm rãi cúi xuống, giống như công đoạn gây tê cho con mồi trước khi nhảy vào cắn xé. Và... Hừm... Ai cũng biết rồi đấy. Con mồi bị cắn nuốt sạch sẽ!
Hừ. Ai nói Nhật Thiên hắn không giống động vật ăn thịt chứ? Rõ ràng là kẻ săn mồi! Hơn thế còn là kẻ săn mồi nguy hiểm và đáng sợ.
- Ưm... - Hắn vật tôi ngửa hẳn ra sau, thảnh thơi cúi xuống chà đạp đôi môi nhỏ đáng thương của tôi.
Có vẻ như bởi rất ấm ức vì vừa bị tôi trêu chọc, hắn so với lần trước vô cùng mãnh liệt, không kiêng nể chút nào mà hôn, hôn, hôn, hôn liên tục, đến thở cũng không trọn một hơi. Giống như đang lấy nụ hôn trừng phạt tôi vậy.
Tôi thở dốc, hai tay đều bị hắn khóa ở phía sau, chân cũng dần nhũn, dường như trọng lượng cơ thể đều phó mặc cho hắn đỡ.
Cho tới khi tôi tưởng như thiếu không khí đến không chịu nổi, tới khi chân cũng nhũn đến sắp đứng không vững, hắn mới chịu buông tha cho tôi.
- Hah... hah... - Tôi thở gấp gáp.
Nhật Thiên mỉm cười nhìn biểu tình của tôi, lấy điều đó làm thích thú.
- Chừa rồi chứ? - Hắn cúi xuống ngang mặt tôi, ánh mắt nhìn tôi trêu chọc, mỉm cười thật độc ác.
- Anh! - Tôi ấm ức mím chặt môi, mắt còn mờ mờ hơi nước nhìn hắn đầy uất hận.
- Khuôn mặt ửng đỏ của em lúc mới hôn xong rất xinh đẹp. - Hắn cúi xuống thì thầm vào tai tôi - Giống như đang khiêu khích anh vậy.
- Im miệng! - Tôi gắt, tay che đi đôi môi bị hôn đến đỏ mọng.
Nhật Thiên bắt được hành động của tôi, nhẹ nhàng gỡ tay ra, rồi dùng ánh mắt đầy đắm đuối hướng đến môi tôi.
- Môi em rất ngọt, như kẹo vậy. Khiến người khác bị đắm chìm mà không nỡ rời bỏ. - Hắn dùng tay đỡ lấy cằm tôi, ngón cái đặt lên môi vuốt nhè nhẹ, ánh mắt chôn chặt nơi khuôn miệng nhỏ -...giống như là, nó có thể gây nghiện vậy.
- Anh cút ra chỗ khác! - Tôi hất tay hắn ra, lấy áo lau lau đi dấu vết còn lại của hắn trên môi mình, mặt đỏ bừng, tim đập đến rõ nhịp.
- Ha ha. - Hắn sung sướng cười, kéo tôi đi.
- Bỏ tay! - Tôi giận dỗi.
Nhật Thiên cười nhìn tôi, cố chấp nắm lấy tay tôi đi tiếp.
Hu hu. Tôi chừa rồi, lần sau hắn dọa hôn chắc chắn tôi sẽ im miệng. Đối với tên mặt dày và thủ đoạn như hắn thì đầu hàng càng sớm càng đỡ thiệt hại.
Tôi đưa tay lau lau môi, tên chết tiệt, môi tôi bị biến thành cái nùi dẻ cho hắn gặm cắn rồi.
- À, nhắc đến... - Hắn đang đi bỗng dừng lại, quay qua nhìn tôi rồi bất chợt mỉm cười - Kỹ thuật hôn của em có chút tiến bộ rồi đó. - Hắn nháy mắt.
Tôi á khẩu, ngượng đến chín mặt:
- Anh còn không im miệng! - Tôi dậm chân lườm hắn gắt.
- Ha ha, dễ thương! - Hắn đưa tay véo nhẹ mũi tôi.
- Hừ... - Tôi không chấp hắn, tiếp tục đi.
Chết tiệt! Nếu tim không đập mà vẫn có thể sống được, tôi thề sẽ tắt ngúm cái nhịp tim phiền phức này đi. Tại sao cứ hành hạ tôi như vậy? Bị hắn hôn như thế lại không ngừng đập nhanh, đi được một đoạn mà chẳng đỡ chút nào. Tệ hơn, còn hồi tưởng lại và suy nghĩ lung tung.
Bây giờ tôi mới hiểu tại sao trên phim sau mỗi cảnh hôn nam nữ chính lại có thể tiến triển nhanh vậy, chỉ cần hôn một lần sẽ không ngừng suy nghĩ, không ngừng hồi hộp, không ngừng tưởng tượng,... không ngừng mong đợi. Tại sao bây giờ tôi cũng thế?
"Cô cũng là con gái thôi." Cô nàng Lý Trí khoanh tay trước ngực, dáng vẻ không đành thừa nhận.
"Ha ha, gì vậy? Đối thủ truyền kiếp của tôi, sao hôm nay cô lại cư xử lạ lùng thế? Chẳng giống cái tính cố chấp cứng đầu mọi hôm." Cô nàng Tiềm Thức cười châm chọc, rồi cô ta đứng thẳng dậy, khoanh tay chậm rãi nói: "Rõ ràng chúng ta đều thấy, Cát Nhiên đã có tình cảm với cậu ta, chỉ khác là tôi thành thật thừa nhận, còn cô lại cứng ngắc lờ đi như không thấy, không biết."
Không đúng! Mình không có thích hắn! Nhất định không!
Tôi khó khắn chỉnh lại nhịp tim, cố trấn an lý trí của mình. Không thể nào tôi thích một người nhanh như vậy! Đúng, không thể!
"A, sao lại không thể chứ? Một ánh mắt cũng có thể khiến người ta yêu nhau." - Cô nàng Tiềm Thức nhịp nhịp chân mỉm cười.
Nhưng... nhưng như vậy... Tôi...
"Cô thích hắn rồi!" Cô nàng Tiềm Thức cười thú vị, vươn vai dài một cái "A... Cuối cùng Mai Cát Nhiên cũng biết thích môt người."
Không... Tôi không có thích hắn! Tôi hoang mang.
Nếu có... chỉ là một chút, một chút rung động mà thôi, chưa thể coi là "thích" được!
"Ha ha, để rồi xem, một chút rung động của cô sau vài lần tấn công nữa của hắn sẽ thành cái gì." Cô nàng Tiềm Thức nhún vai.
Hừm, không được! Mạnh mẽ lên nào Lý Trí ơi. Không thể thất thủ dễ dàng như thế được!
Tôi gật gật đầu lấy quyết tâm.
- Gì vậy? - Hắn bật cười - Em lại đang tưởng tượng thứ gì trong đầu rồi?
- Hửm? Không có! - Tôi lắc lắc đầu.
Nhật Thiên khẽ cười:
- Ai biết được những gì diễn ra bên trong cái đầu nhỏ bé này chứ? - Hắn xoa xoa đầu tôi - Đi thôi nào!
- Ừ... ừ. - Tôi không hiểu sao lại xấu hổ.
Như thế, hắn nắm tay tôi đi hết chiếc cầu gỗ. Chúng tôi đặt chân xuống thảm cát trắng xóa ven biển, sóng không mạnh, chỉ gợn vài bọt lăn tăn, có lẽ bởi bây giờ vẫn sớm, hoặc cũng có thể là vì chỗ chúng tôi đứng là vịnh được bao bởi núi đá nên sóng không vào tới đây.
Và có lẽ cũng chính bởi tách riêng với bãi tắm ồn ào ngoài kia mà ở đây xây dựng khu nghỉ dưỡng.
Xung quanh chỉ có tôi, hắn, cát, biển và gió.
Nhật Thiên dắt tôi đi dọc theo bờ cát. Cát trắng xóa, sóng cuốn bọt lăn tăn xô vào bờ, những âm thanh nhè nhẹ và làn gió mát khiến tôi dễ chịu. Chúng tôi cứ yên lặng đi như thế, trong lòng cũng thấy bình an đến lạ kì. Tôi thực sự không muốn thừa nhận chút nào, nhưng bây giờ thật giống như tôi và hắn đang cùng nhau đóng phim tình cảm, nam nữ chính nắm tay nhau dạo trên biển, khung cảnh lãng mạn nên thơ.
Vốn tôi từng thấy mấy cảnh như thế có chút sến súa, nhưng là, bản thân trải nghiệm rồi mới biết, thực sự nó có sức sát thương vô cùng cao. Khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp và ngọt ngào của hắn.
A! Thật nguy hiểm!
Đây không phải là lần đầu tôi đi biển, nhưng đi riêng với một người con trai thì là lần đầu tiên. Cái cảm giác đi hẹn hò như thế này thật lạ lẫm và khiến tôi bối rối.
Tim tôi vẫn chưa ngừng đập nhanh từ khi đặt chân đến đây, và thực sự là tâm trí tôi vẫn không thôi tưởng tượng và mong chờ những điều lãng mạn xảy ra với hắn.
Cái suy nghĩ mong chờ như thế với một người con trai, đây thực sự là lần đầu của Mai Cát Nhiên.
A. Nguy hiểm thật rồi! Tôi đang bị sao vậy chứ?
Tôi bắt đầu thích hắn thật rồi sao?
Tôi vô cùng bối rối và hoang mang.
Không thể như thế được. Tôi tự trấn an bản thân. Hôm nay mới là ngày thứ hai!
- Em muốn nghịch chút không? - Hắn đột nhiên lên tiếng.
- Huh? Có! - Tôi cười.
- Ra đây nào! - Hắn kéo tôi ra biển, sóng lăn tăn bao lấy chân. Mát quá.
Nhật Thiên lấy chân hất hất cát lên dép tôi rồi cười thích thú.
- Ha, chơi xấu nhé! - Tôi bỏ dép ra, xúc đầy cát hất sang hắn, còn đạp nước tung tóe lên quần hắn.
- A, em giỏi lắm! - Hắn cũng hất nước lại, bởi lực tay của hắn rất mạnh nên nước bắn rất cao, qua cả đầu tôi.
- Ha ha, tôi tất nhiên giỏi! - Tôi phản công, nhắm mắt nhắm mũi té nước vào hắn.
Sau đó, trên bãi biển yên tĩnh xuất hiện hàng loạt tiếng cười đùa...
Tôi và hắn cứ thế nghịch nước tới khi quần áo ướt nhẹp, mệt đến lăn ra cát thở.
Hắn vẫn chưa thôi, lấy cát rắc rắc lên tay tôi.
Tôi tất nhiên cũng không chịu yên, lại lấy cát xoa đầy tay hắn.
Cuối cùng, vì nghĩ rằng cuộc chiến của chúng tôi sẽ không có hồi kết, hắn nắm lấy tay tôi, cùng vùi xuống cát.
- Ha ha. - Tôi bật cười.
Hắn cũng cười theo thật sảng khoái.
Chúng tôi nô đùa như đứa trẻ, và cũng cười phá lên như trẻ con.
Đến tận bây giờ tôi mới nhận ra, cùng một người con trai làm những việc đơn giản, thậm chí có chút ngớ ngẩn như thế này lại thú vị đến vậy.
- À, anh đố em cái này nhé? - Nhật Thiên cầm lấy ngón tay trỏ của tôi.
- Ừ, đố đi. - Tôi hào hứng.
- Chữ gì đây? - Hắn nắm lấy tay tôi vẽ lên cát.
Tôi tất nhiên dễ dàng biết được hắn đang viết gì.
"T <3 N"
Lại là mấy chữ cái quen thuộc đó. Nhưng kể từ lần đầu nhìn thấy chúng, tôi đã không đơn giản chỉ coi đó là một kí tự. Tim lại bắt đầu đánh trống.
- Em đoán ra chưa? - Hắn mỉm cười hỏi tôi.
Tôi bối rối không đáp, tôi không biết trả lời như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập một cách thiếu kiên nhẫn là lấn át hơn cả.
- Anh gợi ý thêm chút nhé? - Hắn lại cầm lấy tay tôi, chầm chậm vẽ một đường nữa.
Tất nhiên tôi vẫn nhận ra, đó là hình trái tim bên ngoài dòng chữ kia.
- Em đã đoán ra rồi chứ? - Nhật Thiên nhìn tôi, nhẹ nhàng mỉm cười.
Tôi trân trân nhìn hắn. Hừm. Ngày nào cũng tấn công năm lần bảy lượt, tim tôi biết làm thế nào chứ?
Lý trí của tôi, thực sự có chút mờ nhạt, nếu cứ nhìn vào đôi mắt ấm áp và chân thành của hắn. Tim tôi đập mạnh hơn, thật khó xử. Tôi cảm thấy, trước hắn, tôi đã có chút yếu lòng rồi.
Tôi ngồi bật dậy. Nhật Thiên cũng ngồi dậy theo.
- Em phạm quy rồi, em không được nhìn. - Hắn nói, trong giọng nói có nét buồn và thất vọng.
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười.
- Anh vẽ lệch rồi. - Tôi cầm lấy ngón tay hắn, vẽ lại những nét nguệch ngoạc - Như thế này mới là hình trái tim! - Tôi mỉm cười nhìn hắn.
Hôm nay, không biết đã ăn phải gan của con gì, tôi dám nhìn thẳng hắn mà đáp lại như vậy.
Chỉ là... tôi cảm thấy, so với những cố gắng của hắn, tôi cũng không nên phá vỡ đi không khí vui vẻ này, và nữa, tôi không muốn thấy hắn phải đau lòng thế kia, cái nhăn mày thất vọng của hắn, ánh mắt buồn buồn của hắn khiến tôi không nỡ lòng nào mà nhẫn tâm được..
Mặc kệ hôm nay có là ngày thứ hai, chỉ cần tôi không nói thích hắn vào ngày thứ năm là được.
Nhật Thiên thực sự đơ rồi, hắn cứ nhìn tôi như thế, không hề chớp mắt. Tôi có thể cảm nhận, lúc này tim hắn cũng đang phá phách chẳng thua kém tim tôi. Chúng tôi nhìn nhau thật lâu, không ai nói lời nào, chỉ yên lặng đưa đối phương vào đôi đồng tử.
Thế rồi, Nhật Thiên đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, phủi đi vài hạt cát còn vương, hắn nhẹ nhàng đan tay vào má, đỡ lấy khuôn mặt tôi. Ngón tay vuốt ve gò má ửng đỏ, âu yếm như đứa trẻ.
Hắn nhìn tôi thật sâu, tôi cũng rất nhập tâm nhìn hắn, thấy rõ được trong đôi đồng tử màu cafe tuyệt đẹp kia là hình ảnh của mình. Trong lòng âm thầm cảm thấy hạnh phúc.
- Anh hôn em nhé? - Hắn dịu dàng nhìn tôi, lại đưa bàn tay còn lại khẽ đan vào tóc, ngón tay đặt nhẹ lên môi tôi cảm nhận dư vị mềm mỏng.
- Nếu tôi nói không, anh sẽ dừng lại chứ? - Tôi nhìn hắn.
- Không. - Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng kéo sát tôi vào với hắn.
Nụ cười này... quá hấp dẫn rồi!
Ma xui quỷ khiến, tôi để cảm xúc cuốn theo hắn, cứ thế nhắm mắt lại.
Hắn chưa từng hôn tôi dịu dàng như thế, chầm chậm chầm chậm từng chút một, đôi tay nâng niu đỡ lấy đầu tôi. Hai nhịp thở đều đặn và hòa quyện.
Nắng đang lên và sóng vẫn không ngừng vỗ dạt dào.
Bên bờ biển, có hai người đang hôn nhau.
***
- Tôi không nghĩ là nó ổn đâu. - Tôi trùm chiếc khăn tắm kín người, rúm ró đứng một góc.
- Sao chứ? Đẹp mà. - Nhật Thiên tiến lại, nắm lấy mảnh khăn kéo ra.
- Không! Ngại lắm. - Tôi túm lấy cái khăn, giật lại.
- Ài... Vợ à. Em đi biển hay đi chùa vậy? Em muốn cuốn khăn kín mít thế này sao? - Nhật Thiên vẫn lôi chiếc khăn ra - Ngoài kia nhiều cô gái còn hở hang hơn em nhiều. Chính em mặc thế này mới là gây chú ý đó! - Hắn cố dỗ dành tôi.
- Nhưng...
Mặc thế này trước mặt hắn, thực sự rất xấu hổ. Nhất là khi trong phòng chỉ có hai người.
- Sao? Nhìn anh này! - Hắn đứng thẳng dậy, tự tay chỉ vào mình.
Nhật Thiên mặc một chiếc quần đùi tối màu và một chiếc áo sơ mi mỏng rộng, điều quan trọng là hắn chỉ đóng ba cái cúc cuối, phần trên có thể thấy thấp thoáng trong hai vạt áo là cơ ngực rắn chắc. Nửa ẩn nửa hiện thật hút mắt, khiến người ta càng muốn nhìn.
Tôi phát hiện mình đã chăm chăm tăm tia ngực hắn một hồi, còn có cảm giác muốn cởi quách mấy cái cúc còn lại để đếm múi của hắn.
Chợt nghe tiếng cười phát ra từ hắn, tôi giật mình, quay đi chỗ khác, mặt đỏ lên.
- Sao? Trúng mỹ nam kế rồi hả? - Hắn cười thú vị, bước lại chỗ tôi, tay sờ vào chiếc cúc thứ năm từ trên xuống - Muốn xem không? - Hắn chậm rãi cởi chiếc cúc ra.
- A... Không xem! - Tôi lắc lắc đầu, giữ lấy tay hắn không cho cởi tiếp.
- Ha ha, tại sao? - Hắn cúi xuống gần tôi, đối diện mặt tôi nở một nụ cười - Anh biết em thích mà. - Hắn nhìn tôi, đôi mắt đẹp cố tình xoáy sâu vào tâm trí. A... Cuốn hút chết người.
Có vẻ như hắn biết ánh mắt hắn chính là nhược điểm lớn nhất của tôi. Chỉ cần nhìn lâu vào đôi mắt màu cafe sâu hút kia, tôi có cảm giác như mình bị sập bẫy, không cách nào thoát ra khỏi.
Tôi như thế, lại đắm chìm trong ánh mắt ấm áp của hắn. Đờ đẫn ngắm nhìn hắn như kẻ bị rút hồn.
Nhật Thiên biết điều đó, hắn nhếch môi cười, cánh môi mỏng khẽ uốn cong thành một đường hoàn hảo. A... Chết tiệt, đúng là càng nhìn kĩ càng thấy hắn đẹp trai!
Trong ánh mắt hắn nhìn tôi bỗng nhiên có chút tinh quái.
Nhật Thiên cầm lấy tay tôi đưa về phía áo hắn, trực tiếp dùng tay tôi mở cúc.
- A... - Tôi giật mình rụt tay về.
Hắn càng cúi xuống gần tôi, dùng nụ cười hớp hồn và ánh mắt cuốn hút nhìn tôi.
Thế rồi, hắn bỗng cười một cách tinh quái.
Nhật Thiên đột nhiên kéo tay tôi sát vào người hắn.
Bụng hắn, cách tay tôi chỉ độc một mảnh vải.
A!
Mẹ ơi!
Từng thớ thịt, từng đoạn cơ bắp cứng rắn nổi trên bụng hắn, tất cả đều cảm nhận rõ mồn một qua tay tôi.
Tôi đỏ bừng mặt, tim đập thình thình.
So với hồi học sinh trước đây vẫn cũng lũ bạn nghịch ngợm vạch bụng bọn con trai vẽ đầy giun với rắn đến nỗi bút cũng tắc, bây giờ, mới đụng vào hắn một chút, dẫu chỉ là qua lớp áo đã khiến tôi đỏ mặt tim đập.
Đúng là trò chơi cảm giác mạnh!
Tôi nóng ran, cuống họng khô khốc. Mặt đỏ tới nỗi cảm giác mạch máu chạy rần rần.
Tỉnh đi tôi ơi!
Tỉnh nào!
Tôi trấn chỉnh mình.
Tôi rút vội tay lại như người bị điện giật. Mà cũng đúng thế thật, khoảnh khắc chạm vào hắn, giống như có dòng điện chạy qua người tôi vậy.
Nhật Thiên bật cười thành tiếng. Vô cùng thích thú nhìn tôi:
- Sao? Mấy múi? - Hắn nghiêng đầu.
- Không... Không biết. - Tôi cúi mặt xuống, liều mạng lắc đầu.
Hắn lại tiếp tục cười:
- Cảm giác thế nào?
- Cảm giác gì chứ? Không có cảm giác gì hết! - Tôi đỏ mặt nói nhanh.
- Hừm, vậy sao? - Nhật Thiên chống tay lên tường, xoa xoa cằm - Chắc bởi nhanh quá chưa kịp cảm nhận nhỉ? Để anh làm lại... - Hắn cầm lấy tay tôi, kéo đến.
- Không! - Tôi dùng hết sức giật tay lại.
- Ha ha. - Hắn bật cười, áp sát tôi, ghé tai thì thầm bằng cái giọng trầm trầm nóng nóng - Anh chỉ muốn thử xem sức hấp dẫn của mình đến đâu. - Nhật Thiên bật cười, cố tình nói thật chậm và từ từ phả cái hơi nóng chết tiệt từ miệng hắn vào tai tôi -...thì ra thủ khoa tốt nghiệp trường đại học Y Hà Nội, nổi tiếng trong sáng thanh khiết chưa từng nắm tay con trai cũng phải đắm đuối như vậy.
- Không có! - Tôi đỏ mặt cãi - Mau đi ra ngoài, lôi thôi quá! - Tôi ngượng quá hóa giận, giật lấy tay từ hắn rồi mở cửa bước ra ngoài.
- Vợ à, đợi anh! - Nhật Thiên chạy theo.
Tôi mặc kệ hắn, tiếp tục đi thẳng.
- Em ngại gì chứ? Từ trước đến nay chưa có cô gái nào chống cự được sức hấp dẫn của anh cả. - Hắn nói nhỏ đằng sau.
- Im miệng. - Tôi gắt.
Hắn vẫn tiếp tục lải nhải bên cạnh, tôi vẫn tiếp tục đi và vẫn gắt.
- Lên ca nô đi, em tính đi bộ đến đó hả? 2km đấy! - Hắn giữ tay tôi lại, kéo lên chiếc ca nô buộc cạnh đó.
- Lái được hả? - Tôi hỏi.
- Ừm, lên đi. - Hắn dắt tôi lên rồi tới cởi đây cọc.
- Anh cũng giỏi nha, biết lái cả ca nô nữa. - Tôi cười.
- Tất nhiên. Em nên thấy may mắn khi có anh là chồng đấy, vừa đẹp trai lại tài giỏi, mà còn có múi nữa. - Hắn nháy mắt, cố tình nhấn mạnh mấy từ cuối.
- Hừ, thì ra anh là người nhỏ mọn thế hả? Có mỗi chuyện mà nhắc suốt. - Tôi lườm hắn.
A! Tôi nhớ đời rồi! Nhất định sẽ không để hắn thấy tôi đỏ mặt vì hắn như thế nữa.
- Ha ha, nhưng nói thật đi, em cũng thích mà phải không? - Hắn vặn chìa khóa khởi động ca nô, cười cười.
- Xì. Nói nhiều quá! - Tôi cắt mạch chuyện không thể nào dứt với tên này.
- Rồi rồi. Đi thôi! - Hắn cười - Ngồi ngay ngắn vào nhé! - Hắn dặn dò trước khi nhấn ga.
- Ừm. - Tôi gật đầu.
Chiếc ca nô phóng đi, để lại bờ cát trắng là đống bọt biển đang tan dần.
~~~
- A... Mát quá! - Tôi dang hai tay đón gió biển, nhắm mắt lại thưởng thức cảm giác mát lạnh.
Biển trong vắt có thể nhìn thấy bên dưới là những chú cá nhỏ chạy nước động, cả những rặng san hô đầy màu sắc ẩn hiện trong ánh chói lóng lánh của nắng phản xạ qua làn nước xanh biếc.
- Đẹp quá! - Tôi tròn mắt.
Nhật Thiên quan sát tôi, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
- Tới rồi kìa! - Hắn gọi tôi.
- Nhanh vậy đã tới rồi sao? - Tôi mỉm cười.
Chiếc ca nô cập bờ. Xung quanh, nô nức người qua kẻ lại, âm thanh vui đùa huyên náo khắp một vùng.
Tôi và hắn bước xuống, tiến lại bãi tắm.
- Đứng đây đợi anh chút nhé! - Hắn để tôi đứng bên chiếc dù che nắng to ở giữa bãi cát.
- Ừm... Nhanh một chút. - Tôi nhìn theo hắn.
Nhật Thiên bật cười:
- Bộ dạng này của em rất giống với người vợ hiền tiễn chồng đi làm đó.
Tôi chu mũi lườm hắn. Hắn mỉm cười rời đi:
- Anh sẽ nhanh quay lại.
Tôi một mình đứng đây giữa chốn đông người này, người qua lại tấp nập. Bỗng dưng không có hắn lại thấy có chút nhút nhát.
Không hiểu vì sao mà mọi người đi qua đều quay đầu lại nhìn tôi. Tôi càng thêm rụt rè.
Chợt nghĩ tới lời nói lúc nãy của hắn, bởi tôi trùm khăn như vậy, chắc là có chút kì lạ?
Tôi liền cởi chiếc khăn tắm ra cầm bên tay.
Người qua lại vẫn đông đúc, và Nhật Thiên vẫn chưa quay lại.
- Xin chào! - Một giọng nói bên cạnh tôi, tôi ngẩng đầu lên, là một chàng trai khôi ngô vạm vỡ đang ở trần đứng trước mặt tôi.
Có chút thất vọng vì không phải hắn. Tôi vẫn mỉm cười như một phép lịch sự tối thiểu đáp lại người con trai lạ mặt kia.
- Xin chào. Có chuyện gì sao?
Chàng trai kia có chút vẻ choáng ngợp khi nhìn tôi, anh ta đột nhiên đỏ mặt:
- Cô đi một mình sao? Có thể cùng tôi dạo chơi vài vòng không? – Anh ta nhìn tôi mong chờ.
Nhìn qua anh chàng này một lượt, tôi có thể biết anh ta là một người đào hoa, và chắc chắn bên cạnh có rất nhiều phụ nữ vây quanh. Nhưng tôi đối với anh chàng đẹp trai này chỉ có sự chán ghét.
- Xin lỗi, tôi đang chờ bạn rồi. Một lát nữa bạn tôi sẽ tới. – Tôi lịch sự từ chối anh ta.
- Bạn cô sao? Nếu cô không phiền thì chúng ta có thể đi chơi nhóm được, tôi có vài người bạn ở kia. – Anh chàng vẫn tiếp tục.
- Thứ lỗi. - Tôi mỉm cười.
- Hừm. Cô sẽ không hối hận chứ? Tôi thực lòng muốn làm quen với cô. - Chàng trai kia khẽ thở dài một tiếng.
Kiểu người như anh ta tôi đã gặp rất nhiều.
Tôi từng là hoa khôi của trường nên chuyện nhiều người để ý là không tránh khỏi, khi lên đại học, rất nhiều anh chàng đẹp trai và nổi tiếng trong trường tán tỉnh tôi. Nhưng tôi chẳng mảy may động lòng.
Có những chàng trai rất tự tin về khả năng của mình, nên giống như chàng trai trước mặt tôi bây giờ, hay thể hiện rằng họ rất xuất sắc và tỏ ra khó hiểu khi tôi không thích họ.
Ai... Những kiểu người như vậy dây dưa rất mệt.
- Anh không nghe thấy cô ấy nói gì sao? – Như một vị thần, Nhật Thiên xuất hiện cứu rỗi cuộc đời tôi - Cô ấy nói không muốn. - Hắn ôm vai tôi, nhăn mày nhìn chàng trai kia đầy thách thức
Phù, cuối cùng cũng được cứu.
Mà... Tôi ngước lên nhìn hắn, hắn nhăn mày khó chịu, và ánh mắt rực lửa nhìn chàng trai kia như kẻ thù.
Ha... Hắn đang ghen!
Trong lòng tôi có chút vui sướng, thầm mỉm cười yên lặng xem kịch hay.
- Chào, anh có lẽ là bạn của cô gái này? – Chàng trai kia dùng thái độ hòa hoãn mỉm cười, mong có thể làm dịu bớt lửa trong mắt hắn.
Đáng tiếc thay, lửa trong mắt hắn có lẽ là amaterasu, và nụ cười thân thiện của anh chàng kia càng khiến hắn thêm ngứa mắt. Hắn lầm lì nhìn anh ta, rồi nói bằng cái giọng lạnh lùng:
- Tôi là chồng cô ấy. - Hắn nhìn thẳng vào mặt anh ta – Anh không phân biệt được phụ nữ đã có gia đình sao?
Tôi ngớ người nhìn hắn, suýt phì cười, tôi không nghĩ hắn nói với anh chàng kia như thế.
Anh ta cũng đần mặt nhìn tôi, lúng túng:
- Nhưng... tôi tưởng...
- Tưởng gì mà tưởng. Vợ tôi tất nhiên không đi cùng anh đâu. Mau đi đi. - Hắn nói một mạch, còn ôm vai tôi tình cảm rồi lườm anh ta.
- Xin lỗi, tôi làm phiền rồi. – Chàng trai kia nhanh chóng nhận biết tình hình, rút lui trong yên bình.
Nhật Thiên gầm gừ nhìn theo tới tận khi chàng trai kia khuất hẳn khỏi tầm mắt của tôi.
Nhìn hắn ghen tuông đáng yêu như vậy, trong lòng tôi rất vui vẻ, thực muốn trêu chọc hắn.
- Chà. Anh cũng đanh đá ghê nhỉ? – Tôi nhìn theo anh chàng kia mà bật cười.
- Không được nhìn nữa. Nhìn anh này, anh đẹp trai hơn. - Hắn nắm hai vai tôi xoay qua đối diện hắn.
Ha ha, đáng yêu chết tôi rồi.
- Được được. Chỉ nhìn anh thôi. – Tôi mỉm cười.
Lửa trong mắt hắn lập tức tan biến. Lại dùng ánh mắt ấm áp nhìn tôi.
- Em khoác cái khăn này vào đi. – Nhật Thiên cầm khăn tắm trong tay tôi, nhẹ nhàng quàng lên người tôi.
- Sao vậy? Anh chẳng nằng nặc đòi tôi bỏ ra còn gì? – Tôi cười.
- Không. Như vậy rất hút mắt lũ đàn ông. - Hắn chỉnh lại mảnh khăn, nghiêm túc nhìn tôi – Em lúc xinh đẹp như thế, chỉ anh có thể nhìn. - Hắn nhăn nhăn mặt, lại là cái biểu cảm đáng yêu ấy.
Tôi bật cười nhìn hắn.
- Ồ. Xem chúng ta gặp được ai này! - Một giọng nói lại cất lên.
Tôi và hắn cùng quay sang nhìn.
Đó là một chàng trai cao lớn, với mái tóc đen cùng khuôn mặt tuấn tú.
- Mạc Phong! Cậu đi đâu vậy? Chú Trần đang tìm cậu kìa. - Một người đàn ông khác chạy tới.
- Ha ha, cũng không có gì, chỉ là gặp được người quen thôi. – Chàng trai trẻ quay qua nhìn hắn, mỉm cười vô vị.
Nhật Thiên kéo chiếc khăn che người tôi cao hơn, cùng vòng tay qua ôm lấy tôi kéo sát vào người hắn.
Ánh mắt nhìn chàng trai kia đầy thách thức, nói rõ rằng, hai người họ là kẻ thù không đội trời chung!